Chương 30

"A~"

Bokuto Kotaro lo lắng nhìn Sanada Keiko, người lại lần nữa ngáp bên cạnh mình: "Keiko cậu không sao chứ? Trông cậu buồn ngủ quá."

Sanada Keiko lờ mờ trả lời: "Tối qua vì một số chuyện nên tớ ngủ hơi muộn một chút, vì bình thường không thức khuya, nên bây giờ tớ mệt rã rời thôi, ha~ Chờ đến giờ nghỉ trưa ngủ bù là sẽ ổn."

Không thể để Bokuto Kotaro biết rằng mình đã hack sập diễn đàn của trường vì cậu ta, sau đó lại vì để đảm bảo khi xuất hiện trước mặt cậu ta vào buổi sáng sắc mặt không tệ mà dậy sớm nửa tiếng để trang điểm. Một loạt chuyện này, làm sao có thể nói cho cậu ta được...

Sanada Keiko mơ mơ màng màng nghĩ, cảm xúc trong lòng mình bây giờ chắc chắn là xấu hổ, sự xấu hổ mang theo tâm tư thiếu nữ.

Vì quá mức mệt mỏi, Sanada Keiko đi phía sau Bokuto Kotaro, nắm lấy cổ tay người này, mượn thân hình cao lớn của thanh mai trúc mã để tránh đám đông chen chúc trên đường phố Tokyo sáng sớm.

Thỉnh thoảng trong lúc gật gù vì buồn ngủ, cô đụng vào lưng người phía trước, cậu ta cũng không hề bị lay động bởi cú đâm của cô. Ngược lại, cậu ta sẽ vì cú chạm ngắn ngủi mà ưỡn thẳng lưng về phía trước, dường như đang nói với cô phía sau rằng: Cậu cứ yên tâm dựa vào tớ đi~

Cho dù Sanada Keiko cúi đầu không nhìn đường, cô cũng không lo lắng phía trước sẽ xuất hiện nguy hiểm.

Khi lại một lần nữa đụng vào lưng Bokuto Kotaro, cô không nhịn được cúi đầu cười trộm, cảm thấy, chuyện mình làm hiệp sĩ máy tính tối qua không lỗ chút nào!

Vì lo lắng Sanada Keiko buồn ngủ sẽ té ngã trên cầu thang, Bokuto Kotaro không yên tâm hộ tống cô đến lớp: "Keiko, nếu lát nữa cậu vẫn cảm thấy không thoải mái, cậu cứ gọi điện thoại cho tớ, tớ sẽ đưa cậu đến phòng y tế."

Cô thiếu nữ sau khi đến chỗ ngồi liền nằm sấp xuống không kịp chờ đợi, cái đầu chôn trong khuỷu tay lắc lư, phát ra một tiếng hừ hừ lười biếng trong khoang mũi để trả lời.

Thấy cô gái nghe lọt lời mình, Bokuto Kotaro mới chuẩn bị quay người rời đi. Chân vừa nhấc lên, bước ra một bước còn chưa kịp rơi xuống đất, cậu ta liền cảm nhận được cảm giác kéo từ phía sau: "Hửm?"

Quay đầu rũ mắt nhìn thấy cô thiếu nữ dùng ngón trỏ và ngón cái nắm lấy gấu áo mình, có vẻ như có chuyện muốn nói, Bokuto Kotaro thu chân lại: "Sao vậy?"

Mãi đến khi cậu ta hỏi đến lần thứ hai, không khí mới truyền ra giọng nói mang theo buồn ngủ của Sanada Keiko: "Bokuto, không hỏi tớ tối qua làm gì mà lại ngủ muộn như vậy sao?"

Hả? Chuyện này cần phải hỏi sao?

Bokuto Kotaro kinh ngạc hỏi: "Keiko, cậu muốn nói cho tớ ư?"

"Không muốn."

Sanada Keiko ngẩng đầu nhìn Bokuto Kotaro một cái, đột nhiên phát ra một trận tiếng cười nho nhỏ: "Nghĩ lại thì thôi. Cậu hôm nay không nhận thấy sau khi chúng ta bước vào khu dạy học có rất nhiều người đang nhìn chúng ta sao?"

"Có nhận ra, nhưng mà ngày thường cũng không ít người lén nhìn chúng ta mà." Bokuto Kotaro ở một ý nghĩa nào đó biết được ưu thế bề ngoài của mình, còn có chủ đề nhiệt độ của cô bạn thanh mai trúc mã ở trường học, cậu cũng rõ ràng.

Keiko rất được hoan nghênh trong trường học, dù cô không ham thích các hoạt động tập thể, cũng có người sẽ bàn tán về cô.

Vừa nói, Bokuto Kotaro dừng lại vài giây rồi nói thêm: "Keiko là muốn nói chuyện mọi người nhìn chúng ta này có liên quan đến chuyện tối qua cậu ngủ muộn, nhưng cậu không muốn nói cho tớ sao?"

"Ừm, không có gì to tát đâu, chờ khi nào cậu có thể nói cho tớ, hãy nói cho tớ nghe. Bất quá thức đêm không tốt cho sức khỏe, Keiko phải nhớ là không có lần sau nha!"

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua kính cửa sổ phòng học chiếu lên người Bokuto Kotaro, làm cả người cậu ta như đang phát sáng, màu mắt cũng vì ánh nắng mà nhạt đi vài độ, nổi lên một tầng màu sắc tương tự mật đường.

Buổi sáng sớm rất hợp với Bokuto Kotaro. Khi đôi mắt đẹp của cậu ta nhìn thẳng vào mình, Sanada Keiko nới lỏng tay đang nắm gấu áo cậu ta: "Không có lần sau."

Chuyện ngày hôm qua không có lần sau, sau khi hack diễn đàn, Sanada Keiko đã chuẩn bị hậu chiêu. Hiện thực chỉ trích thì được, nếu là lén lút lải nhải trên mạng, Sanada Keiko không ngại phơi IP của một số người.

Tiện thể gửi những ngôn luận hôi thối của họ đến hộp thư của cha mẹ và người thân, hiệp sĩ máy tính sẽ không mềm lòng.

Không biết ý nghĩa một tầng khác của câu "không có lần sau" trong miệng cô bạn thanh mai trúc mã, Bokuto Kotaro "ừ" một tiếng, nói: "Nói xong rồi tớ về phòng học trước đây, lát nữa gặp vào buổi trưa."

Sanada Keiko: "Ừm, buổi trưa gặp."

Sau khi tạm biệt cú mèo to lớn, Sanada Keiko mới có thời gian rảnh rỗi quay đầu lại nhìn, những ánh mắt vẫn luôn chú ý họ sau khi cô và Bokuto Kotaro cùng nhau bước vào phòng học. Động tác cô rất nhanh, trực tiếp đối diện với chủ nhân của ánh mắt đó.

Là Sakaguchi à, Sanada Keiko gật đầu với cô ta xong, mặc kệ thân thể cứng đờ của cô ta mà quay đầu nằm sấp xuống bàn để ngủ bù.

Sakaguchi nhìn chằm chằm bóng lưng cô thiếu nữ phía trước, trên cánh tay đều nổi lên một tầng da gà. Cô ta có chút hãi hùng mà nghĩ, may mà hôm qua mình không nói bất cứ lời nào không tốt trước mặt Sanada Keiko.

Nghĩ lại tin tức Murakami đã lộ ra cho cô ta ngày hôm qua, lại liên hệ đến chuyện diễn đàn bị sập đêm qua, Sakaguchi cảm thấy mọi người không hề nhận ra mặt đáng sợ trong tính cách của Sanada Keiko.

Người bình thường sẽ làm được đến mức này đối với đối tượng mập mờ sao!?

Cho dù đối tượng mập mờ có thân phận là thanh mai trúc mã......

Người nói xấu Bokuto Kotaro thì có, nhưng diễn đàn còn có rất nhiều người khác đang dùng, cô ấy nói đánh sập là đánh sập, tính cách quá cực đoan.

Sakaguchi xoa xoa cánh tay để loại bỏ lớp da gà trên da, cảm thấy mình vẫn nên tránh xa cô ấy một chút thì hơn.

Sakaguchi nghĩ như vậy hoàn toàn không ý thức được nếu không phải có người bắt nạt Bokuto Kotaro trước, hành động tiếp theo của Sanada Keiko sẽ không xảy ra.

Sanada Keiko sau khi giải quyết vấn đề diễn đàn Futamata, cảm thấy không khí trong khuôn viên trường đặc biệt trong lành, thường xuyên lại đút cho câu lạc bộ bóng chuyền Nam Fukurodani một chút đồ ăn, mức độ sự việc chuyển biến xấu liền chấm dứt tại đây.

Câu lạc bộ Bóng chuyền Nam so với năm ba mặt dày, năm nhất và Bokuto Kotaro khi ở chung đã bị thái độ mềm hóa bởi việc được đút đồ ăn vặt liên tục. Sanada Keiko thấy một số nam sinh hiền lành hơn khi ở chung với Bokuto cảm thấy ngượng ngùng.

Vậy là tốt rồi.

Sanada Keiko sau khi kết thúc hoạt động của câu lạc bộ Bóng chuyền Nữ, từ chối lời mời của Hasegawa Yuki: "Hôm nay quán bánh kem em không đi, đàn chị mọi người cứ tụ tập đi ạ."

Hasegawa Yuki nhìn về phía sân Bóng chuyền Nam: "Em muốn đi cùng Bokuto thêm huấn sao?"

Sanada Keiko lắc đầu: "Không, cũng không tính là đi cùng, thể lực của em với mọi người cách biệt rất lớn, tăng cường huấn luyện là nên làm ạ."

Hasegawa Yuki đưa tay xoa đầu Sanada Keiko: "Vậy vất vả Keiko, ngày mai đàn chị sẽ mang bánh kem cho em."

"Có Bokuto đi cùng em về nhà, trên đường cũng an toàn."

Sanada Keiko vẫy tay chào tạm biệt mọi người trong câu lạc bộ, dùng xịt khử mùi hương cam quýt xong liền tự nhiên đi đến sân Bóng chuyền Nam lên tiếng với Bokuto Kotaro: "Tiếp theo luyện cái gì?"

Cô thiếu nữ nhỏ bé trên người còn mang theo hương thơm xịt khử mùi loại cam quýt, cứ như vậy hoàn toàn không e ngại những nam giới có hình thể cao lớn xung quanh, thái độ tự nhiên xông vào thế giới của họ, hướng về thân thể mạnh mẽ nhất trong số họ để đối thoại.

Các nam sinh vẫn chưa rời đi sân vận động ngây người ra, Bokuto Kotaro cũng ngây ngốc hai giây, nhưng cậu ta nhanh chóng tỉnh táo lại, được niềm vui mừng khôn xiết trong lòng làm cho hai mắt tỏa sáng: "Được! Vậy hôm nay có thể tập luyện lâu hơn một chút!"

"Đập bóng thẳng!!!"

"Cái này được, khi chuyền tớ sẽ chuyền gần hơn một chút." Sanada Keiko đưa tay lấy quả bóng chuyền trên tay Bokuto Kotaro đi đến giữa sân Bóng chuyền Nam: "Lưới cầu của Bóng chuyền Nam rất cao, vài quả đầu tớ ước chừng phải bắt chúng để tìm cảm giác."

Bokuto Kotaro đuổi theo, đi phía sau cô: "Được nha, gặp phải tình huống đột ngột của chuyền hai thì phải làm sao đây, át chủ bài cũng cần phải thích ứng trước!!!"

"Được, vậy lát nữa tớ sẽ cho cậu vài quả cầu thối."

"Ai!? Không cần bắt nạt tớ a Keiko!!! ——"

Các nam sinh câu lạc bộ Bóng chuyền Nam Futamata vẫn chưa rời khỏi sân vận động, đặc biệt là các nam sinh năm ba nhìn hai người ở vị trí tiền tuyến và hậu tuyến, đặc biệt là Bokuto Kotaro, họ dường như phát hiện ra...

Tất cả những gì họ làm trước đây giống như một trò đùa, căn bản chưa gây ra bất cứ tổn thương nào cho người này.

Họ có nói gì ngầm đi nữa, cũng sẽ có một người kiên định đứng về phía cậu ta....... Thật mất mặt.

Các thành viên Bóng chuyền Nam ngừng động tác lại khôi phục động tác, từng người thu dọn đồ đạc rời khỏi sân vận động, hơn nữa không dám quay đầu lại lắng nghe động tĩnh bên trong sân vận động.

Trong sân vận động chỉ có hai người tồn tại, Sanada Keiko cũng không cảm thấy trống trải, bởi vì cảm giác tồn tại của người bên cạnh này, đã làm cô không còn tinh lực dư thừa để chú ý xung quanh.

Miệng nói phải chuyền vài quả cầu thối cho người này, nhưng trên thực tế khi đứng trong sân chuyền bóng cho Bokuto Kotaro, Sanada Keiko chỉ muốn cố gắng hết sức chuyền ra một quả cầu tốt, làm cậu ta thoải mái đập bóng.

Chỉ vài giây ngắn ngủi sau khi chuyền bóng xong, Sanada Keiko ngẩng đầu nhìn tư thế nhảy lên giữa không trung giơ tay đập bóng của Bokuto Kotaro rất hoàn mỹ, cơn gió mạnh mang theo từ cánh tay vung ra thổi bay tóc mái hai bên của cô. Không cần nhìn, chỉ cần nghe cũng biết lực độ đập bóng của người này rất lớn.

Sẽ là một quả cầu hoàn hảo đi?

Sanada Keiko nghĩ.

Lại thấy Bokuto Kotaro sau khi tiếp đất thì ngồi xổm xuống nắm chặt tay, trên mặt làm ra vẻ mặt 'vạn tuế'.

Tầm mắt Sanada Keiko hạ xuống, phát hiện đường cong cơ bắp trên mông, đầu gối, đùi, cẳng chân của Bokuto Kotaro, căng chặt thành một đường cong duyên dáng, cơ bắp phồng lên dán sát trên khung xương cao lớn, xuyên qua quần áo mang đến cho đôi mắt sự thưởng thức vẻ đẹp của sức mạnh.

Thật là đẹp mắt a, giống như thân thể của mãnh thú có sức mạnh cường đại, làm người ta không nhịn được nhìn chằm chằm mà tán thưởng.

Cô hiện tại liền có cảm giác không rời mắt được, bởi vì cô biết hình dạng cơ bắp trên người cậu ta đẹp như thế nào. Sanada Keiko che mặt, ý đồ dùng lòng bàn tay có độ ấm thấp hơn để hạ nhiệt độ đang dâng lên trên má, một bên lén lút nghĩ bóng chuyền quả nhiên rèn luyện sức mạnh tay chân của con người!

Cơ bắp cả người Bokuto Kotaro khẳng định sẽ càng ngày càng đẹp!!!

Bokuto Kotaro đập bóng xong, quay đầu lại nhìn Sanada Keiko thì đột nhiên phát hiện cô đang ngây người che mặt, lại không biết đang suy nghĩ gì, ánh mắt sáng lấp lánh đến dọa người.

"Keiko?"

"Không có gì, còn muốn luyện tiếp không?" Sanada Keiko tránh né tầm mắt thẳng thắn của Bokuto Kotaro hỏi.

Bokuto Kotaro đứng dậy lắc đầu nói: "Hôm nay tạm ổn rồi, Keiko cậu ngồi ở một bên nghỉ ngơi, chờ tớ thu dọn là được."

Sanada Keiko: "Ừm, vậy tớ tạm thời không muốn làm lộn xộn túi của tớ, mặc áo khoác của cậu trước được chứ? Bokuto?"

"Ừ ừ ừ, cậu cứ mặc đi, xem thời gian tớ phải nhanh chóng thu dọn thôi!!!"

Phát hiện Bokuto Kotaro không hề nhận ra trước đó mình đang nhìn gì trên người cậu ta, Sanada Keiko thở phào nhẹ nhõm, nhặt chiếc áo khoác thể thao của cậu ta từ trên cặp sách lên mặc vào người mình, quay người ngồi trên chiếc ghế gấp của huấn luyện viên vẫn chưa được thu dọn trong sân vận động.

Vì lý do tập luyện tăng cường, bím tóc Hà Lan trên đầu Sanada Keiko càng thêm lộn xộn, gần như toàn bộ kiểu tóc đều sụp xuống nằm phía sau gáy. Sanada Keiko nhân lúc Bokuto Kotaro thu dọn vệ sinh sân vận động, tháo bím tóc trên đầu ra và bện lại từ đầu.

Đang dùng tay chải vuốt những sợi tóc bị mồ hôi dính vào nhau trên đầu, Sanada Keiko trong lúc vô tình lại liếc thấy bóng người ngoài sân vận động.

Cô không nhìn rõ người đứng bên ngoài, nhưng lại phát hiện bóng dáng người này đổ vào sân vận động, nhìn hình như là một nữ sinh?

Sanada Keiko không đi qua đó, mà là phất tay gọi Bokuto Kotaro lại đây trước: "Bokuto, bên ngoài có người."

Bokuto Kotaro tay còn cầm mấy quả bóng chuyền chạy tới, vẻ mặt có chút ngây ngốc: "Người?"

"Không phải mọi người trong câu lạc bộ đều về nhà rồi sao?" Bokuto Kotaro khẩn trương nuốt một ngụm nước bọt: "Không không không phải là u linh!? ——"

Sanada Keiko: "???"

Cái kết luận này làm sao cậu nghĩ ra được vậy, Bokuto Kotaro......

Ngay khi tiếng kêu vang vọng của Bokuto Kotaro còn văng vẳng trong sân vận động trống trải, người ngoài cửa khẽ ho một tiếng, rồi bước vào:

"Khụ khụ, là tớ! ~"

Sanada Keiko: "Đàn chị Hasegawa?"

Bokuto Kotaro: "A, là đàn chị không phải u linh à."

Hasegawa Yuki đưa tay giấu sau lưng ra, trên tay cô ấy là một hộp bánh kem: "Phần thưởng cho những bé ngoan thêm huấn! Mau tới bổ sung đường đi~"

Nhớ lại lời từ chối của mình trước đó, Sanada Keiko hỏi: "Đàn chị không phải nói ngày mai sẽ mang bánh kem sao?"

Khác với Bokuto Kotaro vui vẻ như đứa trẻ lớn vì bánh kem, Sanada Keiko đưa ra câu hỏi liền được đàn chị ôm chầm vào lòng khen thưởng: "Bởi vì chị tò mò về tình hình các em tập luyện tăng cường sao~ Dứt khoát ăn xong cơm tối liền đến thăm~"

Ý là, trong lúc hai người họ vẫn còn đang tập luyện, đàn chị Hasegawa đã đến rồi.

Hasegawa Yuki đối diện với ánh mắt tra hỏi của Sanada Keiko, chỉ cười nháy mắt đáp lại cô, cũng không đưa ra câu trả lời bằng lời nói.

Cô ấy đã đến sớm một lúc, nhưng vẫn đứng ở ngoài cửa sân vận động im lặng quan sát cách ở chung của cặp thanh mai trúc mã này.

Hasegawa Yuki chắc chắn rằng giữa họ có tình cảm với nhau. Có thể nhìn thấy sự khác biệt trong ánh mắt Keiko dành cho nam sinh trước mặt, và qua những hành động đặc biệt cô dành cho cậu ta trong sinh hoạt hằng ngày cũng rất rõ ràng. Còn Bokuto thì sao~

Trước đó cô ấy còn chưa xác định, bởi vì nam sinh tuổi này đều là ngốc nghếch.

Nhưng vừa rồi Hasegawa Yuki chú ý thấy Bokuto Kotaro khi nhìn quả bóng chuyền và Sanada Keiko, ánh mắt đều sẽ tỏa sáng, mang theo sự nhiệt liệt trực tiếp mà yêu thích, chứng minh sự tồn tại của họ có vị trí độc đáo trong lòng cậu ta.

Lại nói Hasegawa Yuki chính cô cũng có thanh mai trúc mã, cô biết mối quan hệ giữa thanh mai trúc mã sẽ gần gũi hơn so với bạn bè, nhưng cô không ngờ Bokuto Kotaro và Sanada Keiko ở chung lại thân mật đến như vậy.

Nắm tay thì thôi, nhưng hành vi có thể mặc chung quần áo thì quá mức vượt rào.

Áo khoác thể thao vận động của Bokuto Kotaro rộng thùng thình đến mức mặc trên người Sanada Keiko giống như váy ngủ, càng miễn bàn Keiko còn tùy ý dùng cổ áo thể thao dựng đứng cọ xát cằm và chóp mũi.

Hành động như vậy sẽ làm mùi hương lưu lại trên áo thể thao, chờ khi người khác mặc vào không phải sẽ......

Hasegawa Yuki tự mình nghĩ cũng có chút đỏ mặt, Keiko ngây thơ thì thôi, còn Bokuto Kotaro, nam sinh tuổi dậy thì này thật sự sẽ không... ngửi thấy mùi hương của một người khác giới trên quần áo của mình...

Ý nghĩ trong đầu của đàn chị hoa hòe hoa sói, nhưng lại không thể hiện trên mặt, bên ngoài vẫn treo nụ cười dịu dàng cùng hai đứa đàn em chia bánh kem ăn.

Ngay khi cô ấy ăn xong bánh kem, tiện tay giúp hai đứa đàn em thu dọn xong thiết bị trong sân, ba người đứng ở trước cửa sân vận động chuẩn bị khóa cửa rời đi, Hasegawa Yuki đã thấy được một điểm làm người ta không thể lý giải trong cách ở chung của cặp thanh mai trúc mã này.

Cô ấy vốn tưởng rằng Keiko sẽ mặc áo khoác của Bokuto thẳng đến khi về nhà, ai ngờ vừa ra khỏi sân vận động, Hasegawa Yuki đã nghe thấy trong miệng Bokuto Kotaro nói ra một câu cô ấy suýt nữa chết máy trong đầu.

Bokuto Kotaro: "Lạnh quá! Keiko mau trả áo khoác cho tớ, cậu mặc áo khoác của chính cậu đi!"

Sanada Keiko: "Ừm."

Hasegawa Yuki: "... Cái đó, khoan đã, tại sao Bokuto cậu không cho Keiko mặc áo khoác thể thao của cậu về nhà?"

Bokuto Kotaro vẻ mặt khó hiểu nhìn về phía Hasegawa Yuki, dường như không biết cô ấy tại sao lại hỏi một vấn đề đơn giản như vậy: "Bởi vì Keiko tự có áo khoác mà, tại sao còn phải mặc của em? Hơn nữa vận động xong bị gió đêm thổi về nhà sẽ cảm lạnh, đàn chị Hasegawa!"

Sanada Keiko bên cạnh mặc lại áo khoác của mình, vẻ mặt tán đồng gật đầu: "Ừm ừm."

"Không không không không, Bokuto cậu không cảm thấy Keiko mặc áo khoác thể thao của cậu về nhà là một chuyện rất lãng mạn sao?" Hasegawa Yuki không tin trong đầu người này thật sự không có một chút tế bào lãng mạn nào!

Bị hỏi đến nghẹn lời, Bokuto Kotaro ngây người vài giây, mới nói nhỏ: "Keiko không phải chỉ có hôm nay mới có thể mặc quần áo của em nha, nhưng mà hôm nay em không mặc áo khoác đi về nhà em sẽ bị bệnh, bị bệnh thì không thể tham gia hoạt động câu lạc bộ, còn sẽ ảnh hưởng sức khỏe của em."

Sanada Keiko đến đây đại khái hiểu tâm lý của Hasegawa Yuki, cô giơ tay kiễng chân vỗ vỗ vai đàn chị an ủi cô ấy: "Không sao đâu ạ, tư duy của Bokuto rất bình thường."

"Cậu ấy chính là người đàn ông muốn sống đến 130 tuổi, ngày thường không chú ý sức khỏe không được."

Nói đến chủ đề 130 tuổi này, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đồng thời giơ ngón cái lên đối với Hasegawa Yuki: "Mục tiêu của hai chúng em là cùng nhau lên tin tức trường thọ sau một trăm năm!"

Hasegawa Yuki: "... Vậy à, Keiko và Bokuto hai đứa cố lên."

Lời tác giả:

Đàn chị Hasegawa: "Cảm nhận của tôi lúc đó chính là rất chấn động..."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro