Chương 28

Bokuto Kotaro đối với những việc đã đồng ý, đều sẽ có thái độ nghiêm túc đối đãi, nhưng thiếu một chút nhiệt tình gia tăng, cậu ta không thể toàn tâm toàn ý.

Trong lúc thi đấu, Bokuto Kotaro thường xuyên sẽ tìm kiếm sự tồn tại của Sanada Keiko trong đám đông. Khi phát hiện cô không có ở đó, cảm giác bồn chồn trong lòng luôn nổi lên.

Muốn trở thành tâm điểm trong đám đông không sai, nhưng trong đám đông không có Keiko, cảm giác thật không hoàn hảo!

Cậu không đến tìm mình, vậy mình sẽ đi tìm cậu!

Ý tưởng nảy sinh trong lòng Bokuto Kotaro thúc đẩy cậu ta dùng hết sức trong những trận thi đấu tiếp theo, luôn là người hoàn thành nhiệm vụ đầu tiên, sau đó dùng cặp mắt sáng ngời có thần kia âm thầm thúc giục các tuyển thủ khác nhanh hơn động tác.

Nhưng ánh mắt sắc bén của ác điểu khổng lồ có mấy người chịu đựng được chứ? Ngược lại, đa số người bị cậu ta nhìn chằm chằm đều dễ dàng mắc lỗi trên tay.

Nhưng người làm cho người khác mắc lỗi kia lại hoàn toàn không nhận thấy được sự tồn tại của bản thân đã gây ra lực uy hiếp cho người khác.

Mẹ Bokuto ở bên ngoài đại khái có thể hiểu được mạch não của thằng con trai ngốc nhà mình, nhưng đứng ở bên ngoài bà cũng không thể làm ra hành động hô to với các học sinh trong sân, Bokuto nhà tôi không có ý xấu gì đâu, chỉ là trông hung dữ hơn một chút thôi.

Bà nhìn sân đấu liên tục xảy ra sự cố, chỉ có thể đỏ tai che mặt: "Kotaro, cái tên ngốc này!"

Thu hồi khí thế lại đi!

Dưới hành động tăng tốc vội vã của Bokuto Kotaro, cho đến khi trận thi đấu cuối cùng bắt đầu vẫn không thể kết thúc thi đấu sớm, đành phải nhăn mày đứng ở cùng vạch xuất phát chờ đợi với những người khác tham gia chạy tiếp sức mượn đồ.

Chờ tiếng còi bắt đầu thi đấu vang lên, Bokuto Kotaro đi đầu xông lên phía trước, rất nhanh đến đích, đứng trước bàn đặt những chiếc hộp nhỏ đựng những tờ giấy khác nhau. Những chiếc hộp đựng tờ giấy trông giống hệt nhau, làm Bokuto Kotaro nhìn có chút do dự.

Ừm, có chút phiền não đây ~

Không muốn rút phải những tờ giấy tương tự như tóc giả của thầy chủ nhiệm hoặc bạn học mặc quần lót tiểu tinh linh, Bokuto Kotaro đứng trước bàn chần chừ mãi không chọn được mục tiêu. Mãi đến khi tai nghe thấy tiếng bước chân phía sau càng ngày càng gần, cậu ta mới cuống quýt tùy tiện chọn một cái hộp nhỏ. Cùng với bạn học quản lý hộp giấy xem tờ giấy xong, Bokuto Kotaro nhanh chóng chạy khỏi đích để đi tìm mục tiêu của mình.

Lướt qua đám đông, Bokuto Kotaro nghe thấy câu hỏi từ mẹ:

"Kotaro con lấy được gì?"

Bokuto Kotaro vẫy tờ giấy trong tay với mẹ: "Con biết mục tiêu ở đâu rồi, rất nhanh sẽ trở lại!"

Mẹ Bokuto kích động nhìn bóng dáng con trai đang phi nhanh: "Thằng nhóc thối, con nói vậy thì như chẳng nói gì cả!"

Bokuto Kotaro đã chạy xa không nghe thấy tiếng mẹ hô, cậu ta hỏi đường chạy đến nơi thi đấu bóng bàn.

Rất nhanh cậu ta đã đến đích, và tìm được mục tiêu của chuyến này, Sanada Keiko. Nhìn thấy Sanada Keiko vẫn còn đang thi đấu, Bokuto Kotaro dừng bước, không mạo muội lên tiếng quấy rầy Sanada Keiko thi đấu. Cậu ta nắm tờ giấy đứng ở một bên chờ đợi, lẳng lặng quan sát trận thi đấu của người bạn thanh mai trúc mã trước mắt.

Tốc độ di chuyển của Sanada Keiko trước bàn bóng rất nhanh, nhanh đến mức tạo thành ảo ảnh dưới võng mạc của người xem, càng khỏi phải nói đến quả bóng nhỏ màu trắng dưới vợt bóng bàn của cô, nhanh như một tiểu sao băng mini.

Tốc độ rất nhanh, nhưng đối với Bokuto Kotaro mà nói không khó nhìn rõ, bởi vì thị lực động thái của cậu ta rất tốt, có thể bắt kịp đường bóng di chuyển nhanh chóng. Cậu ta mím chặt miệng nghiêm túc xem thi đấu đồng thời cẩn thận nghe cuộc thảo luận của những người bên cạnh.

Sau đó cậu ta biết đối thủ của Sanada Keiko trong ván thi đấu này, là đàn chị năm ba, lại còn là thành viên trong câu lạc bộ bóng bàn, khó trách trận thi đấu kịch liệt như vậy. Thần sắc xem thi đấu của Bokuto Kotaro càng thêm nghiêm túc.

Bokuto Kotaro trong trạng thái nghiêm túc mãi đến khi bị người khác lên tiếng chào hỏi, mới thả lỏng lại.

"Bokuto, cậu còn chưa tìm thấy mục tiêu sao?"

Người lên tiếng đáp lời, là bạn học cùng tham gia chạy tiếp sức mượn đồ với Bokuto Kotaro. Cậu ta thấy bên cạnh Bokuto Kotaro đứng một nam sinh cầm cây kem vị chuối, đây hẳn là mục tiêu của cậu ta.

Bokuto Kotaro cười với cậu ta, nói: "Kawamura cậu đi trước đi, tớ còn phải chờ một lát."

Kawamura nhìn về phía sân thi đấu bóng bàn mà Bokuto Kotaro đang hướng mặt tới: "Mục tiêu của cậu vẫn còn đang thi đấu sao? Hơi xui nha, Bokuto, cậu đều là người đầu tiên đến đích, hay là lên đó thuyết minh tình hình một chút đi, nếu không cậu không thể đạt hạng nhất thì đáng tiếc lắm."

"Cảm ơn ý tốt của cậu, nhưng thôi, đợi cô ấy thi đấu xong thì tốt hơn." Bokuto Kotaro từ chối đề nghị của Kawamura, nhìn chằm chằm vào tình hình chiến đấu trên sân, nói: "Tớ cũng muốn biết kết cục của trận thi đấu này, ừm, còn chưa xem cô ấy đánh bóng bàn bao giờ."

Hả?

Kawamura, người một lòng nghĩ đến phần thưởng top 3 của thi đấu, có chút khó hiểu. Nam sinh mục tiêu nhiệm vụ của cậu ta đưa tay chọc cậu ta một cái: "Cậu không biết gì sao? Cô gái đang thi đấu trong sân là bạn thanh mai trúc mã của Bokuto Kotaro, hai người họ rất được hoan nghênh ở Futamata đó."

Kawamura: "Ai?"

Là như vậy sao? Kawamura nhìn về phía cô gái tóc bạc đang thi đấu trong sân: "Cũng rất đáng yêu?"

Nam sinh ăn kem có chút ghét bỏ lắc đầu: "Cậu thật sự không chú ý đến chủ đề hot của Futamata chút nào."

Kawamura ngượng ngùng gãi đầu: "Có thể là học tập quá gắng sức, nên không còn tinh lực dư thừa để chú ý xung quanh."

Tiếp theo cậu ta chăm chú nhìn bóng dáng cao lớn của Bokuto Kotaro, cười nói với mục tiêu mượn đồ của mình: "Không ngờ Bokuto ngày thường nhìn một vẻ hoang dã, ngầm lại rất chu đáo với con gái?"

"Ai, cậu đúng là mọt sách." Nam sinh cắn kem làm ra vẻ cao thủ tình trường, nhỏ giọng chỉ điểm Kawamura: "Nào có nhiều tâm tư như vậy, bất quá là thích thôi."

"Còn nữa cậu mà không kéo tớ đi, kem sẽ bị tớ ăn xong đấy."

Kawamura: "!"

"Được, chúng ta đi ngay!"

Bokuto Kotaro không bị tiểu tiết bên ngoài làm phân tán sự chú ý, khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt đối thủ của Sanada Keiko càng thêm căng thẳng, cuối cùng cậu ta lên tiếng cổ vũ cho Sanada Keiko: "Keiko tung ra một cú bóng tốt! ——"

Sanada Keiko: "!"

"Cậu đến lúc nào vậy?"

Bokuto Kotaro: "Vừa nãy!"

Sanada Keiko đoán có lẽ là vì phía mình quá kéo dài, làm cậu ta chờ không nổi nên tìm đến, vì thế động tác vợt bóng trong tay cô càng thêm tàn nhẫn không lưu tình, liên tiếp đánh mấy cú cấp cao về phía đối diện, tăng tốc nhịp điệu thi đấu của mình.

Phải nhanh chóng kết thúc, ra ngoài vò đầu cú mèo, nếu không để Bokuto Kotaro chờ lâu cậu ta lại nổi cáu như buổi trưa.

Sanada Keiko đột nhiên tăng tốc nhịp điệu thi đấu, trong vòng mười lăm phút đã kết thúc thi đấu. Không đợi cô xách vợt bóng đi về phía Bokuto Kotaro, Bokuto Kotaro lại đi trước một bước vượt qua vách ngăn đi về phía Sanada Keiko.

Cậu ta khom lưng cho Sanada Keiko một cái ôm: "Chúc mừng thắng lợi thi đấu."

Sanada Keiko ôm lại cậu ta: "Cảm ơn, làm cậu chờ lâu rồi."

Bokuto Kotaro: "Cũng không lâu lắm, tốc độ kết thúc thi đấu bóng bàn nhanh thật, nhanh hơn thi đấu bóng chuyền nhiều!"

Cái ôm ngắn ngủi kết thúc, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đồng loạt đi về phía bên ngoài. Không biết từ lúc nào dưới ảnh hưởng của Bokuto Kotaro, Sanada Keiko cũng đi theo cậu ta vượt qua vách ngăn phân chia khu vực thi đấu: "Bokuto cậu thi đấu xong chưa?"

Lời này vừa nói ra, cô liền thấy biểu cảm trên mặt Bokuto Kotaro uể oải thấy rõ.

"Tớ, hình như quên mất chuyện thi đấu rồi."

Sanada Keiko: "... Trận thi đấu cuối cùng cậu tham gia là chạy tiếp sức mượn đồ, cậu là lúc tìm kiếm mục tiêu thấy bên tớ thi đấu, sau đó quên mất sao?"

"Cũng không phải, nhưng tớ thật sự là đang đợi Keiko cậu thi đấu xong!" Bokuto Kotaro giơ tay lên, cúi đầu nhìn tờ giấy trong lòng bàn tay: "Tuy rằng cảm giác mình là người cuối cùng, nhưng cũng không thể từ bỏ, tiếp theo lao tới chạy thôi ~"

Ừm ừm, quyết định này phù hợp phong cách của Bokuto Kotaro. Sanada Keiko tính toán mở miệng bảo cậu ta đi trước, mình ở phía sau từ từ đi, lại đột nhiên cảm nhận được dưới chân truyền đến một trận cảm giác không trọng lượng.

Cô, cả người bị Bokuto Kotaro nhấc lên, ôm vào trong lòng.

Bokuto Kotaro: "Xuất phát!"

Sanada Keiko: "Ai? Ai ai ai? Tớ là mục tiêu nhiệm vụ của cậu?!"

Bokuto Kotaro: "Điều kiện trên tờ giấy, chỉ có Keiko phù hợp thôi!"

Sanada Keiko cả người rơi vào trong lòng Bokuto Kotaro, cô ngậm miệng lại cảm thấy bây giờ nói gì cũng vô ích, đã được ôm lên rồi mà lại bảo xuống thì cũng quá lăn lộn.

Phía dưới mông là cánh tay cơ bắp săn chắc của Bokuto Kotaro, trán cô tựa vào ngực cậu ta. Vai lưng rộng lớn lúc này trở thành bến cảng tránh gió của Sanada Keiko, ngăn cách gió mang đến khi chạy vội và tiếng kinh hô của những người qua đường bay theo gió. Âm thanh duy nhất tai cô có thể nghe được chỉ có tiếng tim đập dồn dập của người ôm mình, như là trong ngực giấu một cái trống cái đang diễn tấu sức sống sinh mệnh.

Bokuto Kotaro như một cơn gió lướt qua đám đông, vài giây thời gian không đủ để những người khác nhìn rõ tạo hình hiện tại của cậu ta và vật phẩm cậu ta đang ôm trong lòng.

Chỉ có mẹ Bokuto quen thuộc con trai, thấy vài sợi tóc trượt xuống từ cánh tay Bokuto Kotaro có màu sắc: "Keiko!?"

Bố Bokuto vừa mở lại máy quay, chuẩn bị quay phim con trai nghi hoặc hỏi: "Gì vậy? Keiko-chan cũng đến xem Kotaro thi đấu sao? Tốt quá, anh thấy Kotaro trước đó đã rất mong chờ Keiko đến cổ vũ cho nó!"

Mẹ Bokuto nhón chân vươn cổ nhìn về phía trước, có chút nghiến răng nghiến lợi nói với chồng: "Keiko nếu đến cổ vũ thì tốt rồi, con trai anh giống như một sơn tặc vậy cưỡng ép ôm người ta đi, quả thật có phong cách của anh đó!"

Bố Bokuto không biết con trai mình bá đạo chỗ nào, nghe lời vợ thật thà gật đầu: "Ừm."

Thấy vẻ mặt ngây ngốc tự nhiên của chồng, mẹ Bokuto xem như đã hiểu được cái tính ngu ngốc trên người con trai mình đến từ đâu.

Kotaro ngốc nghếch, nào có chuyện còn chưa xác định quan hệ, đã hành động để tuyên cáo quyền sở hữu của mình với mọi người xung quanh, đường đường chính chính đuổi đi đối thủ cạnh tranh trong bóng tối. Đây là hành vi dã thú gì vậy?

Trước lời nói, bắt đầu bằng thực tế!?

Mẹ Bokuto trước hết nghĩ đến làm sao để xin lỗi vợ chồng nhà Sanada về hậu quả của con trai, lại cảm thấy hành động của thằng con trai nhỏ nhà mình làm người khác đỏ mặt. Ngày thường bà biết con trai mình to con, nhưng hôm nay có Keiko làm đối chiếu, bà xem như hoàn toàn rõ ràng hình thể của Kotaro.

Một cô gái nhỏ bị cậu ta ôm trọn vào trong lòng, bao bọc lấy, thậm chí có thể khiến người khác từ vẻ ngoài hoàn toàn không nhìn ra sự tồn tại của cô gái. Sự chênh lệch hình thể này nhìn đến mức làm bà, một người trưởng thành, cũng cảm thấy đỏ mặt.

Mẹ Bokuto nhịn không được suy nghĩ lan man, cảm thấy Kotaro đến cao trung lại tiếp tục lớn, sự chênh lệch hình thể giữa cậu ta và Keiko lại kéo dài ra, bà thật sợ thằng con trai ngốc nhà mình khi 'đụng tay đụng chân' với con gái nhà hàng xóm, bị người qua đường chính nghĩa tốt bụng báo cảnh sát!!!

Bokuto Kotaro hoàn toàn không hiểu được nỗi lo lắng của mẹ mình, một tay ôm Sanada Keiko lần nữa đứng ở đích thi đấu chạy tiếp sức mượn đồ, mở tờ giấy tay phải đưa cho bạn học quản lý tờ giấy xem: "Xem, Keiko phù hợp mục tiêu đi? Tớ đạt tiêu chuẩn!"

Bokuto Kotaro dù biết mình trở thành người cuối cùng cũng rất vui vẻ, nhìn cậu ta làm người khác không nhịn được cười theo, bạn học quản lý tờ giấy cười nói: "Cậu đạt tiêu chuẩn rồi, Bokuto."

Lúc này Sanada Keiko mới nhìn rõ trên tờ giấy viết gì:

【 Học sinh có quan hệ thân cận nhất với cậu trong trường học. 】

Nếu là lúc nhập học thấy những lời này, Sanada Keiko còn sẽ đồng tình gật đầu, hiện tại phát hiện hình như mình thật sự đã nảy sinh một số tâm tư không thuần khiết khác với Bokuto, Sanada Keiko liền không thể duy trì vẻ mặt đạm nhiên của mình.

Vì thế Sanada Keiko đang ngồi trên cánh tay Bokuto Kotaro, mặt cô đỏ lên với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường: "Thả, thả tớ xuống Bokuto!"

Không thể lại cùng người này tiến hành tiếp xúc chân tay đơn giản nữa!

Bokuto Kotaro, một con người còn chưa có lòng xấu hổ như máy tính, hoặc là nói hành vi thẳng thắn của cậu ta làm Sanada Keiko cảm thấy càng thêm xấu hổ. Tâm trạng đến mức ngón chân trong giày đều cuộn tròn lại, gần như làm Sanada Keiko cảm thấy khó thở.

Bokuto Kotaro nhảy tưng tưng với Sanada Keiko đang ngồi trên cánh tay mình: "Không cần lo lắng, Keiko rất nhẹ!"

Sanada Keiko che mặt bằng một tay: "Không phải vấn đề thể trọng, mọi người đều đang nhìn chúng ta, cậu không phát hiện sao?"

Còn nữa, sau khi nội dung tờ giấy của cậu bại lộ, mọi người thảo luận không ngừng về chúng ta!

Bokuto Kotaro quay đầu nhìn xung quanh, xem xét động tĩnh đám đông, dường như phát hiện họ của mình và họ của Keiko lặp lại cao trong các cuộc trò chuyện của mọi người, cậu ta mới có chút không tình nguyện thả Sanada Keiko xuống đất:

"Người khác nói gì thì liên quan gì đến chúng ta, người cuối cùng trong chạy tiếp sức mượn đồ cũng không mất mặt mà!"

Sanada Keiko hít sâu một hơi: "... Sau này không được đột nhiên động tay động chân với tớ nữa, Bokuto. Tớ sẽ giận."

Bokuto Kotaro hoàn toàn không để ý đến những lời bàn tán của đám đông, nhưng cậu ta để ý thái độ của Sanada Keiko đối với mình: "Tớ xin lỗi, Keiko. Tớ chỉ là cảm thấy Keiko đánh bóng bàn thú vị hơn ngày thường, với lại muốn kết thúc thi đấu sớm một chút...."

"...... Dù trở thành người cuối cùng cũng muốn đến nơi đến chốn." Sanada Keiko tiếp lời Bokuto Kotaro chưa nói xong.

Một người như vậy, mình dù có giận cậu ta, cũng không giận được lâu, cậu ta còn chưa thông suốt hơn cả mình. Sanada Keiko giơ hai tay lên, bất đắc dĩ nói với Bokuto Kotaro: "Tớ đầu hàng, chúng ta mau rời khỏi đây đi."

Bokuto Kotaro: "Ừm!"

Sau khi thí sinh cuối cùng của thi đấu chạy tiếp sức mượn đồ đến đích, thi đấu liền kết thúc. Bokuto Kotaro đi đến nơi nhận thưởng để nhận quà cảm ơn tham gia, cậu ta chọn một chiếc hộp nhựa nhỏ đựng dây buộc tóc.

Cậu ta cầm món quà tham dự này, đi đến bên cạnh Sanada Keiko đưa món quà vào tay cô: "Tớ xin lỗi, Keiko tha thứ cho tớ đi."

Sanada Keiko cảm nhận được độ cứng của vật phẩm trong lòng bàn tay, cầm lên nhìn thấy là một hộp dây buộc tóc của cửa hàng hàng hiệu: "Không có lần sau."

Trừ câu này ra, cô cũng không biết nên nói gì với Bokuto nữa? Bởi vì tên này làm việc không qua đại não, giận cậu ta thì chỉ có mình tự chuốc bực vào thân.

Trẻ con ở chung vẫn bình thường, còn các vị phụ huynh thì... Ít nhất bố Bokuto khi đối diện với bố Sanada, cảm thấy đặc biệt xấu hổ.

Trong các hoạt động của Lễ hội Thể dục Thể thao đã nảy sinh rất nhiều chủ đề mới và tin đồn hot giữa các học sinh, nhưng trong những chủ đề tin đồn này, chủ đề về hai người Bokuto Kotaro và Sanada Keiko là đề tài hàng đầu.

Dù sao vào ngày Lễ hội Thể dục Thể thao có thể chơi điện thoại cả ngày, có rất nhiều học sinh trong đám đông đã chụp ảnh Bokuto Kotaro và Sanada Keiko. Sau đó, vì sự đối lập hình thể mạnh mẽ giữa hai người, hai người còn ngắn ngủi duy trì một trận nhiệt độ trên mạng.

Ngay cả Daidouji Tomoyo và Yukimura Seiichi ở phương xa cũng gửi điện chúc mừng cho Sanada Keiko, tiện thể hỏi thăm tin đồn, nhưng nguyên nhân làm họ thất vọng là hai người hóa ra vẫn chưa hẹn hò.

Còn về Genichirou Sanada ngầm thở phào nhẹ nhõm, thì lại không gửi tin nhắn cho Sanada Keiko, mà là thu hoạch được câu trả lời từ chỗ Yukimura Seiichi.

Một trong những nhân vật chính của chủ đề hot, Bokuto Kotaro, người này căn bản không có thói quen lướt sóng trên mạng. Trong cuộc sống hiện thực, vì ưu thế hình thể cũng không ai dám đến trước mặt cậu ta tùy tiện nói đùa. Sau khi Lễ hội Thể dục Thể thao kết thúc, Bokuto Kotaro cảm thấy ánh mắt đổ dồn lên người mình tăng lên, cậu ta chỉ cho rằng fan của mình lại gia tăng rồi.

Còn nhân vật chính khác là Sanada Keiko, lại đang âm thầm lặng lẽ lưu giữ những bức ảnh chụp mình và Bokuto Kotaro đẹp trên mạng.

Lúc đó là có chút vui vẻ, sau khi xem lại ảnh chụp người khác chụp, Sanada Keiko có chút hưng phấn âm ỉ, mặc dù cô cũng không biết tại sao.

Trong vô số ảnh chụp trên mạng, Sanada Keiko đặc biệt thích bức thứ hai trong top 3 ảnh được nhiều lượt thích nhất. Đám đông đều mờ ảo, nhân vật chính trong ảnh đương nhiên cũng có chút hơi nhòe, nhưng về cơ bản rõ ràng hơn so với đám đông bối cảnh nhiều.

Trong ảnh, thiếu niên cười lớn chạy về phía trước, lông mày dài và rậm tung bay trên mặt, lộ ra đôi mắt sắc bén mang ý cười dưới lông mày, mũi cao thẳng, đường hàm rõ ràng, mang theo sự anh khí sơ hiện và sức sống trẻ con.

Vật phẩm cậu ta ôm trong lòng là một thiếu nữ dáng người nhỏ nhắn, phải nhìn kỹ mới có thể nhận ra người cậu ta ôm trong lòng là một thiếu nữ. Bởi vì thiếu nữ bị cậu ta gập lại trong lòng, thân hình mảnh khảnh hoàn toàn bị vai lưng rộng lớn của cậu ta che lấp, phải nhìn từ ngón tay mảnh khảnh ở chỗ vai, mái tóc dài xoăn chảy xuôi ở chỗ khuỷu tay, và mũi giày lộ ra ở vạt áo mới có thể nhận ra, thiếu niên đang giấu một người trong lòng.

Rõ ràng mình chính là một trong những nhân vật chính, khi lật ảnh chụp Sanada Keiko luôn cảm thấy nhân vật bên trong sắp nhảy ra khỏi ảnh, mang theo nhịp tim đập mạnh và tiếng người ồn ào của bối cảnh xuất hiện trước mặt mình.

Xoa trước ngực, dưới lòng bàn tay là trái tim đang nhảy múa tăng tốc, chỉ vì cảm xúc không nói rõ, cơ quan này liền xao động trong cơ thể.

Có nên tỏ tình không?

Hay là cứ như vậy?

Sanada Keiko run sợ đứng yên tại chỗ không dám vọng động, bởi vì sự tồn tại của Bokuto Kotaro làm cuộc đời cô trở nên khác biệt, cô cũng ngầm xác định sẽ không có người nào ngoài người thân có thể chiếm giữ vị trí giống như Bokuto Kotaro trong lòng cô nữa.

Thời gian Lễ hội Thể dục Thể thao tổng cộng có ba ngày, thời gian không có tiết học, có nghĩa là thời gian riêng tư của học sinh gia tăng. Sanada Keiko từ lúc ban đầu không thích ứng, đến việc quen dần với những lời thì thầm của người khác.

Nhưng đến ban đêm, cô sẽ lén lút kéo rèm phòng mình ra, nhìn về phía vị trí phòng Bokuto Kotaro ở nhà Bokuto bên cạnh, âm thầm cảm thấy bực bội vì cậu ta mỗi tối đều có thể ngủ ngon lành.

Cảm xúc lặp lại này mãi đến hai tuần trước khi giải đấu lại đến, mới miễn cưỡng bình tĩnh trở lại. Cô đã trút toàn bộ cảm xúc dư thừa trong lòng vào việc tăng cường huấn luyện của câu lạc bộ. Và mồ hôi rơi ra trong huấn luyện, cũng làm cho Bóng chuyền Nữ Futamata đạt được thành tích không tồi trong giải đấu, tuy vẫn kém hơn Bóng chuyền Nam, nhưng Bóng chuyền Nữ cũng đã đi đến top 12.

Trong số các giải đấu hàng đầu của bóng chuyền trung học, chỉ có ba giải đấu. Giải thứ nhất và giải thứ ba chính thức hơn một chút, là lễ hội dành riêng cho thi đấu bóng chuyền. Giải đấu ở giữa thì có chút cảm giác hoạt động toàn trường, trong thi đấu không chỉ có bóng chuyền, mà là các loại hoạt động thể dục đều tham gia trong đó.

Nói cách khác trong ba trận thi đấu, hàm lượng vàng của trận thi đấu thứ hai thấp hơn, hơn nữa trường học tham gia ít. Nói cách khác khi các trường học mạnh mẽ vì chuẩn bị cho trận thi đấu thứ ba mà chọn từ bỏ cái giải đấu râu ria ở giữa, Bóng chuyền Nữ Futamata đã nhặt được lợi thế trong trận thi đấu râu ria này.

Nói ra có chút khó nghe, nhưng bất luận là Sanjo Iroha hay những người khác trong câu lạc bộ đều không để ý đến những lời bàn tán đó.

Bởi vì yếu kém, họ không có nhiều cơ hội để sắp xếp các trận đấu tập với các trường học khác, cho nên họ cần thiết phải nắm bắt bất kỳ cơ hội nào có thể thi đấu. Cái giải đấu râu ria bị người khác chê nhạt nhẽo, họ cũng nguyện ý nhặt lên mà cố gắng.

Khi trận thi đấu cuối cùng của ba trận thi đấu năm nay kết thúc, các học sinh năm ba trong Bóng chuyền Nữ và Bóng chuyền Nam Futamata theo lệ thường rút khỏi câu lạc bộ để chuyên tâm vào ôn thi, Bóng chuyền Nam cũng tương tự như vậy.

Cho nên để cho thanh xuân của các đàn anh không lưu lại tiếc nuối, cũng là để cho thanh xuân của chính mình không lưu lại tiếc nuối, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đều không còn phân tâm suy nghĩ chuyện khác, chỉ chuyên tâm tăng cường kỹ thuật bóng chuyền của mình.

Trong Bóng chuyền Nữ, Sanjo Iroha giao gánh nặng đội trưởng cho Hasegawa Yuki. Bởi vì hai tay công mạnh mẽ trong đội rời đi, trọng tâm lối chơi của Bóng chuyền Nữ Futamata cũng sẽ từ từ thay đổi trong trận thi đấu thứ ba, từ tay công cho đến chuyền hai, từ lực chuyển sang kỹ xảo. Gánh nặng trên người Sanada Keiko sẽ trở nên nặng nề hơn.

Bên Bóng chuyền Nam, vị trí của Bokuto Kotaro cũng không sai biệt lắm. Dưới tình huống đội trưởng và chuyền hai sắp rời đi, Bokuto Kotaro bị huấn luyện viên Ono bất chấp mọi ý kiến đẩy lên vị trí chủ công, hơn nữa sẽ đánh trọn vẹn cả trận thi đấu thứ ba.

Các học sinh năm nhất trong học kỳ cuối cùng của mình, lần lượt được giao phó trọng trách trong câu lạc bộ. Bokuto Kotaro có tinh lực vượt xa người thường thì còn đỡ, còn Sanada Keiko thì mỗi ngày về đến nhà đều mệt đến mức ngã vật ra giường ngủ một giấc. Trong tình trạng người vừa mệt vừa buồn ngủ, rất khó để phân ra suy nghĩ dư thừa, đi cân nhắc vấn đề tình cảm.

Muốn đạt được thành tích tốt trong giải đấu, là điều mà Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đều thầm nhủ trong lòng khi lần nữa đứng trên sân thi đấu.

Tất cả mọi người đều dùng hết sức phấn đấu vì một mục tiêu. Bóng chuyền Nam và Bóng chuyền Nữ Futamata đều đạt được thành tích ưu tú trong giải đấu, lần lượt là top 4 và top 16. Sau khi thi đấu kết thúc, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đều phải chào đón cuộc chia tay với các đàn anh, một cuộc gặp gỡ dù không muốn cũng phải chia ly.

Sau khi trận thi đấu thứ ba kết thúc, các đàn anh năm ba trong Bóng chuyền Nữ và Bóng chuyền Nam Futamata rút khỏi câu lạc bộ theo lệ thường để chuyên tâm ôn thi. Các thành viên còn lại không có thời gian dư thừa để buồn bã, liền cần phải điều chỉnh lại nhân sự và chiến thuật trong sân vì lý do sức mạnh đội giảm sút.

Trong khoảng thời gian này, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đều bận rộn bay lên. Có thể nói trừ thời gian cùng nhau đi học và về nhà hai người có thể trò chuyện vài câu, ngay cả lúc ăn cơm hộp vào giờ nghỉ trưa, họ đều có thể ăn xong rồi ngủ gật.

So với Bóng chuyền Nam còn có huấn luyện viên Ono, Bóng chuyền Nữ bị thả rông có nhiều công việc hơn. Tài chính hoạt động của câu lạc bộ chỉ có bấy nhiêu, không có Sanjo Iroha đi nói chuyện với Hội học sinh, những người đứng đầu trong câu lạc bộ chính là Hasegawa Yuki và Sanada Keiko.

Sanada Keiko lại không bài xích hành vi này, bởi vì cô mơ hồ nhận thấy đàn chị Hasegawa và đàn chị Kawanaka đang bồi dưỡng cô trở thành đội trưởng khóa dưới. Trong lúc vẫn còn là đàn em, cô cố gắng hết sức để học hỏi làm thế nào để quản lý câu lạc bộ. Mặc dù mệt, nhưng Sanada Keiko cũng không bài xích.

Chỉ là thời gian ở chung với Bokuto Kotaro giảm đi rất nhiều, mãi đến khi kỳ nghỉ đông đến, thời gian của cô và Bokuto Kotaro mới hợp lại với nhau một lần nữa.

Sau khi hai nhà bái niên xong, Bokuto Kotaro và Sanada Keiko hẹn nhau cùng đi thực hiện nghi lễ sơ nghệ đầu năm (lễ viếng thần đầu năm mới).

Sau khi chia tay bố mẹ ở đền thờ, Sanada Keiko mặc kimono xách túi tay gọi điện cho Bokuto Kotaro: "Bokuto, cậu đến đâu rồi?"

"Keiko, tớ nhìn thấy cậu!"

Âm thanh vẫn tràn đầy sức sống trong mùa đông lạnh lẽo, vang lên gần như là ở bên tai. Sanada Keiko vội vàng nhón chân nhìn xung quanh trong đám đông, rất nhanh ở cách đó không xa thấy Bokuto Kotaro đang cầm một chuỗi bánh dango đi tới.

Vì không muốn lại chen vào đám đông người chen người, Sanada Keiko vẫn đứng yên tại chỗ chờ Bokuto Kotaro đến gần.

Bokuto Kotaro đi đến khoảng cách Sanada Keiko còn cách năm bước thì dừng lại, dùng ánh mắt gần như tán thưởng tắm gội toàn thân Sanada Keiko: "Keiko hôm nay ăn mặc thật đẹp mắt, hoa mai trên kimono rất xứng đôi với cậu!"

Đúng vậy, Sanada Keiko hôm nay lúc thức dậy đã bị mẹ mặc cho một bộ furisode màu đỏ. Vì hiểu rằng con người ở độ tuổi này thường không có quyền tự do chọn quần áo, Sanada Keiko liền ngoan ngoãn mặc kệ mẹ trang điểm. Cuối cùng vì quá ngoan ngoãn, còn bị mẹ tóc vấn lên, cho nên hôm nay cô trang phục vô cùng truyền thống và trang trọng, ngay cả trên chân cũng đi guốc gỗ.

Từ ngữ khen ngợi của Bokuto Kotaro rất giản dị, nhưng nhiệt độ trong ánh mắt cậu ta, lại cho Sanada Keiko ảo giác mình là một mỹ nữ tuyệt sắc. Rất phù phiếm, nhưng cô mừng thầm trong lòng.

"Đây là bất ngờ đầu năm mới mẹ dành cho tớ, thật sự rất đẹp sao?" Sanada Keiko sửa lại tua rủ xuống từ cây trâm trên đầu, không nhịn được lần nữa xác nhận với Bokuto Kotaro.

"Ừm ừm ừm, tuy rằng Keiko ngày thường đã rất đẹp, nhưng Keiko hôm nay là đại mỹ nhân nha!" Bokuto Kotaro ăn xong bánh dango trên tay trong hai ba ngụm, ném xiên tre vào túi ni lông trên tay, dùng tay không xuống được giơ ngón cái với Sanada Keiko:

"Rất đẹp, đừng nghi ngờ, vừa nãy còn làm tớ nhìn ngây người!"

Bị người khác phái có cảm tình khẳng định về cách ăn mặc, Sanada Keiko lại cảm thấy có chút nóng tai: "Phải, phải không? Cảm ơn."

"Rất đẹp thì không sai, nhưng giày của Keiko cậu không dễ đi đường, muốn tớ cõng cậu không?" Bokuto Kotaro rất nhanh chỉ ra vấn đề, và lập tức đưa ra giải pháp, rất khó làm người ta nghi ngờ cậu ta không phải đã nghĩ kỹ lời nói từ trước.

Cậu ta quay lưng lại Sanada Keiko ngồi xổm xuống: "Tớ cõng cậu, chúng ta nhanh lên đền thờ, nếu không lát nữa người sẽ càng đông."

Sanada Keiko hoạt động ngón chân một chút, xác định vì độ dày của vớ dưới chân, làm cô không kẹp được guốc gỗ sau: "Vậy làm phiền cậu, Bokuto."

Thân thể thiếu nữ mang theo hương thơm dán vào lưng phía sau, tay cô giơ ra sau nâng lên, tiếp xúc đến là vải vóc mềm mại. Tai và tóc mai đều bị tua của cây trâm trên đầu thiếu nữ quẹt qua, mang đến một tia ngứa ngáy.

Bokuto Kotaro ho khan hai tiếng, có chút hối hận đã đưa ra đề nghị này, nhưng nghĩ đến lát nữa ở trên thang lầu người chen người, cậu ta càng sợ Sanada Keiko bị chen lấn.

Lắc đầu vài cái đều không thể xua đi cảm giác ngứa ngáy trên tai, Bokuto Kotaro dứt khoát "ừ" một tiếng không nói chuyện nữa, vùi đầu đi về phía cầu thang, dọc đường đi không nói chuyện nữa, chỉ cẩn thận tránh né đám đông, đặc biệt là những người trên tay còn cầm đồ ăn.

Dưới lòng bàn tay là vai lưng cơ bắp rắn chắc của thiếu niên, bị cậu ta cõng cũng không cảm nhận được bất kỳ cảm giác rung lắc nào, trên người cũng thơm tho, hoàn toàn không có mùi cơ thể kỳ lạ nào.

Vì đã lâu không nghiêm túc nhìn Bokuto Kotaro như vậy, Sanada Keiko nhìn rất cẩn thận, cho nên không tốn chút tinh lực nào, liền dễ dàng phát hiện vành tai Bokuto Kotaro hồng hồng xuyên thấu qua màu phấn.

Cậu ấy hẳn là cũng để ý, không sai chứ?

Cho nên mình chờ một chút, mình muốn cậu ấy mở lời trước.

Cảm giác con đường lên cầu thang dài hơn bất thường, Bokuto Kotaro đến quảng trường bằng phẳng phía trên liền đặt Sanada Keiko xuống: "Được rồi, đến đây thì an toàn rồi!"

Sanada Keiko sau khi xuống khỏi lưng Bokuto Kotaro sửa lại nếp nhăn trên quần áo, cô nhìn sang trái phải: "Có muốn mua bùa hộ mệnh và viết Ema không Bokuto? Hay là trực tiếp xếp hàng chờ viếng thăm?"

Bokuto Kotaro hỏi lại: "Keiko muốn sao?"

Sanada Keiko: "Đều được, nhưng cảm thấy không cần thiết, đi xếp hàng viếng thăm rồi bốc thăm xong nói tiếp?"

"Có thể." Bokuto Kotaro đồng tình với lộ tuyến tiến lên Sanada Keiko đưa ra, nắm tay Sanada Keiko đi đến cuối đội ngũ viếng thăm, chậm rãi di chuyển theo đám đông xếp hàng.

Đến lượt họ, sau khi rửa tay xong thì nhắm mắt rung chuông khấn nguyện. Sanada Keiko không biết Bokuto Kotaro khấn nguyện điều gì, nhưng cô rất tham lam, đã khấn nguyện không chỉ một điều ước, có hy vọng thành tích tiếp tục được duy trì, cũng có hy vọng Bóng chuyền Nữ Futamata đạt được thành tích tốt hơn trong năm mới, còn có hy vọng người bên cạnh này hôm nay ánh mắt cũng tiếp tục dừng lại trên người mình.

Xin thần hãy phù hộ Bokuto Kotaro tiếp tục đối với con đặc biệt đi!

Bởi vì không khí đúng chỗ, Sanada Keiko nguyện ý tin tưởng thần linh cũng sẽ phù hộ cho sinh mệnh điện tử.

Khấn nguyện kết thúc, hai người đi về phía nơi rút thăm. Quay đầu nhìn xuống chân núi, Sanada Keiko mới cảm ơn quyết định sáng suốt lúc trước của Bokuto Kotaro. Nếu không phải cậu ta cõng mình lên, để Bokuto đi từng bước một cùng mình còn không biết phải mất bao lâu mới có thể lên núi.

Đưa tiền dầu mè, dưới nụ cười của cô gái vu nữ, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro mỗi người rút một tờ giấy nhỏ được buộc lại.

Sanada Keiko: "Cậu bốc thăm thế nào?"

Bokuto Kotaro: "Cậu bốc thăm thế nào?"

Hai người trong một giây đã hỏi đối phương cùng một câu hỏi, lại cười với nhau: "Vậy cùng nhau nói đi, một, hai, ba!"

"Đại cát!"

"Mạt cát."

Sanada Keiko thăm dò nhìn thoáng qua quẻ xăm trong tay Bokuto Kotaro: "Bokuto rút trúng Mạt cát cảm giác thật vi diệu nha, nhưng nhìn cũng khá tốt, Mạt cát cũng là cát mà. Ừm, phải chú ý việc học, cẩn thận quan hệ xã hội?"

Bokuto Kotaro biết ý lời nói của Sanada Keiko: "Tớ sẽ cố gắng đạt tiêu chuẩn, việc học gì đó điểm đủ dùng là được."

Sanada Keiko cười ra tiếng: "Trẻ con quá, Bokuto."

Bokuto Kotaro bất mãn ồn ào: "Mới không phải trẻ con, đạt tiêu chuẩn đối với tớ mà nói là đủ rồi, chúng ta đi viết Ema, Ema! Ema!"

Sanada Keiko hỏi: "Năm nay vẫn muốn viết giống nhau sao?"

Vừa hỏi ra câu này lòng bàn tay Sanada Keiko đổ mồ hôi, cô hy vọng Bokuto Kotaro đưa ra câu trả lời không giống nhau, bởi vì những năm trước chỉ cần họ ở bên nhau chúc tết đều sẽ viết trên Ema:

【 Keiko và Kotaro năm nay cũng là tốt nhất thế giới! 】

Cậu ấy còn sẽ nghĩ như vậy sao?

Bokuto Kotaro dường như đã nhận ra không khí khác thường, có chút lắp bắp nói: "Đương, đương nhiên, tớ và Keiko vĩnh viễn đều là tốt nhất thế giới!"

Câu trả lời này cũng xem như trong dự đoán, cho dù muốn yêu đương, bây giờ cũng không phải thời gian tốt. Sanada Keiko "ừ" một tiếng: "Ừm, tớ và cậu tốt nhất thế giới."

Chờ Ema đã được viết xong bị Bokuto Kotaro treo ở chỗ cao, hai người mới cảm thấy không khí kỳ quái vừa nãy đã tiêu tan.

Sanada Keiko đi xuống núi rời khỏi đền thờ theo con đường nhỏ, cười nói với Bokuto Kotaro bên cạnh: "Năm nay, cũng xin Bokuto chỉ giáo nhiều hơn."

Bokuto Kotaro: "Tớ cũng vậy, xin Keiko chỉ giáo nhiều hơn."

Năm mới, sự thay đổi không biết trước thật đáng mong chờ!

Sau khi kỳ nghỉ năm mới kết thúc khai giảng, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro lên năm hai, trở thành đàn anh đàn chị, tham gia tuyển tân câu lạc bộ, cũng trở thành đàn anh đàn chị ngồi nghe tân sinh nói chuyện trong lễ đường năm nay.

Ngay khi học kỳ mới bắt đầu, Sanada Keiko đầu tư vào cuộc sống học kỳ mới bận rộn, cuộc sống của Bokuto Kotaro lại lặng lẽ xảy ra thay đổi, bất quá ngay lúc này người trong cuộc vẫn chưa phát hiện sự thay đổi này có ý nghĩa gì.

So với bản thân Bokuto Kotaro, Sanada Keiko phải trước một bước nhận thấy được sự thay đổi hoàn cảnh bên cạnh Bokuto Kotaro.

Hoạt động câu lạc bộ kết thúc, Sanada Keiko không thay lại đồng phục, chỉ đi vào phòng hoạt động cất đồng phục vào túi rồi đi ra. Cô đi về phía sân vận động còn sáng đèn, lén lút rón rén bước chân đi vào, nhìn thấy cái bóng dáng kia vẫn còn đang luyện tập đập bóng.

"Bokuto, sao lại chỉ có mình cậu ở đây?"

"Những người khác đâu? Còn có huấn luyện viên đâu?"

Bokuto Kotaro quay đầu lại nhìn về phía Sanada Keiko với ánh mắt lộ ra vẻ kinh ngạc mừng rỡ, bởi vì Sanada Keiko bận rộn huấn luyện mầm non mới của câu lạc bộ đã được một thời gian rồi, không có chờ cậu ta cùng nhau về nhà: "Keiko, hôm nay cậu không bận sao?"

Sanada Keiko đặt cặp sách và túi đựng đồng phục xuống đất: "Tớ có bận đến mấy cũng sẽ có lúc kết thúc, cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tớ, Bokuto."

Bokuto Kotaro thản nhiên đưa ra câu trả lời của mình: "Mọi người có lượng huấn luyện không giống với tớ, cho nên có một số huấn luyện tớ sẽ hoàn thành một mình, huấn luyện viên còn đưa cho tớ chìa khóa dự phòng của sân vận động."

Không có lấy một người tập luyện cùng sao?

Sanada Keiko nhăn mày cảm thấy có chút không thích hợp, dù quan hệ xã giao của cô có đơn giản, cũng nhận ra được cảm giác không thích hợp này, nhưng tình huống trước mắt cũng không tiện nói chi tiết.

Sanada Keiko kéo chiếc đai bảo vệ đầu gối đang tuột xuống mắt cá chân lên lại: "Vậy tiếp theo, để tớ tập luyện cùng cậu. Nào, Bokuto!"

"Ừm!!!"

⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯

6601 từ omg :)))) super dài

Cảm ơn mọi người vì đã đọc.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro