Chương 36
Đường phố không phải là nơi thích hợp để nói chuyện, Yamiji Takeyuki mang theo hai học sinh vị thành niên cũng không tiện đi những nơi không gian kín để nói chuyện, vì thế ba người cuối cùng vẫn ngồi xuống ở McDonald's.
Sanada Keiko ngồi ở chỗ ngồi một bên ăn khoai tây chiên chấm tương cà chua, một bên nghe ké Bokuto Kotaro và Yamiji Takeyuki nói chuyện.
Yamiji Takeyuki chỉ gọi một ly Coca, ông ấy không đói bụng liền kiên nhẫn nhìn hai học sinh trung học trước mặt ăn uống. Ông ấy đầu tiên là khen Bokuto Kotaro ăn ngon miệng lại là nhắc nhở Sanada Keiko ăn ít thực phẩm chiên dầu, chờ đến khi toàn bộ đồ ăn trước mặt Bokuto Kotaro được giải quyết xong, mới nhắc đến nội dung vừa rồi mình nói:
"Trò Bokuto, vừa rồi đề nghị của tôi cậu có suy xét không?"
Bokuto Kotaro nghiêng đầu suy nghĩ hai giây, nhìn thẳng huấn luyện viên ngồi trước mặt cậu ấy và Sanada Keiko, nói: "Fukurodani sao? Dường như đã từng nhìn thấy sổ tay tuyên truyền của họ ở nhà, nhưng họ vẫn chưa tiếp xúc với em."
Yamiji Takeyuki gật đầu: "Lần này Fukurodani phản ứng hơi chậm một chút. Tôi cũng là nhìn thấy trận đấu của trò Bokuto hôm nay, mới hạ quyết tâm, nghĩ nhanh hơn những người khác một bước, cướp được trò Bokuto về tay."
"Cướp được về tay?"
"Em!?"
Bokuto Kotaro giơ tay dùng ngón trỏ chỉ vào chính mình, thần sắc có chút hưng phấn, mang theo chút tự đắc độc quyền của thiếu niên biểu lộ ra từ khóe mắt đuôi lông mày: "Hảo thú vị, học sinh còn cần cướp sao?"
Yamiji Takeyuki: "Đích xác, bởi vì đến cao trung, các em đều phải suy xét con đường phải đi trong tương lai, những đứa trẻ thiên phú xuất chúng như cậu, chúng tôi đều rất hoan nghênh. Bởi vì các em vừa có thể làm rạng danh cho trường học, lại có thể đi được xa hơn dưới sự duy trì của trường học."
"Fukurodani qua bao năm nay đều có thể tỏa sáng rực rỡ trong các giải đấu IH, Haru-Kou hàng năm. Học sinh Bokuto nếu đăng ký Fukurodani, tôi có thể đảm bảo với tài năng của em ngay năm nhất là có thể đảm nhiệm đội hình xuất phát của đội."
"Trò Bokuto, cảm thấy thế nào?"
Yamiji Takeyuki ngoài việc giải thích nghi vấn của Bokuto Kotaro, phía sau còn lần lượt giới thiệu cho họ lịch sử trường Fukurodani và các vận động viên đã bước ra từ trường. Không đề cập đến phản ứng của Bokuto Kotaro, Sanada Keiko cảm thấy chính mình đều bị Yamiji Takeyuki thuyết phục.
"Cảm ơn ý tốt của huấn luyện viên, em vẫn muốn tự mình xem qua sau rồi quyết định trường trung học muốn đi sau khi tốt nghiệp." Bokuto Kotaro ngoài dự đoán mà uyển chuyển từ chối lời mời của Yamiji Takeyuki, hành vi cử chỉ trẻ con mười phần cậu ấy, khi đưa ra quyết định lại bất ngờ quả quyết.
Yamiji Takeyuki lý giải gật đầu: "Ừm, vậy cậu suy xét kỹ nha, tôi có thể trao đổi một phương thức liên hệ với cậu không?"
Sau khi Bokuto Kotaro đồng ý đưa phương thức liên hệ của mình cho Yamiji Takeyuki, ông ấy lại nhìn về phía Sanada Keiko giữ im lặng khi họ nói chuyện: "Trò Sanada nếu có trường học muốn tìm hiểu, cũng hoan nghênh đến tìm tôi cố vấn."
Sanada Keiko buông khoai tây chiên trong tay, gật đầu với Yamiji Takeyuki: "Cảm ơn ngài."
Cùng với một người lớn đáng tin cậy trải qua một giờ, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro hai học sinh vị thành niên đều cảm thấy tâm trạng của mình theo đó biến tốt một chút. Ở cửa McDonald's tạm biệt Yamiji Takeyuki xong, Bokuto Kotaro mới tiến đến trước mặt Sanada Keiko: "Keiko, sao cậu lại chửi người hay như vậy?"
Không thể nào giải thích với cậu phép đưa vào kiếp trước bị tớ đưa đến kiếp này. Sanada Keiko đẩy mặt Bokuto Kotaro ghé sát trước mắt mình ra: "Thiên phú cá nhân."
Bokuto Kotaro kéo tay đặt trên mặt mình xuống, nắm tay Sanada Keiko tiếp tục đi về hướng nhà ga: "Ai ~ thiên phú cá nhân sao, cảm giác hảo kỳ quái a, bất quá Keiko cậu trước kia cũng không chửi người."
Sanada Keiko: "Bởi vì không ai bắt nạt đến trên đầu chúng ta."
"Rõ ràng chính mình là một tên vô năng, còn tới xa lánh cậu, tớ không nhịn được."
Bước chân Bokuto Kotaro đang đi dừng lại một giây, sau đó cậu ấy càng dùng sức nắm chặt tay Sanada Keiko: "Keiko, nói đến sau khi tốt nghiệp cậu chuẩn bị đi trường cao trung nào?" ...Lại đang đánh trống lảng.
Nhìn người nào đó đi ở phía trước, cảm thấy sự chuyển hướng đánh trống lảng của mình không hề rầm rì, Sanada Keiko nhẹ nhàng thở dài một hơi: "Không có mục tiêu rõ ràng, xem Bokuto cậu lựa chọn trường cao trung nào, trước khi tách ra ở đại học tớ muốn lại đi cùng cậu một đoạn đường."
Kỹ thuật bóng chuyền của cô rất nổi tiếng trong giới học sinh trung học Tokyo, nhưng chiều cao quá lùn của cô là một tử huyệt. Rất nhiều trường bóng chuyền mạnh thái độ đối với cô ấy đều rất mơ hồ, nhưng bản thân Sanada Keiko không bận tâm.
Sanada Keiko nghĩ nghĩ, cảm thấy vẫn cần nói với Bokuto Kotaro một chút: "Tớ cao trung liền không chuẩn bị đánh bóng chuyền nữa."
"Ừm ừm, tớ đại khái có thể đoán được." Âm thanh trả lời của nam sinh trước mặt không tạm dừng, tiếp tục hỏi: "Vậy tớ còn có thể tìm Keiko luyện tập không?"
Sanada Keiko không dự đoán được Bokuto Kotaro sớm đã đoán được quyết định của cô ấy, khi ngây người vẫn tự nhiên mà tiếp lời: "Đó là đương nhiên."
"Tớ thích bóng chuyền, nhưng cuộc đời tiếp theo tớ đại khái làm không được cùng nó chia sẻ hơn nửa thời gian. Nhưng bóng chuyền cũng không phải nói là vận động có thể buông bỏ nếu không tiếp tục thích trong lòng, về sau Bokuto muốn tìm bạn luyện tập, hoan nghênh tùy thời đến tìm tớ."
Bokuto Kotaro: "Được, đến lúc đó cũng làm ơn Keiko cổ vũ cho tớ khi thi đấu."
"Không thành vấn đề, giao cho tớ đi." Sanada Keiko lắc lắc tay bị cậu ấy kéo, trong lòng đã bắt đầu mong đợi cảnh tượng lớn của thi đấu Bokuto Kotaro khi cao trung, đến lúc đó chuẩn bị cho cậu ấy một biển đèn, cậu ấy sẽ hưng phấn đến ngất xỉu đi thôi?
Sau ngày hôm nay, Sanada Keiko không để việc gặp gỡ Yamiji Takeyuki trong lòng, ấn tượng về người này, cũng dừng lại ở khuôn mặt người đàn ông trông rất giống Bokuto, nhưng cô hoàn toàn không ngờ có thể nhận được điện thoại của ông ấy hai tuần sau.
"Chào em, là trò Sanada đúng không, em có tiện lát nữa đến Fukurodani đón Bokuto một chút không?"
Tin tức truyền đến từ điện thoại làm Sanada Keiko có chút kinh ngạc: "Chào ngài, là huấn luyện viên Yamiji không sai đúng không ạ? Bokuto sao lại chạy đến Fukurodani vào cuối tuần?"
"...Ừm, câu trả lời cho vấn đề này tôi cũng không biết. Khi tôi phát hiện cậu ấy, cậu ấy đã đang đánh huấn luyện tái cùng mọi người trong câu lạc bộ bóng chuyền Fukurodani rồi."
Sự im lặng trước khi Yamiji Takeyuki nói chuyện, làm Sanada Keiko nhịn không được mở miệng phun tào: "Fukurodani là trường tư lập đúng không? Bokuto làm sao lại lẫn vào được???"
Còn huấn luyện viên Yamiji giọng điệu quản lý sở thú của ngài là chuyện gì!?
Nói như thể là vừa phát hiện động vật được bảo vệ tại dã ngoại đột nhiên lẫn vào ăn biên chế trong sở thú, làm người quản lý sở thú ngài có chút bất ngờ, nhưng vẫn rất vui vẻ mà chấp nhận sự thật này.
Cách điện thoại Sanada Keiko đều có thể nghe được âm thanh nền, giọng nói cực kỳ mang đậm cá nhân của Bokuto Kotaro.
Sanada Keiko không để ý sự im lặng của người ở đầu dây bên kia, nói thêm: "Tình hình đại khái em đã biết, em thay quần áo liền đi ra cửa tới Fukurodani, hôm nay phiền phức huấn luyện viên Yamiji để ý."
"Ừm ừm, trên đường cẩn thận."
Cúp điện thoại xong Sanada Keiko thở dài, cảm thấy kế hoạch ban đầu của mình hôm nay là vô ích. Cởi váy ngủ thay quần áo ra ngoài, Sanada Keiko xuất phát đi về phía Fukurodani.
Một giờ sau, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro thành công hội hợp ở cửa Học viện Fukurodani.
Sanada Keiko: "Cậu có thể nói một chút hôm nay tại sao lại muốn chạy đến Fukurodani không?"
Bokuto Kotaro: "Liền, ý tưởng đột nhiên nảy ra thôi."
Hành đi, xem ra đây lại là một quyết định lướt qua từ vỏ đại não, rất phong cách Bokuto.
Sanada Keiko hỏi: "Vậy hôm nay chơi thế nào?"
Lời này vừa hỏi ra, cô ấy liền thấy đôi mắt người trước mặt bá một cái sáng lên, xem ra là rất hài lòng với Fukurodani.
"Câu lạc bộ bóng chuyền Fukurodani siêu cấp thú vị! Mọi người đều rất lợi hại! Chơi bóng với họ rất có ý tứ, huấn luyện viên người cũng rất tốt, hơn nữa huấn luyện hiện tại của họ, tớ đi theo cùng nhau cũng không cảm thấy khó nhọc!"
"Còn có! Còn có a! Keiko, họ cũng đều biết sự tồn tại của tớ, nói hoan nghênh tớ gia nhập Fukurodani tăng cường thực lực của đội ngũ!"
"Người năm hai và năm ba đều không tồi, chúng ta cao trung đi Fukurodani ba năm hẳn là gặp qua rất vui vẻ, Keiko có thể chứ?" Bokuto Kotaro giảng thuật giống như đứa trẻ múa tay múa chân, cảm tình mới lạ và vui sướng trong mắt giống như pháo hoa nở rộ trong mắt cậu ấy, làm trong đôi mắt màu vàng mạ vàng của Bokuto Kotaro không ngừng trồi lên vầng sáng nhảy lên của ánh sáng vụn vàng.
Sanada Keiko: "Vậy thì tốt, tớ sau khi trở về làm chuẩn bị trước."
Giảng thuật của Bokuto Kotaro tạm dừng xuống, hỏi: "Chuẩn bị trước cái gì?"
Sanada Keiko: "Tớ không giống Bokuto là học sinh được tuyển thẳng, nhập học Fukurodani phải dựa vào chính mình thi đậu vào, cũng không biết Fukurodani có thi cử tư hay không, cho nên tớ cần làm chuẩn bị trước."
"Như vậy a."
Bokuto Kotaro chép chép miệng, có chút bất mãn mà nói: "Tại sao không có trường học tuyển thẳng Keiko đâu? Thật là không có ánh mắt a!"
Đối với lời nói bất bình của cậu ấy vì mình, Sanada Keiko nhẹ nhàng cười một chút liền bỏ qua, chiều cao này của cô ấy đi chuyên nghiệp quá khó khăn. Chiều cao nữ tính Nhật Bản vốn dĩ rất thấp trên thế giới, chiều cao hiện tại của cô ấy ngay cả giá trị trung bình của Nhật Bản cũng chưa đạt tới.
Đánh với đội ngũ trong nước, Sanada Keiko đều phải mất thời gian đi bù đắp khuyết tật của mình ở chiều cao từ những mặt khác. Nếu về sau lên quốc tế, chênh lệch chiều cao giữa cô ấy và tuyển thủ nước ngoài thậm chí sẽ nhân đôi.
Trong một môn thể thao mà chiều cao là vũ khí khởi đầu, dưới hiện thực mà khó có thể đạt đến mặt bằng chung ở độ cao và sức mạnh, Sanada Keiko lại không có tình cảm nhiệt ái này duy trì, tự nhiên liền sẽ từ bỏ tiếp tục đi tới trên con đường thể thao bóng chuyền này.
"Bokuto tiếp tục tỏa sáng rực rỡ trên thi đấu, tớ sẽ tiếp ứng cho cậu!"
Sanada Keiko bóc qua chủ đề này, chuyển hỏi Bokuto Kotaro: "Đúng rồi, tại sao huấn luyện viên Yamiji lại bảo tớ đến đón cậu về nhà?"
Chúc mừng Sanada Keiko đã hỏi một vấn đề mấu chốt, làm Bokuto Kotaro trả lời vấn đề rơi vào trạng thái buồn bực, ngay cả tóc nhọn cũng rũ xuống theo cảm xúc suy sụp của cậu ấy.
Vai Bokuto Kotaro cụp xuống, giọng điệu nói chuyện cũng trở nên hữu khí vô lực: "Cái kia, điện thoại di động của tớ..."
Âm thanh cậu ấy nói chuyện quá nhỏ, Sanada Keiko không nghe rõ: "Cái gì? Điện thoại di động của cậu bị sao vậy?"
Bokuto Kotaro như là muốn trốn tránh cái gì, hai tay che lại lỗ tai hét to: "Điện thoại di động của tớ không biết từ khi nào không thấy! Làm sao bây giờ, Keiko, về nhà sau tớ phải nói chuyện này với mẹ như thế nào!!!"
Sanada Keiko: "... Tóm lại cậu trước tiên thành khẩn xin lỗi dì Bokuto."
Thật là không biết thả cậu ấy một mình ra ngoài đi loạn, sẽ mang đến kinh hỉ kiểu gì...
Khác với phun tào bên ngoài của Sanada Keiko, sự ủ rũ trong lòng Bokuto Kotaro thực chất không nghiêm trọng như cậu ấy biểu hiện ra ngoài.
Trở về bị mẹ mắng là khẳng định, nhưng cậu ấy cũng không hối hận hành động của mình hôm nay, bởi vì Bokuto Kotaro đã xác định không khí của câu lạc bộ bóng chuyền Fukurodani rất thích hợp cho mình và cô bạn thanh mai trúc mã sinh tồn hiện tại!
Cậu có thể yên tâm mà đánh bóng ba năm ở đó, mà Keiko cũng có thể không còn bị ngoại vật phân tâm, chỉ nhìn cậu là được!
Đôi mắt Bokuto Kotaro chuyển động, thoáng nhìn vẻ mặt vô biểu cảm của Sanada Keiko, lại mím chặt môi hành động, quá quen thuộc lẫn nhau chỉ liếc mắt một cái cậu ấy liền biết cô ấy đang cười trộm mình.
Ngẫu nhiên tại ý thức thoáng qua sẽ cảm thấy hơi bối rối, bởi vì Keiko luôn cảm thấy mình có chút ngốc, nhưng Bokuto Kotaro cũng không có tâm đi sửa lại cái nhìn của Sanada Keiko đối với mình trước mặt cô ấy.
Cậu ẩn ẩn mà cảm thấy mình vẫn ngốc một chút trong ấn tượng của Keiko thì tốt hơn, bởi vì biểu hiện ra ngoài ngốc một chút cô ấy liền vô pháp mặc kệ mình vụng về, lực chú ý bất cứ lúc nào cũng cần phải đặt trên người cậu.
Hơi ác liệt a, Bokuto Kotaro.
Bokuto Kotaro bởi vì ý tưởng này của mình thường xuyên sẽ lặp lại câu nói như vậy trong lòng, nhưng cũng chỉ là nói nói mà thôi, cậu cũng sẽ không đi sửa.
Hiện tại, cậu cũng giống như thường ngày hét to trước mặt Sanada Keiko, hướng cô ấy xin giúp đỡ: "Cứu cứu tớ Keiko, tớ khẳng định sẽ bị mẹ mắng thật thảm, tớ mặc kệ cậu nhất định phải cầu tình cho tớ!!!"
"Ừm, sẽ cầu tình cho cậu."
Cô ấy nói như vậy, giống như thường ngày đưa ra câu trả lời đầy đủ.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro