Chương 1222: Minh hôn (11)

Nơi hố đen đi đến, đồ vật có thể hút vào đều hút hết.

Ninh Thư xoa móng vuốt, cứ tùy ý để thứ kia ngao du trong vị diện này, không chừng phá huỷ luôn một vị diện ấy.

Đừng nhắc gì đến phần thưởng nhiệm vụ, cô chết mười lần cũng không đủ bồi thường.

Ninh Thư không phải chủ Linh Hồn Châu, căn bản không thể khống chế nó.

Ninh Thư theo hố đen đến gần một ngọn núi, trong núi có thông đạo.

Ninh Thư cũng đi vào.

Xuống dần dưới núi liền nhìn thấy từ đường, bài vị tổ tiên Lý gia nghiêm chỉnh bày trên bàn thờ.

Hố đen trực tiếp khiến hút hết chúng nó, thưa gì ở gần đấy cũng hút đi.

Rồi hố đen dần chậm rãi biến mất, cuối cùng hoàn toàn mất tăm.

Ninh Thư thở ra một hơi dài, xoa mồ hôi lạnh đã đổ đầy đầu.

"Trời của tôi ơi, nuốt mất Đá Kết Giới rồi." 2333 lập tức kêu rên.

"Mẹ nó, tôi vừa không khống chế được nó chút, nó đã nuốt Đá Kết Giới, đệch đệch đệch..." 2333 tức muốn hộc máu nói.

Ninh Thư nháy mắt đã rõ, lúc trước hố đen lên cơn động kinh, muốn bắt cũng không bắt nổi nó, nhưng vừa ăn xong thứ muốn ăn là thành thật ngay.

Đá Kết Giới bị người ta làm thành bài vị.

Ninh Thư một chút cũng không sầu não chuyện Đá Kết Giới bị nuốt, 2333 rốt cuộc kích động cái gì?

"Có mấy Đá Kết Giới?" Ninh Thư hỏi.

"Đá Kết Giới đâu phải cải trắng, còn tới mấy cái, chỉ một."

Phỏng chừng bài vị Lý Tam Lang được làm từ Đá Kết Giới, dựa vào lực lượng Đá Kết Giới mà tẩm bổ.

"Mi muốn Đá Kết Giới?" Ninh Thư hỏi.

2333 hơi bực bội nói: "Đây là thứ tốt đó, tôi vốn muốn dùng Đá Kết Giới để cung cấp số liệu với năng lượng cho mình, kết quả nguồn lực lượng lớn như thế lại lãng phí rồi, bị hố đen nuốt mất."

Ninh Thư tức khắc trợn trắng mắt, cô nói mà, 2333 sao lại đột nhiên đánh chủ ý vì cô.

Chủ yếu vì muốn Đá Kết Giới thôi.

Quả nhiên không có lợi thì không thấy mặt, vừa mất phu nhân lại tổn hại quân.

Ninh Thư trong lòng cười đến là sung sướng, ngoài miệng lại nói vô cùng không có thành ý: "Lần sau sẽ gặp được thôi."

"Rất khó." Thanh âm 2333 trầm trầm nói.

"Lúc kiến tạo thế giới có Đá Kết Giới, có thể gia tăng độ kiên cố cho thế giới, thương tổn khi kiến tạo cũng nhỏ hơn rất nhiều."

Vị diện không phải mãi mãi trường tồn, không được thứ gì bảo vệ cũng sẽ bị hủy diệt, những sinh linh bên trong cũng sẽ chết theo.

Ninh Thư: ...

Giờ lại đến phiên Ninh Thư đau lòng đau ruột, tâm gan tì phổi đều đau, đê mờ.

Ninh Thư cực kì muốn bò vào hố đen tìm đồ về, đến hình dạng Đá Kết Giới ra sao cô còn chưa biết.

Ninh Thư hít khí hỏi: "Chẳng lẽ Linh Hồn Châu muốn dung hợp với Đá Kết Giới?"

"Hẳn vậy."

Ninh Thư lại hít sâu một hơi, cảm giác ba chấm, Linh Hồn Châu này là muốn thăng thiên luôn sao, trước đã dung hợp một viên hạt châu khác rồi, giờ lại muốn dung hợp với Đá Kết Giới.

Ninh Thư không tưởng tượng nổi, thứ được tạo ra sau mấy lần kết hợp này thế nào.

"Thời gian dung hợp của nó lại kéo dài thêm rồi, hao phí rất nhiều năng lượng của tôi." 2333 suy sút thở dài mấy hơi, trong giọng nói tràn ngập cảm xúc tuyệt vọng, không bao giờ muốn yêu nữa.

Ninh Thư cũng có cảm giác không yêu nổi, nếu cái Đá Kết Giới kia có thể sử dụng để sau này xây dựng thế giới từ Tuyệt Thế Võ Công, thì tốt biết bao.

2333 không lên tiếng, phỏng chừng đã đi khóc thầm.

"Ngươi, ngươi..." Lý lão gia nhìn thấy bài vị gia tộc toàn bộ biến mất, tức đến đỏ bừng mặt chỉ Ninh Thư.

"Bài vị đâu?"

Ninh Thư trợn trắng mắt, "Ngươi có ngu không, đương nhiên là bị hút mất rồi."

"Cái đồ yêu nữ, yêu nữ..." Lý lão gia giận dữ ôm ngực.

Ninh Thư trực tiếp đẩy những người này ra, rời khỏi hang núi, lập tức thấy được lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt đang đứng gần đấy.

Còn rất có phong phạm chèn ép người ta.

"Mau giao bài vị Lý gia ra, dù thế nào cũng không thể lấy bài vị tổ tiên ra đùa giỡn." Lão đạo sĩ nói.

Ninh Thư nhàn nhạt nói: "Bài vị là vật chết, ta chỉ lấy vật chết đùa giỡn, còn các ngươi thì ngay cả người sống cũng lấy ra vui đùa được."

"Thế gian nhiều chuyện khổ cực còn chờ đạo trưởng đến hỗ trợ kìa, tại sao đạo trưởng lại muốn xen vào một chuyện như vậy."

"Ta với ngươi vốn không có vướng mắc nhân quả, ngươi lại muốn đẩy ta vào tử địa, hà cớ gì." Ninh Thư hỏi.

Lão đạo sĩ phất phất cây trần, "Lấy tiền tài của người, thì phải giải trừ tai hoạ cho người."

"Thế ta cho ngươi tiền, bảo ngươi để Lý gia đoạn tử tuyệt tôn, ngươi có làm không?" Ninh Thư nghiêng đầu hỏi.

Lý lão gia từ tròn núi vừa ra, nghe thấy lời Ninh Thư nói, lập tức phẫn nộ hô: "Độc phụ, độc phụ."

Lão đạo sĩ nói: "Ngươi quá ngoan độc."

Ninh Thư xì một tiếng, "Đức hạnh gì đây, cái lũ bắt nạt kẻ yếu, các ngươi còn muốn thiêu chết một người đang sống sờ sờ đấy, lại bảo không ngoan độc."

Sao không so sánh như vậy đi.

Chỉ bởi vì cô là nữ.

Những người này chỉ giỏi mượn danh cao thượng đi làm chuyện ti tiện.

Ninh Thư nhảy lên, nắm cổ áo lão đạo sĩ tiên phong đạo cốt, dùng sức nhấc bổng lão lên.

Lão đạo sĩ có chút kinh hoảng, Ninh Thư trực tiếp ném lão đạo sĩ đi.

Lão đạo sĩ liền bị ném khỏi Lý gia.

Ninh Thư phủi phủi tro bụi trên tay, nhìn người Lý gia.

Tầm mắt Ninh Thư dừng trên Vương thị đang nằm cáng, là nữ nhân này đem nguyên chủ đi nhốt lồng heo thả trôi sông.

Vương thị là người kiên định tín ngưỡng nam tôn nữ ti, nam nhân dù không xen vào chuyện hậu viện, nhưng vẫn rất nhiều nữ nhân giống như Vương thị này, kiên định quán triệt thứ tư tưởng kia.

Đàn ông xem thường phụ nữ, phụ nữ cũng xem thường phụ nữ.

Lưu Tiểu Nha chỉ muốn tồn tại, chẳng hiểu xúc phạm đến những người này ở chỗ nào.

Muốn người sống thì sống, muốn người chết thì chết.

Vương thị bị Ninh Thư nhìn chằm chằm, sắc mặt trắng bệch, dù sao chân nàng ta cũng do cô đánh gãy.

Lý gia rốt cuộc cũng không cản nổi Ninh Thư.

Ninh Thư hít sâu, nhảy qua tường đi mất, bước đi trên đường phố ồn ào tấp nập, Ninh Thư còn có chút không thích ứng.

Ninh Thư làm một cái bảng hiệu, chuẩn bị hành nghề bác sĩ nay đây mai đó.

Cơ mà Ninh Thư vẫn luôn không làm ăn được, cuối cùng cũng chỉ có một phụ nhân khó sinh, bà đỡ không tới.

Trượng phu gọi mà không được, nhìn thấy bảng hiệu rách nát của Ninh Thư, đành ngựa chết coi như ngựa sống mà chữa.

Ninh Thư bảo nam tử mua cho cô một bộ ngân châm, tiếp đến sẽ không thu tiền hắn nữa.

Giờ Ninh Thư ngay cả một đồng tiền cũng không có, cô nghèo.

Nam tử: ...

Chưa từng thấy đại phu nào thế này đâu, nếu không phải nhìn cô là nữ tử, hắn cũng không dám thuê.

Nam tử đến dược đường mua một bộ ngân châm cho Ninh Thư.

Ninh Thư nhận ngân châm, trong lòng thực sự cao hứng, đã có công cụ hành tẩu giang hồ rồi.

Ninh Thư theo nam tử về nhà hắn, vừa đến cửa phòng đã nghe thấy thanh âm nữ tử thống khổ rên rỉ.

Còn có một chậu máu loãng được mang ra, khiến người ta nhìn mà run sợ trong lòng.

Ninh Thư để hành lí ở cửa, cầm ngân châm vài phòng.

Phụ nhân trên giường đã đau đến mất sức, mặt trắng đến dọa người.

Ninh Thư cắm ngân châm lên tay phụ nhân, vuốt bụng nàng, bắt đầu thuận thai.

Ninh Thư một bên thuận thai, một bên an ủi phụ nhân, cổ vũ nàng.

Phụ nhân đau đến không thốt nổi tiếng, đặc biệt lúc Ninh Thư thuận thai, càng đau đến run người.

Chờ đến khi thai nhi đã vào vị trí rồi, lúc đó sinh nở mới dễ dàng.

"Có thể dùng sức, thai đã thuận, cố lên, dùng sức đi." Ninh Thư thả vào thân thể phụ nhân một tia linh khí.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro