Chương 35
Dưới sự gia nhập mạnh mẽ của nước uống đặc biệt, huấn luyện hàng ngày của Bóng chuyền Nữ Futamata vừa đảm bảo chất lượng vừa đảm bảo cường độ. Bóng chuyền Nam cũng theo đó nâng cao một thời gian dưới sự kích thích đối lập của huấn luyện Bóng chuyền Nữ.
Điều này dẫn đến ở trận đấu đầu tiên, Bóng chuyền Nam và Bóng chuyền Nữ Futamata đã đạt được thành tích nổi bật khi lên sàn vào đầu mùa giải.
Lần này Bóng chuyền Nữ Futamata nhờ thực lực tăng lên và vận may không tồi, lại leo lên vị trí top ba. Sanada Keiko cũng lần đầu tiên nhận được lời mời từ tạp chí thể thao, đại diện cho Bóng chuyền Nữ Futamata nhận phỏng vấn.
Vào đầu năm học ở trường trung học Futamata, hai câu lạc bộ bóng chuyền làm nổi bật tất cả, và những người nổi bật nhất trong câu lạc bộ bóng chuyền không ai khác ngoài Bokuto Kotaro và Sanada Keiko hai người.
Trong giới thanh thiếu niên, việc bạn cùng lứa tuổi được tạp chí phỏng vấn và sớm được trường danh tiếng mời đều là những tin tức lớn rất đáng nể, đủ để họ bàn tán trong và ngoài trường.
Trải nghiệm phỏng vấn của Sanada Keiko kết thúc rất nhanh, nhưng lời mời Bokuto Kotaro nhận được từ các trường lại luôn có. Trong khoảng thời gian này, thường xuyên có người lớn xa lạ ra vào sân vận động Futamata.
Họ toàn bộ đều đến vì một người ưu tú.
"Kết thúc huấn luyện, nghỉ ngơi mười lăm phút sau luyện tập đập bóng!" Sanada Keiko vỗ tay ra hiệu các thành viên câu lạc bộ nghỉ ngơi riêng, chính cô ấy cũng nhận lấy khăn tắm do học muội đưa, lau mồ hôi chảy trên mặt và cổ.
Cầm bình nước ấm ngồi ở góc nghỉ ngơi, bỗng nhiên nghe thấy huấn luyện viên Ono bên Bóng chuyền Nam gọi tên Bokuto Kotaro, cô ấy theo âm thanh nhìn qua, ngoài sân vận động dường như đứng một người lạ, không có gì bất ngờ lại là giáo viên trung học khác đến tiếp xúc với Bokuto Kotaro.
Thật được hoan nghênh a, Bokuto.
Từ xa nhìn bóng lưng Bokuto Kotaro chạy ra ngoài, cái cảm giác thanh xuân khỏe khoắn đó giống như một cơn gió thổi qua mặt người, làm người đứng ngoài cảm thấy thoải mái tươi mới.
Sanada Keiko nhìn cậu ấy chạy ra ngoài, lao vào ánh sáng tự nhiên sáng rực bên ngoài, cô ấy lại quay đầu nhìn những người cùng cấp với Bokuto đã nghiến răng nghiến lợi hai năm trong phòng thay đồ nam, chỉ cần biểu cảm trên mặt những người này, đã đủ để Sanada Keiko thổi ra một tiếng huýt sáo làn điệu thăng trầm trong lòng.
Thật khó coi, không có thiên phú thì thôi, còn không nỗ lực toàn lực ứng phó để tranh đoạt để liều mạng, trách không được làm cô và Bokuto khinh thường.
Điều họ có thể làm cũng chỉ là một số hành động nhỏ, hiện tại niên cấp cũng đã đến năm ba. Sanada Keiko không bất ngờ sau khi Bokuto Kotaro tốt nghiệp, cậu ấy cũng sẽ giống như hiện tại chạy ra bên ngoài, vứt bỏ sự tối tăm u ám phía sau cùng lúc vứt bỏ, đi đến chỗ cao hơn.
Trừ tính cách của Bokuto Kotaro, Sanada Keiko sau thời gian dài ở chung với cậu ấy, sinh ra một kỹ năng khác chính là cô ấy mặt không đổi sắc thổi một tràng sáo cầu vồng (khen ngợi một cách cường điệu) cho một người.
Ngay khi Sanada Keiko cho rằng chuyện Bokuto Kotaro được các trường danh tiếng hoan nghênh đã như vậy trôi qua, cô ấy không ngờ còn có thao tác còn tệ hơn xảy ra.
Vào giai đoạn trước khi giải đấu thứ hai bắt đầu, năm ba trong câu lạc bộ Bóng chuyền Nam Futamata như đã hẹn trước, mặc kệ huấn luyện viên giữ lại, toàn bộ nộp đơn xin rời câu lạc bộ với lý do muốn đặt trọng tâm cuộc sống vào học tập, đồng thời rời khỏi câu lạc bộ bóng chuyền.
Vào thời điểm xác định đội hình chính và dự bị trước giai đoạn thi đấu này, trong câu lạc bộ bóng chuyền cũng chỉ còn lại Bokuto Kotaro duy nhất một người năm ba.
Các thành viên thiếu hụt trong đội hình xuất phát đều phải tuyển chọn từ năm hai và năm nhất. Hạt giống năm hai còn đỡ, cho dù là dự bị cũng có kinh nghiệm lên sàn, năm nhất sống đến bây giờ chưa từng chạm bóng trong trận đấu chính thức.
Những người năm ba khác bằng một phương thức làm người ta không tìm ra lý do, dùng uy lực lớn nhất của họ thành công làm kinh tởm câu lạc bộ Bóng chuyền Nam Futamata.
Lần này ngay cả câu lạc bộ Bóng chuyền Nữ Futamata cũng bàn tán sôi nổi về chuyện này. Trong phòng sinh hoạt trong nhà, mọi người thay quần áo, trò chuyện riêng:
"Nam sinh hiện tại thật làm người ta cảm thấy kinh tởm."
"Đều là đàn anh năm ba sao có thể làm ra chuyện như vậy? Họ quá đáng giận, giáo viên không quản sao?"
"Người ta đánh ra lá bài học tập, lại là học sinh gần tốt nghiệp, giáo viên có thể làm gì, bị họ từ chối còn không bằng nhẫn tâm không thoải mái, cổ vũ họ học tập tốt, để thi vào trường tốt hơn."
Haruka Saeki nghe các nữ sinh bên cạnh thảo luận, ánh mắt liếc về phía Sanada Keiko đang thay quần áo bên cạnh.
Thường ngày vì Sanada Keiko còn cần tăng cường huấn luyện với Bokuto Kotaro, cô ấy cũng sẽ đi theo họ cùng nhau đi phòng hoạt động để thay quần áo, đồ thể thao chưa thay xong, ít nhất đồ lót đẫm mồ hôi cần phải thay mới một lần.
Nhưng hôm nay, Haruka Saeki lại thấy Sanada Keiko thay đổi cả bộ quần áo, mặc vào đồng phục sạch sẽ: "Đàn chị Sanada, hôm nay chị không tăng cường huấn luyện với đàn anh Bokuto sao?"
Sanada Keiko lắc đầu: "Không, Bóng chuyền Nam từ hôm nay trở đi tăng cường huấn luyện, chủ yếu là thi đấu huấn luyện trong đội. Tình huống của họ em cũng biết, cho nên chị tuần này chỉ cần chờ Bokuto cùng nhau về nhà."
Haruka Saeki gật đầu hiểu rõ: "Lần này thi đấu của họ nguy hiểm."
Đồng đội lẫn nhau đều không quen thuộc, một tuần thời gian mài dũa hợp tác, nghĩ đến đều sẽ rùng mình thời hạn.
Tạm biệt đồng đội, Sanada Keiko trở lại sân vận động, vừa làm bài tập trên khán đài, thường xuyên đi xem tình hình Bóng chuyền Nam trong sân.
Căn cứ sự phát hiện của Sanada Keiko, cô ấy không thấy dấu vết bị ảnh hưởng trên người Bokuto Kotaro. Mấy ngày tiếp theo cũng như thế, cho đến khi thi đấu bắt đầu. Vào ngày thứ tư của lịch thi đấu, trận đấu của Bóng chuyền Nữ Futamata kết thúc, mà trận đấu của Bóng chuyền Nam vẫn còn giằng co, cô ấy mới nhận ra dấu vết bị ảnh hưởng từ người này.
Vận may không tốt, lịch thi đấu ngày thứ tư của Bóng chuyền Nam đụng phải đội mạnh, điều này làm đội Futamata lắp ghép tạm thời đánh vô cùng gian nan.
"Đỡ lên cho tôi!!! ——"
Câu gầm giận mang tính nam tính này xuyên thấu toàn bộ sân thi đấu, ngay cả các thành viên Bóng chuyền Nữ Futamata đi đến cửa cũng bị ý nghĩa truyền đạt trong âm thanh này dọa đến rùng mình tại chỗ.
Quả bóng này nếu không đỡ được thì đi tìm chết ý tứ đúng không?
Sanada Keiko cũng đứng ngây tại chỗ, cô ấy không phải bị dọa, mà là vì cô ấy lần đầu tiên nhìn thấy Bokuto Koutarou nổi giận là trông như thế nào.
Ngón tay của người bên cạnh cuộn tròn theo sự bồn chồn trong lòng chủ nhân, Sanada Keiko nói: "Chúng ta đi vào xem thi đấu đi."
Bước vào khán đài giữa sân, lấy góc nhìn cao hơn để bao quát toàn bộ trận đấu. Trong tất cả các cầu thủ trên sân, sự tồn tại của Bokuto Kotaro cũng là người nổi bật nhất trong số đó.
Và người bị ánh mắt của đồng đội và đối thủ tất cả mọi người nhìn chằm chằm, trung tâm thị giác của mọi người, Bokuto Kotaro lúc này lại giống như một dã thú bị chọc giận, đang bị mọi người sợ hãi lại kính sợ mà nhìn.
Bokuto Kotaro thường ngày là một đàn anh tính cách rất tốt, không so đo với đàn em cấp thấp cũng sẽ không tự cao tự đại trong số đàn em cấp thấp, nhưng trong sân thi đấu hôm nay nhóm đàn em cấp thấp đều lật đổ ấn tượng của họ về Bokuto Kotaro.
Người này thường ngày không phải không so đo, mà là họ không đụng vào điểm so đo của người này.
Người với thực lực một mình trên sân bóng giành được mười lăm điểm trở lên, Bokuto Kotaro có tư cách đó để đưa ra ý kiến với mọi người, chỉ là thường ngày cậu ấy không đến để thực hiện quyền lợi này.
Cơ thể cường tráng của Bokuto Kotaro bị đồ thể thao đẫm mồ hôi bao bọc, dưới sự ăn mòn của vết nước quần áo trở nên cực kỳ sát người, phác họa ra những đường cong cơ bắp mê người. Đẹp đẽ giống như tác phẩm điêu khắc dưới bàn tay đại sư thời La Mã, nhưng xuất sắc hơn điêu khắc chính là thân thể như vậy tồn tại, thân thể mang theo nhiệt độ cơ thể và nhịp đập sinh mệnh, giống như sự sống của dòng sông đang chảy.
Và kiểu tóc trương dương tượng trưng cho tính cách người này vẫn đứng thẳng lên trời, như lông vũ linh động của loài chim dữ kiêu hùng, thì tuyên bố với mọi người tính công kích mạnh mẽ của cậu ấy lúc này.
Toàn bộ trong sân dường như chỉ có một mình cậu ấy đang phát ra ánh sáng, những người khác đều ảm đạm, cho dù ngẫu nhiên lóe lên, ở bên người Bokuto Kotaro cũng sẽ bị cậu ấy vô tình che đi.
Cậu ấy đang tức giận sai lầm của đồng đội.
Không, sâu hơn một chút, Bokuto Kotaro nhạy bén đã nhận ra sự từ bỏ của đồng đội.
' Mệt quá, đến đây đã rất tốt rồi, liền không cần miễn cưỡng.'
' Tại sao nhất định phải mệt như vậy, rõ ràng thứ tự hiện tại đã đủ rồi.'
' Chân nặng quá, muốn nhanh chóng kết thúc thi đấu nghỉ ngơi.'
Những thứ bị cậu ấy nhận thấy này, đều làm cậu ấy cảm thấy chán ghét và phẫn nộ. Đều là người có đầu óc, tại sao lại không biết sau khi người ta đồng ý một chuyện gì, không từ chối ngay từ đầu, vậy đại biểu cho ở tiếp theo phải dùng hết sức để làm tốt nhất!
Rõ ràng không bị đối thủ bức đến tuyệt cảnh lúc này, Bokuto Kotaro cảm thấy mình đang bị đồng đội bức bách.
Ai là không cảm thấy mệt đâu?
Cánh tay nặng trĩu, chân nặng trĩu, giọng nói cũng đau quá, nhưng những thứ này không phải lý do từ bỏ, cậu ấy muốn thắng đến chiến thắng thi đấu.
Bokuto Kotaro giơ tay lau sạch mồ hôi trên mặt, hít sâu một hơi nói với đồng đội: "Quả bóng này đã qua đi, quả bóng tiếp theo quả bóng tiếp theo!"
Sau khi đồng đội theo tiếng trả lời, Bokuto Kotaro lại quay đầu nói với chuyền hai trong đội: "Matsushita, tiếp theo, cố gắng hết sức chuyền bóng cho anh, làm ơn."
Matsushita lo lắng mà trả lời: "Nhưng như vậy anh sẽ rất vất vả, đàn anh Bokuto."
"Không sao, anh chính là át chủ bài, yên tâm giao cho anh!" Bokuto Kotaro vỗ vỗ vai Matsushita xong trở lại vị trí.
Nguyên tắc của cậu ấy chính là so với nhẹ nhàng, càng suy xét làm thế nào mới có thể thú vị.
Phản công tuyệt địa, rất ngầu không phải sao?
Chiến thuật trong đội Futamata thay đổi, người xem cảm xúc sâu sắc hơn so với đối thủ. Sanada Keiko đứng xem trận đấu trên khán đài, hiện tại bên tai vang lên rất nhiều sự lo lắng và kinh ngạc đối với Bokuto.
Bởi vì chuyền hai trong đội bất chấp trạng thái của Bokuto Kotaro, phân phối phần lớn các quả bóng đến tay cho cậu ấy, Bokuto Kotaro trở thành cầu thủ vất vả nhất trong sân.
Sanada Keiko lại phát hiện mình lại đang trải qua một lần đầu tiên mới, lần đầu tiên thấy Bokuto Kotaro liều chết mà khó khăn cứu bóng, cậu ấy căng mình thành một cây cung kéo căng, mỗi giây đều đang vận sức chờ phát động.
Có chút thống khổ, nhưng cô cảm giác cậu ấy đang tận hưởng.
Trận đấu này thống khổ dài lâu đối với Futamata, dưới sự chú ý của người xem điểm số của hai bên đội ngũ đều vượt qua 30, kết quả thi đấu cuối cùng là Futamata đạt được chiến thắng, thắng thảm.
Đám đông trong sân bùng nổ hoan hô, Sanada Keiko xem trận đấu bên ngoài chỉ cảm thấy chân cẳng phát hư.
Kết quả như vậy, làm Bóng chuyền Nữ Futamata đến xem trận đấu đều cảm thấy không khí không đúng, nghĩ tránh đi sự xấu hổ, liền để cho chủ tướng Sanada Keiko sau khi thi đấu kết thúc đại diện họ truyền đạt lời chúc mừng đến Bóng chuyền Nam xong, nhanh chóng thoát khỏi hiện trường.
Rõ ràng mọi người đều không quen thuộc nhóm năm ba đã rời câu lạc bộ, nhưng các cô ấy chính là cảm thấy cùng trường với loại người này rất mất mặt, đồng thời có chút ngượng ngùng đối mặt với Bóng chuyền Nam Futamata, bởi vì họ đều là người đứng xem.
Chờ việc vặt vãnh sau trận đấu toàn bộ kết thúc, Sanada Keiko mới từ trên khán đài đi xuống bước vào giữa sân.
Các thành viên Bóng chuyền Nam Futamata khi đối mặt với Sanada Keiko đều ánh mắt lảng tránh, ấp úng chào hỏi. Sanada Keiko cũng không bận tâm thái độ của họ, gật đầu đáp lại lịch sự xong cô ấy lập tức xuyên qua đám đông đi đến trước mặt người cuối cùng ở cuối đội:
"Bokuto."
Nam sinh cao lớn cường tráng như núi cao dưới tiếng gọi này, nháy mắt ầm ầm sập lao tới ôm cô gái trước mặt, trọng lượng chắc chắn mà đè lên người cô ấy.
Bokuto Kotaro giọng trầm thở dài: "Tớ thắng, Keiko!"
"Cậu thắng." Sanada Keiko ôm lại thân hình nóng rực toát ra từ Bokuto Kotaro trước mặt, tay đặt trên eo cậu ấy nắm chặt đồng phục đội đẫm mồ hôi của cậu ấy: "Hôm nay vất vả."
Có lẽ là nhận ra sự làm nũng quá mức thu hút sự chú ý ở nơi công cộng, Bokuto Kotaro ngẩng đầu thẳng lưng, không còn đặt trọng lượng của mình lên người cô gái trước mặt nữa: "Là vất vả."
Cậu ấy thừa nhận sự thật dưới sự nhìn chằm chằm của đôi mắt màu xanh lam trong suốt của cô ấy, giây tiếp theo lại bỗng nhiên cười vang: "Bất quá, bóng chuyền quả nhiên rất thú vị!"
"Lần sau còn muốn cố gắng!!!"
Tâm trạng người này luôn là trời nắng đâu, trừ ngẫu nhiên nhiều mây ra, ngay cả hiện tượng thiên văn mưa nhỏ cũng chưa từng xuất hiện trong lòng cậu ấy.
Nếu không muốn người khác lo lắng, Sanada Keiko theo ý của Bokuto Kotaro, cố ý áp sát ngực cậu ấy ngửi ngửi, nói: "Hơi chút có mùi đâu, Bokuto."
Bokuto Kotaro: "Ai!? ——"
Dù ngốc đến mấy, bị cô gái mình thích nói mùi cơ thể khó nghe, Bokuto Kotaro cũng sẽ bị kinh ngạc.
Cậu ấy lùi lại ba bước, thoát ly vòng ôm ấm áp của cô gái đang ở hiện tại, cúi đầu nắm quần áo ngửi ngửi, sau khi xác nhận trên người mình đầy mùi mồ hôi, lớn tiếng giải thích nói: "Tớ có mang theo thuốc chống mồ hôi, chờ tớ dùng thì mùi sẽ không khó nghe như vậy!"
Sanada Keiko: "Được thôi, vậy cậu kéo giãn xong rồi hãy dùng, bằng không ngày mai cơ bắp sẽ trực tiếp dùng đau đớn kháng nghị với cậu, Bokuto."
"Được rồi, vậy tớ đi làm kéo giãn, Keiko tạm thời không cần đến gần tớ." Bokuto Kotaro đi đến mặt đất bên ngoài ngồi xuống, trước khi làm kéo giãn còn không yên tâm mà liên tục quay đầu nhìn chằm chằm Sanada Keiko: "Keiko hiện tại không cần lại đây! Ngàn vạn không cần lại đây!"
"Ai... được rồi là yêu cầu của cậu, tớ liền nghe một chút." Sanada Keiko đi đến vị trí đặt túi của cậu ấy ngồi xuống, kiên nhẫn chờ người nào đó hiếm khi chú ý đến hình tượng của mình phản ứng lại.
Sau khi hai người thu dọn xong, đã là đám đông cuối cùng rời khỏi sân vận động. Lười nhác mà đi chậm trên đường phố, chuẩn bị đi đến nhà ga, lại sau đó Sanada Keiko và Bokuto Kotaro liền bị người bao vây trên phố.
"Các cậu đây là làm gì?"
Sanada Keiko đi đến trước người Bokuto Kotaro, ném cặp sách vào ngực cậu ấy đồng thời tiện thể che chở cậu ấy ở sau lưng.
Cô ấy ngẩng đầu nhìn sáu nam sinh cao lớn trước mặt, họ là đồng cấp của Bokuto, Sanada Keiko đều có ấn tượng về họ, chẳng qua không ngờ hôm nay họ cũng đến xem thi đấu.
Các nam sinh chặn đường lảng tránh lời nói của Sanada Keiko, ngẩng đầu đi xem Bokuto Kotaro: "Bokuto, mày chỉ biết trốn sau lưng phụ nữ sao?"
Bokuto Kotaro nghe thấy lời này, vừa định đứng ra phản bác, giây tiếp theo cậu ấy đã bị Sanada Keiko bưng kín miệng: "Keiko ngô ngô ngô?!"
Sanada Keiko hoàn toàn không ăn chiêu chuyển dời mâu thuẫn của nam sinh trước mặt, giọng lạnh nói: "Cậu đang nói đùa sao? Nói như thể cậu không phải mẹ cậu sinh ra, là ba cậu sinh vậy. Hồi nhỏ cậu không được mẹ cậu bảo vệ à? Bị bà nội bảo vệ à? Vậy thì cậu sinh ra liền đi theo ba sống vậy, gia đình đơn thân à, thật đáng thương."
"Mày!" Nam sinh nghe lời này của cô ấy nóng nảy.
Sanada Keiko tiếp tục phát hỏa: "Làm sao vậy? Tôi không phải đang trả lời vấn đề của cậu sao. Dám lén lút chặn người rất có bản lĩnh? Vậy tại sao không dám lên sân thi đấu cùng người đối diện thi đấu, cậu thực chất trong lòng biết mình không bằng nam tính cùng tuổi đúng không? Không ngừng nhận thua với Bokuto còn nhận thua với những người khác, cậu cho rằng Bokuto đã đánh bại những nam tính mạnh hơn mình trên sân đấu sẽ sợ cậu sao?!"
"Cái cấp bậc gì vậy, cậu liền dám lên phố mất mặt xấu hổ."
"Hôm nay cậu dám ra tay với chúng tôi, tôi Sanada Keiko đảm bảo mười năm tốt đẹp nhất trong cuộc đời tiếp theo của các cậu đừng nghĩ tốt đẹp!"
"Bokuto chính là báu vật muốn tiếp tục thi đấu lấy giải thưởng, giá trị không giống với các cậu những hòn đá thối đủ để đi làm bồn cầu, cậu ấy không tiện ra tay tôi thì không sao cả, mỗi ngày ở trường chặn các cậu tôi có rất nhiều thời gian, nhà Sanada tôi từ tổ phụ một đời bắt đầu liền chiếm cứ các cục cảnh sát lớn, học sinh và bạn bè vô số, cho dù tôi đánh các cậu vào cục cảnh sát, tôi cũng sẽ không bị thương gân động cốt!"
"Về sau mỗi ngày đi cục cảnh sát làm khách, gia cảnh và thành tích của tôi Sanada Keiko hoàn toàn có thể cho tương lai của tôi không bị ảnh hưởng, các cậu có sự tự tin này sao?"
"Một đám gà lông trọc không có tài năng không có đạo đức không có cảm giác vinh dự tập thể súc ở chỗ u ám, ai cho các cậu lá gan đến trước mặt ác điểu đủ để xưng bá bầu trời tương lai hò hét!?"
"Bằng vào cái bộ óc chưa có eo và trứng lớn đựng trong hộp sọ của các cậu sao?"
Đoạn phát hỏa này của Sanada Keiko không chỉ làm các nam sinh đến chặn họ nghe choáng váng, ngay cả Bokuto Kotaro và người qua đường cũng bị cô ấy làm choáng váng.
Bokuto Kotaro trừng lớn mắt cúi đầu nhìn về phía Sanada Keiko: "Ngô ngô ngô ngô ngô ngô, ngô!? ——"
Keiko, cậu học cãi nhau từ khi nào!?
Tuy không phun chữ thô tục, nhưng cậu chửi người chửi giỏi quá bẩn a a a!
Đối với ánh mắt Bokuto Kotaro đưa tới, Sanada Keiko hơi khiêm tốn sờ sờ mũi. Nói thế nào đây? Cô ấy cảm thấy vừa rồi phát huy cũng ổn, khi chủ nhân cũ dùng cô ấy, Sanada Keiko đưa vào chính là vài cái kết hợp từ ngữ chiến lực bạo biểu không ít.
Sanada Keiko cảm thấy cô ấy vừa rồi còn rất kiềm chế, đối diện bị cô ấy mắng choáng váng cũng không phải lỗi của cô ấy, muốn trách cũng chỉ có thể trách Hoa ngữ mạnh mẽ lấn át tiếng Nhật nhu nhược thôi.
Hơn nữa, vừa rồi cô ấy có hơi khoa trương, nói ra chuyện ra vào cục cảnh sát không tổn hao lông tóc gì đó, nhưng Sanada Keiko không phải nghĩ chủ nhân cũ nói, thân phận khi ra ngoài đều là tự mình cấp sao...
Lời cô ấy nói tuy làm các nam sinh đối diện mắng choáng váng, nhưng chờ họ phản ứng lại sau xấu hổ hóa giận liền muốn động thủ:
"Mày con đàn bà này!"
"Dừng tay, người ở đó, các cậu đang làm gì!?" Một giọng nam thanh tuyến trưởng thành chen vào cuộc nói chuyện của các thanh thiếu niên, họ theo âm thanh quay đầu qua, thấy một nam tính trưởng thành mặc đồ thể thao.
Một nam tính trưởng thành mang kính, sau đó từ kiểu tóc và khí chất nhìn có chút giống Bokuto Kotaro.
Sau đó các nam sinh đến bao vây Sanada Keiko và Bokuto Kotaro, thì lại không phụ sự đánh giá của Sanada Keiko đối với họ. Bị nam tính trưởng thành đi tới thuyết giáo vài câu, họ liền cúi đầu mặt đầy khó chịu rời đi.
"Chào các cậu, tôi là Takeyuki Yamiji, huấn luyện viên của câu lạc bộ Bóng chuyền Nam trường Trung học Học viện Fukurodani. Tôi muốn hỏi ý nguyện của học sinh Bokuto sau khi tốt nghiệp trung học, có đăng ký vào Học viện Fukurodani không." Nam tính trưởng thành mặc đồ thể thao giới thiệu bản thân với Sanada Keiko và Bokuto Kotaro.
Tuy ánh mắt người này chủ yếu là nhìn chằm chằm Bokuto, nhưng Sanada Keiko cảm giác huấn luyện viên này dường như đang ẩn ẩn nhìn chằm chằm chính mình.
Bất quá, Học viện Fukurodani sao?
Những cái khác còn chưa biết, nhưng chỉ cái tên này nghe tới, liền cảm giác tương thích khá tốt với Bokuto Kotaro, cô ấy thầm nghĩ trong lòng.
⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯⎯
Tuần này và những tuần tới mình sẽ hơi bận nhưng mình sẽ cố gắng đăng chương khi có thời gian.
Cảm ơn mọi người vì đã đọc!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro