Chương 38
Chạy ra khỏi phòng bệnh, Sanada Keiko vọt tới cửa thang máy sắp đóng, ấn nút thang máy tiến vào bên trong. Cô nhìn cửa thang máy nhanh chóng khép lại trước mắt, thở phào nhẹ nhõm trong lòng.
Tình hình trước mắt không biết giải quyết như thế nào, trong khoảnh khắc phảng phất tất cả dữ liệu trong đầu bị quét sạch, Sanada Keiko theo bản năng liền chọn cách chạy trốn.
Hiện tại chạy về nhà, Sanada Keiko nghĩ Bokuto Kotaro có qua loa thế nào, cũng có thể tự mình đi tàu điện ngầm được chứ?
Không, không cần lo lắng hắn, hắn nhất định có thể tự mình trở về, Sanada Keiko ngừng sự lo lắng dư thừa của mình trong lòng, cảm thấy sâu sắc bản thân mình bị anh trai chọc thủng tâm sự thiếu nữ cần lo lắng hơn so với Bokuto Kotaro sẽ lạc đường.
Màn hình tầng lầu từng cái giảm xuống đi vào đại sảnh tầng một. Khoảnh khắc cửa thang máy mở ra, Sanada Keiko vậy mà nảy ra ý tưởng chạy ra khỏi sinh thiên (thoát khỏi nguy hiểm).
Đáng tiếc, cô nghĩ sai rồi.
Cửa thang máy rộng mở ra không phải ánh sáng sáng ngời bên ngoài, mà là bộ dáng quen thuộc nhưng xa lạ của Bokuto Kotaro.
Người vẫn là người đó, nhưng biểu cảm trên mặt không giống nhau, cho người ta cảm giác hoàn toàn khác biệt.
Cậu ấy đứng ở phía ngoài cùng của đám đông ngoài cửa thang máy, một cái đầu màu trắng nổi bật trong đám người đen kịt. Biểu cảm trên mặt vừa hưng phấn lại vui sướng, Bokuto Kotaro giống như giành được chiến thắng trong một giải đấu quan trọng, đang đứng trên bục giảng chờ đợi người chiến thắng nhận giải.
Đôi mắt cậu ấy vốn dĩ đã sáng ngời và trong trẻo, bất kỳ cảm xúc nào lộ ra trong đó đều có thể làm người ta nhìn thấu ngay lập tức, thuần khiết đến như một hồ nước suối trong, nhưng hiện tại Sanada Keiko lại cảm thấy hồ nước suối này đang sôi trào, mang theo hơi nóng bức người nhào tới trước mặt cô, vô khổng bất nhập làm cô vô pháp tránh né.
Người trong thang máy lần lượt bước ra, Sanada Keiko cũng nhường người, đến lượt cô ra khỏi thang máy, hàm răng không tự chủ được cắn chặt môi dưới, bước chân vững vàng dưới chân tựa hồ cũng bởi vì nhịp tim tăng tốc mà mơ hồ.
Đi trên sàn gạch men sáng ngời, lại làm người ta sinh ra cảm giác chao đảo trên boong tàu.
Rốt cuộc cô vẫn đi tới trước mặt cậu ấy.
Sanada Keiko cúi đầu không dám nhìn biểu cảm trên mặt Bokuto Kotaro, cô sợ hãi nhìn thấy trên mặt cậu ấy biểu cảm tương tự như tự mãn đắc ý, luôn cảm thấy không cam lòng giống như thua cậu ấy vậy.
Giày chơi bóng trong phạm vi tầm mắt vẫn bất động, Sanada Keiko phỏng đoán cậu đang quan sát mình, làm sao bây giờ?
Cũng không khác nhiều so với sự phỏng đoán của cô.
Bokuto Kotaro đang nhìn chằm chằm xoáy tóc nhỏ của Sanada Keiko trước mắt, trong lòng có chút bật cười, rõ ràng thường ngày rất thông minh, sao hôm nay lại ngây ngốc chỉ biết thành thành thật thật ngồi thang máy chạy trốn, ngốc không ngốc, muốn chạy cũng ngồi tới tầng bãi đậu xe ngầm chứ.
Dựa theo sự hiểu biết của cậu đối với cô, trực tiếp chạy thang lầu tới đại sảnh tầng một, quả nhiên canh được cô.
Bokuto Kotaro khom lưng duỗi tay trực tiếp kéo Sanada Keiko trước mặt ôm vào trong ngực: "Bắt được rồi!"
"Liền biết Keiko cậu sẽ tới đại sảnh lầu một rồi chạy, Keiko tuy trông cái gì cũng không để bụng, nhưng cậu thật ra là một người rất tuân thủ quy củ, quỹ đạo hành động rất dễ đoán!"
Tựa hồ bởi vì xác định tâm ý, lần ôm này Bokuto Kotaro không còn bàn tay vàng. Bàn tay cậu ấy vững vàng mà nắm ở bên hông Sanada Keiko, một chút mỡ mềm run rẩy bài trừ từ khe hở ngón tay cậu ấy, đầy tay đều là xúc giác mềm ấm tinh tế.
Tai Bokuto Kotaro đỏ lên, nhưng cậu ấy không hề né tránh, thản nhiên mà ôm Sanada Keiko trong ngực đi ra bệnh viện, thẳng đến ở hoa viên dưới lầu cậu ấy mới buông người trong ngực:
"Vừa rồi ở phòng bệnh liền muốn nói chuyện với cậu, bây giờ nói cũng không muộn, Keiko tớ cũng thích cậu!"
Cho nên hiện tại chính là tỏ tình sao? Sanada Keiko nghẹn một hơi trong lòng, có chút nói không nên lời sự phiền muộn: "Thời gian này, địa điểm này tỏ tình, một chút cũng không chính thức!"
Bokuto Kotaro: "Vậy Keiko muốn cái gì chính thức? Ừm a, ngữ cảnh này dùng nghi thức hay hơn?"
"Chính là không có theo đuổi, thiếu phân đoạn này."Lời này trắng ra đến làm người ta cảm thấy xấu hổ, mà hình người máy tính Sanada Keiko có tâm xấu hổ vì độ đầy đủ của chương trình tình yêu, vẫn khô khan mà nói ra yêu cầu của mình.
Giọng điệu nói chuyện của thiếu nữ trước mắt giống như thường ngày không có phập phồng, nhưng Bokuto Kotaro chính là nghe ra sự thấp thỏm từ trong đó, cảm giác bất an theo mỗi byte âm phù mà bị cậu ấy cảm nhận.
Có xấu hổ như vậy sao?
Trong lòng cậu, yêu cầu của Keiko không tính quá đáng. Chuyện tình yêu, cậu chưa từng có kinh nghiệm, nhưng điểm muốn theo đuổi trước khi kết giao cậu ấy vẫn rõ ràng.
Bất quá, trước chuyện này cậu yêu cầu một cái gì đó cũng có thể đi? Bokuto Kotaro nhìn chằm chằm thiếu nữ xấu hổ đến ngay cả đầu cũng không ngẩng được trước mặt, muốn trắng ra mà đưa ra yêu cầu của mình: "Ừm ừm, tớ đã biết, tớ sẽ nỗ lực theo đuổi Keiko!"
Câu nói khẳng định này của cậu ấy làm Sanada Keiko ngẩng đầu lên, đi nhìn trộm thần sắc Bokuto Kotaro. Bokuto Kotaro chờ chính là cơ hội này, cậu ấy nhìn chăm chú đôi mắt nàng, không chút né tránh mà đưa ra tố cầu của mình:
"Tớ sẽ đi theo đuổi Keiko, nhưng trước chuyện này Keiko muốn xưng hô tên tớ thân cận hơn, kéo gần quan hệ trước từ tên bắt đầu đi!!!"
Muốn gọi Kotaro sao?
Sanada Keiko run rẩy môi, vô pháp thoải mái mà phun ra mấy âm tiết đơn giản này.
Hoàn cảnh tạo nên con người, nàng ở hoàn cảnh Nhật Bản này cũng bị thay đổi bởi hoàn cảnh đặc sắc địa phương. Nhật Bản là một xã hội nhân tình lạnh nhạt, người với người rất chú ý khoảng cách lẫn nhau, phương thức xưng hô một người có thể nhìn ra mức độ thân mật quan hệ lẫn nhau.
Cùng cấp đối cùng cấp, cấp trên đối cấp dưới, phương thức xưng hô từng người khác nhau. Trong đó bằng chứng dễ dàng nhất nhìn ra mức độ thân mật quan hệ lẫn nhau, chính là tần suất ứng dụng kính ngữ trong giao tiếp hàng ngày giữa cùng cấp.
Sanada Keiko và Bokuto Kotaro ở chung, hai người đều rất tùy ý, nhưng xem ở chi tiết Sanada Keiko vẫn luôn xưng hô Bokuto Kotaro là Bokuto, mà Bokuto Kotaro lại xưng hô Sanada Keiko là Keiko.
Một cái là họ, một cái là tên, quan hệ lại gần, cũng có thể nhìn ra Sanada Keiko có một khoảng cách đối với Bokuto Kotaro. Tuy rằng khoảng cách này gần gũi có thể bỏ qua, nhưng cũng là khoảng cách, Bokuto Kotaro rất để ý.
Hồi nhỏ không phát giác vấn đề này, hiện tại là bởi vì mình muốn thay đổi vị trí của Keiko trong lòng mình, mà ngượng ngùng mở lời.
"Keiko, tại sao không xưng hô tớ Kotaro?"
Cậu thật sự hỏi ra miệng, tay Sanada Keiko căng thẳng mà nắm chặt thành nắm đấm. Ban đầu xưng hô cậu ấy là Bokuto, bởi vì Sanada Keiko cảm thấy máy tính và con người vẫn có chênh lệch. Sau này liền quen cách gọi Bokuto này, sau này biến hóa sinh lý tuổi dậy thì, tâm sinh ảo tưởng đối với nam tính, đặc biệt là nam tính ưu tú, nàng liền hoàn toàn sai sót cơ hội sửa miệng.
Luôn cảm thấy hô lên tên người này, đầu óc nàng liền sẽ bị cháy hỏng bởi nhiệt độ cơ thể tăng vọt, hoàn toàn mất đi năng lực suy nghĩ!!!
Chính là cậu ấy giống như rất chờ mong bộ dáng, ánh mắt không ngừng né tránh của Sanada Keiko bị người trước mắt bắt được.
Lời cậu ấy tung ra vừa rồi rất hấp dẫn người, vậy theo ý cậu ấy, thử xem xem:
"Ko... Kotaro."
Bokuto Kotaro: "Ừm ừm, tớ nghe được!"
Nàng vậy mà cảm thấy xấu hổ vì gọi tên người ta!? Không xong, tim đập của mình bắt đầu tăng tốc, Bokuto Kotaro cười ôm Sanada Keiko vào trong ngực, thẳng thắn cảm xúc của mình: "Oa oa, tim đập đều bắt đầu tăng tốc!"
"Keiko cậu nghe thấy không? Tiếp theo còn xin chỉ giáo nhiều hơn, tớ sẽ làm Keiko vẫn luôn nhìn tớ!"
Đột nhiên không kịp phòng ngừa bị kéo vào vòng ôm dày rộng, vòng ôm mang theo hương thơm bạc hà và mùi kẹo, gương mặt Sanada Keiko bị Bokuto Kotaro ấn chặt trên ngực mềm mại mang theo đàn hồi.
Thính giác nhanh chóng mà thay chủ nhân bắt lấy tiếng nhảy ở trung tâm ngực, làm nàng không khỏi cũng cảm thấy một trận tim đập nhanh vô pháp khống chế.
Sau này cái gì cũng không xảy ra, hai người liền cứ ngốc như vậy ôm nhau mười lăm phút trong hoa viên bệnh viện. Trên tàu điện ngầm hồi trình tay nắm tay, lẫn nhau đều có chút không dám nhìn đối phương.
Có lẽ không dám nhìn mặt người khác chỉ có mình? Sanada Keiko nằm trên giường mình ban đêm giơ lên tay phải của mình hiển nhiên trầm tư, giống như ở sau khi Bokuto xác nhận chuyện mình thích hắn, ánh mắt cậu ấy liền lại vô pháp che lấp.
Tay cũng không còn thân sĩ, Sanada Keiko thu hồi tay phải giơ lên trước mắt nắm hờ thành quyền thả lại trước ngực.
Thường ngày cũng có nắm tay với cậu ấy, nhưng đều là nắm tay giống như trẻ con, nhẹ nhàng mà treo, hoặc là tung tăng trong không trung, nhưng hôm nay lần đầu tiên bị nắm lấy thực chặt.
Nhiệt độ cơ thể hơi cao của lòng bàn tay hắn, mềm dẻo mang theo chút vết chai mỏng thô ráp. Trong tay nắm giao nhau, Sanada Keiko lần đầu tiên rõ ràng mà vẽ lại vân tay của Bokuto Kotaro trong lòng.
"A, tâm trạng thích ghét này là chuyện gì xảy ra?" Sanada Keiko nhéo gối đầu nhét vào trong ngực mình lăn vào trong chăn, nghĩ thầm vẫn là mình đi ngủ sớm nuôi đủ tinh thần tốt nhất, bởi vì từ ngày mai bắt đầu chính là ngày đầu tiên xưng hô Bokuto Kotaro là Kotaro.
Sáng sớm, chuông báo thức vang lên sớm hơn, Sanada Keiko mở hai mắt lướt điện thoại di động trên giường, phát hiện khung chat của mình bị nổ tung, bị Bokuto Kotaro khủng bố rất nhiều tin tức, từ ngày hôm qua về nhà đã đến giờ 9 giờ, sau đó từ sáng 6 giờ đến bây giờ.
Hắn hảo kích động...
Bởi vì có người còn muốn kích động hơn mình, Sanada Keiko bình tĩnh xuống. Nàng duy trì dáng vẻ ngày xưa rửa mặt đánh răng thay đồng phục, ăn xong bữa sáng cầm cặp sách ra cửa, mở cửa đón nắng sớm nhìn về phía người quen thuộc trước cửa nhà.
Thân thể cao lớn của thiếu niên đứng thẳng tắp, mang theo cổ trạng thái tinh thần phấn chấn hừng hực. Trừ bộ dáng ngẫu nhiên chơi dây đeo cặp sách có chút trẻ con, cậu ấy trông như người đàn ông trưởng thành vậy.
Sanada Keiko hít sâu một hơi, đi về phía Bokuto Kotaro chờ ở cửa nhà mình: "Kotaro, chào buổi sáng!"
Hầu như vừa mới nàng mở miệng, tầm mắt Bokuto Kotaro liền nhìn về phía nàng, tay cũng giống như tranh công vội vàng mà lấy ra một cái hộp cơm từ trong bao, lay động trước mắt Sanada Keiko: "Keiko, tớ làm cơm hộp cho cậu!"
Sanada Keiko: "Cơm hộp béo phì!? Nhưng đây không phải nên là tớ làm cho cậu sao?"
Còn có, Kotaro cậu trừ khóa gia chánh ra bếp, thường ngày đều không có nấu cơm a, cơm hộp này tớ ăn hôm nay sẽ không chết đi!?
Bokuto Kotaro không biết bạn thanh mai trúc mã nhà mình phun tào trong lòng, kiêu ngạo mà đứng thẳng ngực mình: "Keiko cậu không phải vẫn luôn phục khắc thực đơn của tớ sao? Ngày hôm qua tớ nói với mẹ muốn từ hôm nay trở đi theo đuổi cậu, chuẩn bị cơm hộp tình nhân chính là bước đầu tiên!"
Sanada Keiko nghe thấy lời Bokuto Kotaro nói, cảm thấy cả người mình như là đang ở gió lạnh thân thể đều trở nên cứng đờ: "Tại sao phải nói với mẹ a, Kotaro?"
Bokuto Kotaro có chút ngượng ngùng mà ho khan một tiếng: "Bởi vì tài nấu nướng của tớ cậu cũng biết, tớ một mình hoàn thành không được chế tác cơm hộp, cho nên tớ cần sự trợ giúp của mẹ!"
Cho nên, cậu liền ăn ngay nói thật kể chuyện của chúng ta cho trưởng bối. Sanada Keiko nghĩ mình sốt ruột ra cửa quên mang cơm hộp, vẫn là tiếp nhận cơm hộp trên tay Bokuto Kotaro: "Cảm ơn Kotaro, nhưng về sau vẫn là không phiền phức dì Bokuto."
Hai học sinh vị thành niên yêu đương, còn làm người lớn giúp đỡ, cảm giác này quá xấu hổ!!!
Sắc mặt nữ sinh trước mặt lại đằng một cái đỏ lên, Bokuto Kotaro duỗi tay xoa đỉnh tóc nàng an ủi: "Không sao đâu nha, tớ có trả một nửa tiền tiêu vặt hàng tháng cho mẹ, Keiko không cần lo lắng tiền nguyên liệu nấu ăn, hơn nữa mỗi ngày trở về hộp cơm tớ sẽ rửa cùng nhau!"
Tiếp theo Bokuto Kotaro mang theo một chút ngượng ngùng giọng điệu, nói nhỏ với Sanada Keiko: "Tớ mỗi ngày đều sẽ làm trứng chiên tình yêu cho Keiko, Keiko không thích sao?"
Sao lại không thích a, người mình thích làm trứng chiên tình yêu cho mình. Tuy rằng địa vị có chút đảo ngược, nhưng là trứng chiên tình yêu nam sinh mình thích làm, Sanada Keiko nàng thật sự muốn ăn a!
"...Cảm ơn Kotaro." Và còn nữa — tạm biệt luôn đi, lòng tự trọng đáng xấu hổ của tôi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro