Chương 15: Về nhà
Chương 15: Về nhà
Tiếng thú gào thét cùng tiếng vũ khí, phá không vang lên.
Từng tiếng vũ khí va chạm với đá vang lên sắc bén, cùng với tiếng vang trầm của da thịt va chạm, càng lộ ra vẻ chiến đấu kịch liệt. Cùng dĩ vẵng không giống chính là tinh cầu này chủ yếu chỉ có một sinh vật tồn tại, đó là Thạch Hầu. Là sinh vật cả người đều cứng rắn như đá, thú nhân cho dù có sự công kích mạnh mẽ, cường tráng nhưng đối với sinh vật này cũng không cách nào chiếm được nhiều chỗ tốt.
Một trận chiến đã xong, tuy rằng lấy được bộ phận tinh thạch khối nhưng lính đánh thuê bên này cũng có chút thương thế.
"Cho lão tử... Những Thạch Hầu này quá mạnh! Lấy tinh thạch khối của chúng nó so với đào mỏ còn khó khăn hơn!"
"Đệt! Đuôi của lão tử còn bị ngắt!"
"Các ca ca đừng nháo, các ngươi có giống ta lỗ tai bị khuyết một khối đáng thương sao? Về nhà giống cái biét được sẽ bị mắng đây?!"
"Thật không phải người mà!".
Lính đánh thuê hùng hùng, hổ hổ một bên xử lí vết thuoeng, môt bên thu dọn tinh thạch đạt được. Tinh thạch này chính là bộ lông trên người Thạch Hầu bản địa, vốn đồ vật không quá quan trọng. Nhưng là những Thạch Đầu này tìm phối ngẫu hằng năm đều dựa vào tinh thạch khối nhiều ít để phân thắng bại, cho nên đối với các thú nhân lính đánh thuê đến ăn cắp thì cực kỳ oán hận. Tinh thạch khối là nguồn năng lượng rất trọng yếu của Liên Bang, vì vậy dù cho mỗi lần đi đến đây đều có lính đánh thuê bị thương nhưng cũng không thể không định kỳ dùng giá cao thuê người đến lấy.
"Tổng bộ phát tin tức, lần này tiền thưởng có thể thêm".
Rei nói một câu, nháy mắt mọi người đều yên ổn lại. Linh đánh thuê đi chính là để kiếm tiền, tiền trợ cấp có thể nhiều hơn, tất nhiên là tin tức không thể tốt hơn. Xem ra. Lần hành động này đạt được số tinh thạch khối lớn hơn thống kê ban đầu, nên mới có thể có chỗ tốt này. Tâm tình mọi người tốt hơn một chút, âm thanh chửi rửa cũng ngừng lại, bắt đầu nói liên miên cằn nhằn nhớ người nhà.
"Đội trưởng vạn tuế!"
"Đội trưởng không phải lợi hại sao? Tiểu giống cái nhà hắn cười lên cũng rất đáng yêu đó! Còn có chụp ảnh chung nha!"
"Oa! Đội trưởng, nhanh cho chúng ta xem một cái!"
"Đừng chen, này! Ai giẫm đuôi của lão tử?!".
Xem ra thú nhân cũng là một đám thích bát quái a.
Bị các đội viên nhào đến cướp giật quang não, Rei bất đắc dĩ không thể làm gỉ hơn là mở tấm ảnh chụp ra cho mọi người xem. Mọi người xem đến một trận thổn thức, đột nhiên có một thanh âm không hài hòa vang lên
"Tiểu giống cái này hình như ta đã gặp qua ở nơi nào a!"
Hơn mười đôi mắt thú cùng quay đầu, nháy mắt nhìn qua, đôi mắt vàng đặc biệt của Rei tràn đầy dật khí, căn bản nhát gan sẽ bị dọa tè ra quần. Thú nhân nói câu nói này cũng bị dọa sợ, run cổ họng yếu ớt nói
"Ta... ta lúc trước chỉ là xem qua một cái quảng cáo..."
Người này đúng là không có nói sai, hắn so với mọi người trên tinh cầu này đến trễ hơn một chút, vừa vặn đến trên phi thuyền thì quảng cáo nhận nuôi mới ra.
"Quảng cáo?"
Lông mày Rei đều nhăn lại rồi. Mọi người chỉ cảm thấy lúc này có mười vạn Thạch Hầu lao ra cngx không đáng sợ bằng khung cảnh này, dồn dập tránh thoát ánh mắt của hắn chạy đi chữa thương, không dám nói thêm một lời. Bầu không khí giằng co đến lúc lên phi thuyền trở lại Liên Bang chủ tinh.
"Đại ca, ngươi có thấy quảng cáo chưa?".
Vừa xuống, chào đón chính là David.
"Chưa".
Lông mày nhăn thành hình chữ xuyên, ninh thành lễ tay đã là cực khẩn,then chốt đều trở nên trắng.
"Đều do Nhị ca, lén lút ôm tiểu ngốc qua đi chụp, nhìn một cái, ta còn trộm một tấm áp phích đây!".
Vốn không phải là người tỉ mỉ, David chỉ lo khoe tấm áp phích hiếm thấy, nhưng không nghĩ động tác này là dẫn đến Rei tâm tình càng tụt dốc. Hình ảnh tiểu giống cái cùng tuấn mỹ thú nhân kia ôm nhau, thân mật xem cùng một tập tranh cười đùa, rõ ràng là tình cảnh vô cùng tốt đẹp. Nếu là lúc này hắn ở bên vân nhỏ, Rei xem qua cũng liền thôi. Vật nhỏ kia cũng là của hắn, nhưng lại chiêu cáo toàn thiên hạ hình ảnh như vậy, mà lại không có hắn!
"Đi! Về nhà!".
Vồ lấy áp phích kia, đá ngốc lang kia một cước, hai ba bước lôi kéo hành lí, ly khai nơi đóng quân. Như hòa thượng sờ mãi không thấy tóc, David oan ức chạy theo nam nhân đang đi phía trước kia cằn nhằn:
"Áp phích kia không dễ gì làm ra, ngươi yêu thích thì chính mình đi trộm đi, làm gì mà cướp của ta a!"
"Còn không mau nhanh!".
Làm như không nghe thấy lời oán trách của hắn, Rei đã cản chiếc phi hành khí tiếp theo bay tới, từ xa rống lên với hắn. Nghe như là thật không mấy vui a.
David rụt cổ lại, bắt đầu cân nhắc chính mình có là nên quay lại xin thêm một cái nhiệm vụ nữa hay không, thẳng đến ba năm rưỡi nữa không trở về nhà được rồi. Nếu không như vậy, đi về nhà không hiểu làm sao bị đại ca quạt cho một trận, quả thực so với ra chiến trường chém giết thảm hại hơn nhiều. Xám mao lang vẻ mặt đau khổ cùng Hắc Báo nộ khí ngất trời rất nhnh sẽ về nhà a.
Cửa vừa mở, trong phòng hiện lên hình ảnh ấm áp làm hai thú ngẩn ngơ.
"Rei papa!"
Đang cùng Dean làm vằn thắn, tiểu Karl thấy hai vị papa an toàn trở về, cũng không nhớ trong tay mình toàn là bột, dùng tiểu chân ngắn phi nhanh đến.
Vốn đang còn mấy phần ghen tuông, nhưng nhìn tấu tiểu giống cái hai mắt đẫm lệ nhào vào trong lòng, Rei nhất thời cảm thấy ấm áp.
"Lan".
Mặc dù không nói được câu "Ta rất nhớ ngươi" buồn nôn này nhưng hai tay ôm lấy vật nhỏ không rời cũng tiết lộ ra một ít.
"Này! Không thể bất công như vậy nha!".
Một con lang nào đó đang xù lông ở một bên, nghiến răng nghiến lợi xách hành lí của hai người, lại bị triệt để bơ đi, thực sự là tổn thương a!
"David papa!".
Tiểu Karl cũng rõ ràng, đối với papa tính khí trẻ con này, giả ý hấp hấp cái mũi, lắc lắc thân thể nhỏ bé đi qua, mở ra hai tay cánh tay nhỏ ôm lấy hai chân của hắn. Dáng vẻ khả ái đủ để dội tắt núi lửa đang phun trào, nói gì đến David làm bộ tức giận nha.
"Tiểu ngốc qua, papa rất nhớ ngươi!".
David phi thường dễ dàng thỏa mãn, ném đi hành lí trong tay, ôm lấy Karl bắt đầu chơi trò "bay cao cao". Thảy lên, bắt được, tới tới lui lui làm ầm ĩ mấy lần, khiến cho Karl cười đùa liên tục, so với hình ảnh ôm lấy Rei thân mật lúc trước có vẻ ấm áp hơn một chút.
Đặc biệt là tiểu Karl cũng theo đó trả lời một câu
"David papa, ta cũng rất nhớ ngươi nha!"
Cảnh tượng này mạnh mẽ bài xích Rei, cùng với Dean ở một bên thấy tình huống không đúng liền sờ sờ cái mũi tiếp tục làm vằn thắn, có vẻ càng chói mắt.
________________________________________________
Sorry vì hai hôm qua toi biến mất. Có ai bao giờ đã từng ăn bốn que kem xong liền sốt vì bị viêm họng chưa? Là toi đéy mọi người ạ (ಥ﹏ಥ). Toi chừa rồi, lần sau dám nữa (。T ω T。)
Nói thế thôi đừng ai giống toi nhá.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro