Dạo này tôi chạy xô hơi nhiều, update chậm, mọi người thông cảm nha =)))
==========
La Giang mới vừa mở cửa vào nhà, một cái chổi lông gà lập tức đánh tới.
La Giang phản xạ nhanh dùng tay chắn, nhất thời một trận đau đớn lan ra khắp cả cánh tay.
La Giang bốc hỏa trong lòng, "Làm gì vậy?"
"Ba, sao ba lại đánh con?" La Giang có chút tức giận nhìn ba La.
Ba La cầm chổi lông gà chỉ vào mặt La Giang, "Có phải mày trộm tiền tiết kiệm của tao hay không, mẹ mày còn bệnh tật quấn thân, mày còn lấy hết tiền đi, mày bảo mẹ mày phải làm sao?"
La Giang mất kiên nhẫn nói, "Là con lấy, con cũng có chuyện phải dùng gấp chứ, sau này con trả cho ba gấp năm lần, không, gấp mười lần."
"Mày, mày còn tự cho là mình có lý hả." Ba La khua chổi lông gà đánh về phía La Giang.
"Đủ rồi." La Giang bị đánh đau đến nhảy cẫng lên, hắn đoạt lấy chổi lông gà trong tay ba La, trực tiếp ném đi.
"Cái gì vậy, con chỉ mượn có chút tiền thôi mà, cũng nói sẽ kiếm lại tiền rồi, chút việc ấy thôi mà ba cũng phải làm loạn lên mới chịu à?" La Giang vô cùng bực bội, "Đúng là tư tưởng xã hội cũ, bảo sao vẫn mãi sống trong nghèo khổ không thoát nổi."
Nếu gia đình hắn giàu có, hắn đã có vốn dồi dào để tán gái, để gây dựng sự nghiệp rồi.
Ba La tức ngực, chỉ vào La Giang mắng, "Nói, mày lấy tiền đi tiêu pha ở đâu, hay lại bày đặt bài bạc hư hỏng."
"Tiền đấy con mang đi xây dựng sự nghiệp, ba còn chưa phân rõ trắng đen đã đánh con."
Ba La Giang càng thêm tức, sắc mặt chuyển sang trắng bệch, khuôn mặt già nua in ba chữ không chịu nổi, mẹ La dựa vào cạnh cửa, nhìn cha con hai người xung đột, yên lặng rơi lệ.
"Chút tiền ấy đến khi con thành công gây dựng sự nghiệp rồi sẽ trả lại."
"Thế mày nói xem mày kinh doanh cái gì, chẳng nói tiếng nào đã đem hết tiền trong nhà đi, hay lắm."
"Loại bùn loãng không trát nổi tường như mày thì có thể kinh doanh cái gì, không chừng còn bị người lừa."
La Giang tức khắc gân cổ nói, "Tôi trong mắt ông là vậy à?"
La Giang mở cửa chính nói: "Nếu hai người đã xem thường tôi như vậy, tôi liền đi, đến khi sự nghiệp thành công mới trở về."
"Vậy mày cút luôn đi."
Động tĩnh bên này quá lớn, gia đình Ninh Thư cũng bị kinh động.
Ba mẹ Hồ với Ninh Thư đều ngó ra.
Ninh Thư nhìn vẻ mặt quật cường còn có chút oan ức của La Giang mà trợn trắng mắt.
"Ông La, có chuyện gì cứ từ từ nói." Ba Hồ khuyên, "Ông cũng đừng tức giận, tuổi lớn rồi, nhỡ may xảy ra chuyện gì thì sao."
"Việc nhà tôi còn chưa đến phiên ông nhúng tay vào đâu, đừng tưởng tôi không biết, trong lòng các người đều coi thường ba tôi, coi thường tôi, coi thường cả nhà tôi." La Giang quát ba Hồ, vẻ mặt mọi chuyện tôi đều rõ.
Ba Hồ nghẹn họng trân trối, không biết nên nói gì thêm.
Ba La thở dài một tiếng, "Cũng chẳng phải chuyện gì lạ, chỉ là con trẻ trong nhà không nghe lời thôi."
"Tôi không nghe lời lúc nào, tôi làm vậy cũng chỉ vì cái gia đình này thôi, giúp nó thoát khỏi tình cảnh túng quẫn như giờ."
"Tôi biết các người đều chướng mắt tôi, coi thường tôi, ngay cả ba ruột còn cảm thấy tôi không làm nên trò trống gì, tôi thề nếu tôi không kiếm được tiền về, tuyệt đối sẽ không bước vào nhà dù chỉ nửa bước." La Giang vừa thương tâm vừa giận dữ thét lên.
Dứt lời liền bình bịch chạy xuống lầu.
Tràng diễn văn của La Giang khiến mọi người đang đứng trên hành lang lúng túng chẳng biết làm sao, ba La vuốt mặt, thần sắc mệt mỏi.
Ba Hồ không biết phải nói gì, cũng chẳng biết có nên an ủi ba La Giang một chút không.
Suốt cả quá trình Ninh Thư chỉ lạnh mặt nhìn.
Giờ như vậy, chờ về sau phát đạt liền về vả mặt, đối tượng để vả chính là ba mẹ thân sinh.
Ai bảo các người không tin tôi, ai bảo các người khiến tôi đau lòng, đáng lẽ các người phải toàn tâm toàn ý tin tưởng tôi, không nên hỏi gì cả mà phải mù quáng tin tưởng.
Tiến triển là muốn thành đứa con bị người người xem thường ấy dựng nên sự nghiệp vĩ đại, về nhà khoe mẽ.
Ninh Thư nghĩ chút liền biết, chắc hẳn việc La Giang trộm tiền bị người nhà phát hiện, hắn chẳng những không cảm thấy bản thân có lỗi, ngược lại còn ủy ủy khuất khuất.
Mài tưởng cả thế giới đều phải xoay quanh mình à.
Người khác không cho hắn vay tiền thì người khác có lỗi, trộm tiền của cha mẹ rồi lại trách ngược lại cha mẹ, chỉ là chút tiền liền blah blah blah...
Uỷ khuất cái lờ.
Ninh Thư thật muốn trợn trắng mắt.
Ba Hồ an ủi ba La, bảo cũng vẫn chỉ là trẻ con thôi, bình tĩnh nói chuyện là ổn.
Bầu không khí khá xấu hổ, ba Hồ thấy vậy cũng chỉ đành dẫn vợ con vào nhà.
Lời La Giang mới nói đấy thật sự tế nhị.
Ba Hồ đóng cửa, có chút bực mình nói: "Thằng La Giang ấy quá hỗn, lớn đến thế rồi còn chẳng biết suy nghĩ trước khi nói."
"Nuôi như một cục nợ."
"Về sau chuyện nhà họ chúng ta đừng tham gia nhiều, rước vào cả đống phiền phức." Mẹ Hồ nói, "Bao nhiêu tuổi rồi mà ngay cả công việc còn chưa có, ăn chơi vớ vẩn."
"Con cũng lui tới với nó nhiều, con người không đủ thành thục, tính tình lại hỗn láo." Ba Hồ dặn Ninh Thư.
Ninh Thư ngoan ngoãn nói: "Con biết rồi ạ."
Với cái tính cách dở dở ương ương ấy của La Giang, nếu không có "hệ thống theo đuổi mỹ nữ" trên người, cả đời hắn cũng đừng mong sẽ làm nên trò trống gì.
La Giang sau khi chạy khỏi nhà mình liền chậm rãi tản bộ trên đường phố, thành thị đêm đến đèn muôn sắc rực rỡ.
Gió đêm lành lạnh thổi ngang qua, La Giang âm thầm thề bản thân phải phát đạt.
La Giang mua vài chai bia, ngồi xuống ghế dài ở công viên.
Hắn đã chịu đủ áp lực rồi.
Cha mẹ không hiểu hắn, người khác xem thường hắn, như vậy hắn lại càng phải thành công phát đạt, đến lúc đó trở về cho bọn họ lác mắt.
La Giang ném lon bia rỗng vào thùng rác gần đó, một con chó liền dựng thẳng người, cố bới thùng rác.
La Giang châm chọc cười, lại cầm một cái lon rỗng ném về phía nó, khiến con chó nọ sợ hãi sủa mấy tiếng, thân thể hạ xuống, nhe nanh nhìn La Giang, tiếng gầm gừ tràn ra từ cổ họng nó.
La Giang vốn đã khó chịu trong lòng, giờ lại bị một con chó hoang hăm doạ, lại càng khó chịu.
"Còn nhìn nữa tao liền đem mày đi làm lẩu thịt chó, cút." La Giang siết bẹp cái lon, tiếp tục ném về phía nó, "Kêu nữa đi, thật quá đen mà."
La Giang vốn tưởng chỉ cần doạ dẫm vài câu thôi con chó sẽ biết điều chạy đi, lại không ngờ nó như phát điên xông về phía mình, hàm răng cắn ngay lên phần đùi hắn, răng nanh sắc nhọn còn đâm tới da thịt.
La Giang lập tức giận dữ, con chó điên này ngày ngày đào rác, ăn rác, trong miệng còn không biết có bao vi khuẩn.
Mẹ nó!
Vận khí năm nay của hắn thật sự không mấy tốt.
La Giang không chút khách khí đá một cú vào ngươi con chó, khiến nó đau đớn kêu lên mấy tiếng.
Con chó hoang cụp chặt nhìn chằm chằm La Giang mà sủa.
La Giang hung tợn nói: "Cút mau, nếu không ông xử đẹp mày."
Con chó hoang dường như đã có chút sợ La Giang, nhưng vào lúc La Giang không chú ý lại đột ngột vọt đến trước mặt hắn, cạp một phát vào bộ phận không thể miêu tả của hắn.
Cắn xé đến là hăng.
Nháy mắt ấy La Giang liền cảm thấy có thứ gì đó sắc nhọn xuyên qua da thịt, trí não hắn như ngừng hoạt động, cảm giác truyền tới từ bên dưới không riêng gì chỉ là bị cắn một chút đâu.
La Giang đau đớn hét to.
Con chó hoang chớp thời cơ lủi vào bụi cỏ trốn biệt.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro