Chương 15
Ngọc Tuyệt Nhiên nói rất đúng, kỹ viện cổ đại đối với Phàn Quý đã quen đi quán bar ở hiện đại mà nói quả thật không có gì đẹp mắt, đại đa số nữ tử bên trong đều là con cái tội thần, quần áo cũng hở hang đấy, nhưng cả người đều toát ra vẻ chẳng còn thiết sống nữa, khiến Phàn Quý không mấy vui.
Nhận thấy Phàn Quý không thích, Ngọc Tuyệt Nhiên nhún vai nói: “Xem đi, ta đã nói nó là như vậy mà, cùng lắm ban đêm khá hơn một chút, nhưng giờ là ban ngày nên chỉ có thế thôi. Nói thật ca múa nơi đây có hơi kém so với vài vị ca nữ xinh đẹp được nuôi trong nhà mấy đại thần, trong phủ của ta cũng có rất nhiều, nếu như huynh thích cũng có thể đến xem.”
Phàn Quý phất tay gọi lại những người bị Ngọc Tuyệt Nhiên đuổi ra, quay đầu nói: “Huynh nhìn sao ra ta muốn đi tham quan vậy, ta là muốn tìm người để lên giường cơ.”
Ngọc Tuyệt Nhiên khiếp sợ nhìn Phàn Quý, không ngờ cái người giống như thần tiên này sẽ nói như vậy, muốn làm trái ý trời à. “Sao đột nhiên huynh lại muốn tìm người, khụ khụ, để lên giường?”
Phàn Quý liếc y một cái nói: “Nam nhân ai cũng có nhu cầu sinh lý, bên cạnh ta chỉ có Đậu Đỏ, chẳng lẽ huynh bảo ta đi tìm nó à, đương nhiên ta cũng có chút hiếu kỳ với việc này, được rồi, hôm nay không tìm được thì chúng ta đi thôi.”
“Mau, mau ngăn ả lại, tiểu tiện nhân, hôm nay sẽ cho ngươi khai bao*, xem ngươi còn muốn chết muốn sống không!” Bọn người Phàn Quý vừa ra khỏi cửa, đột nhiên bị một nữ nhân trông như người điên ôm chặt lấy, đằng sau là hai thanh niên đang đuổi tới. Ngọc Tuyệt Nhiên cau mày muốn đẩy nữ nhân này ra, là một hoàng tử, tất nhiên sẽ xem thường những nữ nhân làm kỹ nữ ở đây, mặc kệ nàng vì nguyên nhân gì mà phải rơi vào tình cảnh như thế.
*khai bao: đêm đầu
Phàn Quý cũng không muốn xen vào việc của người khác, nữ tử cổ đại giống người này có nhiều lắm, hắn đâu thể quản tất cả những việc không liên quan tới mình. Người đuổi theo thấy cô gái kia ôm Phàn Quý không buông tay, trong lúc nhất thời cũng không dám đến gần, dù sao hai vị công tử vừa nhìn đã biết là người có lai lịch không nhỏ.
Cô gái ấy cũng tự biết mình, thấy Phàn Quý không phản ứng gì, lập tức buông Phàn Quý ra nhưng lại quỳ trên mặt đất không nói lời nào, chỉ dập đầu liên tiếp, chẳng mấy chốc trên trán đã đổ máu, nhưng nàng dường như không hề quan tâm đến đau đớn. Phàn Quý cũng hiểu ý cô gái trước mắt này, hoặc là Phàn Quý thương xót đưa nàng đi, hoặc là hôm nay nàng nhất định sẽ chết ở đây.
“Thôi, ngươi cần gì phải làm như vậy. Thú thật đi theo ta không khác gì ở đây là mấy, ta cũng không phải người tốt.” Phàn Quý tuy rằng nói như vậy, nhưng hắn vẫn rất bội phục cô gái này. Nữ tử cổ đại phần lớn đều bị lễ giáo trói buộc, có thể có tinh thần phản kháng như nàng là rất ít.
Cuối cùng Phàn Quý vẫn đưa cô gái này đi, bởi vì hắn thấy được sự tàn nhẫn trong mắt cô ấy, quả là người không tồi, Phàn Quý nghĩ như vậy .
Sau khi đưa hắn về phủ Thái Tử, Ngọc Tuyệt Nhiên cũng trở về, dù sao Mộc không muốn nhìn thấy y, mà hôm nay y mang Bách Lý Uyên đi kỹ viện, Ngọc Tuyệt Trần biết chắc chắn sẽ giáo huấn y.
Đem cô gái kia trở về nơi ở của mình, Đậu Đỏ nhìn cô gái bẩn thỉu theo sau công tử nhà mình, có chút khó hiểu nhìn Phàn Quý, Phàn Quý lại rất hứng thú cười nói: “Đưa cô ấy đi tắm rửa, ta nghĩ cô ấy sẽ rất đẹp.”
Đậu Đỏ đáp một tiếng rồi đi chuẩn bị quần áo cho nữ nhân dùng, mà nữ nhân này cũng rất thú vị, sau khi Đậu Đỏ đi liền nói : “Người đã cứu ta, về sau người chính là chủ nhân duy nhất của Cổ Hàm ta. Mặc dù ta bây giờ rất vô dụng, nhưng lúc cần người có thể coi ta như công cụ thỏa mãn tình dục, bọn họ nói ta không tệ. Về sau người có thể huấn luyện ta làm những chuyện khác, năng lực học tập của ta rất tốt, trừ việc bảo ta hầu hạ những người khác ra, ta có thể vì người làm bất cứ chuyện gì.”
“Trước tiên tắm rửa sạch sẽ cái đã, nếu ngươi xấu quá thì nói thật ta không có cảm giác gì đâu, ta chỉ thích người đẹp thôi.”
Chờ sau khi cô gái đó tắm xong đi ra, Phàn Quý cảm thấy hắn không nên gọi nàng là cô gái, nhìn qua rõ ràng mới mười lăm mười sáu tuổi, nên gọi là bé gái mới đúng. Đâu Đỏ chuẩn bị cho nàng quần áo rất đẹp, là một bộ váy màu hồng phấn thắt đai lưng, sau khi mặc vào càng lộ ra vẻ đáng yêu.
“Tới đây.” Phàn Quý ngoắc ngón tay, Cổ Hàm cố gắng cười quyến rũ một chút, đáng tiếc có lẽ nàng đã rất lâu không cười, lúc này đang nỗ lực khẽ động gương mặt, vẻ mặt quái dị trông thật buồn cười.
“Ngươi không hối hận chứ?” Phàn Quý hỏi. Cổ Hàm lại dùng hành động thực tế trả lời Phàn Quý, bởi vì nàng bắt đầu cởi ra áo ngoài của mình, Phiền Quý không thấy ý muốn cự tuyệt từ nàng mà chỉ thấy sự kiên định trong ánh mắt nàng.
Mới vừa cởi áo ngoài ra, cửa bên ngoài đã bị ai đó dùng lực mở ra. Ngọc Tuyệt Trần hôm nay sau khi rời khỏi chỗ Phàn Quý đã bị mẫu phi gọi y tới nói chuyện, đại loại là nói cho y biết ngươi còn trẻ, có thể chơi đùa, nhưng tuyệt đối không thể làm thật. Bởi vì đế vương phải là kẻ vô tình, nếu không bản thân sẽ chịu khổ, tự tạo sơ hở lớn cho mình. Ngọc Tuyệt Trần phải bảo đảm một đống điều với mẫu phi, bây giờ mới được ra ngoài, vừa ra tới đã nghe hạ nhân đến báo nói là Bách Lý công tử cùng Ngọc Tuyệt Nhiên đi kỹ viện làm y tức chết đi được.
Y lập tức đi tìm Bách Lý Uyên hỏi cho rõ ràng, thật không ngờ lại nhìn thấy cảnh này. “Bách Lý Uyên! Huynh đang làm gì vậy! Mấy ngày nay ta đối xử với huynh chưa đủ tốt sao, vì sao huynh lại làm như thế!?” Thấy Bách Lý uyên không nói lời nào, Ngọc Tuyệt Trần đi qua đẩy Cổ Hàm ngã xuống đất, còn mình đè lên nhìn Bách Lý Uyên.
Phàn Quý nhìn thấy Cổ Hàm ngã xuống đất, mặt không đổi sắc đứng lên, nàng chẳng la thét chói tai gì cả, ngược lại lẳng lặng đi đến bên cạnh cầm một bình hoa lớn muốn đập vào đầu Ngọc Tuyệt Trần. Nếu thật sự làm vậy Ngọc Tuyệt Trần chắc chắn sẽ trọng thương, Phàn Quý liếc mắt qua Cổ Hàm, ra hiệu nàng lui xuống đi. Cổ Hàm sững sờ, dùng ánh mắt không rõ ngụ ý nhìn Ngọc Tuyệt Trần rồi yên lặng lui ra.
“Ta làm cái gì huynh không thấy sao, là tìm người làm chuyện ấy đó, vậy mà huynh không cho ta, chẳng lẽ ta tìm chút thú vui còn phải thông qua phê chuẩn sao?” Phàn Quý thản nhiên nói, thế nhưng Ngọc Tuyệt Trần nghe xong lại bốc hỏa trong lòng.
Y tự nhận những ngày này đối xử với Bách Lý Uyên khá tốt, nhưng vì sao Bách Lý Uyên vẫn cứ xa cách y ngàn dặm chứ, nhìn Bách Lý Uyên hồi lâu, cuối cùng Ngọc Tuyệt Trần bất đắc dĩ nói “Nếu huynh muốn, ta và huynh làm đi.”
Ngọc Tuyệt Trần chậm rãi hôn lên môi Phàn Quý, thấy hắn không có ý né tránh nên yên tâm, chuyện như vầy quan trọng là cần đôi bên nguyện ý. Ban ngày làm chuyện này, Ngọc Tuyệt Trần có chút không thoải mái, chỉ có thể nói: “Có thể buông màn trướng xuống được không?” Phàn Quý không xem trọng bất cứ ai lên giường cùng hắn, hắn chỉ muốn rời khỏi thế giới này, đến lúc đó chắc chắn hắn không thể mang ai đi cùng, mà cho dù có thể thì hắn cũng không muốn mang.
Đặt Ngọc Tuyệt Trần dưới thân, Phàn Quý thấy ở đây chả có dầu bôi trơn hay gì, cảm nhận được tay Bách Lý Uyên tìm kiếm phía dưới mình, Ngọc Tuyệt Trần luống cuống nói: “Chờ…Chờ chút đã, không phải là ta nên ở phía trên sao?” Phàn Quý không để ý đến phản ứng của Ngọc Tuyệt Trần, lật người lại, nhìn quanh khắp nơi, rồi đi chân đất cầm đèn dầu đến đầu giường.
Ngọc Tuyệt Trần không phản kháng khi bị dùng phía sau, y cảm thấy hiện tại Bách Lý Uyên chưa đủ thích y, để hắn ở phía trên mấy lần cũng không sao, về sau chờ Bách Lý Uyên cũng yêu y, hai người có thể tráo đổi vị trí.
Thân thể Phàn Quý từ sau khi luyện môn công pháp lẽ ra đã đang từ từ phát triển tốt hơn, nhưng hôm nay hắn làm xong được hai lần đã mệt ngủ như chết. Ngọc Tuyệt Trần ngủ đến tối mới tỉnh, nhìn Bách Lý Uyên đang ngủ một lát, ánh mắt y có chút phức tạp, cuối cùng cũng chỉ có thể thở dài: “Thôi, thôi, là ta liên lụy huynh thê thảm cả đời, lần này xem như đền bù cho huynh.” Sau khi mặc quần áo tử tế bước chân uể oải trở về.
Phàn Quý đã quá quen với việc mình đột nhiên xuất hiện trong không gian của Chủ Thần, hắn hung hăng mở cánh cửa lớn, kêu lên trong hư không: “Chủ Thần, ra đi, đừng giả chết nữa, tao biết mày đang ở đây.”
Chủ Thần mỗi lần lên sân khấu đều là từ không trung chậm rãi hiện ra, thật là, chẳng biết thay đổi gì cho mới cả, Phàn Quý khinh bỉ vì điều đó, Chủ Thần lần này hiện ra rất hưng phấn, chuyển động lên xuống không ngừng, Phàn Quý choáng hết cả mắt, “Mày rốt cuộc muốn làm gì? Nói thì không nói cứ đứng đó bay lên bay xuống, chóng mặt lắm đó biết không?”
“Hệ thống đã sửa bug rồi, lần này chủ nhân sờ cái nữa xem, hệ thống tuyệt đối sẽ không ủng đỏ bốc khói nữa đâu, thế nào? Hệ thống có lợi hại không?”
Phàn Quý tỏ vẻ không tin, nắm Chủ Thần nhéo nhéo, đúng là không ửng đỏ, nhưng quả trứng này làm sao trở nên mềm nhũn như vậy, lần trước không phải còn rất cứng sao, bóp thế nào cũng không bẹp.
Chủ Thần không để cho Phàn Quý suy nghĩ lâu rồi từ trong tay hắn bay ra, sau đó nói: “Chủ nhân còn nhớ rõ lần trước người lừa gạt được một chiếc nhẫn không ?”
Phàn Quý lập tức nổi giận, “Ai nói ta lừa gạt, người ta tự nguyện tặng có được hay không?”
Chủ Thần cũng không muốn tranh luận với Phàn Quý, lúc này nói: “Mặc kệ chủ nhân nói làm sao mà có, vật đó mang trên người thời gian dài sẽ không tốt, hệ thống lúc đầu dự định sau khi chủ nhân hoàn thành nhiệm vụ mới thu hồi, nhưng không ngờ nó lại tiêu hao linh hồn của chủ nhân đến vậy, nếu không phải chủ nhân một mực rèn luyện công pháp hệ thống cho thì giờ có thể đã bị bệnh rồi.”
Việc này với Phàn Quý chẳng có ý nghĩa gì, nói khó nghe chút, cái mạng nhỏ của hắn do Chủ Thần giữ trong tay, bề ngoài hắn ra vẻ không sợ Chủ Thần, nhưng sâu trong tâm, hắn vẫn luôn kiêng kị Chủ Thần. Bây giờ Chủ Thần muốn chiếc nhẫn kia, Phàn Quý sẽ không cự tuyệt, chỉ có điều điểm vẫn phải kiếm, “Tao đưa nó cho mày có lợi sao?”
“Hệ thống có thể cho chủ nhân 3000 điểm tích lũy, ngoại trừ lần trước chủ nhân mượn một trăm cùng lợi ích những ngày gần đây, hệ thống tổng cộng cho chủ nhân 2855 điểm tích lũy.”
Chủ Thần từ không gian bay ra ngoài, Phàn Quý biết mình đã thoát khỏi kiếp nghèo, thật là đáng mừng. Kêu Đậu Đỏ mang bữa tối tới cho mình, Cổ Hàm cũng đi theo, Phàn Quý không phản đối cho Cổ Hàm hầu hạ, hắn mua người, cũng đâu thể không làm gì làm mà ăn cơm của hắn được.
« Thiên Kỳ sử ký », công nguyên 253, Hoàng đế vương triều Thiên Kỳ băng hà. Thái tử Ngọc Tuyệt Trần gặp chuyện, phủ thái tử phòng hộ ở vùng biên giới quân sự bị trộm đồ, thành viên hoàng thất bất mãn liền lấy lí do Thái tử làm mất đồ vật quan trọng như vậy tiến hành ép y thoái vị, hi vọng Thái tử Ngọc Tuyệt Trần có thể tự mình thoái vị, bởi vậy hoàng thất lâm vào nội loạn trong vòng hai tháng.
“Khụ khụ” Phàn Quý ở trên xe ngựa ho khan rất nhiều, Ngọc Tuyệt Trần đâm vào ngực hắn một kiếm kia quá sâu, miệng vết thương nhiễm trùng khó chịu, trong đêm lại nhiễm phong hàn, thật sự là đủ xui xẻo.
Nghe được tiếng Phàn Quý ho khan, Cổ Hàm lập tức tiến vào xe ngựa, cẩn thận giúp Phiền Quý vỗ lưng, đút cho hắn uống chút nước, chờ Phàn Quý ngủ thiếp đi mới khe khẽ ra ngoài. Bên ngoài đánh xe chính là Đậu Đỏ, hiện tại con mắt Đậu Đỏ sưng đỏ còn có tơ máu, hẳn là khóc lớn quá lại mấy ngày không ngủ mới có thể thành ra như này.
Thực ra Phàn Quý nằm mà không ngủ, chỉ là đang nghĩ đến chuyện xảy ra trong hai tháng này. Hắn và Ngọc Tuyệt Trần nảy sinh quan hệ với nhau, sau Ngọc Tuyệt Trần lại càng thêm để tâm với hắn, những ngày kia Ngọc Tuyệt Trần đối đãi hắn rất tốt, Ngọc Tuyệt Trần mang hắn đi chơi không ít nơi, ở Thiên Kỳ đế đô cũng ngắm không ít phong cảnh, nhưng năm ngày trước Phàn Quý nhận được tin tức của Hu Chiếu, phụ thân Bách Lý Uyên bảo hắn trở về, nói là đại hôn của Vũ Văn Tề, để hắn đi tham gia hôn lễ, sau khi đọc thư Phàn Quý biết hắn nên rời khỏi Thiên Kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro