Chương 37

Cuộc sống học đường tiếp theo trôi qua rất bình yên, Sanada Keiko nghĩ hẳn là do đã xác định con đường phía trước, cảm giác nôn nóng trong lòng cô ấy đã biến mất. Chuyện chuẩn bị đăng ký vào Fukurodani cũng đã nói với cha mẹ, hiện tại cô ấy đang tích cực ôn tập, tình hình câu lạc bộ cũng ổn định.

Trong giải đấu lần thứ hai, Sanada Keiko đã điều chỉnh đội hình xuất phát cùng với Haruka Saeki trong giai đoạn huấn luyện trước khi bắt đầu thi đấu, tận khả năng để tân sinh lên sàn nếu không phải trường hợp bất đắc dĩ.

Gánh vác áp lực của Bóng chuyền Nữ Futamata và mối đe dọa từ nước uống đặc biệt, thứ hạng top tám của Futamata trong giải đấu lần thứ hai cũng không tồi. Sanada Keiko thoát ra khỏi hồi ức, ngẩng đầu nhìn về phía phong cảnh ngoài cửa sổ từ bàn trước.

Sóng lá xanh lục xào xạc rung động dưới gió thổi, gió nhẹ nhàng đưa tới hương thơm cỏ cây tươi mát. Sanada Keiko nghĩ cũng đã đến lúc nói ra tin tức chủ tướng kế nhiệm là Haruka Saeki.

Nghĩ đến đây, cô ấy đột nhiên cảm thấy trên người thoải mái hơn một chút. Nghiêng mặt lại thấy Bokuto Kotaro ngồi ở hàng ghế trước của mình đang cúi lưng lén lút chuẩn bị làm gì đó: "Bokuto, cậu đang ăn cái gì?"

"Hửm? Bị phát hiện!" Bokuto Kotaro quay đầu, đưa một cái hộp cơm màu xanh lam đến trước mắt Sanada Keiko: "Là bánh dương xỉ mẹ làm! Bị cậu phát hiện liền chia cho cậu trước nha!"

Sanada Keiko nhìn chằm chằm hộp cơm trước mắt hai giây, ngẩng đầu nhìn về phía Bokuto Kotaro vui vẻ: "Bokuto, bột đậu nành đâu?"

"Bột đậu nành?"

"Bột đậu nành không phải liền ở, liền ở... Ai!? ——"

Nam sinh ở ghế trước hoảng thành một đoàn, không ngừng lật tìm trên chỗ ngồi, hộp bàn, cặp sách, túi bút, dưới ghế cậu ấy đều đang thăm dò thò tay tìm. Chờ đến khi toàn bộ vị trí xung quanh đều bị cậu ấy sờ soạng một lần: "Tớ hình như quên bột đậu nành ở nhà..."

Theo lẽ thường hẳn là bọc bánh dương xỉ một lớp bột đậu nành, mới bỏ vào hộp cơm. Nhưng hiện tại, Sanada Keiko nhìn đồ vật trong hộp cơm hồ thành một đoàn giống như bùn Slime: "Cái thứ này cậu giữa trưa đừng lấy ra chia sẻ với mọi người."

Bokuto Kotaro thất vọng mà nói: "Ai!?"

"Bộ dáng tuy khó coi một chút, nhưng hương vị không thay đổi a." Bokuto Kotaro không hiểu mà nhìn về phía Sanada Keiko.

Sanada Keiko: "Con gái ăn gì cũng phải xem bề ngoài, cậu thật là phiền phức. Vậy giữa trưa chúng ta hai đứa đơn độc ăn cơm trưa cùng nhau khi, giải quyết bánh dương xỉ nhé?"

Đạt được câu trả lời mình muốn Bokuto Kotaro lập tức hoan hô: "Hảo nha!"

Giữa trưa hai người liền đi tới nghỉ trưa dưới bóng cây trên sân thể dục, khi ngồi cùng nhau mở hộp cơm, Sanada Keiko đều còn cảm thấy bên tai văng vẳng 'than vãn' của Miyuki Kouda.

Vứt bỏ đàn em, các tiền bối quá mức giảo hoạt gì đó, làm Sanada Keiko cảm thấy hơi buồn cười trong lòng, giọng điệu này sao lại giống đứa trẻ vậy, cô ấy và Bokuto là trưởng bối sao?

Lắc đầu nhìn về phía Bokuto Kotaro bên cạnh, đột nhiên nghĩ đến sang năm họ tốt nghiệp liền không thấy Kouda các nàng, Sanada Keiko nói với cậu ấy: "Trong năm cuối cùng này, Bokuto hai đứa mình lại cố gắng một chút, để lại chút hồi ức xuất sắc cho đàn em thế nào?"

Bokuto Kotaro buông đũa, hồi ức thực lực của câu lạc bộ bóng chuyền. Bóng chuyền Nam bỏ qua, Bóng chuyền Nữ sao: "Ừm, cái em Kouda đó đúng không, phong cách thi đấu của em ấy hơi giống tớ, hẳn là bị cậu mang theo, nhưng tớ thấy đứa trẻ đó là tuyển thủ hình sức mạnh khó có được trong Bóng chuyền Nữ, tương lai nói không chừng có thể đánh chuyên nghiệp đó!"

Đánh giá xong thực lực của đàn em, Bokuto Kotaro như là nghĩ tới cái gì, nụ cười trên mặt mở rộng, mang theo chút biểu cảm hưởng thụ sau khi tưởng tượng đến tương lai tốt đẹp: "Nếu về sau cô ấy thi đấu lấy giải thưởng, trên đài lãnh thưởng khẳng định sẽ nói đa tạ đàn chị Sanada và đàn anh Bokuto chiếu cố!"

Cậu thật sự không buông tha bất cứ cơ hội nào để làm nổi bật...

Theo suy nghĩ của Bokuto Kotaro mà đi, lại liên hệ tính cách của Miyuki Kouda, nếu thật sự em ấy đánh chuyên nghiệp, rất có khả năng thật sự sẽ như Bokuto mong muốn.

Trò chuyện mang theo chút tưởng tượng khôi hài về tương lai, ngày thường hôm nay cũng bình bình đạm đạm. Hai người trải qua nửa học kỳ bình đạm.

Đến học kỳ 2, Sanada Keiko bận rộn học tập, dạy dỗ Haruka Saeki tiếp nhận công việc câu lạc bộ bóng chuyền và giao lưu giữa hội học sinh cùng các việc vặt khác. Trong thời gian cực kỳ bận rộn, cô ấy nhận được một tin tức xấu, đó chính là bệnh tình của Seiichi Yukimura chuyển biến xấu nhập viện, hơn nữa thời gian phẫu thuật thật sự gấp.

Sanada Keiko đối với tin tức này, cảm thấy kinh ngạc đồng thời không rõ tại sao anh trai mình lại giấu mình tin tức này.

Rốt cuộc cô cũng coi như là bạn bè chơi từ nhỏ đến lớn với Seiichi Yukimura, thậm chí còn ở vị trí em gái.... Vẫn là sắp phẫu thuật, Sanada Keiko mới biết tin tức này. Cô lại lần nữa cảm thấy ngay cả khi biến thành con người mình cũng không thể lý giải con người, rõ ràng là người có quan hệ thân mật, tại sao còn muốn xảy ra loại giấu giếm tin tức này?

Nhưng so với tức giận, Sanada Keiko lựa chọn đi đến bệnh viện thăm hỏi Seiichi Yukimura. Ngày đi thăm bệnh cô ấy lựa chọn Chủ nhật, nhưng cô ấy không nghĩ tới Bokuto Kotaro sẽ đi cùng cô ra ngoài.

Lên tàu điện ngầm, Bokuto Kotaro rũ mắt nhìn đỉnh đầu nhỏ của Sanada Keiko: "Keiko còn đang tức giận sao?"

Sanada Keiko ngẩng đầu nhìn Bokuto Kotaro một cái, hỏi: "Rất rõ ràng sao?"

"Cũng không tính rõ ràng, biểu cảm trên mặt Keiko thường ngày rất ít, người ngoài không nhìn ra sự thay đổi cảm xúc của cậu, nhưng người có quan hệ thân cận như tớ rất dễ dàng liền nhìn ra." Bokuto Kotaro nghiêm túc mà trả lời vấn đề của Sanada Keiko xong, cẩn thận kiến nghị: "Keiko có muốn ăn chút đồ ngọt giảm bớt tâm trạng không?"

Bokuto Kotaro móc ra một nắm kẹo từ túi quần áo, mở tay đưa đến trước mắt Sanada Keiko.

Trong lòng bàn tay rộng, có các loại màu sắc kẹo đóng gói, trong lòng bàn tay nam sinh giống như bị vô hình thu nhỏ gấp đôi. Sanada Keiko nhìn chằm chằm hương vị viết trên giấy đóng gói kẹo, ngay cả khi ở tâm trạng buồn bực, cô cũng nhịn không được lộ ra một nụ cười nhỏ đối với Bokuto Kotaro.

"Nhiều hương vị kỳ lạ kẹo như vậy, cậu mua tới lại không thích ăn, đều cho tớ?"

Tay phủng kẹo của Bokuto Kotaro nâng về phía trước hai cái, mang theo chút giọng điệu dỗ dành chính cậu ấy cũng không biết: "Ừm ừm ừm, đều là mua cho Keiko, Keiko một mình ăn."

Cửa hàng tiện lợi Nhật Bản không có bán kẹo theo cân, Sanada Keiko xem chủng loại kẹo trong lòng bàn tay cậu ấy cơ bản không lặp lại, đại khái liền biết tiền tiêu vặt dư thừa của người này đi đâu thường ngày.

Số lượng tiền tiêu vặt của Bokuto Kotaro thường ngày, Sanada Keiko bạn thanh mai trúc mã hiểu rõ trong lòng. Trừ chi tiêu cần thiết như thuốc chống mồ hôi, khăn giấy, thuốc khẩn cấp, bánh mì khẩn cấp cần mua khi cơm trưa không đủ ăn ra, lại giảm đi tiền cậu ấy dự trữ trong hũ tiết kiệm giày chơi bóng.

Tiền tiêu vặt còn lại của cậu ấy đại khái đều tiêu ở đây.

Bokuto Kotaro không còn giống như hồi nhỏ tiền tiêu vặt có một nửa của Sanada Keiko, nhưng Bokuto Kotaro luôn luôn ở trong tiền tiêu vặt của mình, lưu lại số định mức thuộc về Sanada Keiko.

Sanada Keiko chia hai lần lấy kẹo trong lòng bàn tay Bokuto Kotaro, bỏ vào túi quần của mình: "Ai cho người khác ăn kẹo là hai nắm lớn? Tớ ăn dọc đường đến bệnh viện còn làm sao mở miệng nói chuyện với bệnh nhân."

"Còn nữa không?" Cô ấy oán giận một cách ngượng ngùng xong lại mở miệng truy vấn.

"Còn nữa, tớ mang theo rất nhiều ra ngoài." Bokuto Kotaro thấy biểu cảm trên mặt Sanada Keiko chuyển từ nhiều mây sang tạnh sau, lập tức lại lấy ra bó lớn các loại hương vị kỳ lạ kẹo từ trên người.

Sanada Keiko không khách khí mà quét sạch tất cả kẹo vào túi của mình, giọng điệu lời cảm ơn bay lên trong không khí.

Một người đưa kẹo một người nhận, nhưng họ đều ngầm hiểu mà không hỏi ra những vấn đề có thể hợp lý hỏi ra trong tình cảnh này.

Ví dụ như ' cậu mua những kẹo này từ khi nào, tại sao thường ngày không đưa cho tớ? ', lại ví dụ như ' cậu tại sao không hỏi tớ tớ mua kẹo từ khi nào? '.

Tuổi dậy thì là quãng thời gian mà cả con trai lẫn con gái đều dễ nảy sinh cảm tình với nhau, nhưng lại ngại ngùng, không dám bước qua "khoảng cách an toàn" giữa hai bên. Dù là bạn thanh mai trúc mã, thân thiết đến đâu thì chỉ cần tiến gần thêm một chút cũng sẽ cảm thấy lạ lùng, ngượng ngập. Thế nên cả hai chỉ có thể dè dặt thử thăm dò, như đang cách một tấm cửa sổ mà nhìn trộm vào tâm tư của đối phương, tìm kiếm cơ hội để tiến thêm bước nữa.

Xa ở trong bệnh viện, Seiichi Yukimura tâm trạng thấp thỏm mà chờ em gái khác mẹ khác cha thăm bệnh, anh hoàn toàn không biết ngọn lửa trong lòng em gái mình đang lo lắng nên làm thế nào để dập tắt, đã bị một nam sinh dập tắt tâm trạng u ám ấy chỉ bằng vài viên kẹo.

Trên phố buôn bán ngoài bệnh viện, ở cửa hàng hoa Sanada Keiko chọn một bó hoa hướng dương làm chủ đạo, gói lại thật đẹp, rồi cùng Bokuto Koutarou bước về phía bệnh viện.

Đến bệnh viện, họ không thấy bóng dáng Seiichi Yukimura trong phòng bệnh. Chờ Sanada Keiko hỏi thăm y tá phụ trách, họ mới biết trong lời nói bất đắc dĩ của y tá, người Seiichi Yukimura này lại chạy lên sân thượng bệnh viện ngẩn ngơ.

' A a, Yukimura lại chạy lên sân thượng hóng gió? Rốt cuộc là ai đưa chìa khóa cho anh ấy a a a! '

Sanada Keiko im lặng đi theo sau lưng y tá, thắp nến trong lòng cho chị y tá đáng thương. Bệnh nhân mình quản lý thường xuyên chạy lên sân thượng ngẩn ngơ, điều này ai mà không sụp đổ a.

Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đi theo y tá lên sân thượng, đẩy cửa ra liền thấy một bóng người gầy yếu. Thiếu niên tóc lam đang đứng tựa bên hàng rào lưới ngăn của sân thượng, mắt nhìn xa xăm về phía chân trời, không khí xung quanh cho người ta một cảm giác cô độc tịch mịch.

Tái nhợt, gầy yếu – từ ngữ này vậy mà có một ngày sẽ được dùng trên người này? Sanada Keiko ở khoảnh khắc Seiichi Yukimura nhìn qua, nhanh chóng cúi đầu thu liễm cảm tình trong mắt mình, anh ấy không cần (sự thương hại).

"Xin lỗi, không ngờ Keiko và bạn em lại tới sớm như vậy, phiền phức các em đi lên tìm anh." Seiichi Yukimura cười đi qua chào hỏi cô.

Anh ấy nhìn về phía thiếu niên vẻ mặt tò mò bên cạnh Sanada Keiko, ánh mắt quét một vòng trước tiên trên đôi tay và thân hình rắn chắc của người kia, cảm thấy Keiko từng nói về cậu ta trước đây chắc hẳn không phải là khoác lác: "Vị này chính là Bokuto-san, Keiko thường xuyên sẽ nhắc đến cậu trước mặt bọn anh..."

Kéo dài giọng nói, Seiichi Yukimura cố ý dừng lại một chút sau khi nhìn thấy tai Bokuto Kotaro dựng thẳng lên mới nói: "Nhắc đến cậu là một người rất lợi hại, kỹ thuật đánh bóng chuyền rất ưu tú. Hiện tại nhìn thấy tận mắt cậu rồi, quả nhiên là một người rất khỏe mạnh."

Sanada Keiko hoàn toàn không hiểu ý tứ của Seiichi Yukimura, biết người ta lợi hại lại khen người ta khỏe mạnh, không thể hiểu được. Cô ấy thoáng nhìn biểu cảm của chị y tá không quấy rầy mấy người họ hàn huyên bên cạnh.

Cô quyết định đảm nhiệm người biết nhìn ánh mắt nhất trong số học sinh ở đây: "Anh Seiichi chúng ta mau về phòng bệnh đi, phẫu thuật của anh liền trong mấy ngày này đừng để bị cảm."

Seiichi Yukimura xoay người xin lỗi y tá: "Xin lỗi cô Tanaka, tôi chỉ là muốn đi lên hít thở không khí."

Thiếu niên mỹ nam ốm yếu ôn tồn mà xin lỗi, chị y tá có thể làm sao bây giờ đây, chỉ có thể miệng nói không có lần sau lời cứng rắn, hành động nhanh chóng đưa ba học sinh vị thành niên này về phòng bệnh.

Seiichi Yukimura nhìn hoa hướng dương trên tủ, cười nói: "Đây là Keiko và Bokuto mang đến đúng không? Thật xinh đẹp, anh rất thích cảm ơn các em."

Không đợi hai người đứng trước giường bệnh nói chuyện, Seiichi Yukimura duỗi tay sờ soạng cánh hoa mềm mại của hoa hướng dương: "Keiko có thể đi cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua một cái bình hoa lên trang hoa không? Hoa đẹp như vậy, anh muốn cho nó nở rộ thêm vài ngày ở đầu giường của anh. Lần trước Kirihara bọn họ tới không cẩn thận làm rơi vỡ bình hoa, anh hiện tại không có bình hoa."

Đàn anh Kirihara a, vậy thì không bất ngờ.

Sanada Keiko nghĩ đến than vãn anh trai mình mang ra khi nói đến câu lạc bộ tennis, khi về quê chơi vào kỳ nghỉ, mức độ thô tâm đại ý của người này có khả năng là cấp bậc thiên tài đâu.

Cô ấy gật gật đầu, xoay người đi về phía ngoài phòng bệnh: "Vậy em bây giờ đi mua, rất nhanh sẽ trở lại."

Một nửa câu đầu nói cho Seiichi Yukimura, nửa câu sau làm Bokuto Kotaro đang muốn đi theo cô ấy ra ngoài dừng lại bước chân.

Sau khi Sanada Keiko rời khỏi phòng bệnh, hai nam sinh nhìn nhau, trong thời gian ngắn không tìm được chủ đề để nói. Bởi vì trước khi thăm bệnh hôm nay, Bokuto Kotaro và Seiichi Yukimura đều là nhân vật sinh động trong miệng Sanada Keiko, trừ ngẫu nhiên biết được sự tồn tại của đối phương ở chỗ Sanada Keiko, họ về cơ bản vẫn ở phạm vi người lạ.

Tính cách Bokuto Kotaro rộng rãi, cũng không phải người sợ người lạ, nhưng đối mặt với nam sinh lạ mặt thấp hơn cậu một chút này, trong lòng cậu ấy không biết sao mà toát ra một chút cảm giác kính sợ, hoặc là còn có chút chột dạ linh tinh?

Cậu nhìn chằm chằm hai mắt của người trước mặt, thản nhiên mà đi đối mặt sự đánh giá của Seiichi Yukimura. Vừa cảm thấy lúc này dời đi ánh mắt mình liền thua, vừa suy đoán trong lòng cảm giác kính sợ của mình đối với Seiichi Yukimura, có thể là do trọng lượng của danh xưng đại ca.

Seiichi Yukimura im lặng không nói, nhưng đối với lần đầu gặp mặt ấn tượng của anh ấy đối với Bokuto Kotaro vẫn không tồi.

Tứ chi thon dài hữu lực, cơ bắp trên người nhìn là từng chút từng chút tích lũy ra trong vận động thường ngày, ngoại hình cũng còn ổn, ánh mắt thì không tồi. Thực lực trong bóng chuyền anh ấy không biết Bokuto Kotaro đến trình độ nào, nhưng có gan nhìn thẳng hai mắt anh ấy, khí lượng không tồi.

"Bokuto, tôi có thể xưng hô cậu như vậy chứ? Cảm ơn cậu hôm nay đường xa đến thăm tôi, còn mang theo hoa cho tôi." Yukimura Seiichi dời ánh mắt, mở lời trước phá vỡ sự trầm mặc trong phòng bệnh.

Bokuto Kotaro theo lời Yukimura Seiichi gật đầu rồi lắc đầu: "Không, em đi cùng Keiko tới, hoa cũng là Keiko mua."

Nói là sự thật không sai, nhưng nói thẳng ra quá mức thành thật rồi đi? Yukimura Seiichi sửa lại hình tượng Bokuto Kotaro trong lòng vì lời nói đó. Không phải loại hình nhân vương, mà là một loại khác của Kirihara sao?

Anh ấy cười cười với thiếu niên cao lớn đứng trước giường bệnh, kéo ra một cái ghế từ dưới giường bệnh, mời Bokuto Kotaro ngồi xuống: "Lại đây ngồi đi, tranh thủ thời gian Keiko đi xuống mua đồ chúng ta tâm sự."

Bokuto Kotaro đơn thuần không biết hiểm ác nhân gian nghe lời ngồi xuống: "Cảm ơn đàn anh Yukimura! Ấn tượng ban đầu em còn cảm thấy anh không giống người dễ ở chung, không ngờ anh thân thiện như vậy."

Chờ Bokuto Kotaro ngồi xuống xong, Yukimura Seiichi mới chậm rãi dùng cách nói chuyện moi ra không ít đồ vật từ miệng Bokuto Kotaro.

Người trước mặt này thích Keiko, nhưng trước khi Keiko không minh chứng, lại giống như con hổ lang thang ngoài lồng sắt, thèm thuồng miếng mỡ treo trong lồng sắt, trông mòn con mắt lại chần chờ không dám phá vỡ lồng sắt.

A, người này làm không tốt còn ngốc hơn Kirihara đâu, Yukimura Seiichi rút ra kết luận này.

Nếu là Kirihara và Keiko là thanh mai trúc mã, Yukimura Seiichi cảm thấy lúc này họ đã kết giao một khoảng thời gian rồi, rốt cuộc Kirihara chính là dám nghĩ dám làm không suy xét hậu quả, nghĩ muốn cái gì liền duỗi tay đi bắt lấy người.

Mà Bokuto Kotaro trước mặt liền quá cẩn thận? Hẳn là trong nhà có chị gái thành niên nguyên nhân, trên người nam sinh tuổi tác này, cậu ấy biểu hiện thân sĩ ngoài ý muốn.

Yukimura Seiichi đột nhiên cảm thấy hơi đau lòng Sanada Genichirou nhà mình, bị ngu ngốc học đệ tra tấn khi đi học thì tính, về sau còn phải ở chung với em rể ngu ngốc, người bị chọc tức còn không biết vì sao mình tức giận, có chút đáng thương đâu ~

Thông tin cơ bản thu thập xong, Yukimura Seiichi ở giai đoạn đầu nói chuyện trải chăn sau khi kết thúc, lòi mặt chuột: "Bokuto, điểm này cậu thích Keiko tôi chưa nói sai chứ?"

Bokuto Kotaro không chút che giấu mà trước mặt Yukimura Seiichi: "Em thích Keiko! Bởi vì Keiko là cô gái tốt nhất trên thế giới!"

"Hy vọng cậu thích chính là bản thân Keiko, mà không phải Keiko tốt với cậu. Lập tức cao trung Keiko cũng sẽ có chuyện riêng muốn bận rộn, về sau đại học khoảng cách hai bên sẽ xa hơn. Bokuto cậu có thể bảo đảm cậu vẫn luôn bất biến sao?"

Yukimura Seiichi không bị cú đánh thẳng của Bokuto Kotaro đả động, anh ấy có lòng đẩy cặp thanh mai trúc mã này một phen, cũng muốn cho khoảng thời gian sau làm Keiko không có thời gian tới thăm anh ấy, làm anh trai tổng không hy vọng làm đứa trẻ phía dưới nhìn thấy dáng vẻ chật vật của mình.

"Cậu hiện tại còn không dám biểu lộ thái độ thích Keiko của cậu, chờ các cậu về sau càng lúc càng xa, Bokuto cậu còn sẽ có bộ dáng thản nhiên trước mặt ngoại nhân nói ra tâm tình của mình hôm nay sao?"

Bokuto Kotaro không bị lời nói của Yukimura Seiichi dọa đến: "Trước kia không biểu lộ, là bởi vì không ai hỏi sự việc này trước mặt em."

"Người là động vật vẫn luôn thay đổi, nhưng ba năm sau, 10 năm sau, Bokuto Kotaro vẫn là Bokuto Kotaro, sẽ không đột nhiên biến thành một người khác. Hiện tại em có chút ngượng ngùng nói rõ với Keiko, nhưng là sau khi thành niên em hẳn là có can đảm cầu hôn Keiko!"

Phần trước còn nói đến ra dáng, phần sau lấy lời nói của Sanada Genichirou nói tới lại nói đến không ra thể thống gì.

Yukimura Seiichi thở dài: "Cậu nên cảm tạ lời này của cậu không nói ra trước mặt anh trai Sanada Genichirou."

"Đúng rồi." Anh ấy như là mất trí nhớ, mang theo ý vị nhắc nhở, hỏi: "Bokuto cậu vừa rồi nói muốn kết hôn với ai?"

Bokuto Kotaro có chút nghi hoặc, nhưng thành thật mà trả lời câu hỏi của Yukimura Seiichi: "Trừ Keiko bên ngoài còn có thể có ai?"

Yukimura Seiichi: "... Sao ~ thái độ của cậu như vậy cũng rất không tồi."

Hy vọng về sau trước mặt Sanada Genichirou, Bokuto cậu cũng cứng đầu như vậy: )

"Thịch thịch thịch!"

Ba tiếng tiếng gõ cửa có tiết tấu vang lên, Sanada Keiko ôm bình hoa thủy tinh chứa nước trong bước vào phòng bệnh, nhìn thấy hai nam sinh trong phòng bệnh im lặng không nói nhìn chằm chằm lẫn nhau bộ dáng, cô ấy đặt bình hoa lại trên bàn:

"Hai người liền như vậy trợn mắt nhìn, không có nói chuyện sao? Dù sao cũng đều là học sinh thể thao."

Yukimura Seiichi cười khẽ: "Thì ra anh trong mắt Keiko là hình tượng này, rõ ràng khả năng của anh trên phương diện nghệ thuật cũng không thấp nha."

"Vâng vâng vâng, anh lợi hại đâu, chỉ riêng cái việc tùy hứng trốn khỏi phòng bệnh lên sân thượng thôi cũng đủ khiến chị y tá muốn bỏ nghề đi làm nhạc công rồi đấy."

Yukimura Seiichi: "Tại sao?"

Sanada Keiko đặt cuống hoa vào bình hoa, đối với anh ấy giọng điệu thoải mái mà nói: "Bởi vì mỗi lần cô y tá phát hiện giường bệnh của anh trống trơn, là lại hét lên một tiếng chói tai như thể vừa có chuyện kinh thiên động địa vậy đó."

Câu nói đùa này thật lạnh, Yukimura Seiichi cười cười, nhìn về phía Bokuto Kotaro kể từ khi Sanada Keiko đi vào phòng bệnh, liền đặt hơn nửa lực chú ý trên người cô ấy.

Tiếp theo anh ấy như là vô tình đột nhiên tung ra một chủ đề: "Keiko, em thích Bokuto không?"

Sanada Keiko đang chỉnh sửa góc độ bó hoa trong bình, đối với câu hỏi của Yukimura Seiichi không có tâm phòng bị, thuận miệng trả lời: "Đương nhiên thích...!"

Lời nói vừa ra khỏi miệng, Sanada Keiko nháy mắt liền cảm giác được một bó ánh mắt cực nóng chạm tới sau lưng cô ấy, quay đầu lại nhìn qua đối diện với một con cú mèo biểu cảm rõ ràng hưng phấn lên.

Không xong! Sao lại quên cậu ấy ở đây!!!

Thường ngày ở chung với anh Seiichi bọn họ, Bokuto Kotaro đều là không có mặt. Sao cô trò chuyện vài câu với anh Seiichi, liền quên người trước kia không có mặt hôm nay ở đây a a a a! ⎯⎯

Cảm giác nhiệt huyết trên người đều hướng lên trên, nhiệt độ làm đầu mình đều bốc khói, Sanada Keiko hiếm thấy mà làm ra biểu cảm hung ác trên mặt. Cô ấy trừng mắt nhìn Yukimura Seiichi một cái: "Anh bẫy lời em! Đi đây, chờ anh xuất viện lại nói với anh!"

Bỏ lại những lời này, Sanada Keiko liền dùng tốc độ chạy trốn biến mất khỏi phòng bệnh, tốc độ nhanh đến ngay cả hai chàng trai trong phòng — vốn có phản xạ và thị lực động tác nhanh đến mức phi thường — cũng chỉ kịp nhìn thấy một cái bóng mờ của cô còn đọng lại trong võng mạc.

Yukimura Seiichi: "A, Keiko xấu hổ đến bỏ chạy."

Nhìn cánh cửa lớn của phòng bệnh mở toang, Yukimura Seiichi mỉm cười nói với Bokuto Koutarou, người đang do dự, nửa muốn đuổi theo nhưng lại ngại mình:

"Cậu cứ đuổi theo đi, tôi đã giúp cậu tháo gỡ cái lồng sắt rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro