Chương 25
"Bokuto, sao cậu lại nghĩ đến việc đến thủy cung?" Sanada Keiko đứng trong hàng kiểm vé, trò chuyện với Bokuto Kotaro.
Bokuto Kotaro nhìn hàng người phía trước, đếm được còn bảy người nữa là đến lượt họ, giọng điệu vô cùng tự nhiên nói: "Keiko, không phải cậu chỉ thích những thứ này sao?"
"Bảo tàng, thư viện, vườn bách thảo, thủy cung, có lẽ còn có cửa hàng thú cưng... những địa điểm cậu cảm thấy hứng thú chẳng phải là những nơi này sao?"
Bokuto Kotaro thấy hàng người phía trước di chuyển, kéo Sanada Keiko đi lên một đoạn rồi tiếp tục nói: "Tớ muốn dẫn cậu ra ngoài chơi, nên chọn nơi cậu thích thôi, chuyện này rất bình thường mà."
Sanada Keiko không nhịn được hỏi lại: "Vậy còn cậu thích thì sao?"
Bokuto Kotaro lắc đầu: "Hôm nay nhân vật chính là cậu, không cần suy xét tớ."
Nói xong câu đó, Bokuto Kotaro khom lưng ghé vào tai Sanada Keiko, có chút ngượng ngùng nói: "Nếu hôm nay cậu chơi vui vẻ, có thể đừng tiếp tục lạnh nhạt với tớ không? Cậu đã lâu không nói chuyện tử tế với tớ rồi."
"Tớ biết, sau chuyện đó cậu có chút xấu hổ, nhưng cậu không thể vì lý do tớ vừa vặn ở đó mà không để ý đến tớ. Tớ đã giữ bí mật cho cậu, không nói ra mà."
Thì ra là...
Bokuto hôm nay bày ra màn này là để dỗ mình sao!?
Sanada Keiko cảm thấy nhiệt độ trên mặt mình dường như lại muốn tăng vọt. Không, không phải dường như, nhiệt độ trên má đã đang tăng lên: "Cũng không phải không để ý đến cậu, chỉ là cảm thấy..."
Nói đến đây, giọng cô nhỏ hẳn đi, Bokuto Kotaro ghé sát vào cũng không nghe rõ: "Cảm thấy cái gì?"
Sanada Keiko theo bản năng muốn che mặt khi đối diện với câu hỏi dồn dập của cậu ta, nhưng nghĩ đến hôm nay mình hiếm hoi trang điểm, động tác giơ tay dừng lại giữa không trung, chuyển thành động tác run rẩy tay áo: "Tớ cảm thấy chúng ta hiện tại không giống nhau, con trai và con gái đã không giống nhau rồi."
Không chỉ là giới thiệu bằng văn bản, mà là sự thay đổi tinh tế hơn, kỳ diệu hơn cả việc lớn lên.
Ý của Sanada Keiko mơ hồ, nhưng Bokuto Kotaro vẫn hiểu được cô muốn nói gì. Cậu quay đầu thở ra một hơi nóng, dường như hành vi hít thở này có thể mang đi luồng khí ngượng ngùng hỗn loạn trong cơ thể.
"Chẳng phải là lớn lên sao? Dù có thay đổi thế nào, chẳng phải là 'sự thay thế tế bào' mà giáo viên Sinh vật đã nói sao? Là từ này đúng không? Keiko và tớ đều vẫn là chính chúng ta, cho nên trưa nay có thể cùng nhau ăn cơm không? Mẹ tớ gần đây học được một món mới, ăn rất ngon!"
Vấn đề nối tiếp nhau, Sanada Keiko cảm thấy Bokuto Kotaro hôm nay rất mới mẻ. Cậu ta dùng rất nhiều từ ngữ có độ khó nhất định, hơn nữa cậu ta còn học được cách vòng vo dùng món ăn của dì Bokuto để dụ dỗ cô.
Nói thế nào nhỉ, cảm giác cậu ta vẫn ngốc ngốc không khác gì hồi tiểu học. Sanada Keiko cười khẽ, dùng chút lực nhéo bàn tay Bokuto Kotaro đang nắm tay cô: "Được, khoảng thời gian trước là tớ đã xem nhẹ cảm xúc của cậu, tớ xin lỗi, Bokuto."
Bokuto Kotaro: "Hả? Ừm!"
Dễ dàng như vậy Keiko đã đồng ý nói chuyện với mình sao?
Pháo hoa vui sướng nổ tung trong lòng, nhiệt độ của pháo hoa ập lên khuôn mặt làm khuôn mặt trắng nõn của Bokuto Kotaro bùng lên một tầng màu đỏ tươi đẹp. Cậu ta một tay ấn lên đỉnh đầu Sanada Keiko, nhân lúc cô giãy giụa vài giây, nhanh chóng kéo khẩu trang xuống đeo lại lên mặt: "Đi thôi, đến lượt chúng ta rồi!"
Sanada Keiko ngẩng đầu muốn nhìn lại thần sắc trên mặt Bokuto Kotaro, hình ảnh cô nhìn thấy biến thành nửa khuôn mặt đeo khẩu trang. Vốn dĩ với chiều cao của cô cộng thêm khoảng cách gần hiện tại, rất khó để nhìn rõ biểu cảm trên mặt người này, bây giờ Bokuto Kotaro lại đeo khẩu trang nên trở nên hoàn toàn không nhìn thấy gì.
"Tớ đi lấy hình dán!"
Kiểm xong vé đi vào thủy cung, Bokuto Kotaro nói với Sanada Keiko một tiếng rồi nhanh chân đi về phía nhân viên đang phát hình dán cách đó không xa. Cậu ta cảm thấy nếu bây giờ cậu ta không tìm cớ ở một mình một lát, má cậu ta sẽ bị ánh mắt của Keiko nướng chín mất.
Sanada Keiko: "Ừm, cậu đi đi."
Sanada Keiko đi đến bên tường chờ Bokuto Kotaro lấy hình dán trở về, ánh mắt lại không một giây nào rời khỏi người Bokuto Kotaro.
Bokuto hôm nay đẹp trai thật sự đặc biệt. Ngày thường hai người họ ở cùng nhau cũng có người lén nhìn Bokuto Kotaro, nhưng số lượng người nhìn lén tuyệt đối không nhiều như hôm nay.
Sanada Keiko cảm thấy Bokuto Kotaro hôm nay mặc dù thay đổi phong cách ăn mặc, nhưng khuôn mặt lại không thay đổi. Cô nghĩ một chút, sự khác biệt lớn nhất trên người cậu ta hôm nay chính là biểu cảm.
Bokuto Kotaro hôm nay không lộ ra nụ cười thương hiệu của mình, mà đeo khẩu trang che lấp biểu cảm, chỉ lộ ra đôi mắt màu vàng ánh kim ra bên ngoài. Đôi đồng tử màu kim loại như vậy phối hợp với trang phục kiểu thị giác hệ (Visual Kei), làm khí chất cậu ta có chút lạnh lùng lại mang theo chút hung tính, nhìn qua giống như là một dân chơi (player).
Sanada Keiko cảm thấy mình có chút ngộ nhận, hóa ra trong mắt đại chúng so với hệ thể thao, dân chơi lại càng thêm mê người sao?
Đối với cái nhìn này của cô, chỉ có thể đánh giá là kinh nghiệm nông cạn. Hệ thể thao và dân chơi hai loại hình này không có cao thấp, chỉ là so với hệ thể thao, loại đàn ông dân chơi hoàn toàn không có áp lực khi dùng để 'sắc sắc' (ý chỉ chuyện tình yêu, hẹn hò lãng mạn) đâu~
Ý nghĩ trong lòng lung tung rối loạn, Sanada Keiko lại rất trân trọng phiên bản giới hạn Bokuto Kotaro ngày hôm nay này. Người này ngày thường không giỏi trang điểm cho bản thân, cô đoán Bokuto như thế này cũng chỉ có hôm nay một ngày thôi, cô phải trân trọng thật tốt.
Thế là Sanada Keiko lấy điện thoại ra bật camera, chụp ảnh Bokuto Kotaro ở đằng xa.
Sau khi nhắm vào người, Sanada Keiko ngay lập tức liên tục chạm vào màn hình điện thoại, dùng tốc độ nhanh nhất có thể để lưu lại càng nhiều ảnh chụp trước khi Bokuto Kotaro phát hiện.
Chụp xong ảnh cô cúi đầu lật album, lật lật đến bức ảnh thứ 6, thứ 7 liền phát hiện mình đã bại lộ.
Bởi vì Bokuto nhìn màn hình.
Tiếp tục lật về phía sau, Bokuto Kotaro trên những bức ảnh sau còn giơ tay chữ V...
Quả thật rất nhạy bén. Sanada Keiko lướt ảnh đến bức thứ hai, ảnh chụp nghiêng mặt Bokuto Kotaro.
Thiếu niên đeo khẩu trang đen trên mặt không nhìn rõ biểu cảm, vì thế cho người khác cảm giác là tính cách cậu ta nhất định lãnh đạm, nhưng kiểu tóc bồng bềnh được tạo hình bằng sáp lại ngầm phản bác ấn tượng đầu tiên với những người xung quanh. Lông mi trắng điểm chút màu xám nhạt trang trí cho đôi mắt màu sắc đồ họa máy móc, con ngươi dựng đứng trong mắt không giống người thường, mang theo chút uy hiếp hoang dã.
Trang điểm của Bokuto Kotaro hôm nay vừa ngầu vừa hoang dã, trên tay còn sơn móng tay cuồng dã.
Móng tay sơn màu đen lì lại dán hình dán đầu lâu. Đôi tay này cho người ta cảm giác đầu tiên là không giống làm chuyện tốt, nhưng lại không cầm ly rượu cũng không kẹp điếu thuốc, mà lại cẩn thận nhón mấy tờ hình dán cá heo biển hoạt hình màu xanh lam.
Thật sự rất đáng yêu.
Sanada Keiko lật xem ảnh chụp trong album liền không nhịn được cười khẽ. Bokuto làm sao lại khiến người ta cảm thấy cậu ta vừa hung vừa ngoan thế kia!
Tiếng bước chân quen thuộc đến gần bên tai, cô không ngẩng đầu lên mà nói: "Lấy xong rồi, mấy tấm?"
"Mỗi người một tấm, nhưng tớ đã bảo chị nhân viên cho tớ ba tấm!" Cầm hình dán lắc lư một vòng trước mặt Sanada Keiko, Bokuto Kotaro ghé sát mặt Sanada Keiko xem điện thoại: "Cho tớ xem ảnh Keiko chụp tớ nữa!"
Sanada Keiko mở ảnh chụp lớn, khen: "Rất đẹp trai nha."
Bokuto Kotaro có chút đắc ý nhướng mày: "Tớ vừa nãy đã phát hiện cậu đang chụp tớ, tớ đã tạo dáng rồi!"
Tạo dáng, ý là giơ tay chữ V sao?
Sanada Keiko cảm thấy biểu cảm trên mặt mình hôm nay chắc chắn rất nhiều, bị cảm giác tương phản của Bokuto Kotaro chọc cười.
Bokuto Kotaro chỉ vào mấy chiếc bể nước hình trụ không xa, bên trong nuôi đủ loại cá nhỏ, coi như là đặc sắc đánh dấu của sân vận động này: "Muốn đi chụp ảnh check-in không?"
Sanada Keiko: "Ừm, dán hình dán đã."
"Được!"
Bokuto Kotaro biết thói quen của Sanada Keiko, một thói quen nhỏ được hình thành từ ngày đầu tiên nhận hoa hồng nhỏ ở nhà trẻ. Những bạn nhỏ khác nhận hoa hồng nhỏ đều dán lên tay, chỉ có Keiko yêu cầu giáo viên dán hoa hồng nhỏ lên mặt.
Theo cách nói của cô, trang sức thì phải dán ở nơi bắt mắt nhất.
Hình dán cá heo biển hoạt hình màu xanh lam còn lại một con trên mặt Sanada Keiko, hai con còn lại đều được Sanada Keiko dán lên khẩu trang đen của Bokuto Kotaro. Chờ sau khi ba miếng hình dán đều tìm được vị trí xứng đáng trên người hai người, Sanada Keiko mới cùng Bokuto Kotaro đi đến chỗ bể nước hình trụ để check-in.
Thiếu niên cao lớn khom lưng chiều theo cô gái nhỏ nhắn, trên album điện thoại lưu lại một loạt ảnh chụp áp sát mặt nhau.
Chụp ảnh kết thúc, hai người liền chậm rãi đi vào bên trong thủy cung. Trong đường hầm trong suốt hình trụ, người ta như đang tản bộ ở sâu dưới đáy đại dương, trừ dưới chân, mọi hướng đều có thể nhìn thấy các sinh vật biển bơi lội chậm rãi trong nước.
Bokuto Kotaro là người rất giỏi khuấy động không khí, trong hầu hết mọi hoàn cảnh đều có thể là người cổ vũ không khí tốt nhất. Cậu ta dựa vào nền tảng kiến thức sâu rộng của cô bạn thanh mai trúc mã nhà mình, thường xuyên chỉ vào một số sinh vật biển, nhờ Sanada Keiko phổ cập kiến thức.
"Keiko Keiko, đó là cái gì?"
"Cá quỷ."
"Ai, nó hình như đang ăn cái gì!?"
"Nó đang ăn đồng loại."
"Đáng sợ! Ngay cả đồng loại cũng ăn, trách không được gọi là cá quỷ! Thật sự là quá quỷ quyệt!"
Sanada Keiko vừa trả lời vấn đề của Bokuto Kotaro, vừa ghé sát vào tấm kính trong suốt, thử chạm vào đầu con rùa biển lớn ở phía đối diện trong nước: "Sinh vật biển thật thú vị."
Bokuto Kotaro gật đầu: "Ừ ừ, rất thú vị đó."
Trò chuyện, hai người đi đến khu vực sứa biển, khom lưng nhìn những sinh vật nhỏ bé bơi lội nhanh chóng trong bể nước. Con lớn nhất chỉ bằng nắm tay, con nhỏ nhất còn chưa bằng móng tay cái của Sanada Keiko, đáng yêu như những bông tuyết rơi vào biển.
Sanada Keiko: "Chúng nó giống như bông tuyết, đáng yêu."
Bokuto Kotaro lại gật đầu, hơn nữa còn cảm thán: "Động vật ở chỗ Keiko đều là đáng yêu, ngay cả con lười cậu cũng thấy đáng yêu."
Sanada Keiko nhỏ giọng giải thích: "Bởi vì trước đây tiếp xúc đều là văn bản, hình ảnh và video, nhưng hiện tại chúng nó ở trước mắt tớ là sống."
Đang trò chuyện thì thấy nhân viên trong thủy cung bắt đầu biểu diễn. "Mỹ nhân ngư" mặc váy đuôi cá dẫn theo cá tiến vào trong nước, chậm rãi bơi lội đến các con vật, đồng thời tạo ra rất nhiều bong bóng hình trái tim để tương tác với khán giả.
Một "mỹ nhân ngư" còn đặc biệt bơi đến trước mặt Sanada Keiko và Bokuto Kotaro, tạo ra một bong bóng hình trái tim lớn cho họ.
Sanada Keiko: "!"
"Chụp ảnh chung!"
Bokuto Kotaro: "Nhận lệnh!"
Bởi vì tay Bokuto Kotaro dài, có thể giữ lại được toàn cảnh bong bóng tình yêu trong màn hình, cho nên lần chụp ảnh chung này lưu lại trên điện thoại của cậu ta.
Xem những chú cá đáng yêu, lại check-in chụp ảnh, Sanada Keiko rất hài lòng với chuyến đi thủy cung này. Cuối cùng, trước khi đi ra ngoài, cô đi vào toilet, thái độ tự nhiên đưa túi xách cho Bokuto Kotaro chờ ở bên ngoài.
Bokuto Kotaro chờ Sanada Keiko ở cách đó không xa, cậu ta lặp lại động tác trước đó của Sanada Keiko, ngón cái lướt lên xuống trên màn hình điện thoại xem ảnh chụp chung của hai người. Phóng to quan sát hai phút, cậu ta mới phát hiện Sanada Keiko hôm nay có trang điểm.
Quái, trách không được ngửi thấy mùi thơm, hóa ra là mùi đồ trang điểm!
Bokuto Kotaro hoàn toàn không biết sức sát thương của trang phục mình hôm nay, cũng không biết sự tiếp cận đang đến gần.
"Tiểu ca, có thể cho tôi thông tin liên lạc của cậu không?"
Giọng nữ trưởng thành cố ý hạ thấp, mang theo mùi vị dụ hoặc. Người phụ nữ tiến đến gần rõ ràng nhìn thấy vị trí của nam sinh trước mặt, cũng nhìn thấy chiếc túi nữ nhỏ nhắn cậu ta đang đeo trên vai, nhưng cô ta theo bản năng liền cảm thấy nam sinh sẽ cho cô ta thông tin liên lạc của cậu ta.
Dù sao nam sinh trang điểm như thế này đều rất biết chơi, hơn nữa nhìn vóc dáng cậu ta, người phụ nữ trăm phần trăm xác định cậu ta có thời gian tập thể hình cố định, vóc dáng nhất định rất đẹp!
Bokuto Kotaro ban đầu còn không chú ý đến chị gái lớn đang nói chuyện với mình. Sau khi người phụ nữ lặp lại lần thứ hai cậu ta mới phản ứng lại, chị gái lớn đang nói chuyện với cậu ta: "Tôi?"
Cậu ta có chút kinh ngạc chỉ vào mình. Sau khi chị gái trước mắt gật đầu, cậu ta mới ngượng ngùng từ chối: "Ngại quá, tôi không muốn đưa thông tin liên lạc cho người lạ."
"Ai~ Lạnh lùng quá, cho một cái thôi mà, tối về sau chúng ta ra ngoài chơi~"
Bokuto Kotaro lùi lại một bước, tần suất lắc đầu trở nên cao hơn: "Tôi chưa thành niên không uống rượu, chị gái tìm người khác đi thôi!"
"Chưa thành niên? Cấp ba? Đại học?" Người phụ nữ theo sát không buông, trong đầu chỉ nghĩ mọi người đều là dân chơi, cậu đang giả vờ trong sáng với tôi sao?
Nhưng là người phụ nữ cho rằng mình gặp phải tay chơi lão làng, cô ta tuyệt đối không ngờ nam sinh trước mắt lại từ trong túi quần lấy ra một chiếc thẻ học sinh cho cô ta xem:
"Học sinh trung học?!"
Bokuto Kotaro không hiểu sự kinh ngạc của chị gái lớn trước mắt, sau khi xác nhận cô ta đã nhìn thẻ học sinh của mình xong, cậu ta một lần nữa nhét thẻ học sinh vào túi quần: "Đúng vậy, năm nhất Futamata."
Lúc này, Sanada Keiko đã giải quyết xong vấn đề cá nhân cộng thêm trang điểm lại, thong thả đi ra từ phòng vệ sinh. Bokuto Kotaro lập tức vẻ mặt được cứu rỗi, ba bước làm hai bước chạy đến trốn sau lưng Sanada Keiko: "Keiko, tớ gặp phải người kỳ quái!"
Sanada Keiko: "...Thật ra cũng không phải, đây là 'tiếp cận' trong truyền thuyết đó."
So với sự sợ hãi của Bokuto Kotaro, Sanada Keiko tự nhiên lấy thẻ căn cước của mình ra từ trong túi, lắc lư một vòng trước mặt chị gái tiếp cận: "Chúng tôi đều là vị thành niên, chị gái không được đâu nha."
Làm xong hành vi này, cô liền quay người kéo Bokuto Kotaro đang trốn sau lưng mình đi: "Giải quyết xong rồi, tiếp theo đi đâu?"
Bokuto Kotaro đang tự hỏi trong đầu từ 'tiếp cận' viết như thế nào, cậu ta lập tức lấy lại tinh thần: "Đi ăn bún gạo Việt Nam!"
(thật ra mình không biết món này lun)
Sanada Keiko: "Cậu ăn cái đó có no không?"
Bokuto Kotaro: "Chắc chắn là không đủ no!"
"Tại sao cậu lại dùng giọng điệu đương nhiên như vậy để trả lời vấn đề này?" Sanada Keiko vỗ vỗ cánh tay Bokuto Kotaro: "Hay là đi ăn McDonald's đi!"
Quả thật hạn mức tiêu thụ của McDonald's vẫn dễ chịu hơn với ví tiền học sinh. Ngay lúc Bokuto Kotaro còn đang rối rắm, Sanada Keiko lại một lần nữa quyết đoán mở miệng: "Đừng rối rắm chuyện tớ có thích hay không nữa!"
"Nếu vì tớ thích, mà làm Bokuto đói bụng, tớ biết sẽ không vui vẻ. Hôm nay không phải có vị nước sốt mới ra sao? Cứ ăn McDonald's đi!"
Bokuto Kotaro: "Ừm!"
"Nhưng trước khi đi, đi mua nước tẩy sơn móng tay đã!" Sanada Keiko kéo tay Bokuto Kotaro, cúi đầu ngửi ngón trỏ cậu ta: "Sơn móng tay cậu dùng quá kém chất lượng, không tốt cho cơ thể đâu."
Bokuto Kotaro: "Thế, thế tớ sẽ bị ung thư sao?!"
"...Cũng không đến mức đó, tẩy đi là được." Sanada Keiko có chút cạn lời kéo cậu ta vào cửa hàng tiện lợi, lấy dụng cụ tẩy sơn móng tay. Hai người sau hai mươi phút ngồi vào McDonald's thổi điều hòa.
Bokuto Kotaro bưng hai khay đầy thức ăn trở lại chỗ ngồi, ngoan ngoãn ngồi xuống chờ Sanada Keiko tẩy sơn móng tay cho mình, trong ánh mắt mang theo chút tò mò của trẻ con. Quá trình các đàn anh làm móng trước đó đã rất thần kỳ, bây giờ quá trình Keiko tẩy móng tay cho cậu ta cũng rất thú vị. Nước trong suốt đổ vào miếng bông, miếng bông thấm nước trong suốt bao bọc lấy ngón tay cọ vài cái, móng tay cậu ta liền khôi phục màu sắc ban đầu.
Bokuto Kotaro: "Thần kỳ!"
Sanada Keiko: "May mà người làm móng tay cho cậu kỹ thuật không tốt, nếu không còn không thể đơn giản tẩy sạch như vậy. Là chị gái kia làm sao?"
Bokuto Kotaro lắc đầu: "Không phải các chị gái làm cho tớ, là các đàn anh."
Cảm giác mình lỡ lời, Bokuto Kotaro đành phải nói thêm một chút: "Họ cảm thấy tớ ăn mặc quá mộc mạc, đi chơi với cậu không được lịch sự lắm."
Động tác tẩy sơn móng tay của Sanada Keiko dừng lại một giây mới tiếp tục: "Đã nói rồi, ngày thường cậu đã rất đẹp trai rồi, cậu ra ngoài với tớ muốn mặc thế nào thì mặc thế đó, chúng ta đâu phải đi đến nơi có yêu cầu về trang phục."
Bokuto Kotaro: "Được, về sau sẽ không trang điểm như vậy nữa."
Cậu ta nhìn cô bạn thanh mai trúc mã đang cúi đầu tẩy móng tay cho mình, cảm thấy ngón tay mình bị cô ấy nhéo, sinh ra cảm giác tê dại. Nếu cậu ta sơn móng tay, là vì khoảnh khắc này Keiko tẩy móng tay cho cậu ta, Bokuto Kotaro trong lòng còn cảm thấy rất đáng giá.
Cậu ta nhìn chằm chằm hành động của Sanada Keiko vài giây, mới nói: "Tay Keiko nho nhỏ thật đáng yêu!"
Tay Sanada Keiko run lên một chút: "Cậu không thể đừng nói lung tung được không? Bokuto."
"Không phải, cậu xem, thật sự rất đáng yêu mà!"
Bokuto Kotaro kéo tay Sanada Keiko, áp lòng bàn tay mình vào lòng bàn tay cô so lớn nhỏ: "Cậu xem, nhỏ đến mức tớ có thể dùng tay bao lại cho cậu!"
Bị nhiệt độ lòng bàn tay Bokuto Kotaro làm cho rụt lại, Sanada Keiko không tự nhiên giật tay ra, không cho Bokuto Kotaro tiếp tục so lớn nhỏ nữa.
Ai ngờ một cái không chú ý đã bị Bokuto Kotaro luồn vào kẽ ngón tay, biến thành mười ngón tay đan xen vào nhau. Lúc này Sanada Keiko đã hoàn toàn biết nhiệt độ lòng bàn tay của Bokuto Kotaro cao đến mức nào.
Cậu ta thật sự là kẻ vô tri không sợ!!!
Sanada Keiko mặt đỏ bừng dưới ánh mắt chăm chú của Bokuto Kotaro, chịu thua nói: "Được được được, tay tớ nho nhỏ rất đáng yêu, cậu nói đúng. Bây giờ có thể cho tớ tiếp tục tẩy móng tay không?"
Bokuto Kotaro: "Ừm!"
Khó khăn lắm mới giải quyết xong vấn đề mười ngón tay của Bokuto Kotaro, cơm trưa cũng ăn xong. Sanada Keiko chỉ cảm thấy thân thể và tinh thần đều mệt mỏi, chỉ muốn về nhà nằm nghỉ ngơi. Sớm biết cái giá phải trả cho việc trốn Bokuto sẽ như thế này, cô đã không trốn rồi.
Con cú không biết gì, dù máy tính có tính toán tinh vi đến đâu cũng không thể tính ra được bước tiếp theo con cú sẽ làm ra chuyện gì.
Tiếp theo hai người đi đến khu phố thương mại, Sanada Keiko lại một lần nữa chứng kiến sức sát thương của trang phục Bokuto Kotaro. Chủ cửa hàng đồ thể thao nhìn Bokuto Kotaro bằng ánh mắt như thể nhìn thấy con cừu lạc đường biết quay về, còn cổ vũ cậu ta học tập tốt, sau này cố gắng ít đi ra ngoài chơi.
Rõ ràng mạch não hai người không cùng một đường, điều đáng sợ là Bokuto Kotaro còn có thể trò chuyện ăn ý với ông chủ, lời ông chủ nói ra, cậu ta đều tiếp lời!? Cuối cùng Sanada Keiko trợn mắt há hốc mồm nhìn ông chủ với vẻ mặt thành công khuyên nhủ thiếu niên bất lương trở về trường học, giảm giá miếng bảo vệ đầu gối cho Bokuto Kotaro.
"Về sau đừng làm những thứ lòe loẹt nữa, thiếu niên học tập tốt hưởng thụ cuộc sống học đường đi. Tôi ngửi thấy mùi nước tẩy sơn móng tay, nếu muốn chơi bóng chuyền, trên tay đừng có làm cho lòe loẹt nữa."
Đối mặt với sự mong đợi thiết tha của ông chủ, Sanada Keiko: "......"
Hay cho cậu ta, hóa ra là vì lý do của mình.
Vốn dĩ định giải thích, Sanada Keiko ngậm miệng lại, vẻ mặt cảm thấy thế giới thật kỳ diệu. Cô bị Bokuto Kotaro nắm tay đi về nhà. Sanada Keiko cảm thán những bất ngờ thật kỳ diệu, một loạt bất ngờ xảy ra xâu chuỗi với nhau thật có ý nghĩa. Cô hoàn toàn không phát hiện Bokuto Kotaro đã làm gì trên đường về nhà.
Đến cửa, cô nhìn chiếc túi giấy màu hồng Bokuto Kotaro đưa đến trước mắt, có chút kinh ngạc hỏi: "Cho tớ sao?"
"Là quà tặng." Bokuto Kotaro nói xong, lại thành thật bổ sung: "Ban đầu món quà này tớ định tặng cho Keiko sau, là món quà để cậu đừng giận dỗi tớ nữa. Nhưng Keiko cậu tha thứ cho tớ rất nhanh, nên nó biến thành món quà làm cậu cảm thấy vui vẻ hơn!"
Sanada Keiko: "Tại sao lại là vui vẻ hơn?"
Bokuto Kotaro: "Bởi vì tớ đại khái có thể thăm dò tâm trạng của Keiko, hôm nay cậu chơi với tớ rất vui vẻ, cho nên món quà tặng cậu là để tâm trạng vui vẻ của cậu càng vui vẻ hơn một chút!"
Quả nhiên, sự trì độn và điểm mẫn cảm của tên này không giống người thường.
Sanada Keiko nhận lấy túi giấy màu hồng, cười nói lời cảm ơn với Bokuto Kotaro: "Cảm ơn Bokuto, hôm nay tớ hẹn hò rất vui vẻ!"
Bokuto Kotaro: "Hẹn hò?"
"Ai!? Hôm nay là chúng ta hẹn hò sao?"
Sanada Keiko hồi tưởng lại những lời bàn tán các đàn chị trong câu lạc bộ nói cho mình, quy trình hẹn hò chính là hành vi của hai người họ hôm nay: "Là hẹn hò không sai."
Nghĩ đến nghi thức cảm của hẹn hò mà các đàn chị nói, Sanada Keiko tiến lên ôm Bokuto Kotaro một cái: "Cảm ơn cậu, hôm nay tớ đã rất vui vẻ."
Bokuto Kotaro: "......"
Mình và Keiko hẹn hò!?
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro