Chương 21
"Vậy có cần tớ gọi xe cứu thương cho cậu không?" Sanada Keiko tiến lại gần, nhón chân đưa tay lên sờ trán Bokuto Kotaro.
Tên ngốc này không phải bị cảm đấy chứ?
Bokuto Kotaro khom lưng hợp tác với hành động của Sanada Keiko. Vầng trán nhăn lại của cậu ta giống như một gò đất nhô lên, phơi bày rõ sự bối rối: "Tớ cảm giác không cần gọi xe cứu thương đâu?"
Sanada Keiko: "... Ồ, vậy sau khi thi đấu xong cậu có uống liền nước suối lạnh đông đá không?"
Nghe vậy, Bokuto Kotaro lắc đầu: "Bây giờ đỡ hơn rồi."
Nhìn thấy vẻ mặt suy nghĩ rõ ràng trên mặt cậu ta, Sanada Keiko cũng theo đó nhíu mày, thần sắc trở nên nghiêm túc. Cô kéo tay Bokuto Kotaro đang che ngực ra, đưa đầu áp tai lắng nghe nhịp tim của cậu ấy.
Âm thanh hình như có hơi không đều?
Sanada Keiko chuyên tâm lắng nghe nhịp tim của cậu bạn thanh mai trúc mã, mà không nhận ra rằng toàn bộ vị trí của cô lúc này đã bị cậu trai bao bọc giữa ngực và cánh tay.
Bokuto Kotaro động tác nhẹ nhàng dùng tay theo lọn tóc mai bên tai Sanada Keiko, khẽ hỏi: "Thế nào rồi?"
Sanada Keiko ngẩng đầu nhìn chằm chằm mặt Bokuto Kotaro, nghĩ rằng màu môi cậu ta không bị tím tái hay trắng bệch, hẳn là phản ứng bình thường sau khi vận động kịch liệt: "Không sao, hôm nay cậu cũng rất khỏe mạnh!"
Nghe lời này, Bokuto Kotaro thở phào nhẹ nhõm: "Tốt quá rồi, vừa nãy tim đập nhanh đến mức tớ cứ như muốn chết vậy!"
Sanada Keiko: "Làm gì mà lo lắng quá, với thể chất của cậu, Bokuto ít nhất có thể sống trên 80 tuổi."
Bokuto Kotaro: "Vậy thì tốt quá! Keiko cũng phải cố lên nhé!"
Sanada Keiko không hiểu chuyện này có gì đáng để cố lên, nhưng thói quen hình thành khi ở chung với Bokuto Kotaro thúc đẩy cô gật đầu: "Đi giúp tớ thu dọn đồ đạc đi, sau đó chúng ta đi quán thịt nướng ăn mừng."
"Thịt, nướng, quán?!" Mắt Bokuto Kotaro "bá" một cái sáng lên, có chút hưng phấn hỏi: "Buổi tiệc ăn mừng của câu lạc bộ các cậu tớ có thể tham gia không? Thật ư?"
Sanada Keiko vừa nắm tay cậu ta đi về phía các đàn chị trong câu lạc bộ, vừa trả lời câu hỏi: "Tớ đã đóng tiền cho hai suất ngay từ đầu rồi."
Ngân sách hội học sinh cấp cho câu lạc bộ có hạn, càng không nói đến một câu lạc bộ đang dần xuống dốc như đội bóng chuyền nữ Futamata. Vì vậy, các buổi liên hoan thường là câu lạc bộ chi một nửa, và các thành viên AA (chia đều) một nửa còn lại.
Khi Sanada Keiko nhận được tin tức về buổi tiệc ăn mừng sẽ tổ chức tại quán thịt nướng sau chiến thắng hôm nay, cô đã hỏi ý kiến các đàn chị và đóng tiền cho hai suất.
Gia đình Bokuto quản lý Bokuto Kotaro rất nghiêm ngặt. Tiền tiêu vặt Bokuto có thể sử dụng ít hơn Sanada Keiko. Hơn nữa, với các khoản chi như bảo vệ đầu gối, băng đô chống mồ hôi, thuốc thường dùng... mỗi tháng Bokuto Kotaro đều bị thâm hụt.
Lúc này, Sanada Keiko, người có thói quen tiết kiệm, sẽ mang theo ví tiền của mình và "từ trên trời giáng xuống" để cứu vớt người bạn nhỏ bé nghèo khó của mình.
Nhóm đội bóng chuyền nữ Futamata từ xa nhìn thấy sự tương tác của cặp thanh mai trúc mã này, rơi vào im lặng không lời: "......"
Oshima Misaki: "Cũng biết cách làm nũng đấy chứ?"
Sanjo Iroha: "Cậu nói ai?"
"Còn có thể là ai?" Hasegawa Yuki cũng nhìn hai người đang đi về phía họ với ánh mắt phức tạp, giọng điệu thổn thức: "Chẳng lẽ đó chính là vận may tốt nhất của những cậu bé biết làm nũng trong truyền thuyết sao?"
Kawanaka Setsuko treo mình trên vai cô bạn libero Hinata, người hướng nội: "Cái này cũng phải có người 'nuôi' mới được."
Hinata hướng nội và một tuyển thủ chính thức khác trong đội có tính cách nhút nhát tương tự là Rikako Kawano liếc nhau, không trả lời. Họ có chút ngại ngùng khi bàn tán về chuyện tình cảm của đàn em.
Nhưng khi Bokuto Kotaro, với năng lượng dồi dào, được Sanada Keiko kéo đến, ngay cả các đàn chị hướng nội cũng sai bảo cậu ta làm việc mà không hề khách sáo.
Các đàn chị nhờ Bokuto Kotaro giúp đỡ, nhưng trong lòng cũng âm thầm quan sát mọi hành động của cậu ta. Khi phát hiện cậu ta ôm lấy hơn nửa số việc Keiko yêu cầu làm, các đàn chị hài lòng gật đầu. Rồi khi phát hiện cậu ta còn chủ động xách ba lô cho Keiko, các đàn chị lại lần nữa hài lòng gật đầu.
Đến khi ra khỏi sân vận động, phát hiện Bokuto Kotaro khi đi đường rất tự nhiên sắp xếp Keiko vào phía trong của vỉa hè, các đàn chị đã giơ bảng điểm mười trên mười. Lại đến quán thịt nướng, thấy cậu ta không chỉ lo ăn một mình mà còn gắp thức ăn cho Keiko.
Về cơ bản, Bokuto Kotaro đã đạt điểm tuyệt đối trong mắt các đàn chị đội bóng chuyền nữ Futamata.
Kết thúc bữa tiệc thịt nướng, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro chào tạm biệt các đàn chị ở cửa quán và bước lên đường về nhà. Trên đường đi, Sanada Keiko kiên nhẫn lắng nghe Bokuto Kotaro giải thích tình hình trận đấu, xen lẫn với đủ thứ từ tượng thanh hỗn loạn.
Nào là "Quả bóng vù một cái là bay qua rồi!"
Lại còn "Đàn anh oành một cái đập thẳng siêu cấp vô địch," và việc cậu ta chỉ được ra sân một ván là bị thay ra.
Sanada Keiko vừa gật đầu vừa nói: "Vì cậu là tân sinh, trên còn có đàn anh. Đợi đến năm hai sẽ tốt hơn nhiều."
Hơn nữa, số lượng người của đội nam nhiều hơn đội nữ. Ngay cả khi tính cả dự bị, đội nữ Futamata cũng chỉ có 9 người, trong khi số lượng đội nam đã vượt quá hai chữ số.
Mối quan hệ tiền bối - hậu bối này không có lời giải. May mắn là Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đều không gặp phải những đàn anh đàn chị quá đáng. Ngược lại, các đàn anh đàn chị câu lạc bộ rất ủng hộ những người có năng lực xuất sắc như họ, thậm chí còn cổ vũ họ ra sân.
Vừa đi vừa trò chuyện được một lúc, Sanada Keiko không chịu nổi nữa. Cơ bắp bắp chân cô phản đối kịch liệt, cảm giác vừa mỏi vừa căng khiến cô phải nắm lấy cánh tay Bokuto rẽ vào tiệm thuốc trên đường.
Phải nói rằng Bokuto Kotaro có kinh nghiệm rất phong phú. Sanada Keiko đã chọn nghe theo lời khuyên của cậu ta thay vì nhân viên cửa hàng, và mua loại dầu xoa bóp mà Bokuto Kotaro giới thiệu.
Ra khỏi cửa tiệm, Sanada Keiko bắt đầu lo lắng cho con đường về nhà đau khổ của mình. Lúc trước không để ý đến vấn đề mỏi chân, bây giờ để ý rồi, cô cảm thấy mỗi bước đi, sự đau đớn trên cơ thể lại tăng lên.
Không ngờ vừa xuống cầu thang tiệm, Bokuto Kotaro đã ngồi xổm xuống trước mặt Sanada Keiko: "Keiko, lên đi, tớ cõng cậu."
Sanada Keiko không hề ngại ngùng. Cô cởi áo khoác thể thao buộc quanh eo, rồi áp vào lưng Bokuto Kotaro.
Việc Bokuto Kotaro đề nghị cõng cô chứng tỏ cậu ta vẫn còn sức lực. Nằm trên lưng cậu bạn osananajimi, Sanada Keiko thì thầm trong lòng một tiếng "được cứu rồi", rồi bám vào lưng Bokuto Kotaro, không nói thêm lời nào.
Cơ thể cậu trai ấm áp, còn mang theo hương băng đô chống mồ hôi vị chanh. Hương cam quýt được hơi ấm cơ thể hun nóng bất ngờ có tác dụng ru ngủ, khiến Sanada Keiko nghĩ đến những viên kẹo cam được làm ấm bằng lò sưởi vào mùa đông. Dần dần, cô đếm nhịp bước chân của Bokuto Kotaro rồi nhắm mắt ngủ thiếp đi.
Hơi thở của cô gái trên lưng dần trở nên đều đặn, như hơi thở của một chú mèo con phả vào sau gáy, dần dần làm cổ và tai Bokuto Kotaro đỏ ửng lên.
Bokuto Kotaro nhịn xuống hành động lắc đầu, cảm giác ngứa ngáy trong lòng cứ chồng chất lên, tựa như trái tim mọc ra một mảnh cỏ xanh non. Giữa đám cỏ mọc lên từng bụi cỏ đuôi chó mềm mại, dưới làn gió nhẹ quét qua, gieo rắc cảm giác ngứa ngáy "sàn sạt" trong không khí.
Có lẽ còn nghiêm trọng hơn một chút?
Cậu có chút không nhịn được, vươn cổ ra phía trước hết mức có thể để tránh hơi thở của cô gái trên lưng. Cậu thà tự mình chịu đựng chứ không muốn di chuyển các bộ phận cơ thể khác để làm phiền giấc ngủ ngon của cô.
Bởi vì Keiko hôm nay rất mệt nha!
Tổng cộng hai trận đấu, đánh năm ván, vượt xa cường độ vận động ngày thường của cô. Sanada Keiko hôm nay hoạt bát hơn ngày thường một chút, khiến Bokuto Kotaro cảm thấy rất mới mẻ, nhưng Bokuto Kotaro cũng không thấy chán ghét cô bạn ngày thường. Dù thế nào đi nữa, Keiko vẫn là Keiko.
Như thể đột nhiên đã tháo gỡ được một khúc mắc trong đầu, lông mày Bokuto Kotaro nhướng lên. Đuôi lông mày màu xám nhạt, dày và mềm như lông chim, bay lượn như muốn hoàn toàn chạm vào mặt trời, báo hiệu sự nhẹ nhõm trong lòng cậu.
Hóa ra trước đây cậu đã sợ hãi Keiko sẽ thay đổi!
Nhưng Keiko chính là Keiko, cô sẽ không thay đổi, giống như chính cậu vậy. Bokuto Kotaro chậm lại bước chân về nhà, đi vững vàng, thong thả đón hoàng hôn để trở về nhà. Tàu điện ngầm quá đông đúc sẽ đánh thức Keiko, vẫn là đi bộ về nhà đi!
⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯
Chương này siêu ngọt luôn, edit mà quắn quéo
Có thể các bạn đã để ý mình không hay tách chương ra, chương đó có bao nhiêu thì mình cố gắng edit bấy nhiêu nên có một số chương sẽ hơi quá dài. Như chương trước có tới 4k từ.
Mong các bạn thông cảm. Thật ra chia làm 2 cho những chương dài mình có nghĩ tới nhưng mình không biết ngắt ở đâu sẽ hợp lý nên mình bỏ qua luôn.
Mình nói lời này vì chương kế tiếp sẽ siêu dài hehehe nên hơi lâu xíu nha.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro