Chương 22

Có được nguồn tân huyết mạnh mẽ, đội bóng chuyền nữ Futamata lần này không còn bị loại ngay vòng đầu hay chật vật ở vòng thứ hai. Các cô gái kiên cường trụ lại đến nửa chặng đường của vòng thứ ba, khiến một số đội bóng có thực lực bắt đầu ghi nhớ cái tên đội bóng chuyền nữ Futamata.

So với các đàn chị ôm nhau khóc vì thứ hạng được nâng cao, Sanada Keiko nhìn bảng điểm ngoài sân, trong lòng dấy lên chút vị chưa thỏa mãn.

Cảm giác này thường được mọi người gọi là không cam lòng.

Rõ ràng có thể tiến xa hơn.
Sanada Keiko đi ra ngoài uống nước và lau mồ hôi, hồi tưởng lại những ký ức chiến đấu sôi nổi trên sân đấu vừa rồi. Cô phân tích rằng không hề có lỗi sai nào xuất hiện, mọi vấn đề xác suất cô đều đã dự đoán được, chỉ là đồng đội không theo kịp nhịp độ của cô.

Cảm giác này giống như khi cô, một ý thức tự chủ ở kiếp trước, đối mặt với những linh kiện của khung máy không theo kịp sự thay đổi của cô.

Cô dám cam đoan nếu các đồng đội hành động nhanh hơn một chút, họ đã có thể thắng!

Quả nhiên vẫn không thể ôm giữ tâm lý may mắn, đội bóng chuyền nữ Futamata cần tăng cường huấn luyện. Sanada Keiko thu dọn đồ đạc và cùng các đàn chị đã thu lại cảm xúc đi ra khỏi sân vận động, đến trước bảng trưng bày lịch thi đấu để chụp ảnh chung kỷ niệm.

Trong lòng đã hạ quyết tâm sẽ thương lượng với đội trưởng về việc tập luyện thêm vào buổi hoạt động câu lạc bộ ngày mai, Sanada Keiko bình tĩnh không lộ một chút dấu vết nào để từ biệt các đàn chị, tiện tay còn đưa cho mỗi người một gói khăn giấy, rồi mới chậm rãi đi đến sân đấu của đội bóng chuyền nam Futamata.

Đã lâu lắm rồi không xem Bokuto thi đấu, Sanada Keiko cũng rất mong chờ. Đi đến khán đài gần sân Futamata, cô tìm được chỗ trống ngồi xuống, lấy ra từ túi trong ba lô một chiếc cờ cổ vũ tự làm mà cô luôn mang theo người nhưng chưa có cơ hội dùng đến.

Trên miếng vải nhung màu xám in mực đen dòng chữ "Bokuto cố lên", cuối câu còn đính kèm một miếng vải hình cú mèo lửa.

Đợi đến khi Bokuto ra sân, Sanada Keiko liền giơ cờ cổ vũ lên lắc lư trái phải để cổ vũ Bokuto Kotaro, đảm bảo khi cậu ấy quay đầu nhìn về phía khán đài có thể nhìn thấy ngay.

Sự khác biệt giữa thi đấu tiểu học và trung học rất lớn. Thể hình của Bokuto Kotaro nổi bật ở tiểu học là đúng, nhưng khi lên đến trung học, trong đội đồng đội và đối thủ cũng không thiếu những cầu thủ có thể hình giống anh, thậm chí còn lớn hơn một chút.

Sanada Keiko nghiêm túc nhìn trận đấu chính thức đầu tiên ở trung học của Bokuto Kotaro. Cậu ấy đang thi đấu ở vị trí phó công trong đội, ngoài tấn công, cậu ấy tham gia chắn lưới nhiều hơn.

Khác biệt với kiểu tóc quy củ của người khác, màu tóc hai màu độc đáo của Bokuto Kotaro cùng kiểu tóc dựng ngược lên bằng keo xịt tóc tạo kiểu, khiến cảm giác tồn tại của cậu ấy ở ngoài sân là tuyệt vời, rất thu hút ánh nhìn.

Cảm giác tồn tại này ở trên sân đấu lại có chút bất lợi, ngay cả khi cầu thủ đối phương không muốn chú ý đến cậu ta cũng sẽ bị cậu ta hấp dẫn ánh mắt.

Đối với người khác mà nói là vấn đề phiền phức, Sanada Keiko lại hiểu rằng Bokuto Kotaro cầu còn không được, cậu ấy ước gì cầu thủ bên kia lưới cả đội đều nhìn chằm chằm mình.

Theo lời Bokuto Kotaro, đây là đãi ngộ của át chủ bài.

So với sự nghiêm túc và ít lời của các đồng đội, cậu ta tích cực chạy khắp sân, muốn bóng với nụ cười rạng rỡ, giống như một sinh vật khác loài.

Có lẽ cậu ta cũng lo lắng? Nhưng nhiều hơn là hưng phấn.

Bokuto Kotaro trên sân lại một lần nữa đập bóng ghi điểm, quay đầu phóng ánh mắt cùng nụ cười đầy sức sống về phía chỗ cô ở khán đài. Sanada Keiko đáp lại ánh mắt, đồng thời suy nghĩ trôi xa về những hồi ức hai người họ luyện tập ở sân sau.

Tập luyện cùng Bokuto Kotaro rất mệt mỏi, bởi vì cậu ta như thể không biết mệt, luôn vượt qua giới hạn của Sanada Keiko để tăng cường khối lượng tập luyện. Nhưng so với chuyền bóng, Sanada Keiko càng sợ luyện tập đập bóng cùng Bokuto Kotaro.

Trở thành đối thủ của Bokuto Kotaro là một điều kinh khủng, bởi vì đôi mắt cậu ta thực sự giống như đôi mắt của loài ác điểu, nhìn chằm chằm mọi cử động của bạn. Hơn nữa, Bokuto Kotaro nhảy lên giữa không trung để đập bóng, cái bóng của cơ thể cậu ta bao trùm lên đầu bạn, đồng thời tạo ra áp lực vô hình.

Giống như một con thỏ rừng đang chạy trên mặt đất, bị bóng dáng của chim ưng che khuất ánh mặt trời trên đầu.

Giống như một khả năng thiên phú, Bokuto Kotaro rất biết cách tạo áp lực cho đối thủ.

Sanada Keiko nhìn Bokuto Kotaro trên sân lại một lần xuất hiện trước lưới, đập bóng ghi điểm. Từ xa, cô chú ý đến ngọn tóc cậu ta lay động, bên tai cô mơ hồ vang lên âm thanh của loài ác điểu săn mồi thành công thu cánh.

Cú mèo cũng là một loại ác điểu lớn đi? Mặc dù con cú trước mắt này còn đang ở giai đoạn ấu niên.

Trận đấu kết thúc, không ngoài dự đoán, hành trình mùa giải của đội bóng chuyền nam Futamata lại kéo dài thêm một đoạn. Sanada Keiko làm theo hành động của những người xem bên cạnh, vỗ tay cho toàn đội bóng chuyền nam Futamata đang cúi đầu dưới khán đài.

Trận đấu kết thúc, Sanada Keiko đi đến bức tường bên ngoài lối ra sân vận động, lơ đãng lướt ứng dụng mạng xã hội, phát hiện trên mạng có khá nhiều thảo luận về giải đấu lần này.

Cô còn tìm thấy một vài bức ảnh chụp đội bóng chuyền nam Futamata từ siêu topic, có vài tấm cắt cảnh Bokuto Kotaro khá tốt. Mặc dù hình ảnh có hơi mờ, nhưng vẫn có thể cảm nhận được. Sanada Keiko âm thầm ấn lưu, chuẩn bị thường xuyên lên xem, và sẽ chia sẻ những hình ảnh này cho Bokuto Kotaro sau khi lịch thi đấu kết thúc.

Bạn hỏi tại sao không đưa ngay bây giờ?

Sanada Keiko sợ ai đó quá mức đắc ý.

Cú mèo khoe khoang rất đáng yêu, nhưng cú mèo khoe khoang quá mức thì lại khiến người ta ngứa tay.

Sanada Keiko đợi được người, liền cùng Bokuto Kotaro vừa đi vừa trò chuyện về trận đấu để về nhà. Bất kể là người thua hay người thắng trận đấu đều đang mong chờ ngày mai đến.

Câu lạc bộ bóng chuyền nữ Futamata sau khi lịch thi đấu kết thúc sớm, cuộc sống thường nhật liền trở nên bình yên. Cuộc sống của câu lạc bộ bóng chuyền nam Futamata lại vẫn đang ở thời kỳ khí thế ngất trời.

Ít nhất, Sanada Keiko nhìn thấy từ đôi mắt ngày càng sáng của Bokuto Kotaro, cậu ta rất hài lòng với cuộc sống câu lạc bộ xuất sắc của mình.

Đội bóng chuyền nam Futamata cuối cùng dừng bước ở tám đội mạnh nhất toàn quốc. Bokuto Kotaro cũng lần đầu tiên nếm được vị tiếc nuối, giống như ý nghĩ trước đây của Sanada Keiko.

Chúng ta rõ ràng có thể đi xa hơn một chút.

Quyết định cậu ta đưa ra sau đó cũng giống như Sanada Keiko, chuẩn bị tăng cường huấn luyện.

Khối lượng tập luyện của Bokuto Kotaro rất lớn, hơn nữa dưới sự thúc đẩy của cảm xúc nhiệt tình, cậu ta chỉ mong khối lượng tập luyện càng lớn càng tốt, để cậu ta lần lượt phá vỡ giới hạn của bản thân. May mắn là niềm đam mê bóng chuyền của các đàn anh trong đội cũng không hề ít, điều này khiến hành động tập luyện thêm của Bokuto Kotaro không bị quá nổi bật.

Cánh cửa thi đấu đóng lại với học sinh, nhưng bước chân của kỳ thi lại âm thầm đến gần cuộc sống của họ.

Các bài kiểm tra nhỏ thì không sao, nhưng kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ đối với Sanada Keiko và Bokuto Kotaro mỗi lần đều là một thử thách lớn.

So với Sanada Keiko, chiến binh toàn diện hình lục giác này, thành tích các môn Quốc ngữ, Tiếng Anh, Toán học của Bokuto Kotaro thực sự làm người ta đau đầu. Thành tích "lướt trên tầng mây" thời tiểu học mỗi lần đều phải dựa vào những điểm trọng tâm mà Sanada Keiko gạch sẵn cho cậu ta.

Chương trình tiểu học tập trung nhiều hơn vào việc học sinh đọc chép không mắc lỗi, chương trình trung học liền bắt đầu yêu cầu học sinh tư duy. Điều này có nghĩa là hành động gạch điểm trọng tâm không còn đủ để đáp ứng nhu cầu đạt chuẩn.

Quy định của trường công lỏng lẻo hơn trường tư một chút, nhưng nếu thành tích các môn văn hóa của học sinh quá kém, hoạt động câu lạc bộ cũng sẽ bị yêu cầu đình chỉ. Càng không nói đến nếu kỳ thi cuối kỳ tiếp theo không đạt chuẩn, kỳ nghỉ còn phải yêu cầu học sinh đến trường để tham gia học bổ túc nghỉ hè.

Để hoạt động câu lạc bộ có thể tiến hành bình thường, Sanada Keiko liền hẹn Bokuto Kotaro đến nhà cô vào mỗi thứ Bảy để cô dạy kèm cho cậu ta, ít nhất mỗi môn phải trên 50 điểm chứ.

Theo cách tính điểm trung bình, Bokuto Kotaro chỉ cần vượt qua mốc 50 điểm mỗi môn là cơ bản có thể an toàn.

"Tít tít tít! Tít tít!"

Sáng sớm thứ Bảy, Sanada Keiko thò tay ra khỏi chăn ấm, tắt đồng hồ báo thức và lấy điện thoại mở khóa màn hình. Cô nhìn thấy liên tiếp mấy tin nhắn trong khung chat Line của Bokuto Kotaro.

【 7:00

Bokuto: "Chào buổi sáng, Keiko"

Bokuto: "Hôm nay có trứng cuộn tamagoyaki cho bữa sáng, mẹ làm vị ngọt, có cần tớ mang cho cậu một ít không?"

7:31

Bokuto: "Cậu còn ngủ à? Keiko tỉnh rồi nhắn tin cho tớ nhé, tớ sắp đến rồi!" 】

Sanada Keiko ngồi dậy khỏi giường, vuốt lại tóc, nhanh chóng trả lời tin nhắn của Bokuto Kotaro:

【 Sanada Keiko: "Cậu tập thể dục buổi sáng xong rồi tới, tớ tỉnh rồi."

Bokuto: "Ừ ừ, đến ngay! Trứng cuộn còn không?"

Sanada Keiko: "Còn không?"

Bokuto: "Tớ để dành cho cậu rồi."

Sanada Keiko: "."

Bokuto: "Tớ hiểu rồi." 】

Trả lời tin nhắn xong, Sanada Keiko liền xuống giường rửa mặt đánh răng. Xuống lầu, cô thấy nồi cơm điện trong bếp có nấu sẵn cháo trắng, bên cạnh đĩa được đậy lại có cá thu đao đã chiên.

Nghĩ nghĩ, cô lại tìm trong tủ lạnh hộp ô mai mơ muối, gắp hai viên rồi bưng bữa sáng lên bàn ăn, vừa ăn vừa chờ Bokuto Kotaro.

"Leng keng!"

Khi chuông cửa vang lên, Sanada Keiko đã ăn được một nửa bữa sáng. Vì đã nhìn thấy tin nhắn của Bokuto Kotaro trên điện thoại, cô nhanh chóng đi ra mở cửa.

Cơn gió lạnh lẽo mang theo hơi nước buổi sáng từ cánh cửa mở rộng thổi vào nhà, khiến Sanada Keiko đang mặc đồ ngủ rùng mình. Không đợi cô kịp nói lời chào buổi sáng với Bokuto Kotaro, cô đã bị bàn tay ấm áp dán vào lưng đẩy vào trong nhà.

"Vào nhanh đi, đừng để bị cảm." Bokuto Kotaro vừa thúc giục Sanada Keiko quay vào, vừa tìm đôi dép lê của mình trong tủ giày.

Tại sao không phải là tùy tiện đi một đôi dép lê nào đó? Là bởi vì bố Sanada từ chối đi chung dép lê với Bokuto Kotaro. Khuất phục trước sự uy nghiêm của người đàn ông trung niên, Bokuto Kotaro mỗi lần đến nhà Sanada đều thành thật tìm đôi dép lê của mình để đi.

Đôi dép lê màu xanh có hình con thỏ trắng rất dễ tìm, cùng với đôi dép lê thỏ trắng màu hồng trên chân Sanada Keiko là một cặp. Bởi vì mẹ Sanada thấy đôi dép lê tình nhân này được giảm giá, liền quyết định mua luôn một đôi cho hai đứa nhỏ.

Ngồi trở lại bàn ăn bữa sáng, Sanada Keiko hỏi Bokuto Kotaro: "Muốn ăn sáng không? Tự đi lấy chén đũa đi."

"Vậy tớ có thể chiên trứng gà không? Tớ cũng muốn ăn thịt xông khói." Bokuto Kotaro đặt hộp cơm trưa trên tay xuống bàn, thản nhiên chấp nhận lời mời của cô bạn thanh mai trúc mã, đồng thời còn đưa ra yêu cầu bổ sung dựa trên tình hình bản thân. Nếu chỉ ăn cháo, cậu ta vẫn sẽ thèm lắm.

Sanada Keiko mở hộp cơm trưa, hất cằm về phía Bokuto Kotaro: "Cứ tự nhiên."

Nếu Bokuto Kotaro muốn nướng thịt hoặc nấu ăn, Sanada Keiko có lẽ sẽ lo lắng, nhưng chiên trứng, thịt xông khói... những kỹ năng nấu nướng cấp nhập môn này, Bokuto Kotaro vẫn có thể làm được.

Đương nhiên, kỹ năng nấu nướng của Bokuto Kotaro cũng chỉ giới hạn ở việc nấu chín cơm và chiên trứng gà mà thôi.

Khi Bokuto Kotaro lên bàn ăn cơm, phát hiện Sanada Keiko còn để lại cho cậu ta một miếng cá, trong lòng cậu ta càng thêm vui vẻ. Niềm vui này được duy trì cho đến khi cả hai ngồi vào phòng Sanada Keiko để học bổ túc.

Trong dự đoán của Sanada Keiko, môn Quốc ngữ của Bokuto Kotaro cơ bản không nhớ được tí gì, môn Tiếng Anh thì thuộc dạng không viết được sẽ dùng tiếng Nhật viết lời xin lỗi gửi giáo viên vào bài kiểm tra, còn về Toán học thì... không biết chính là không biết.

Ngồi ổn định, Sanada Keiko trước tiên đưa vở ghi chép trên lớp của mình cho Bokuto Kotaro chép, còn cô thì cầm bút xác định phạm vi ôn tập cho cậu ta.

Môn Quốc ngữ chỉ cần ngâm nga viết chính tả không sai vấn đề, cộng thêm học thuộc lòng từ ngữ và giải thích nghĩa, cơ bản có thể gộp được 40 điểm. Phần viết văn cuối cùng dù viết giống học sinh tiểu học giáo viên cũng sẽ cho điểm.

Tiếng Anh, Sanada Keiko cũng chỉ có thể bắt Bokuto Kotaro học thuộc từ vựng và ghi nhớ những công thức ngốc nghếch thường dùng trong cấu trúc câu tiếng Anh.

Đến môn Toán học, Sanada Keiko cũng có chút mơ hồ. Các môn khác có thể lấp liếm vá víu, còn Toán học là môn không biết thì không biết. Phương pháp duy nhất để tăng điểm là giải bài tập, làm quen với ý đồ của đề bài. Như vậy, dù cuối cùng không ra đáp án, giáo viên chấm bài cũng có thể cho điểm thông cảm.

Toán học là môn cuối cùng Sanada Keiko dạy kèm Bokuto Kotaro. Nhìn thấy con cú trở nên héo tàn sau khi được tri thức tẩy rửa suốt một buổi sáng, Sanada Keiko day trán, quyết định dành toàn bộ thời gian buổi chiều cho Toán học:

"Cố gắng thêm chút nữa đi, Bokuto."

"Ú~" Giọng trả lời của Bokuto Kotaro cũng trở nên yếu ớt, cậu ta chán nản nằm rạp xuống bàn.

Sanada Keiko vỗ đầu cậu ta với cử chỉ an ủi: "Ai bảo cậu lơ đễnh trong giờ học, nếu không đoán sai thì buổi sáng cậu sẽ ăn vụng cơm hộp trong lớp, buổi chiều thì ngủ gà ngủ gật vì chương trình nhàm chán đúng không?"

Bokuto Kotaro: "Ngô."

"Keiko, cậu biết rõ quá đi~"

Giọng kéo dài của cậu con trai như đang làm nũng, mang theo một đoạn giọng mũi dài lượn lờ trong không khí.

Bokuto Kotaro giỏi làm nũng từ nhỏ, hay nói đúng hơn, là con út trong nhà nên cậu ta biết cách làm cho người lớn và những đứa trẻ lớn tuổi hơn mềm lòng với mình. Đôi mắt mạ vàng dần trở nên sắc bén của cậu ta hiện tại, khi còn nhỏ thường khiến người ta liên tưởng đến mật đường thơm ngọt.

Sanada Keiko nhéo nhéo vành tai của mình, cảm thấy tai cô ngứa ran vì âm điệu kéo dài của Bokuto. Cô hạ giọng nói: "Bokuto sau này muốn trở thành vận động viên bóng chuyền đi, vậy các môn khác có thể thả lỏng, nhưng Quốc ngữ và Tiếng Anh cần phải nắm chắc."

Đối với việc tại sao phải nắm chắc hai môn này, Bokuto Kotaro ngẩng đầu, hé đôi mắt ra khỏi khuỷu tay, ánh sáng tò mò lấp lánh, ngầm thúc giục Sanada Keiko tiếp tục nói.

Thấy chủ đề đã gợi lên hứng thú của Bokuto Kotaro, Sanada Keiko mới mở miệng giảng tiếp: "Sau này đoạt giải phải phát biểu diễn văn nhận giải, Quốc ngữ không tốt thì làm sao chuẩn bị bản thảo diễn thuyết? Tiếng Anh cũng vậy, sau này muốn đi thi đấu nước ngoài, giao tiếp sinh hoạt hàng ngày, giao lưu với các tuyển thủ quốc gia khác, đều cần dùng Tiếng Anh đó."

Ánh mắt Bokuto Kotaro sáng lên theo lời kể của Sanada Keiko, như thể có những ngôi sao nhỏ muốn bật ra từ mắt cậu ta. Sanada Keiko âm thầm thở phào, cậu chàng Bokuto này dù có thay đổi thế nào, chiếc bánh vẫn là chiếc bánh ngon.

Dưới sự "đút bánh nướng lớn" từng miếng của Sanada Keiko, tiến độ học bổ túc của Bokuto Kotaro hoàn thành không tồi. Cứ tưởng Bokuto Kotaro sẽ không có vấn đề gì với kỳ thi cuối kỳ, nhưng ngay trong ngày công bố kết quả, Bokuto Kotaro đã gặp phải cú trượt chân thảm hại ở môn Toán học.

"Chuyện này không nên xảy ra." Sanada Keiko lẩm bẩm. Cô đã so đáp án với Bokuto sau khi thi xong, đạt chuẩn lẽ ra không có vấn đề gì.

Sự nghi ngờ trong lòng kéo dài cho đến buổi chiều, khi bài thi được phát xuống. Sanada Keiko trong ánh mắt chột dạ của Bokuto Kotaro, lấy bài thi Toán học của cậu ta, mới phát hiện ra rằng ở phần trắc nghiệm, cậu ta đã điền sai thứ tự ngay từ câu thứ ba.

Cảm giác quen thuộc này... hoàn toàn là chuyện mà Bokuto Kotaro có thể làm.

Sanada Keiko mặt không biểu cảm, đấm một cú vào bụng Bokuto Kotaro: "Đồ ngốc nhà cậu!"

Bokuto Kotaro: "Hự~"

"Đồ ngốc!"

"Keiko, lần sau tớ không dám nữa!!!" Bokuto Kotaro chắp tay trước ngực, năn nỉ xin lỗi Sanada Keiko. Thật ra, khi bài thi được phát xuống, cảm giác hối hận trong lòng cậu ta đã bay đầy như tuyết rơi.

Nhưng rất nhanh cậu ta lại tự an ủi bản thân. Chỉ có một môn thôi, Bokuto Kotaro liền dùng chính lời an ủi mình trước đó để an ủi Sanada Keiko: "Cậu xem, dưới sự nỗ lực của cậu, tớ chỉ cần thi lại một môn, thi xong môn đó tớ vẫn có thể tham gia huấn luyện trong kỳ nghỉ."

"Hoạt động câu lạc bộ, huấn luyện viên và đội trưởng đi xin thầy cô, chỉ là một môn thì hoạt động câu lạc bộ hàng ngày chắc sẽ không thành vấn đề."

Sanada Keiko thấy cậu ta hạ giọng nói tốt như vậy, cô đưa tay vỗ vỗ cánh tay Bokuto Kotaro nói: "Về sau tớ sẽ cho cậu mượn vở ghi chép, phải cố lên đó Bokuto!"

Bokuto Kotaro: "Ừ ừ ừ, tớ sẽ cố gắng hết sức!"

Vẻ mặt kiên định, khiến người ta không khỏi tin tưởng. Nhưng khi kỳ nghỉ thực sự đến, sự kiên định của Bokuto Kotaro liền sụp đổ...

Muốn đi tập huấn quá!

Muốn chạm vào bóng chuyền quá!!

Muốn cùng Keiko đi công viên nước quá!!!

Nhưng mà!

Nhưng mà trong khoảng thời gian nghỉ lễ tuyệt vời này, cậu ta lại chỉ có thể viết bài kiểm tra trong phòng học!!!

A! ——

Thời gian học bù trong kỳ nghỉ đương nhiên là phải thu điện thoại. Nhưng trong đầu Bokuto Kotaro vẫn đang spam, cậu ta nhớ đến bức ảnh Sanada Keiko gửi trên điện thoại ngày hôm qua.

Công viên nước!

Kem cây!

Súng nước!

Bokuto Kotaro đang liên tục rơi vào cảm xúc suy sụp, tự nhiên không phát hiện chiếc điện thoại mình để trên bục giảng rung lên một chút.

【 Sanada Keiko: "Dì Bokuto nhờ tớ mang dưa hấu cho mọi người trong câu lạc bộ, tớ sắp đến rồi." 】

Sanada Keiko, người từ nhỏ chưa từng tham gia sinh hoạt học bổ túc ở trường, không biết việc học bổ túc sẽ tịch thu điện thoại. Cô gửi tin nhắn này là muốn Bokuto ra tiếp cô, vì quả dưa hấu được đựng trong túi nilon thật sự nặng tay quá.

Sanada Keiko mặc váy liền áo màu trắng, buộc tóc củ tỏi, đổi tay xách dưa hấu đi đến cổng trường Futamata. Sau khi tin nhắn thứ hai được gửi đi mà không được Bokuto Kotaro hồi đáp ngay lập tức, cô liền đi thẳng đến sân vận động.

Đưa dưa hấu cho huấn luyện viên xong, cô mới biết từ chỗ huấn luyện viên chuyện học bổ túc sẽ tịch thu điện thoại. Sanada Keiko cảm ơn huấn luyện viên, nhận lấy chai nước suối lạnh ông đưa, rồi đi đến cầu thang cửa phòng học của Bokuto Kotaro ngồi xuống.

Có lẽ là thời tiết quá nóng?

Sanada Keiko dùng tay quạt gió ở cổ, cảm thấy Tokyo sắp vào hạ ngày càng nóng, hiệu ứng đảo nhiệt thật sự khiến người ta đau đầu!

Cái nóng hôm nay làm cô nhớ lại khung máy móc trước đây phải kéo lưng ra để tản nhiệt. Tản nhiệt không tốt sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến hiệu suất sử dụng của cô. Con người? Con người hẳn là sẽ không bị ảnh hưởng đến hiệu suất sử dụng vì quá nóng chứ?

Sanada Keiko liên tục uống mấy ngụm nước suối rồi im lặng. Cô tựa vào bức tường lạnh lẽo nhắm mắt giảm bớt sự bực bội trong lòng, bất tri bất giác liền chợp mắt ngủ gật.

Đợi đến khi Bokuto Kotaro đi ra, cậu mới biết được từ một học sinh viện cớ ra ngoài vệ sinh để thở dốc trong lúc học bổ túc rằng Sanada Keiko đã đến trường chờ cậu. Nếu không, cậu đã đi thẳng đến câu lạc bộ từ cầu thang bên kia rồi.

"Cảm ơn, Yamamoto." Bokuto Kotaro giơ tay ra hiệu với người bạn học rồi vội vàng chạy chậm đến cầu thang. Từ góc độ của cậu, vừa lúc thấy Sanada Keiko đang cuộn tròn ôm gối ngồi đó.

"Keiko, đợi lâu chưa?" Còn cách Sanada Keiko vài bước chân, Bokuto Kotaro đã lên tiếng nhắc nhở, sau đó cậu thấy Sanada Keiko chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía mình.

Bokuto Kotaro nhìn thấy khuôn mặt Sanada Keiko ửng hồng, cùng làn da sưng đỏ hai bên mũi liền hoảng sợ: "Keiko, cậu bị dị ứng sao?!"

Sanada Keiko: "?"

"Sao vậy?"

Sanada Keiko đưa tay sờ lên mặt, xác định không sờ thấy bất kỳ khối sưng hay nốt nhỏ nào thì nhìn về phía Bokuto Kotaro: "Mặt tớ rất kỳ lạ sao? Chắc là do nóng quá thôi. Đúng rồi, dưa hấu đã đưa cho câu lạc bộ rồi, bây giờ cậu đi cũng chỉ có thể thấy vỏ dưa hấu thôi."

Bokuto Kotaro gãi gáy: "Dưa hấu ngon thật, nhưng tớ cũng không thèm đến mức đó. Tớ đưa cậu ra cổng trường trước nhé, về nhà Keiko cậu nhờ chú dì đưa đi bệnh viện khám xem sao?"

"Được rồi." Sanada Keiko hiểu sự quan tâm của Bokuto Kotaro, nhưng trong lòng có chút thất vọng.

Cô chờ cậu, là để kéo cậu đi thử quán ăn mà cô mới thấy hứng thú gần đây. Cô biết được trên mạng rằng suất ăn hai người ở quán đó đang được giảm giá.

Vẻ mặt tiếc nuối lơ đãng của Sanada Keiko, trong mắt Bokuto Kotaro lại thành ngây người. Cậu lo lắng đưa tay kéo cánh tay Sanada Keiko. Cảm giác lạnh lẽo truyền đến từ làn da cô gái khiến cậu nhíu mày, có chút căng thẳng hỏi: "Keiko cậu có phải bị cảm không?"

Sanada Keiko lắc đầu: "Không có."

"Thôi, tớ vẫn nên đưa cậu về nhà trước." Bokuto Kotaro đã nghĩ đến việc đi đến phòng hoạt động câu lạc bộ trước, tìm áo khoác của mình để Sanada Keiko mặc vào.

Vừa kéo cô bé đứng dậy khỏi mặt đất, Bokuto Kotaro liền thấy Sanada Keiko ôm cánh tay, cong người ôm eo, vẻ mặt khó chịu nhíu mày lại. Sanada Keiko rất ít khi nhíu mày, nhíu mày thì không phải là cô bé không vui, mà là cô bé thực sự không thoải mái.

Bokuto Kotaro đang định đưa mu bàn tay lên thử nhiệt độ trán Sanada Keiko, đôi mắt lại đứng sững khi liếc thấy góc váy của Keiko.

Này, màu đỏ sậm này!

Nhúc nhích mũi, Bokuto Kotaro ngửi thấy một chút mùi máu nhàn nhạt trong không khí. Lần này cậu xác định rồi.

Là chuyện đó.

Có mẹ và hai người chị gái trong gia đình, Bokuto Kotaro đã hiểu.

Cô bạn thanh mai trúc mã của cậu đã đột nhiên trưởng thành vào ngày hôm nay. Bokuto Kotaro không xa lạ gì với chuyện kinh nguyệt, dù sao hai người chị gái trong nhà rất tùy tiện, thỉnh thoảng cậu còn bị các chị sai đi chạy vặt mua băng vệ sinh.

Sanada Keiko, người đột nhiên bị cơn đau quái dị xuất hiện ở bụng làm cho phải khom lưng, cô khó khăn lắm mới duỗi thẳng lưng, liền thấy Bokuto Kotaro nhíu mày che chắn trước mặt cô.

Không đợi cô nói gì, Bokuto Kotaro đã đỏ mặt, nhíu mày, đưa tay cởi áo ngoài trước mặt cô.

Trong tình huống bất ngờ này, Sanada Keiko đã trực diện nhìn thấy cơ ngực bắt đầu có quy mô và cơ bụng được rèn luyện của Bokuto Kotaro. Cô có chút khó hiểu hỏi: "Bokuto, cậu?"

Bokuto Kotaro cởi áo ngoài xong, dùng tay áo thắt quanh eo Sanada Keiko, rồi nghiêng đầu nhìn ra phía sau cô để xác định quần áo đã che chắn được dấu vết. Sau đó, cậu khẽ giọng nhắc nhở bên tai Sanada Keiko: "Keiko, cậu tới cái kia rồi, đi vệ sinh trước đi, tớ đi mua đồ cho cậu."

Cùng với hành động rõ ràng và cách gọi khác của Bokuto Kotaro, Sanada Keiko nhanh chóng phản ứng lại, lần kinh nguyệt đầu tiên của cô đã đến đột ngột vào ngày hôm nay. Thật sự giống như những gì trên mạng nói, sự thay đổi của cơ thể đến bất ngờ không kịp phòng bị.

Trong đầu có chút rối loạn, Sanada Keiko, người tồn tại với tư duy máy tính, trong khoảnh khắc đó cũng đỏ bừng mặt. Cô lập tức hiểu rằng mình đã mất mặt trước cậu bạn thanh mai trúc mã.

Theo bản năng vươn tay muốn đẩy Bokuto Kotaro ra, để cậu ta cách xa mình một chút. Ai ngờ lòng bàn tay lại trực tiếp ấn vào bụng Bokuto Kotaro.

Lòng bàn tay dễ dàng cảm nhận được cơ bắp dưới lòng bàn tay căng cứng ngay lập tức. Sanada Keiko có chút bối rối cuộn ngón tay lại, cúi đầu tránh không dám nhìn vào mắt Bokuto Kotaro, nói nhỏ: "Tớ biết rồi."

Nói xong câu đó, Sanada Keiko liền không quay đầu lại chạy về phía nhà vệ sinh nữ, bỏ lại Bokuto Kotaro tại chỗ dùng tay che lấy khuôn mặt đang đỏ bừng của mình.

Hít sâu hai lần tại chỗ, Bokuto Kotaro mới quay lại phòng học lấy cặp sách đi đến phòng hoạt động câu lạc bộ. Ở đó cậu còn có một bộ đồ thể thao để thay. Còn quần áo bẩn của Keiko...

Bokuto Kotaro dùng ngón trỏ gãi gãi mặt, Keiko hẳn là cần khoác áo khoác của cậu về nhà.

Thay quần áo xong, đi đến cửa hàng tiện lợi cách trường học không xa, Bokuto Kotaro đối diện với ánh mắt không biết là trêu chọc hay dò hỏi của nhân viên cửa hàng, cố gắng bình tĩnh mua một chiếc quần lót dùng một lần và một gói băng vệ sinh.

Rồi cậu với động tác cứng nhắc, xách chiếc túi nilon đựng hai thứ này, đi đến ngoài cửa nhà vệ sinh nữ. Quay mặt đi, cậu đưa đồ vật cùng chiếc áo khoác thể thao đã cởi ra cho Sanada Keiko bước ra từ nhà vệ sinh nữ.

"Keiko, cậu mau đi thay đi."

"Ừm."

Sanada Keiko, người hiếm khi có khuôn mặt đỏ bừng vì xấu hổ, cô gần như run rẩy nhận lấy đồ vật từ tay Bokuto Kotaro. Toàn bộ quá trình cô không dám đối mặt với cậu bạn thanh mai trúc mã, hoàn toàn không phát hiện Bokuto cũng không dám nhìn mình.

Sanada Keiko xách túi nilon đi vào buồng vệ sinh nữ, xử lý xong mọi thứ nhưng cô vẫn chần chừ không dám đi ra ngoài.

Cô thực sự tò mò về phản ứng cảm xúc của con người, nhưng điều này không có nghĩa là cô sẵn lòng trải nghiệm cảm xúc xấu hổ, ngượng ngùng, hoảng loạn trong tình huống này. Những cảm xúc này thực sự quá mất ổn định!

Và mức độ không ổn định sẽ chỉ làm tốc độ sụp đổ của hệ thống nhanh hơn. Đứng trong buồng vệ sinh Sanada Keiko nhìn chằm chằm sự thay đổi của thời gian trên màn hình điện thoại, cảm thấy mỗi giây trôi qua đều khiến ý thức cô như đang format lại.

Sau nửa giờ trốn tránh, Sanada Keiko cảm thấy mình không thể trốn nữa. Cô bước ra khỏi buồng vệ sinh, vừa niệm 'tôi cũng là lần đầu làm người' vừa bước nhanh ra khỏi nhà vệ sinh nữ, lấy hết can đảm nhìn về phía Bokuto Kotaro đang chờ bên ngoài.

Bokuto Kotaro chờ ở ngoài nhà vệ sinh nữ đã điều chỉnh được cảm xúc của mình. Mặc dù cậu cũng cảm thấy rất xấu hổ khi đụng phải lần "tới cái kia" đầu tiên của cô bạn thanh mai trúc mã.

Nhưng khi nhìn thấy Sanada Keiko biểu hiện còn hoảng loạn hơn cả mình, trong lòng Bokuto Kotaro dâng lên một ý thức trách nhiệm khó tả, giúp cậu xua tan những cảm xúc nhỏ nhặt trong lòng. Các chị gái trong nhà đã nói với cậu, chuyện đó thực ra là trạng thái sinh lý bình thường, bất kỳ giới tính nào cũng không nên cảm thấy xấu hổ vì nó.

Keiko ngượng ngùng không dám nhìn cậu, vậy thì cậu cũng không cần bắt lấy ánh mắt của cô. Bokuto Kotaro cố gắng dùng giọng điệu bình thường nhất có thể: "Keiko tớ đưa cậu về nhà trước nhé, để dì nói chuyện với cậu?"

Sanada Keiko: "Ừm."

Trong tình huống này cũng không thể nói với Bokuto rằng mẹ đã phổ cập khoa học về vấn đề này cho cô rồi.

Trước khi Sanada Keiko "đến", cô còn nghĩ cơ thể sẽ đưa ra tín hiệu khi gặp phải thay đổi sinh lý, ai ngờ lại đột ngột như vậy...

Sanada Keiko cúi đầu che mặt, nói với Bokuto Kotaro: "Bokuto cậu đi tập huấn đi!"

"Tớ tự mình về nhà được!"

"Vậy cậu về nhà thì nhắn tin cho tớ nhé?" Bokuto Kotaro nghiêng người lại gần nhỏ giọng dò hỏi.

Phát hiện hơi thở của Bokuto Kotaro đến gần, Sanada Keiko nhanh chóng nhảy về phía khoảng trống bên cạnh, kéo giãn khoảng cách với Bokuto Kotaro một bước dài: "Đừng đến đây! Về nhà tớ nhắn tin cho cậu, tạm biệt!"

Nói xong câu đó, Sanada Keiko lại một lần nữa chạy trốn trước mặt Bokuto Kotaro.

Nếu cô có thể mạnh dạn quay đầu lại trong lúc chạy trốn, cô sẽ phát hiện ra màu sắc trên khuôn mặt Bokuto Kotaro cũng không nhạt hơn cô là bao.

Về đến nhà, dưới sự quan tâm của mẹ, Sanada Keiko uống cháo nóng và ngủ trên giường. Cô tỉnh giấc vào buổi trưa, cuộn mình trong chăn mở mắt ra hồi tưởng lại cảnh tượng trong giấc mơ. Cô có chút khó tin mà nghĩ mình tại sao lại mơ thấy nội dung như vậy?!

Chẳng lẽ, cô đối Bokuto Kotaro nổi lên sắc tâm!?

⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯

5517 từ, omg :))))

Cảm ơn vì đã đọc, hẹn mọi người lần sau!!!! <3

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro