Chương 32

Dựa vào tường ẩn mình trong ngõ nhỏ, Miyuki Kouda thấy Sanada Keiko dừng lại trước một con đường dốc dài, đứng bất động. Chị ấy ngẩng đầu nhìn chằm chằm những đám mây trắng chậm rãi di chuyển trên bầu trời xa xăm, rồi bắt đầu... thẫn thờ?

Đàn chị Sanada rời khỏi đội hình là để đứng ngây người sao...

Đầu tiên, Miyuki Kouda có chút không tôn kính trong lòng vì hành vi lười biếng này của đàn chị, nhưng ngay sau đó lại cảm thấy: Đó chính là Sanada đã làm mình kinh ngạc trên sân thi đấu mà!!!

Lắc mạnh đầu vứt bỏ những ý nghĩ hư hỏng trong lòng, Miyuki Kouda nhìn chằm chằm khuôn mặt nghiêng của Sanada Keiko nghĩ: Đàn chị Sanada trông thật đáng yêu a!

Đôi mắt to tròn, màu sắc cũng rất đẹp, giống như biển thẳm dưới ánh mặt trời gay gắt của mùa hè. Chiếc mũi nhỏ nhắn thanh thoát đáng yêu, miệng cũng nhỏ nhắn giống như màu anh đào, trên người còn thơm tho nữa!

Cô ấy muốn lát nữa hỏi đàn chị xem dùng nước hoa gì đi!

Hơn nữa, tóc sao lại mềm mượt và bóng bẩy đến vậy? Đàn chị Sanada dùng dầu xả gì cô ấy cũng muốn biết, dù sao Sanada Keiko đang để một mái tóc xoăn dài mà!!!

Ngay khi Miyuki Kouda đang mải mê thưởng thức vẻ đẹp của đàn chị đến mức gần như quên mất mục đích mình đi theo, cô ấy thấy Sanada Keiko không còn thẫn thờ nữa mà bắt đầu khởi động làm nóng người.

Đây là chuẩn bị làm gì sao!? Ánh mắt Miyuki Kouda sáng lên. Tiếp theo, cô ấy theo động tác quay đầu của Sanada Keiko, nhìn về phía dưới đường dốc. Sau đó, Miyuki Kouda liền nhìn thấy kẻ thù không đội trời chung của mình!

Át chủ bài Bokuto Kotaro của Câu lạc bộ Bóng chuyền Nam Futamata!!!

Miyuki Kouda cắn ngón tay có chút phát điên mà nghĩ: Tại sao chỗ nào cũng có Bokuto Kotaro!? Đặc biệt là xung quanh đàn chị Sanada! Chẳng lẽ đàn chị là cái bẫy thu hút Bokuto Kotaro sao!?

Đáng ghét!!! ——

Những lời lầm bầm trong lòng Miyuki Kouda cũng không ảnh hưởng đến hành động của hai người phía trước. Điều cô ấy có thể làm là dựng tai lên nghe lén Bokuto Kotaro và Sanada Keiko nói gì đó:

"Bokuto, còn thiếu mấy vòng?"

"Nha, Keiko!"

"Còn thiếu 6 vòng, là xong rồi!"

"Chậc, còn thiếu 6 vòng à. "Đồ bỏ đi" của Bóng chuyền Nam thật đúng là nhiều, số lượng này sao họ không trực tiếp trốn huấn luyện đi."

"Không nói cái này nữa, tiếp theo là tăng tốc, chúng ta đi!"

"Ừm ừm ừm! Tăng nhanh nhịp độ! Hey! ——"

"Hey."

Miyuki Kouda nghe thấy đoạn đối thoại này: "???"

Cô ấy cảm thấy có chỗ nào đó không ổn, nhưng không kịp suy nghĩ liền cần phải nhanh chóng đuổi kịp hai người phía trước!

Miyuki Kouda vừa đuổi theo hai người phía trước vừa hét lớn trong lòng: Đàn chị Sanada, chị không cần thích ứng một chút sao!? Trực tiếp liền theo Bokuto Kotaro tăng tốc... Mạnh mẽ quá, không hổ là đàn chị Sanada, thích quá!!!

Miyuki Kouda tham gia vận động chạy bộ vòng theo hai người phía trước, sau hai vòng liền cảm thấy hô hấp khó khăn. Cô ấy đã trải nghiệm được sự khác biệt giữa chạy bộ trên đường bằng và đường dốc: một vòng trên đường dốc bằng ba vòng trên đường bằng...

Hơn nữa, Miyuki Kouda nghĩ với nước mắt hối hận: Họ trước đó đã hoàn thành huấn luyện hàng ngày rồi mà, tại sao đàn chị Sanada lại không mệt!?

Miyuki Kouda chưa từng chạy bộ trên đường dốc nên cảm thấy thân thể gắng sức, nhưng cô ấy sợ bị Sanada Keiko phát hiện hành vi của mình, chỉ có thể cắn răng bám theo phía sau hai người, đi theo tuyến đường chạy bộ vòng tăng cường của Bóng chuyền Nam Futamata.

Lúc này sau khi tự mình trải nghiệm, cô ấy mới biết người khác trốn huấn luyện không phải là trốn huấn luyện, mà là biến tướng tăng cường huấn luyện a a a a!!!

Cứ chạy như vậy trời cũng sắp tối!

Đến hai vòng cuối, Miyuki Kouda không ngờ hai người chạy phía trước lại vẫn còn sức để thách đấu độ khó cao hơn. Họ giữa đường thay đổi tuyến đường chuẩn bị hướng đến con đường dốc dài nhất, độ dốc lớn nhất trong đoạn đường phố này để thách đấu...

Miyuki Kouda có thể làm gì bây giờ? Đã theo đến mức này, cũng chỉ có thể cắn răng chịu đựng!

Ngay khi cô ấy cảm thấy chân mình sắp phế rồi, phía trước xuất hiện một đoạn đường đèn bị hư hỏng. Miyuki Kouda thầm nghĩ: Lần này hai người phía trước phải dẹp đường hồi phủ (quay về) đi?

Ai ngờ hai người kia không ai muốn rút lui, cũng không có ý định đi vòng...

Miyuki Kouda thấy Sanada Keiko trên đường chạy bình tĩnh lấy điện thoại ra, bật đèn pin chiếu sáng bóng tối phía trước.

Đúng vậy, không ai trong số họ dừng bước vì đoạn đường phía trước không có ánh sáng, ngay cả hành vi Sanada Keiko lôi điện thoại trên đường chạy, cũng không làm rối loạn nhịp độ dưới chân hai người.

"Bokuto, hãy để tớ ngắn ngủi chiếu sáng con đường dưới chân cậu."

Giọng nữ bình thản theo gió truyền vào tai Miyuki Kouda, làm cô ấy ngây người, bước chân cũng theo đó dừng lại. Cảm giác đau mỏi cơ bắp bò lên trên hai chân cô ấy ngay khi cô ấy dừng bước.

Miyuki Kouda không tiếp tục đuổi theo hai người phía trước. Cô ấy tuy tò mò nhưng không ngốc. Vừa rồi trong lòng có một giọng nói mách bảo cô ấy: Nếu còn đi theo mình sẽ làm phiền đến họ, quãng đường còn lại thuộc về Sanada Keiko và Bokuto Kotaro.

A a a, thật đúng là!!!

Miyuki Kouda cúi lưng hai tay đè đầu gối thở dốc. Ba phút sau, chờ cô ấy hơi bình phục hơi thở dồn dập của mình, cô ấy cam chịu chống nạnh tại chỗ hô to: "Em xin thua!!! ——"

Sau khi hô lên những lời này, Miyuki Kouda cảm thấy hai chân mình nhũn ra, đành phải vịn tường chậm rãi đi trở lại sân vận động bên trong Futamata.

Ở cửa sân vận động đứng xem trò vui có các đàn chị, đặc biệt là Haruka Saeki, người đã bị Miyuki Kouda hỏi dò. Trên mặt cô ấy càng mang theo nụ cười vui vẻ khi thấy người gặp họa:

"Chị biết ngay vừa rồi em chạy vội chạy vội không thấy, khẳng định là cũng theo dõi Sanada và Bokuto bọn họ đi. Hahahaha mệt thảm rồi chứ em?"

Miyuki Kouda đi vào sân vận động xong, an tâm thoải mái ngã xuống mặt đất nằm bẹp thành một chiếc bánh nướng lớn: "Cái gì gọi là "cũng"?"

Haruka Saeki nhìn quanh một vòng các thành viên câu lạc bộ đang cười trộm xung quanh. Mỗi nữ sinh tiếp xúc với ánh mắt cô ấy trên mặt đều mang theo chút ngượng ngùng ngây ngô cười: "Bởi vì lòng hiếu kỳ này của em, mọi người ở đây đều đã từng nảy sinh, nhưng mà cũng chỉ có em có thể đi theo Sanada, Bokuto họ chạy đến bây giờ."

Đi qua ngồi xổm bên cạnh Miyuki Kouda, Haruka Saeki cũng không chê mùi mồ hôi toàn thân của Miyuki Kouda, đặt tay lên vai cô ấy cổ vũ nói: "Thể lực không tệ, trách không được Sanada rất mong chờ biểu hiện của em sau khi gia nhập câu lạc bộ."

Miyuki Kouda: "!"

"Đàn chị Sanada! Hóa ra chị ấy xem trọng em như vậy! Trước đây xem chị ấy thường xuyên đen mặt với em còn tưởng rằng đàn chị không thích em, bởi vì em đánh bóng chuyền quá tệ ô ô ô em sẽ cố lên!!!"

Haruka Saeki: "... Chị ấy không phải vì lý do này mà đen mặt với em đâu."

Nghĩ đến trước đây tình cờ gặp Sanada và anh trai cô ấy ở quê nhà, kỹ năng đen mặt này có thể là tài năng tổ truyền của nhà Sanada.

Hơn nữa, Haruka Saeki có chút vô ngữ: Ngay cả Sanada đen mặt với em, Kouda, em thật sự không có chút tự nhận thức nào sao!? Rõ ràng biết Sanada chị ấy quan tâm đến chiều cao đến muốn chết, em còn thường xuyên nói bên tai chị ấy cái gì 'đàn chị nhỏ nhắn đáng yêu' 'tay đàn chị so với em giống như móng mèo' 'không ngờ đàn chị có thể nhảy cao như vậy, còn đạt đến độ cao của chiều cao đàn chị'.... Nói chung, Sanada có chỗ nào có "vùng cấm" (điểm yếu), em liền dẫm chỗ đó. Miyuki Kouda, em là một thiên tài.

Haruka Saeki hít sâu một hơi, chọc vào bắp chân của Miyuki Kouda: "Đừng gào nữa, đứng dậy kéo giãn trước đi, bằng không ngày mai em không nói đến hoạt động câu lạc bộ, đi học cũng phải bò đến đó!"

Miyuki Kouda: "Ngao! ——"

Trên đường phố ngoại ô Futamata:

Chạy bộ vòng kết thúc, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro chậm rãi đi về Futamata. Cô nhăn mày nói ra chuyện mình vừa cảm thấy nghi hoặc trong lòng với Bokuto Kotaro: "Bokuto, vừa rồi chạy bộ, tớ hình như nghe thấy giọng Kouda, cậu có nghe thấy không?"

Bokuto Kotaro: "Kouda, là ai?"

Không phải đâu??? Người ta cách đây không lâu còn vật tay với cậu, tranh giành quyền nghỉ trưa của tớ.

Sanada Keiko: "Cái em tân binh năm nhất mới gia nhập Bóng chuyền Nữ ấy, cái em vật tay với cậu ấy, Miyuki Kouda."

"À à, em ấy à." Bokuto Kotaro hồi tưởng hai giây, nói: "Keiko nếu nói là một tiếng kêu thảm thiết đáng sợ, tớ cũng nghe thấy, còn tưởng rằng là ai đang công chiếu phim kinh dị âm thanh."

Sanada Keiko: "Tớ gọi điện thoại hỏi Saeki một chút."

Điện thoại còn chưa kết nối được, Bokuto Kotaro tò mò nhìn chằm chằm điện thoại trên tay Sanada Keiko: "Keiko, trước đây tớ đã muốn hỏi cậu rồi, cậu rốt cuộc để điện thoại ở đâu trên người?"

Sanada Keiko: "... Không nói cho cậu."

Hiếm khi cậu hỏi một câu hỏi hay như vậy, nhưng mà cô không muốn trả lời. Con gái muốn giấu đồ vật trên người có rất nhiều cách, con trai đừng biết thì hơn.

Bokuto Kotaro có chút thất vọng: "Ai~ Sao lại như vậy."

Không làm phiền Sanada Keiko nói chuyện điện thoại, cậu ta nhìn về phía cổng trường Futamata ở xa xa. Trong một lúc, cậu ta lại không thể không hồi tưởng lại biểu cảm trên mặt các thành viên câu lạc bộ tập hợp huấn luyện ở cổng trường mỗi ngày.

"Tổng cảm thấy... Không thú vị."

"Cái gì?" Sanada Keiko cúp điện thoại xong, liền nghe thấy trong miệng Bokuto Kotaro thốt ra một câu khó hiểu.

"Cậu cũng sẽ cảm thấy không thú vị?"

Trên mặt Bokuto Kotaro không hề thể hiện bất kỳ biểu cảm nào ngoài sự vui vẻ, ngay cả khi thật sự tâm trạng tồi tệ cũng không có một chút. Sanada Keiko hiếm khi cảm nhận được khoảng trống trên khuôn mặt cậu ta. Cô không cách nào hình dung, nhưng nhất định phải đưa ra một miêu tả cho biểu cảm trên mặt Bokuto Kotaro lúc này.

Đó chính là cậu ta như đang dùng biểu cảm nói một câu như vậy:

【 "A, chỉ có thế thôi à." 】

Mang theo một tiếng thở dài, còn có một tia khinh miệt dường như là ảo giác.

Sự cảm giác xa cách như vậy, là điều Bokuto Kotaro rất khó biểu hiện ra ngoài. Cho dù cậu ta ưu việt về ngoại hình trong số bạn bè cùng trang lứa, thể trạng cường tráng, năng lực xuất sắc trong các môn vận động, nhưng càng nhiều người tiếp xúc với sự tồn tại của Bokuto Kotaro, rất khó tìm thấy bức tường cụ thể tồn tại giữa thiên tài và người thường trên người cậu ta.

Hôm nay, Sanada Keiko lần đầu tiên thấy trên người cậu ta một tia 'kiêu ngạo' thuộc về thiên tài.

Đối với nghi vấn của Sanada Keiko, Bokuto Kotaro lắc đầu nói: "Không có gì, chúng ta mau về sân vận động đi, Keiko."

"Được, hôm nay hơi chạy xa một chút, hy vọng cậu còn sức nhảy lên đập bóng." Sanada Keiko cũng bỏ qua đoạn nhạc đệm nhỏ trước đó, nói với Bokuto Kotaro một chủ đề khác.

Tay phải của Bokuto Kotaro vung vẩy trong không khí, bất mãn nói: "Keiko, không cần coi thường tớ!"

"Lát nữa cho cậu xem cái gì gọi là Bokuto siêu cấp nhảy phát, vù một cái bóng liền rơi xuống sân của cậu."

Sanada Keiko dùng tay đẩy lưng người này, làm cậu ta mau đi về phía trước: "Ừm, lợi hại lợi hại, Bokuto siêu nhân, lát nữa tớ tập luyện đỡ cầu tốt, vị trí libero tớ còn chưa từng đánh qua."

Bokuto Kotaro: "Ừm ừm.... Hả!?"

"Khoan đã, Keiko cậu nói thế không phải là coi thường tớ sao?! Cậu liền xác định cầu của tớ cậu có thể đỡ được trăm phần trăm!?"

Sanada Keiko: "Xin lỗi, không ngờ cậu lại nghe hiểu a, Bokuto."

Hai người vừa tán gẫu vừa bước vào sân vận động. Còn chưa kịp chào hỏi với những người trong sân vận động, họ đã bị kinh sợ bởi hành động của người lao đến trong tầm mắt!

Miyuki Kouda lao đến trước mặt Bokuto Kotaro và Sanada Keiko, cúi người hô to: "Các senpai chào! Các senpai vất vả!"

Bokuto Kotaro: "Ố oa!? Làm gì vậy?"

Sanada Keiko: "Là Kouda à, em cũng vất vả."

Không biết khi họ không có mặt, sân vận động đã xảy ra chuyện gì, hiện tại Miyuki Kouda xuất hiện trước mặt hai người họ thái độ thay đổi cực lớn...

Miyuki Kouda: "Từ hôm nay trở đi em chính là fans của đàn anh Bokuto và đàn chị Sanada!!!"

Sanada Keiko: "A?"

Đôi mắt Bokuto Kotaro sáng lên, tự tin tràn đầy nói: "Kouda, em rất có mắt nhìn nha!"

"Đúng vậy nha, chỉ hâm mộ anh một người sao đủ đâu? Keiko cũng rất đáng giá được người khác sùng bái. Làm fans của hai người tụi anh, quyết định này thật không sai!"

Miyuki Kouda: "Em sẽ 'khái' hai người cả đời!!!"

Bokuto Kotaro: "Khái? Ý gì? Ừm, em muốn khái thì cứ khái đi!"

Sanada Keiko nhìn hai người không thể hiểu được bắt đầu tiến hành hành vi tương tác thần tượng - fans trước mắt, ném ánh mắt nghi ngờ về phía Haruka Saeki đang xem trò vui một bên.

Haruka Saeki: "Senpai đừng nhìn em, em cái gì cũng không biết."

Em không thể nói cho chị, em đã kéo Kouda vào nhóm chat nhỏ thứ hai lén lút lập ra của Bóng chuyền Nữ Futamata đi... Hơn nữa, chị cũng không ở trong nhóm chat đó, điều này càng không thể cho chị biết được.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro