Chương 40
Sanada Keiko nhìn chằm chằm năm người đang ngồi trên sàn nhà phòng học, hỏi: "Đây là câu lạc bộ Mỹ thuật phải không?"
Bàn vẽ đâu? Giá vẽ đâu? Còn có vụn bút chì đầy đất đâu? Sao ngoài hai bức tượng David và Venus, phòng học này lại hoàn toàn không khác gì các phòng học khác?
Mọi người đang ngồi trên mặt đất không phải ôm laptop, thì là ôm điện thoại, còn có người cầm máy chơi game cầm tay, người lợi hại hơn thì thao tác cùng lúc hai thiết bị điện tử. Đây thật sự không phải câu lạc bộ Manga/Anime sao?
Và chơi game im lặng thật sự có cảm giác trải nghiệm sao...
Vài người đang ngồi chơi game trên mặt đất ngây người vài giây vì lời đối thoại của Sanada Keiko, sau đó cô gái tóc buộc hai bím trong số đó bị đẩy ra: "Đúng... đúng vậy, tụi chị đương nhiên là câu lạc bộ Mỹ thuật, em có ý gia nhập câu lạc bộ sao? Chị là Hắc Mộc Linh, trưởng câu lạc bộ."
Ây, hiếm khi nhìn thấy người còn lùn hơn mình trong phạm vi bạn cùng lứa tuổi, Sanada Keiko thầm mừng rỡ trong lòng. Nhưng cùng lúc cao hứng cô cũng không quên đưa ra nghi vấn của mình: "Nếu là câu lạc bộ Mỹ thuật, xin hỏi đàn chị tại sao em không nhìn thấy dụng cụ hội họa đâu?"
Hắc Mộc Linh đối mặt với sự nghi hoặc của Sanada Keiko, phất tay làm tất cả thành viên CLB đang ngồi trên mặt đất đứng lên: "Iraishi, Saka, Saikawa, Tosaki đừng lề mề, mau cho tiểu học muội xem dụng cụ của chúng ta!"
"Nhận được, trưởng câu lạc bộ."
"OK, lát chờ tớ điểm một chút màn hình."
"Tới ~"
"Ừm ừm, chú lùn chúng tớ đây liền tới giúp đỡ ~"
Sanada Keiko: "..."
Nàng vừa rồi có phải nghe thấy cách xưng hô không ổn nào đó.
Sanada Keiko đứng ở cửa, quan sát ba nam sinh và hai nữ sinh trong phòng — trừ cô ra, tất cả đều đang bận rộn sắp xếp lại bàn ghế. Sau khi ghép tám chiếc bàn thành một mặt phẳng lớn, họ đặt lên đó sáu chiếc ghế, rồi mỗi người lần lượt lấy laptop của mình ra từ cặp. Tiếp đó, họ cắm bảng vẽ vào máy tính, mở phần mềm hội họa, rồi đồng loạt quay màn hình về phía Sanada Keiko.
"A, bảng vẽ." Sanada Keiko, trước kia vẫn luôn cùng Yukimura Seiichi chung lớp hội họa, chìm đắm ở thế giới thuần nghệ, ở lúc nhìn thấy những dụng cụ quen thuộc này mới phản ứng kịp trên đời còn có con đường hội họa kiểu này.
Hắc Mộc Linh liên tục gật đầu: "Là là là, câu lạc bộ chúng ta bắt kịp thời đại, theo vào thời đại lựa chọn phương thức hội họa hiện đại hóa, không chỉ nâng cao hiệu suất hội họa còn có thể tăng thêm thời gian giao lưu học tập lẫn nhau giữa các thành viên câu lạc bộ."
Đối với lời trưởng câu lạc bộ, các thành viên câu lạc bộ phía dưới thi nhau phun tào trong lòng:
Saikawa: Bắt kịp thời đại, theo vào thời đại. (bởi vì chiêu được thành viên đều là dân bảng vẽ.)
Saka: Phương thức hội họa hiện đại hóa (. Bởi vì ai trong câu lạc bộ cũng có laptop và bảng vẽ.)
Iraishi: Nâng cao hiệu suất hội họa. (còn không phải là không cần thu thập dụng cụ vẽ tranh dơ bẩn sau khi vẽ xong, có thể về nhà sớm hơn.)
Tosaki: Tăng thêm thời gian giao lưu lẫn nhau giữa các thành viên câu lạc bộ. (Rõ ràng là tụi này chỉ chơi game rồi chửi nhau như mấy đứa nghiện, sau đó vì để có có vợ đẹp mới để ngắm mà phải năn nỉ nhau vẽ thêm hàng mới, đúng không?)
Sau bài phát biểu "chào mừng thành viên mới" và các thành viên cũ phiên dịch lại cho dễ hiểu, bốn người cuối cùng đã biết vì sao trưởng câu lạc bộ Mỹ thuật của họ là Hắc Mộc Linh. Không phải bởi vì kỹ thuật vẽ của cô cao, cũng không phải bởi vì khuôn mặt loli của cô – mà là bởi vì tài năng nói dối trắng trợn này của cô gái này.
Câu lạc bộ bảng vẽ đầy nhiệt huyết a, tuy rằng không giống dự đoán trước kia của Sanada Keiko, nhưng nàng nhìn các thiết bị kết nối máy tính này còn cảm thấy rất thân thiết. Vậy thử xem sao: "Đây là thư xin nhập bộ của em, xin học tỷ Hắc Mộc nhận lấy."
Hắc Mộc Linh tiếp nhận thư xin nhập bộ của Sanada Keiko, liếc qua lý do nhập bộ và thâm niên vẽ viết trên đó sau, mỉm cười gật đầu: "Ừm ừm, Sanada Keiko, hoan nghênh em gia nhập CLB, Sanada-kouhai!"
Sau đó nàng lần lượt giới thiệu các thành viên trong phòng học cho Sanada Keiko.
"Chị, Hắc Mộc Linh, năm 3." Hắc Mộc Linh chỉ vào chính mình giới thiệu với Sanada Keiko, tiếp theo mới dựa theo thứ tự niên cấp giới thiệu cho Sanada Keiko:
"Nam sinh tóc đen mắt xanh dương là Shoutarou Iraishi, giống chị là năm 3."
Shoutarou Iraishi gật gật đầu với Sanada Keiko: "Chào học muội, hoan nghênh em gia nhập."
"Nam sinh tóc đỏ mắt đỏ là Yuichi Tosaki, cậu ấy vốn dĩ năm nay cũng nên là năm 3, nhưng là bởi vì nguyên nhân gia đình lưu ban, em cứ coi cậu ấy như năm 2 bình thường đối đãi là được."
Yuichi Tosaki mở miệng vốn muốn chào hỏi với Sanada Keiko, lại không ngờ chuyện đầu tiên há mồm chính là ngáp, cậu ấy có chút xấu hổ mà sờ sờ tóc mái của mình: "Hoan nghênh hoan nghênh! ~"
"Tiếp theo tóc tím Izumi Saka và tóc đen Kana Saikawa đều là năm 2 bình thường."
Hai người họ trông tính cách rụt rè hơn so với hai người trước, đều cười cười nói với Sanada Keiko: "Hoan nghênh em gia nhập tụi chị, học muội."
Sanada Keiko chờ các sepai được trưởng CLB giới thiệu xong, mới hướng về các senpai khom lưng: "Cảm ơn mọi người đã chào đón em. Sau khi gia nhập câu lạc bộ, mong các anh chị chỉ dạy thêm cho em."
Chờ cô nói xong câu đó, các đàn anh đàn chị đứng thẳng tắp trước mặt cô nháy mắt đều tự tìm ghế dựa ngồi xuống liền nằm liệt thành một đống:
"Hảo hảo, học muội Sanada thật đáng yêu."
"Chính là so với ngụy loli trưởng CLB này, học muội Sanada mới năm nhất đáng yêu gấp bội, phối hợp nhan sắc vẫn là trắng cộng xanh dương — phối màu kinh điển, mãi mãi không bao giờ lỗi thời~"
"Khát quá! Vừa rồi chửi rủa làm tớ đau họng, ai uống Coca của tớ?"
"Bút của tớ đâu?"
"Không biết, ai mà biết."
"Muốn ăn khoai tây lát."
Cảnh tượng trăm thái chúng sinh này làm Sanada Keiko suýt chút nữa như mơ hồ quay lại "thời máy móc" của kiếp trước. Cái mùi vị này cái cảm giác này, nàng lại nhớ lại bộ dáng bị chủ nhân cũ cùng bạn bè của nàng chi phối.
Nếu là cảnh tượng trước mắt đổi từ phòng học thành phòng ngủ, nàng liền có thể dễ dàng nhập vai.
Hắc Mộc Linh nhìn học muội trước mắt duy trì biểu cảm vừa vào phòng học, hoặc là nói nàng vẫn luôn mặt vô biểu tình, Hắc Mộc Linh không nhìn ra nàng đang suy nghĩ cái gì. Là người còn đang đứng thứ hai trong phòng học, Hắc Mộc Linh cảm thấy mình cần biểu hiện ra dáng vẻ đáng tin cậy của mình:
"Sanada-san có tiếp xúc bảng vẽ bao giờ chưa? Trong nhà có laptop không? Hoặc là máy tính bảng cũng được."
Sanada Keiko gật gật đầu: "Những cái này em đều có chỉ là không có bảng vẽ."
"Vậy dùng của chị đi, nếu em không ngại. Trước kia lần đầu tiên dùng tablet, bảng vẽ đột nhiên có một ngày không có cảm ứng lực nhấn, chị tưởng nó hỏng rồi cho nên mua cái mới." Hắc Mộc Linh nói với Sanada Keiko. Nói xong nàng nghĩ nghĩ lại bổ sung: "Người mới bắt đầu thì chưa cần thiết phải dùng thiết bị quá tốt đâu, nên chị mới định cho em mượn bảng cũ của chị — coi như dùng tạm để làm quen, trang bị khởi đầu cũng đủ rồi."
Sanada Keiko chấp nhận thiện ý của Hắc Mộc Linh: "Cảm ơn đàn chị."
Sau khi mời Sanada Keiko ngồi xuống, Hắc Mộc Linh lấy bộ dụng cụ của mình ra, rồi kiên nhẫn cầm tay hướng dẫn cô làm quen với bảng vẽ. Từ những thao tác cơ bản như chức năng phần mềm và các phím tắt, cho đến phần khái quát về cách sử dụng layer (lớp vẽ) sau này — cô đều giảng giải cẩn thận, từng bước một.
Sau khi hướng dẫn xong cho Sanada Keiko và cùng cô hoàn thành bức vẽ đầu tiên bằng bảng vẽ trong đời, Hắc Mộc Linh quay lại nhìn đám thành viên cũ — những kẻ vốn có bản tính "ru rú trong nhà" đã bắt đầu lộ rõ — rồi nói lớn:
"Được rồi! Hôm nay thật hiếm khi chúng ta chào đón được một thành viên mới mà không bị dọa chạy mất. Vậy thì nhân dịp này, cả câu lạc bộ mình ra ngoài hoạt động một chút nhé — đi vẽ ký họa người thật nào!"
Dưới sự kêu gọi của nàng, sáu người câu lạc bộ ôm bút và sổ ký họa của từng người lén lút mà tới sân thể dục tập hợp.
Sanada Keiko nhìn mấy câu lạc bộ đang hoạt động trên sân thể dục, đại khái đoán được hôm nay hẳn là sẽ vẽ họa sĩ thể: "Học tỷ Hắc Mộc, chúng ta muốn đi câu lạc bộ nào lấy tài liệu đâu?"
Hắc Mộc Linh cười hì hì, vuốt cằm ca ngợi: "Lấy tài liệu? Từ này dùng thật hay, hảo nó hiện tại chính là của tớ."
"Trưởng câu lạc bộ này luôn luôn dân chủ, đến sân thể dục chỉ là vì tập hợp, tiếp theo mọi người muốn đi câu lạc bộ nào lấy tài liệu thì đi câu lạc bộ đó, một giờ sau trở về tập hợp mỗi người giao ba tấm họa là được, nhiệm vụ rất nhẹ nhàng ~"
Tosaki Yuichi: "Ca ngợi trưởng câu lạc bộ, vậy tớ đi câu lạc bộ Cung Đạo."
Iraishi Shoutarou: "Tớ cùng Saka đi câu lạc bộ Kiếm Đạo."
Chờ các nam sinh rời khỏi sau, Saikawa Kana vẫy tay với Sanada Keiko: "Sanada, chị cùng đàn chị Linh đều tính toán đi câu lạc bộ Bóng chuyền, em có muốn đi cùng tụi chị không?"
Sanada Keiko: "Em vốn dĩ tính toán cũng là đi câu lạc bộ Bóng chuyền, cảm ơn đàn chị mời."
Hắc Mộc Linh có chút kinh ngạc, nàng vốn dĩ cho rằng Sanada Keiko là tân sinh sẽ không quen thuộc Fukurodani, không ngờ nàng đã sớm xác định mục tiêu trong lòng: "Ai? Sanada em có người quen trong câu lạc bộ Bóng chuyền sao?"
Sanada Keiko: "Ở bóng chuyền nam có người quen."
Bóng chuyền nam, người quen, từ khóa bắt được!
Saikawa Kana tò mò hỏi: "Là ai a? Bọn chị có quen không?"
Sanada Keiko lắc đầu: "Là cùng em giống nhau đều là năm nhất, Bokuto Kotaro."
Hắc Mộc Linh gật gật đầu tỏ vẻ mình đã biết, sau đó mang theo Sanada Keiko và Saikawa Kana đi đường tắt tới sân vận động nơi câu lạc bộ Bóng chuyền nam Fukurodani, ở lúc Sanada Keiko nghĩ từ cửa chính quang minh chính đại mà đi vào, một phen kéo nàng đến dưới cửa sổ nhỏ bí ẩn bên hông sân vận động.
Sanada Keiko: "Chúng ta vì sao muốn vẽ ở chỗ này?"
So với Saikawa Kana đã thấy nhiều không trách mà chỉ lo mở ra vở chuẩn bị vẽ tranh, nàng ôm bút và vở hoàn toàn không hiểu thao tác Hắc Mộc Linh.
Hắc Mộc Linh ý bảo Sanada Keiko ngồi xổm xuống sau, mới dùng tay trái chỉ vào cửa sổ nói với nàng: "Căn cứ kinh nghiệm nhiều năm của chị, vị trí này và góc độ này càng có thể thưởng thức vẻ đẹp của đội bóng chuyền nam trường Fukurodani của chúng ta!"
Sanada Keiko hướng tới cửa sổ nhỏ hình chữ nhật nhìn về phía sân vận động, liếc mắt một cái liền thấy Bokuto Kotaro đứng trong các tân sinh nhập câu lạc bộ bóng chuyền, vẻ mặt xao động trong đám người, giữ thói quen đặc trưng như một loài chim, liên tục nghiêng đầu và chuyển động cổ một cách sinh động, chẳng thể lẫn vào đâu được.
Vừa mới đưa mắt nhìn qua, Sanada Keiko lập tức bị Bokuto Kotaro phát hiện.
Bị cậu ấy phát hiện mình cùng các cô gái khác đang giao lưu bí ẩn, nhìn lén nam sinh câu lạc bộ bóng chuyền Fukurodani.
Sanada Keiko lần đầu tiên trong đời trải nghiệm cái gì là xấu hổ.
Bị tên Kotaro này phát hiện còn đỡ, nhưng là ngay cả khi hắn đầy mặt nghi hoặc không nói lời nào, biểu cảm sinh động trên mặt hắn cũng thu hút không ít người hướng tới vị trí ba người Sanada Keiko các nàng nhìn qua.
So với sự xấu hổ của Sanada Keiko, trưởng câu lạc bộ Mỹ thuật Hắc Mộc Linh càng thêm thản nhiên, nàng đối với các nam sinh vọng lại nháy mắt sau, liền cười tủm tỉm mà mở ra sổ ký họa bắt đầu sáng tác tình cảm mãnh liệt.
Sanada Keiko ở lúc phát hiện Hắc Mộc Linh vô pháp cùng mình đồng cảm như bản thân mình cũng bị, đem ánh mắt đầu hướng về phía Saikawa Kana, sau đó phát hiện người này căn bản không để ý, thậm chí nàng sớm đã tìm hảo đối tượng, bắt đầu vung bút sáng tác.
Trong ba người, cũng chỉ có mình có tâm xấu hổ nhân loại chuyện này, làm Sanada Keiko có chút vô ngữ. Cô khẽ dựng ngón trỏ lên ra hiệu "im lặng" với Bokuto Kotaro, ý bảo cậu đừng làm gì thêm ở phía sau, cũng mở ra sổ ký họa trong tay chuẩn bị vẽ.
Đến khi đội bóng chuyền nam bắt đầu buổi tập làm quen cho các tân binh, Sanada Keiko mới hiểu được vì sao Hắc Mộc Linh lại nhất quyết kéo họ đến đúng vị trí này — đây chính là góc nhìn hoàn hảo nhất để quan sát toàn bộ sân đấu và các động tác đẹp mắt của đội Fukurodani.
Từ góc nhìn hơi ngước lên từ dưới, không chỉ có thể quan sát được đường cong cơ bắp săn chắc của phần chân nam tính, mà khi họ nhảy lên đập bóng, còn có thể thoáng nhìn được cơ bụng săn chắc phập phồng qua lớp áo thun.
Góc nhìn "ác quỷ" này vừa thỏa mãn thị giác, vừa mang lại trải nghiệm hiếm có, khiến Sanada Keiko nhận ra tận cùng sự tinh quái và táo bạo trong cách con người tận dụng cơ hội.
Phía trên có rất nhiều điểm phun tào, nhưng là Sanada Keiko nghĩ đến một câu lời nói thông dụng đời trước, tới cũng tới rồi.
Nàng tới cũng tới rồi, còn bị Kotaro phát hiện.
Nàng tới cũng tới rồi, còn không chỉ bị Kotaro một người phát hiện.
Ở điều kiện như vậy không vẽ xong ký họa liền rời đi, Sanada Keiko cho rằng quá có hại, vì thế nàng lập tức liền chọn Bokuto Kotaro đặt bút.
So với các đàn anh đàn chị bày tư thế biểu diễn phong cách thành thục, Sanada Keiko trong lòng vẫn là có chút thấp thỏm. Điều này liền dẫn tới cô mỗi vẽ vài nét bút liền nhịn không được đi quan sát sắc mặt những người còn lại trong sân, thẳng đến nàng liên tiếp vài lần bắt giữ biểu cảm của một huấn luyện viên khác trên sân.
Huấn luyện viên xa lạ này thường thường sẽ chỉ vào chỗ câu lạc bộ Mỹ thuật họ ngồi xổm vẽ ký họa, nói với các nam sinh trong sân, sau đó tiết tấu thi đấu trong sân liền sẽ nhanh hơn, bóng đánh đến càng hung càng mãnh.
Xác định vài lần đồ vật nhìn thấy đều là tương đồng sau, Sanada Keiko hiểu ra, các nàng vẽ tranh ở góc này là chuyện được huấn luyện viên ngầm đồng ý, đại khái họ còn dùng các nàng đi kích thích các nam sinh câu lạc bộ huấn luyện càng ra sức, lý do cũng dễ đoán, dù sao cũng chính là một số lời họ đang bị các cô gái đáng yêu nhìn.
Đầu tiên là trưởng câu lạc bộ các nàng, lại thêm huấn luyện viên, Sanada Keiko dùng đầu nắp bút trong tay chọc cằm mình, nghĩ thầm mình trên đường trở thành nhân loại còn phải học đâu.
Mỹ nhân kế và nhìn đã mắt, trưởng câu lạc bộ và huấn luyện viên cùng có lợi, nhân loại cái gì đó thật đáng sợ đâu, đùa bỡn nam sinh cao trung ngây ngốc trong lòng bàn tay......
Hơn nữa vì sao Bokuto Kotaro cậu cũng trúng chiêu!?
Sanada Keiko nhìn Bokuto Kotaro mỗi lần đập bóng, đạt được điểm trên lưới bóng chuyền trong sân, vẻ mặt đòi khen ngợi phóng lại, tư thế y hệt một con cú mèo đang kì vọng được tìm bạn tình. Cô mỗi lần thấy là lại muốn che mặt một lần.
Koutarou, cơ bụng cậu bị tớ nhìn thấy hết rồi, lại còn mồ hôi chảy dài xuống cạp quần suốt quá trình...
Đối với phong cảnh quyến rũ như vậy, Sanada Keiko lại là cái đầu máy tính, cô cũng không tài nào không mang một tí sắc dục vào để thưởng thức cảnh đẹp trước mắt.
Thật lòng xin lỗi Kotaro, tớ hình như ngay ngày đầu tiên đọc Fukurodani, đã gia nhập một CLB thực ghê gớm rồi!!!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro