Chương 18
Cuộc sống bận rộn hơn rất nhiều sau khi Sanada Keiko gia nhập câu lạc bộ bóng chuyền. May mắn là áp lực học hành của cô không lớn lắm, nên chỉ mất hai tuần là cô đã quen với lịch tập luyện "cực khổ" của đội bóng chuyền nữ trường cấp Ba.
Hơn nữa, sau giờ học, ở nhà cô còn làm "quân xanh" cho quái vật thể lực Bokuto Kotaro, Keiko nghĩ rằng mình nhất định sẽ tăng cường thể lực trước khi giải đấu bắt đầu, ít nhất là có thể đánh hết trận...
Đánh hết, đánh hết được ba hiệp?
Sanada Keiko mặt đỏ bừng, thở dốc ngã vật ra sàn nhà, có chút ghen tị liếc nhìn Bokuto Kotaro đang ngồi uống nước ở một bên. Ngoài việc lồng ngực anh chàng phập phồng nhanh hơn bình thường một chút, vẻ ngoài Bokuto hoàn toàn không hề tỏ ra mệt mỏi.
Bokuto Kotaro, cậu ta thậm chí còn không đỏ mặt chút nào!!!
Đối diện với đôi mắt trợn tròn của cô bạn thanh mai trúc mã, Bokuto Kotaro hoàn toàn không hiểu được sự ghen tị trong lòng Keiko, cậu cúi đầu nhìn chai nước thể thao trong tay mình và hỏi: "Keiko có muốn uống nước không?"
Sanada Keiko nằm bẹp trên sàn nhà, mặt vẫn căng: "Uống!"
"Ơ, sao đột nhiên giận dỗi vậy?" Bokuto Kotaro đỡ Sanada Keiko dậy, đưa chai nước thể thao trong tay cho cô, rồi dùng tay không quạt gió cho cô: "Tập thể dục xong thì nóng, biết làm sao được, để tớ quạt cho cậu!"
Sanada Keiko, đang tận hưởng làn gió nhân tạo, "tấn tấn tấn" uống nước. Lúc này, cô lại thầm khen Bokuto lớn nhanh thật tốt, tay cũng to hơn bạn bè cùng lứa, quạt gió không hề thua gì quạt nan đâu nha~
Hai má phồng lên theo nhịp uống nước giải khát, Sanada Keiko trông cực kỳ đáng yêu trong mắt Bokuto Kotaro, mang theo vẻ ngây thơ của trẻ con. Cậu nhẹ nhàng vén những lọn tóc mái ướt đẫm mồ hôi bên tai cô ra sau, thầm nghĩ Keiko quả thực vẫn còn nhỏ, đến giờ vẫn còn thích sưu tập bi thủy tinh của chai nước soda Ramune.
Bokuto Kotaro định dỗ Sanada Keiko, thấy cô không còn nóng nực nữa thì đề nghị: "Tối nay cả ba mẹ lẫn chú dì đều không có nhà, tối chúng ta đi ăn mì sợi tiện thể mua hai chai Ramune soda nhé?"
"Ừm, Bokuto nhớ đưa bi thủy tinh của cậu cho tớ đấy." Sanada Keiko uống hết chai nước thể thao của Bokuto Kotaro, sự ghen tị trong lòng cô cũng tan biến như những đám mây vừa phủ trên sân đình, bị gió thổi đi mất.
Quán mì sợi gần nhà, cả hai đã quá quen thuộc.
Chỉ cần người lớn không có nhà, từ khi còn bé, cả hai đã chọn mì sợi để lấp đầy bụng. Mặc dù thu nhập gia đình của nhà Sanada và nhà Bokuto đều thuộc loại trung bình khá, nhưng người lớn hai nhà đều thống nhất quan điểm, không cho con cái quá nhiều tiền tiêu vặt.
Vì vậy, mì sợi luôn là lựa chọn tốt nhất cho bữa tối trong lòng Bokuto Kotaro và Sanada Keiko. Thỉnh thoảng tiết kiệm được nhiều tiền một chút thì họ mới chọn đi ăn thịt nướng hoặc những món ăn mà Sanada Keiko thích.
Hồi nhỏ, khi hai đứa tự đi ăn, các bậc phụ huynh vẫn còn lo lắng. Nhưng sau khi Bokuto Kotaro lên cấp Hai, chỉ trong vòng một tháng đã cao lớn hơn cả một số người lớn, họ liền yên tâm.
"Với đầu óc của Keiko và chiều cao của Kotaro, lại ở gần nhà thì làm sao mà gặp chuyện được", câu này là nguyên văn lời của mẹ Bokuto.
Kéo cửa trượt của quán mì sợi ra, thái độ của Bokuto Kotaro tự nhiên như thể đi thăm người thân, vẫy tay chào ông chủ quán mì: "Chú Saotome, bọn cháu lại đến đây ạ!"
Ông chủ Saotome: "Ồ, chào mừng hai đứa! Cậu bé Bokuto và cô bé Keiko, hôm nay ăn gì đây?"
Bokuto Kotaro: "Mì sợi xá xíu, thêm một phần cơm và gà rán, cháu cảm ơn!"
Sanada Keiko: "Mì sợi nước tương, thêm một phần há cảo, cảm ơn chú ạ."
"Ừ ừ, món mì sợi ngon tuyệt của nhà Saotome sẽ được mang ra ngay đây~"
Bữa tối của hai người là sự kết hợp tiêu chuẩn giữa carbohydrate và carbohydrate. Lượng lớn carbohydrate hấp thụ sẽ tạo ra cảm giác hạnh phúc tột độ cho cơ thể, ít nhất đó là cảm nhận của Sanada Keiko đang nheo mắt uống trà kiều mạch sau bữa ăn. Còn Bokuto Kotaro thì sao?
Anh vẫn đang chiến đấu vòng hai, hít hà "gió bão" phần mì sợi xá xíu thứ hai.
Ăn uống xong, hai người lững thững đi ra khỏi quán mì, tiện thể mua hai chai Ramune soda ở cửa hàng nước giải khát bên cạnh. Cùng với tiếng "phốc phốc" mở nắp, Sanada Keiko hài lòng hít vào miệng vị soda dưa lưới.
Bokuto Kotaro không vội uống chai Ramune soda trong tay, chú ý đẩy Sanada Keiko sát vào tường bên đường, đột nhiên hỏi: "Keiko giờ là thành viên chính thức của đội Bóng chuyền Nữ, vậy kỳ nghỉ hè này cậu có tham gia trại huấn luyện không?"
"Bóng chuyền Nữ không có trại huấn luyện đâu." Sanada Keiko vừa lắc chai Ramune soda trong tay vừa trả lời.
Hiện tại mới bắt đầu tăng cường tập luyện, một số thành viên chính thức của đội Bóng chuyền Nữ đã kêu ca than vãn mệt mỏi rồi, nếu còn chiếm dụng thời gian nghỉ của họ trong kỳ nghỉ hè thì câu lạc bộ sợ là sẽ có chuyện.
Biết được câu lạc bộ của cô bạn thanh mai trúc mã không có trại huấn luyện, Bokuto Kotaro lập tức xìu xuống: "Tớ còn tưởng là chúng ta sẽ cùng nhau tập luyện chứ..."
"Keiko kỳ nghỉ lại phải về quê rồi, chúng ta lại phải xa nhau một thời gian dài."
À, hóa ra là anh chàng đang nghĩ về chuyện này.
Sanada Keiko cố gắng kiễng chân vỗ vỗ vai Bokuto Kotaro an ủi: "Bây giờ chúng ta có điện thoại, có thể liên lạc trên Line mà."
Bokuto Kotaro nhận được lời an ủi từ cô bạn thanh mai trúc mã nhưng vẫn còn buồn bã, trông anh như một con cú lớn sụt sịt, đi lại trên đất, có chút vẻ ngờ nghệch.
Bokuto Kotaro rơi vào "hố cảm xúc" ngày càng khó dỗ. Sanada Keiko dứt khoát đưa tay ôm nhẹ cậu: "Bokuto cậu thử nghĩ thế này đi, kỳ nghỉ hè qua đi là học kỳ mới, lần này không chừng chúng ta sẽ được xếp vào cùng lớp đó."
"Cùng lớp!"
Tai Bokuto Kotaro bắt được từ khóa liền dựng thẳng lên, anh giơ tay bế Sanada Keiko lên để ước lượng: "Vậy thì tốt quá!"
Sanada Keiko: "... Ừm."
Nghe giọng điệu của anh chàng này có vẻ như đã chắc chắn học kỳ sau họ sẽ học cùng lớp. Nhưng việc phân lớp là dựa vào xác suất mà, làm sao họ có thể chắc chắn một trăm phần trăm được xếp cùng nhau cơ chứ. Tuy nhiên, lời này cô sẽ không nói ra lúc này.
Áp má vào cổ Bokuto Kotaro, cô cảm nhận được mạch máu nổi lên vì phấn khích của cậu con trai, mang theo hơi ấm căng tràn sức sống như suối nước chảy qua khe núi, lại như cành cây mới nhú đung đưa.
"Cứ để Bokuto vui vẻ một lát đi," Sanada Keiko nghĩ vậy, dùng tay giữ thăng bằng trên vai Bokuto Kotaro, tay kia xoa xoa đỉnh đầu anh chàng. Tóc mềm mại, cứng cáp, ấn xuống còn có thể đàn hồi.
Cậu bạn thanh mai trúc mã ngày càng lớn, bề ngoài thì chỉ còn mái tóc là còn đáng yêu~
Nói là nói vậy, nhưng đến khi tiễn Sanada Keiko vào cửa ga tàu điện ngầm vào ngày nghỉ, trên mặt Bokuto Kotaro lại treo lên vẻ mắt hoa cà hoa cải. Cậu trai cao lớn đứng bên ngoài cố gắng vẫy tay với Sanada Keiko, cứ như là Sanada Keiko sắp bỏ rơi anh chàng để đi du học vậy.
Sanada Keiko lớn lên cùng Bokuto Kotaro từ nhỏ, đã quá quen với phong cách hành xử của anh chàng. Cô bình thản làm ngơ những ánh mắt ngạc nhiên xung quanh, vừa đi vừa quay đầu lại đáp lại Bokuto đang nhìn theo cô rời đi.
Sau khi về đến nhà tổ Sanada và chào hỏi ông bà, Sanada Keiko bắt đầu cuộc sống kỳ nghỉ hè phong phú của mình. Buổi sáng tập Karate ở võ đường, buổi chiều mang theo dụng cụ vẽ tranh đến lớp học hội họa, thỉnh thoảng nhận vài cuộc điện thoại của Bokuto, cuộc sống có thể nói là vô cùng thoải mái.
Trong phòng học hội họa:
"Keiko lần này phác thảo tốt lắm đó nha."
Yukimura Seiichi nghiêng người, nghiêng đầu nhìn về phía bảng vẽ của Sanada Keiko, khen ngợi chân thành: "Ngày thường chắc là luyện tập không ít phải không? Bức tượng thạch cao cũng vẽ rất khá."
Sanada Keiko: "Cảm ơn lời khen của anh Seiichi, tay anh vẫn ổn định như mọi khi."
Đối diện với lời khen của cô em gái nhỏ, Yukimura Seiichi tỏ vẻ rất hưởng thụ. Khi điện thoại trong túi cô rung lên, anh cũng chu đáo để Sanada Keiko yên tâm ra ngoài, có chuyện gì anh sẽ nhắc cô.
Sanada Keiko gật đầu với Yukimura Seiichi, nhanh chân đi ra ngoài phòng học để nghe điện thoại.
Nhìn bóng dáng cô gái nhỏ đang nhảy nhót, Yukimura Seiichi lại nghĩ đến mỗi lần chuông điện thoại reo lên, đôi mắt cô lại "bụp" một cái sáng rực. Anh thầm buồn cười trong lòng, cảm thấy lo lắng của anh Sanada về tuổi dậy thì của em gái có chút thừa thãi.
Anh không có bạn thanh mai trúc mã khác giới, nhưng Yukimura Seiichi lờ mờ cảm thấy khoảng cách giữa Sanada Keiko và Bokuto Kotaro có phần... quá gần gũi.
Theo quan sát của Yukimura Seiichi, anh biết Sanada Keiko không hề hay biết gì, vậy còn Bokuto Kotaro thì sao? Theo lời Keiko mô tả, cậu bạn thanh mai trúc mã của cô giống như một đứa trẻ lớn... Sanada đang lo lắng về việc Keiko yêu sớm.
Ừm---
Yukimura Seiichi nghĩ rằng chắc là còn sớm lắm.
Hơn mười phút sau, thấy cô gái nhỏ nói chuyện điện thoại xong quay lại, bước chân vững vàng, nhưng mái tóc đuôi xoăn bồng bềnh nhảy nhót trong không khí phía sau đã tố cáo tâm trạng vui vẻ của cô. Yukimura Seiichi thầm cười trộm trong lòng, Sanada lớn và Sanada nhỏ đều là hai khúc gỗ, rõ ràng như vậy mà sao cả hai đều không nhận ra điều bất thường nhỉ?
Trở lại chỗ ngồi, Sanada Keiko không biết tại sao Yukimura Seiichi lại cười, nhưng cô cũng không tiện hỏi thăm chuyện riêng tư của người khác. Sau khi nhìn Yukimura Seiichi vài lần và thầm khen anh chàng ngày càng đẹp trai, cô liền ngoan ngoãn cúi đầu tiếp tục vẽ tranh.
Có điều, lông mày và khuôn mặt trên bức tượng thạch cao trên giấy vẽ lại càng lúc càng giống một con cú lớn nào đó ở phương xa.
Tưởng rằng năm nay mình sẽ về nhà sớm, Sanada Keiko không ngờ mình lại ở nhà tổ hết cả kỳ nghỉ, kết thúc kỳ nghỉ là cô đi thẳng đến trường.
Cô và Bokuto Kotaro vẫn không được xếp vào cùng lớp trong học kỳ mới. Cô không ngờ học kỳ thứ ba của cấp hai lại không phân lớp, mà chỉ phân lớp hai lần trong hai năm học. Nếu muốn được xếp cùng lớp, cô và Bokuto phải đợi đến năm học sau.
Sanada Keiko, người được bầu làm lớp trưởng trong học kỳ mới, bận rộn với cả việc lớp và việc câu lạc bộ, nhất thời không để ý đến việc thời gian cô và Bokuto ở bên nhau tại trường đã bị cắt giảm đáng kể.
Chuyện cô không để ý, lại được một người khác ghi nhớ từng chút một trong lòng.
Bokuto Kotaro đã định chủ động đi tìm Sanada Keiko, nhưng lại nhớ đến lời khuyên cậu nhận được khi kể về những phiền muộn gần đây với các chị gái:
"Này này này, Kotaro em vẫn còn là trẻ con à? Dính người như thế, cũng phải cho Keiko chút không gian riêng chứ!"
"Chị nói em quá trẻ con rồi, thỉnh thoảng cũng phải độc lập như một nam tử hán đi chứ."
Bokuto Kotaro nhận được lời khuyên từ các chị gái, trong lòng hơi buồn bực, "Sao mình lại không giống nam tử hán chứ!?"
Nhưng cậu bé đang ở tuổi dậy thì lại có một sự để tâm khó tả đến lời khuyên của phụ nữ lớn tuổi hơn. Hơn nữa, Bokuto Kotaro thỉnh thoảng cũng cảm thấy Keiko hình như không coi mình là con trai.
Thế là, với một sự bực bội vô cớ trong lòng, Bokuto Kotaro thực sự đã kìm nén được trong học kỳ mới!
Ngoại trừ thời gian nghỉ trưa đã hẹn trước, anh chàng đã cố gắng không đi tìm Sanada Keiko vào những thời điểm khác.
Cơ thể thì cố gắng không đi tìm Sanada Keiko, nhưng đầu óc Bokuto Kotaro lại không chịu sự kiểm soát của chính mình. Có lẽ vì thời gian ở bên nhau đột ngột giảm đi, đôi mắt Bokuto Kotaro trở nên nhạy bén, luôn bắt trọn sự hiện diện của Sanada Keiko ở mọi lúc, mọi nơi.
"Muốn đi tìm Keiko quá à~"
Bokuto Kotaro đang học thể dục ở bên ngoài, vừa đánh cầu lông với bạn cùng nhóm vừa thất thần. Anh chàng luôn cảm thấy mình sắp không nhịn được nữa rồi, phải đi tìm Keiko ngay thôi!!!
Ngửa đầu dùng vợt đánh cầu qua lưới, khi thu vợt về, khóe mắt Bokuto Kotaro thoáng thấy Sanada Keiko ở hành lang khu nhà học đối diện.
"À, hôm nay cô ấy lại thay kẹp tóc mới rồi. Là con chó pudding màu vàng mua ở cửa hàng khi đi chơi hồi học kỳ một. Nhớ là lúc đó Keiko đã do dự rất lâu giữa con mèo trắng áo choàng đen và con chó pudding, cuối cùng là tớ giúp cô ấy quyết định."
"Nhưng mà, váy của Keiko hôm nay có phải là hơi ngắn quá không?"
Bokuto Kotaro nheo mắt, rướn cổ nhìn qua, muốn nhìn rõ hơn một chút, nhưng giây tiếp theo anh đột nhiên thấy những cậu con trai đang đùa giỡn trong lớp học bất ngờ chạy ra, va vào Sanada Keiko đang cúi đầu sắp xếp sách vở trong lòng.
"Keiko bị va chạm," đó là ý nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu anh, ý nghĩ thứ hai là...
Nhiệt độ trên má Bokuto Kotaro tăng vọt, anh "hưu" một tiếng cúi đầu, không dám nhìn về phía Sanada Keiko nữa.
"Cậu ấy, váy của cậu ấy hôm nay thật sự quá ngắn!!!"
"Thậm chí còn nhìn thấy bên trong váy, là cái nơ bướm màu đỏ!!!"
Bokuto Kotaro cảm thấy lỗ tai mình sắp bị hơi nóng bốc lên từ cổ đốt cháy, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch không ngừng. Mãi đến khi người đối diện đánh cầu lông trúng vào mặt anh, anh mới phản ứng lại.
Cậu bạn đánh cầu lông trúng mặt Bokuto Kotaro cũng hoảng hốt: "Bokuto-san!? —"
Bokuto Kotaro đưa tay xoa xoa khuôn mặt bị đánh trúng, cười đáp lại: "Không sao, vừa nãy tớ thất thần, xin lỗi!"
Cậu bạn cầm vợt cầu lông có vẻ muốn nói rồi lại thôi: "...... Ừm? À."
Cậu ta thầm nghĩ lỗi vừa rồi, với phản xạ của Bokuto thì chắc chắn có thể tránh được, "Vừa nãy cậu ấy nhìn cái gì vậy?!"
Cậu bạn cầm vợt bóng có chút nghi ngờ quay đầu nhìn về phía sau mình, tức là hướng Bokuto Kotaro vừa nhìn chằm chằm.
Nhưng vì Sanada Keiko đã đi qua hành lang ngoài, cậu bạn chẳng thấy gì cả, cuối cùng chỉ có thể với vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi mà tiếp tục đánh cầu lông với Bokuto Kotaro.
Vì vô tình nhìn thấy thứ không nên thấy, Bokuto Kotaro lại bắt đầu chủ động tránh né Sanada Keiko, nhưng phải nói sao đây? Đôi khi càng muốn tránh né, lại càng không thể tránh khỏi~
Sanada Keiko sau khi hoàn thành những việc cần phải làm xong, liền biến thành người đi khắp trường học để "bắt" con cú lớn đang bay loạn xạ này!
Vào giờ nghỉ trưa ở góc hành lang, Sanada Keiko không chút khách khí đặt tay lên tường chặn đường Bokuto Kotaro, ngẩng đầu nhìn anh chàng đang bị cô dồn vào góc: "Bokuto cậu trốn cái gì vậy?"
Một câu hỏi chuyện rất bình thường, nhưng Sanada Keiko lại phát hiện làn da lộ ra ngoài đồng phục của Bokuto Kotaro, ngay trước mắt cô, từ từ đỏ lên, đỏ như màu hoa trà rực rỡ vào mùa đông.
Sanada Keiko: "?"
Bokuto Kotaro không đợi Sanada Keiko nói gì, anh chàng liền ôm hộp cơm trưa của mình, cúi lưng chui qua dưới cánh tay Sanada Keiko và chạy trốn: "Keiko, tớ xin lỗi a a a!!!"
Sanada Keiko: "... Không phải, cậu làm chuyện gì có lỗi với tớ à?"
Cô nghi hoặc nhìn bóng dáng Bokuto Kotaro đang chạy trối chết, chìm vào suy tư.
"Cậu ấy ăn vụng pudding mình để trong tủ lạnh à? Hay là vô tình làm bẩn bức vẽ của mình? Bokuto Kotaro không thể nào tự nhiên từ con cú biến thành xiên chim nướng được chứ?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro