Chương 26
Bokuto Kotaro, với đầu óc đầy ắp từ ngữ hẹn hò, vẻ mặt vẫn còn ngơ ngẩn khi trả lại quần áo cho các đàn anh trong hoạt động câu lạc bộ ngày hôm sau.
Niimi Shinya nhận lấy túi giấy đựng quần áo, đưa tay vỗ vai Bokuto Kotaro: "Hẹn hò đại thành công, cũng không đến mức làm cậu phấn khích cả một đêm chứ?"
Bokuto Kotaro: "Tớ?"
Komikado Yuuichi ở bên cạnh gật đầu đồng tình: "Bokuto, cậu lúc rửa mặt đánh răng hôm nay không soi gương à? Cậu dùng camera tự sướng của điện thoại chiếu thử xem."
"Ừm." Bokuto Kotaro lên tiếng, lấy điện thoại ra soi mặt mình, sau đó cậu ta nhìn thấy hai cái quầng thâm mắt to trên mặt: "Ai! ~ Trên mặt tớ lại có quầng thâm mắt!"
Komikado Yuuichi cằn nhằn nói: "Quầng thâm mắt thì có gì lạ đâu Bokuto? Cậu chưa từng thức khuya chơi game hoặc xem tiểu thuyết sao?"
Bokuto Kotaro lắc đầu: "Không, tớ là phái ngủ sớm, thức khuya không tốt cho cơ thể."
Niimi Shinya: "Bokuto, cậu là học sinh tiểu học sao?"
Cái nếp sinh hoạt này...
Tuy nhiên, Niimi Shinya khoác tay qua cổ Bokuto Kotaro: "Các đàn anh đã giúp đỡ rất nhiều cho buổi hẹn hò đình chiến của cậu, Bokuto cậu cũng phải chia sẻ một chút kinh nghiệm với các đàn anh chứ?"
Chia sẻ... kinh nghiệm?
Bokuto Kotaro cảm thấy mình chẳng có kinh nghiệm gì để chia sẻ, vì thế liền nói thật kể lại trải nghiệm một ngày đi chơi với Keiko: "... Ngày hôm đó ra ngoài đại khái là tình trạng như vậy, lúc về nhà nếu không phải Keiko nói, em cũng không nghĩ đến đó là hẹn hò! Nghĩ lại cuối tuần trước em đã có trải nghiệm rất phong phú, không chỉ hoàn thành lần hẹn hò đầu tiên trong đời, còn lần đầu tiên bị người khác tiếp cận, mặc dù chị gái đó trông rất kỳ quái."
Komikado Yuuichi, người biết Bokuto Kotaro bị chị gái lớn tiếp cận: "Thấy chưa, tớ đã biết trang điểm như vậy sẽ rất được hoan nghênh."
Niimi Shinya cảm thấy cậu đàn em nhà mình trì độn đến đáng sợ: "Nên nói cậu là ngốc nhân có ngốc phúc (người ngốc có phúc), hay là......"
"Thôi, Bokuto cậu có tính toán gì với Sanada-kouhai?" Niimi Shinya hỏi.
Bokuto Kotaro: "Tính toán? Em phải có tính toán gì với Keiko?"
Cậu ta có chút không hiểu lời đàn anh nói, nhưng theo chủ đề này đàn anh đưa ra, Bokuto Kotaro nghĩ đến Sanada Keiko lúc sáng nay ra cửa, luôn cảm thấy thái độ của Keiko đối với cậu có chút kỳ quái?
Bản thân cậu hình như cũng vì thái độ của Keiko mà trở nên có chút kỳ quái, cậu sáng nay nhìn thấy Keiko, cảm giác tim đập đột nhiên hẫng một nhịp.
"Cuối tuần này đi bệnh viện khám thử xem." Bokuto Kotaro cảm thấy nhịp tim thất thường là một vấn đề lớn, không nhịn được nói ra hành trình cuối tuần này của mình.
Nghe được lời này, Niimi Shinya: "Bokuto, quả nhiên mạch não của nhóc rất kỳ quái."
Komikado Yuuichi ở bên cạnh giơ tay: "Đúng vậy, đội trưởng, tớ cũng nghĩ như vậy."
Bokuto Kotaro không phục, thay đồ thể dục đi ra khỏi phòng hoạt động: "Cái gì chứ ~ Em không cảm thấy đầu óc mình không thông minh, Keiko, Keiko......"
Cậu và Keiko là quan hệ tốt nhất thế giới, chuyện này cậu biết.
Nếu biết, vậy tại sao bây giờ mày không thể thẳng thắn nói ra những lời này?
Giống như... giống như hồi nhỏ vậy.
Bước chân xuống lầu của Bokuto Kotaro dừng lại, cậu đứng trên cầu thang thất thần. Có lẽ thật sự giống như Keiko nói, Bokuto Kotaro ngơ ngác nghĩ, vì họ đã lớn, một số lời nói liền không thể nói ra, khoảng cách thân mật ban đầu liền phải kéo xa?
Không!
Ý niệm này vừa nảy ra trong đầu, đã bị Bokuto Kotaro quyết đoán ấn xuống.
Cậu ta không muốn cùng Sanada Keiko càng ngày càng xa, cậu ta muốn cùng Keiko luôn ở bên nhau!
Một cơn gió thổi qua, mang theo chút mùi khô hanh của bụi đất, làm Bokuto Kotaro hắt xì một cái. Chờ cậu hắt xì xong mở mắt ra, Bokuto Kotaro nhìn thấy Sanada Keiko đang ôm lưới bóng và bóng chuyền đi về phía sân vận động cách đó không xa.
"Keiko!!!"
Sự xuất hiện của Sanada Keiko, những suy nghĩ Bokuto Kotaro khó khăn lắm mới bắt đầu dần dần sắp xếp rõ ràng cũng theo trận gió vừa rồi bay đi mất. Cậu ta bước nhanh xuống cầu thang, nhận lấy đồ vật trong lòng Sanada Keiko.
"Keiko sao cậu không gọi tớ? Mấy thứ này cậu ôm che khuất đường đi, không an toàn."
Đối mặt với người bạn thanh mai trúc mã đột nhiên không biết từ đâu xông ra, Sanada Keiko đối với sự xuất hiện của cậu ta cũng không cảm thấy quá kinh ngạc: "Chuyện nhỏ, cho nên không gọi cậu."
Ngẩng đầu nhìn thấy quầng thâm mắt trên mặt Bokuto Kotaro: "Bokuto, cậu thức khuya tối qua."
Bokuto Kotaro: "Hả? Ai... Coi như là vậy đi."
Cũng không thể nói với cô, tối qua mình vì chuyện cô nói hẹn hò mà trằn trọc không ngủ được.
Hiếm thấy, Bokuto Kotaro lại một lần nữa trước mặt Sanada Keiko, từ trong lòng sinh ra một chút cảm giác ngượng ngùng.
Tiếp theo, cậu ta nhanh chóng chớp mắt vài cái, cảm thấy giữa hai người họ nếu có sự giấu giếm ở mức độ này, hình như cũng không sao?
Hơn nữa lần trước thái độ của mình có phải có chút giống ép hỏi không, thế mà Keiko còn không giận mình, Keiko thật tốt! Nghĩ đến đây Bokuto Kotaro lần nữa chấn chỉnh tinh thần, xin lỗi Sanada Keiko: "Khoảng thời gian trước tớ xin lỗi, Keiko."
Sanada Keiko: "Ừm? Ừm."
Cô đại khái hiểu cậu ta vì sao xin lỗi. Bokuto Kotaro mặc dù trì độn, nhưng ở rất nhiều phương diện lại rất mẫn cảm đâu.
"Sau đó thì sao?" Sanada Keiko đột nhiên hỏi ngược lại một câu.
Bokuto Kotaro cúi đầu nhìn biểu cảm của Sanada Keiko, sau khi phát hiện thần sắc của cô ấy là sự bình đạm như thường lệ, cậu ta thở phào nhẹ nhõm: "Thì, cái từ đó... Tự nhiên! Chúng ta theo tự nhiên đến đi!"
"Là thuận theo tự nhiên đi, Bokuto-kouhai, trình độ tiếng Nhật của cậu thật sự làm người ta lo lắng." Phía sau hai người truyền đến lời nói u uẩn của Oshima Misaki, lẫn chút oán khí bị người khác xem nhẹ.
Bokuto Kotaro bị giọng nói này làm cho giật mình: "O... Oshima... Oshima-senpai!?"
Sanada Keiko: "Oshima-senpai, xin lỗi, tụi em quên mất chị."
Oshima Misaki bị phản ứng của hai đàn em tức cười, cô lớn như vậy một người, đi phía sau họ mà còn bị bỏ qua sao? Sau khi bốp đầu mỗi người một cái, cô nói: "Hai đứa ngốc này mau đi vào sân vận động!"
"Vâng!!!"
Bokuto Kotaro và Sanada Keiko không nói chuyện nữa, cúi đầu như hai chú gà con bị gà mẹ hối thúc chạy chậm vào sân vận động.
Đặt đồ vật vào khu vực Bóng chuyền Nữ, Bokuto Kotaro lên tiếng chào hỏi rồi chạy đi tham gia huấn luyện bóng chuyền Nam. Vội vã như vậy là vì cậu ta phát hiện mình lại là người cuối cùng đến sân vận động hôm nay.
Sanada Keiko nhìn bóng lưng Bokuto Kotaro chạy xa chăm chú vài giây, mới ngồi xổm xuống sắp xếp lại lưới bóng, tiện thể kiểm tra xem lưới có bị hư hại không.
Oshima Misaki đi đến bên cạnh cô ngồi xổm xuống, giúp cô sắp xếp lại lưới bóng đồng thời nhẹ giọng hỏi: "Keiko, em cứ như vậy để Bokuto lừa dối qua loa sao?"
Sanada Keiko lắc đầu: "Bokuto cậu ấy không bị lừa dối, chỉ là cậu ấy không biết."
Oshima Misaki không quen với thái độ không sao cả của Sanada Keiko: "Nhưng em không cảm thấy như vậy rất dây dưa, hơn nữa trong chuyện như thế này con gái sẽ bị thiệt thòi đi? Em không sợ Bokuto lỡ như......"
Lời của Oshima Misaki không nói hết, nhưng những lời còn lại, Sanada Keiko đã hiểu rõ cô ấy muốn nói gì.
Sợ Bokuto lỡ như sau này thích người khác, thì cô chẳng phải uổng phí tình cảm và thời gian sao.
Động tác sắp xếp lưới bóng của Sanada Keiko dừng lại. Khoảng thời gian này cô cũng có đi tìm hiểu một chút về tình yêu và yêu đương. Sanada Keiko dựa vào việc sàng lọc số liệu lớn rút ra một kết luận, đó là tình yêu là một sự bất ngờ không chịu sự khống chế của lý trí, thậm chí trong một số trường hợp cực đoan, Sanada Keiko còn phát hiện sức mạnh của tình yêu, đối với nhân loại mà nói không thua gì một thảm họa, có thể phá hủy tinh thần và cuộc sống của con người.
Cô có sự tự tin, bản thân mình và Bokuto sẽ không đi đến kết cục tệ nhất, nhưng những chuyện khác khi suy nghĩ đến, sẽ làm Sanada Keiko sinh ra cảm giác đầu óc mình sắp bị đoản mạch.
Những chuyện không thể đoán trước và không thể khống chế làm cái đầu điện tử này của cô cảm thấy sợ hãi. Đối với việc có nên bước ra bước đó hay không, trong lòng Sanada Keiko còn bồn chồn hơn cả Bokuto Kotaro.
"Vừa nãy, khi Bokuto nói ra câu 'thuận theo tự nhiên' đó, em đã vui mừng, senpai." Sanada Keiko thử nói ra cảm xúc trong lòng mình với Oshima Misaki.
"Bokuto, dù không suy xét đến chuyện yêu đương gì đó, cậu ấy vốn dĩ đã là một người rất tốt. Thuận theo tự nhiên đối với em và cậu ấy đều tốt."
Lúc này Oshima Misaki không biết nói gì, cô luôn không có cách nào với những người tinh tế và mẫn cảm như Sanada Keiko và Hasegawa Yuuki, lúc nào cũng chậm chạp như vậy, người khác nhìn vào đều sốt ruột.
"Thôi, em cứ dựa theo nhịp điệu của mình đi." Oshima Misaki đưa tay xoa đầu Sanada Keiko, giọng điệu nhẹ nhàng: "Bokuto là người tốt, Keiko nhà mình cũng không kém!"
Sanada Keiko: "Vâng."
Cô ôm lưới bóng đã thu thập xong cùng Oshima Misaki đi về phía giữa sân để treo. Cô lại nhìn lướt qua vị trí của Bokuto Kotaro, sau khi phát hiện trong mắt cậu ta chỉ có quả bóng nhỏ màu vàng đang bay múa trên không trung, khóe miệng cô cong lên lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
Hiện tại cô và Bokuto đều có những chuyện quan trọng hơn, đó là làm cho vị trí xếp hạng của Bóng chuyền Nữ / Nam lại nhích lên trong giải đấu. Trong mùa hè này còn có thể náo nhiệt đây!
Trước khi giải đấu tiếp theo đến, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro trước hết chào đón Lễ hội Thể dục Thể thao Futamata. Thời gian Lễ hội Thể dục Thể thao Futamata sớm hơn so với các trường học khác.
Hai người không hẹn mà cùng coi Lễ hội Thể dục Thể thao như một buổi làm nóng trước khi thi đấu.
Từ Đại hội Thể thao tiểu học đến Lễ hội Thể dục Thể thao trung học, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đều cảm thấy một cảm giác mới mẻ, đặc biệt là Bokuto Kotaro.
Vì sự mong chờ quá mức của ai đó, trên lịch của nhà Sanada và nhà Bokuto đều đánh dấu sao vào ngày bắt đầu Lễ hội Thể dục Thể thao. Hơn nữa, vào đúng ngày Lễ hội Thể dục Thể thao, Sanada Keiko sáng sớm đã nhận được điện thoại của Bokuto Kotaro:
"Keiko, chúng ta làm người đầu tiên đến trường vào ngày Lễ hội Thể dục Thể thao đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro