Chương 29

"Vậy là xong rồi!"

Sanada Keiko ngồi phịch xuống sàn sân vận động không nhúc nhích, hai mươi set đập bóng huấn luyện cộng thêm mười lăm set chuyền bóng huấn luyện, tất cả đều là phần còn lại trong số những bài tập tăng cường của Bokuto Kotaro.

Cậu ấy đã tăng cường huấn luyện trong học kỳ mới.

Ý nghĩ này nổi lên trong đầu Sanada Keiko, ngoài ra cô còn cảm thấy người này là một quái vật thể lực!

Sanada Keiko giơ tay xem giờ, kim đồng hồ đã chạy đến vị trí số bảy: "Bokuto, chúng ta ăn tối ở ngoài được chứ?"

Bokuto Kotaro, vẫn còn dư sức để dọn dẹp thiết bị trong sân: "Ừm! Chúng ta đi ăn cơm cà ri đi!"

Sanada Keiko lắc đầu, cảm thấy ăn cơm cà ri có hơi nặng khẩu: "Chúng ta đi ăn ở nhà hàng gia đình đi, tớ mời."

Gọi vài món ăn hoặc một set định thực, ăn chậm một chút để cô có thể hỏi cậu ta về những chuyện đã xảy ra xung quanh cậu ta trong khoảng thời gian này.

Bokuto Kotaro không trả lời, nhưng từ bóng lưng Sanada Keiko thấy cậu ta gật đầu. Cô ngồi dưới đất nghỉ ngơi một lát, mặc áo khoác thể thao vào, rồi cùng Bokuto Kotaro dọn dẹp.

Những quả bóng chuyền lăn dưới đất nhặt lên phải lau khô mới được cho vào khung, lưới cầu phải tháo xuống gấp gọn cho vào túi, cột cũng phải di dời, bởi vì ban ngày sân vận động còn phải dùng cho học sinh học thể dục. Cuối cùng là lau sạch sàn sân và giặt sạch cây lau nhà, đều là những việc nhỏ nhặt vụn vặt.

Theo lý mà nói những việc này, thường đều là chia sẻ lẫn nhau trong câu lạc bộ, hoặc giao cho năm nhất xử lý.

Bóng chuyền Nam, có phải đã đẩy phần lớn những việc vặt vãnh này lên người Bokuto không!

Sanada Keiko cảm thấy bực bội, hoàn toàn không hiểu việc cô lập đồng loại có ích lợi gì đối với con người. Cô lạnh lùng xách cặp sách của hai người đứng ở ngoài sân vận động chờ Bokuto Kotaro giặt cây lau nhà trở về.

Sân trường Futamata vào thời điểm này đã không còn nhiều người, phần lớn các thiết bị chiếu sáng trong khuôn viên đã tắt, Sanada Keiko đứng ở nơi ánh đèn trong sân vận động vẫn còn chiếu sáng, nhìn Bokuto Kotaro từng bước một đi ra từ bóng tối.

Biểu cảm trên mặt cậu ta vẫn giống thường ngày, nụ cười rạng rỡ tràn đầy sức sống làm nhẹ đi tính công kích từ vẻ ngoài, nhìn kỹ còn có chút ngu ngơ.

Sanada Keiko đi qua đưa chiếc áo khoác thể thao cô đã lấy từ trong cặp cậu ta ra: "Mặc vào, cẩn thận cảm lạnh."

Vốn dĩ không định nói điều này, nhưng nhìn thấy nụ cười trên mặt người này, Sanada Keiko lại sinh ra ý tứ không tiện mở lời. Cô nhìn Bokuto Kotaro mặc áo khoác vào, đột nhiên đổi ý nói: "Khoan đã, tớ dẫn cậu đi ăn Sukiyaki nhé? Hôm nay cảm thấy hơi mệt muốn tự thưởng một chút."

Bokuto Kotaro vừa kéo khóa kéo áo khoác lên, vừa ngạc nhiên: "Keiko, tiền tiêu vặt của cậu rốt cuộc có bao nhiêu bay , tớ luôn cảm thấy tiền của cậu như xài không hết vậy?!"

"Cũng ổn thôi, mà." Sanada Keiko thở dài trong lòng, người ngốc này, mình đang lo lắng cậu ta có bị bắt nạt không, cậu ta lại quan tâm tiền tiêu vặt của mình có bao nhiêu.

Thời điểm này, những cửa hàng Sukiyaki ngon phần lớn đều đầy ắp khách, Sanada Keiko đành phải dựa theo ký ức về lần liên hoan gia đình trước, dẫn Bokuto đi vào một quán ăn nhỏ do một cặp vợ chồng lớn tuổi mở và ngồi xuống.

Nước chanh thêm đá viên đặt trên bàn, đá viên va chạm vào thành ly trong suốt phát ra tiếng thanh thúy, mang theo sự quyến rũ khiến người ta muốn cúi đầu.

Sanada Keiko đưa tay chạm vào lớp hơi nước màu trắng nhạt trên thành ly: "Bokuto, tớ vẫn chưa hỏi cậu về tình hình hòa nhập của những người mới bên Bóng chuyền Nam?"

Bokuto Kotaro ngồi đối diện Sanada Keiko, đang cố gắng hít mũi để bắt lấy mùi thơm thức ăn trong không khí, nghe thấy lời này xong, mắt cậu sáng lên: "Tớ cảm thấy mọi người rất nỗ lực, đều đang nghiêm túc huấn luyện, tớ nghĩ rất nhanh sức mạnh của đội sẽ được nâng lên."

Sanada Keiko nhỏ giọng thở dài, dứt khoát không thử quanh co nữa, trực tiếp hỏi: "Hiện tại người phát bóng chính thức của đội, trong số năm hai chỉ có mình cậu chính thức sao?"

Bokuto Kotaro: "Hửm? Tớ không chú ý vấn đề này, cậu chờ tớ nghĩ xem..."

"Hình như chỉ có mình tớ. Hiện tại huấn luyện viên Ono tính toán để tớ làm át chủ bài trong đội, để bù đắp khuyết điểm lực công kích không đủ của đội sau khi đàn anh Niimi rời đi."

"Quả nhiên tớ cảm thấy thân phận át chủ bài này rất thích hợp với tớ!!!"

... Cậu vui là được rồi.

Chủ đề lại lần nữa bị Bokuto Kotaro lệch hướng, Sanada Keiko nhấp một ngụm nước chanh quyết định không thám thính từ miệng người này nữa, cô sẽ tự mình quan sát và thu thập thông tin.

Ai nỡ lòng nào từ trong miệng Bokuto Kotaro đang vui vẻ, lại đi moi ra những câu chuyện làm người ta không thoải mái chứ.

Sukiyaki được dọn lên bàn, xuyên qua hơi nóng bốc lên từ thức ăn, Sanada Keiko đối diện với đôi mắt màu vàng hổ phách của Bokuto Kotaro, cười nhẹ giọng nói: "Vậy chúng ta cụng ly chúc mừng Bokuto sắp trở thành át chủ bài của Futamata, trụ cột trong đội!"

Bokuto Kotaro cười giơ ly nước chanh trong tay lên: "Cụng ly!!!"

Ăn xong Sukiyaki đi trên đường về nhà, Sanada Keiko nhìn dáng vẻ Bokuto Kotaro thả lỏng hơn rất nhiều, âm thầm tính toán dẫn cậu ta ra ngoài ăn thêm một chút đồ ngon, hiệu quả chữa lành tâm hồn bằng ẩm thực xem ra không tồi.

Từ ngày hôm sau trở đi, Sanada Keiko bắt đầu kế hoạch quan sát bí mật Bóng chuyền Nam Futamata của mình, sau đó cô liền phát hiện Bokuto Kotaro dường như đang bị cô lập âm thầm, rất bí ẩn, dường như hành vi này chỉ mới nhen nhóm.

Kẻ chủ yếu thúc đẩy sự việc cô lập là năm ba, sau đó năm hai cùng khóa với Bokuto Kotaro thờ ơ, năm nhất mới nhập câu lạc bộ dường như vì lấy lòng năm ba mà đang âm thầm hùa theo.

Sanada Keiko viết xuống một dòng chữ trong vở:

【 Giai cấp đàn anh đàn em 】

Chẳng lẽ họ cảm thấy phải tự mình rút khỏi câu lạc bộ, vị trí át chủ bài này mới có thể 'truyền' cho Bokuto Kotaro sao?

Nên nói họ là ngây thơ hay ngu xuẩn, trên thế giới không có đạo lý thiên tài phải nhường đường cho người có tài năng bình thường. Ngay cả việc đổi mới sản phẩm kỹ thuật số cũng không phải xem ai có thời gian lâu, mà là xem ai có chức năng ưu tú hơn, con người cũng nên là như vậy.

Đang trong lúc đầu óc suy nghĩ biện pháp giải quyết, Sanada Keiko đột nhiên bị nữ sinh trong lớp lên tiếng đáp lời: "Sanada-chan, cậu với Bokuto kia quan hệ rất tốt phải không?"

Sanada Keiko khép lại vở, đôi mắt xanh trong nhìn về phía hai người lên tiếng đáp lời: "Sakaguchi, Murakami, 'kia' là chỉ ý gì?"

Sakaguchi che miệng, làm ra vẻ rất kinh ngạc, nói: "Sanada-chan cậu không biết sao? Trong giới năm hai đều truyền khắp, là Bokuto của câu lạc bộ bóng chuyền đó, là một kẻ cuồng huấn luyện hoàn toàn không quan tâm cảm xúc của người khác, một người thêm huấn đáng sợ."

Murakami cũng thì thầm phụ họa: "Nghe nói hắn còn vượt qua đàn anh trở thành tuyển thủ chính thức trong đội, mọi người đều đang nói hắn không tôn kính đàn anh."

Sanada Keiko vốn dĩ rất ít khi có biểu cảm rõ ràng trên mặt, là mỹ nhân lạnh lùng nổi tiếng của năm hai, được mệnh danh là 'người phụ nữ như tuyết', 'con gái của bức tường sắt'. Hai nữ sinh không thể nhìn ra cô đang nghĩ gì qua mặt cô, khi nhìn thấy trên mặt cô không xuất hiện biểu cảm chán ghét, vì thế còn nói thêm:

"Bọn tớ thấy Sanada-chan cậu quan hệ tốt với Bokuto, cho nên muốn hỏi cậu nghĩ thế nào?"

"Xin lỗi, tớ không thể nói ra câu trả lời các cậu muốn." Sanada Keiko cố gắng làm âm điệu nói chuyện của mình không run rẩy, tiếp tục hỏi: "Murakami, Sakaguchi các cậu có thể nói cho tớ các cậu biết tin đồn này như thế nào không?"

Sakaguchi nhìn ra Sanada Keiko không nói được thứ gì có ý tứ, xua xua tay nói: "Nào có~ Không phải đều là truyền miệng như vậy sao, tớ cũng nghe người khác nói, thôi tớ nhớ ra còn có việc, lần sau lại nói chuyện nhé Sanada-chan."

Murakami có chút do dự, nhìn Sakaguchi, vẫn là chọn nói nhỏ với Sanada Keiko: "Là trên diễn đàn Futamata có bài viết, gần đây xuất hiện vài cái, cậu tự mình đi xem đi."

Sanada Keiko: "Cảm ơn."

Sanada Keiko lấy điện thoại ra đi tìm diễn đàn và bài viết Murakami nói, cô càng xem càng cảm thấy kinh hãi, cảm thấy dù thay đổi một thế giới con người vẫn là con người, càng chân thật thì càng vớ vẩn.

Rõ ràng phía trên còn bay những bài viết khen ngợi Bokuto Kotaro và muốn xin thông tin liên lạc của cậu ta vào Lễ hội Thể dục Thể thao năm nhất, sao thời gian còn chưa trôi qua bao lâu, liền xuất hiện những bài viết chế giễu Bokuto Kotaro đủ kiểu?

Sự nỗ lực hóa ra trong mắt một số người lại là chuyện buồn cười sao......

Sanada Keiko lật đến phần bình luận dưới bài viết nói xấu Bokuto, sau đó phát hiện một chuyện rất buồn cười.

Những nữ sinh trước đó liếm Bokuto và muốn thông tin liên lạc của Bokuto trên bài viết Lễ hội Thể dục Thể thao, ở dưới bài viết này lại 'giả vờ đáng yêu' nói 'cái gì gì đó đáng sợ' 'không ngờ Bokuto-san là loại người này'. Những nam sinh trước đó trên bài viết Lễ hội Thể dục Thể thao bày tỏ vẻ ngưỡng mộ với Bokuto cũng bắt đầu 'tôi đã biết cậu ta không dễ ở chung như vẻ bề ngoài' 'ngày thường cậu ta đã thích làm nổi bật rồi'.

Từng câu từng chữ nói đến cứ như họ rất hiểu rõ con người Bokuto Kotaro, còn có một số kẻ hùa theo chỉ biết bảo sao chép y chang.

Sanada Keiko hít sâu một hơi, cố gắng nén giận quyết định chờ tan học về nhà rồi giải quyết vấn đề, việc cần làm trước mắt là ổn định tình hình câu lạc bộ cho Bokuto.

Bóng chuyền là môn thể thao đồng đội cần thiết phải có sự tồn tại của đồng đội, cho nên hiện tại không thể trở mặt. Lại nói chuyện như vậy đã bắt đầu rồi, ở trường học giáo viên đều ngầm đồng ý loại, loại... sự kiện bắt nạt này. Sanada Keiko không muốn thừa nhận cũng không được, họ không có cách giải quyết.

May mắn Bokuto không phải là một phần tử nghiện mạng, điện thoại đối với cậu ta mà nói chỉ là một công cụ liên lạc, có thể gọi điện thoại và gửi tin nhắn là đủ dùng. Nếu không Sanada Keiko không thể tin được cậu ta nhìn thấy những lời này sẽ khó chịu đến mức nào, dù sao cô là người đứng xem nhìn còn khó chịu.

Mang theo tâm trạng khó chịu, Sanada Keiko mãi mới chịu đựng được đến thời gian hoạt động câu lạc bộ sau khi tan học. Trong khoảng nghỉ ngơi hoàn thành huấn luyện của mình, cô cẩn thận quan sát động tĩnh bên trong Bóng chuyền Nam Futamata.

Sau đó cô liền phát hiện những người này không dám đối diện với Bokuto, chỉ là khi trò chuyện thỉnh thoảng không tiếp lời cậu ta, hoặc tụ lại với nhau nói vài lời, khi tập luyện đối kháng trên sân, họ lại không tự chủ được chuyền bóng cho Bokuto.

Thì ra là vậy......

Lúc trước Bokuto Kotaro trốn tránh nói chuyện là vì cái gì? Sanada Keiko dường như đã hiểu ra.

Người này chỉ cần có thể đánh bóng chuyền, những chuyện khác đều có thể gạt sang một bên. Còn nữa là lời dặn dò của hai đàn anh giao hảo với Bokuto Kotaro hồi năm nhất, cô nhớ là Niimi và Komikado, cho nên hiện tại trên người Bokuto vẫn còn một phần trách nhiệm.

Cô xâu chuỗi toàn bộ sự việc, cuối cùng hiểu rõ.

Sanada Keiko gọi Bokuto Kotaro ra ngoài trong giờ nghỉ, ở cửa hàng tiện lợi mua rất nhiều nước uống thể thao và thanh protein, chia đồ vật thành hai túi, cô đưa một túi cho Bokuto Kotaro: "Mang qua cho mọi người ăn, quà an ủi."

Bokuto Kotaro cảm thấy quá tốn kém, từ chối nói: "Keiko cậu làm gì vậy, đột nhiên?"

Sanada Keiko vỗ vỗ cánh tay Bokuto Kotaro: "Cậu có lý do của cậu, tớ cũng có lý do để làm như vậy, cố lên, Bokuto."

"Tớ về trước đây, cậu về muộn một chút đi. Đem đồ vật đưa cho huấn luyện viên Ono trước mặt mọi người, nhờ thầy ấy chia cho mọi người trong câu lạc bộ, nhất định phải nhớ là đưa trước mặt mọi người đó, Bokuto."

Bokuto Kotaro nghe lời Sanada Keiko xong ngây người ra, khi cô rời đi cậu ta đưa tay giữ lại tay cô. Hành vi này không hề qua đầu óc, cậu ta đột nhiên làm như vậy khi nhìn thấy bóng lưng cô.

"Có chuyện gì sao?" Cô quay đầu lại hỏi như vậy.

Tầm mắt Bokuto Kotaro phủ lên Sanada Keiko từ trên xuống dưới, cô nhỏ bé một cục cả người đều được cậu ta thu vào trong mắt. Độ cao này của cậu thậm chí còn có thể nhìn thấy màu sắc của dây buộc tóc sau đầu Sanada Keiko.

Toàn bộ dáng vẻ của cô đều được thu vào trong mắt cậu. Trước mặt cô, Bokuto Kotaro bỗng dưng cảm thấy khoảng thời gian trước, mình trong mắt cô cũng chính là như vậy.

Vậy mà cậu đã cảm thấy mình giấu rất kỹ mà nhỉ?

Hơi hỏng rồi, lộ ra mặt yếu thế trước mặt Keiko, làm cô lo lắng, còn để cô chăm sóc mình, thật mất mặt......

Bokuto Kotaro muốn nói với Sanada Keiko không sao cả, nhưng lại cảm thấy nói ra những lời này, Sanada Keiko sẽ buồn.

Bị Bokuto Kotaro kéo lại từ phía sau lưng, lại phát hiện cậu ta bày ra vẻ mặt mím môi chặt không nói một lời, Sanada Keiko lay bàn tay cậu ta đang nắm tay mình, an ủi nói:

"Không sao, không biết nên nói với tớ như thế nào nên chọn không nói cũng được. Có một số việc Bokuto cảm thấy mình có thể một mình gánh vác xuống, vậy thì cứ làm đi. Bokuto là đang gặp phải loại thời gian mà người lớn nói? Cần một mình đi qua một đoạn đường."

"Tớ chờ cậu bên lề, mệt mỏi có thể nói với tớ."

Sanada Keiko hơi dùng sức gỡ tay Bokuto Kotaro đang nắm tay mình ra, ngẩng đầu nhìn chằm chằm hai mắt Bokuto Kotaro: "Tớ chỉ là muốn cậu ở câu lạc bộ được vui vẻ hơn một chút."

Bokuto Kotaro lần này không ngăn cản Sanada Keiko rời đi, cậu ta siết chặt bàn tay vừa giữ chặt Sanada Keiko, thì thầm nói: "Phải cố lên nha, Bokuto!"

Tuy rằng hai người trước sau quay lại sân vận động, nhưng ai cũng biết đồ vật trên tay hai người là Sanada Keiko mua, bởi vì người của hai câu lạc bộ đều biết Bokuto Kotaro không có cái đầu óc đó.

Không đề cập đến biểu hiện của các thành viên câu lạc bộ, huấn luyện viên Ono tiếp nhận túi đựng quà an ủi từ tay Bokuto Kotaro, thở phào nhẹ nhõm. Ông cũng đã nhận ra bầu không khí trong câu lạc bộ suốt thời gian qua.

Nhưng học sinh chưa làm quá đà, người trong cuộc Bokuto Kotaro cũng không chủ động đến tìm ông, nên ông không can thiệp nhiều.

Dù sao đều là trẻ con tuổi dậy thì, ai biết sau khi người lớn tham gia tình thế vốn đã bình tĩnh sẽ phát triển như thế nào?

Huấn luyện viên Ono xách túi ni lông lên, chào hỏi mọi người bên này: "Mau lại đây, lại đây ăn một chút đồ ăn vặt Bokuto mời, át chủ bài đã bỏ tiền ra rồi chúng ta cũng không thể bỏ lỡ!"

Các nam sinh vây quanh để chia nhau đồ uống và thanh protein, lần lượt nói lời cảm ơn với Bokuto Kotaro xong liền cầm lấy ăn. Dạ dày của nam sinh tuổi dậy thì chính là một cái hố không đáy không thể lấp đầy, có đồ ăn vặt miễn phí ai cũng sẽ không từ chối.

Sanada Keiko tin rằng những thứ cô học được từ chủ nhân trước kia đều có ích, về điểm miệng ăn của người ta sẽ mềm nhũn trong mối quan hệ, cô cảm thấy là hữu dụng.

Bokuto Kotaro, con người này, ngược lại lại muốn cô, một sinh mệnh điện tử, phải lo lắng chuyện quan hệ xã giao, cô không bài xích.

Lúc rạng sáng, Sanada Keiko hack sập diễn đàn Futamata, cô nghĩ như vậy.

Rửa mặt đánh răng xong nằm trên giường chuẩn bị ngủ, cô đại khái biết chuyện diễn đàn bị hack sập vào ngày mai sẽ gây ra chấn động lớn như thế nào ở Futamata, nhưng thì sao?

Tự do ngôn luận là tự do, nhưng mặc kệ học sinh bịa đặt một học sinh khác, người quản lý lại khoanh tay mặc kệ diễn đàn, ở chỗ Sanada Keiko đây thuộc về là hoàn toàn không có sự tồn tại cần thiết.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro