Chương 43

Sau khi nhân viên ê-kíp Nhật Diệu đi xa, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đứng tại chỗ nhìn theo họ tránh ra. Họ liếc nhìn nhau rồi lại tức tốc dời mắt đi, quay đầu không nhìn đối phương.

Không khí giữa hai người yên tĩnh vài phút, rồi mới dần dần trở lại bình thường.

Vứt bỏ chiếc ly champagne rỗng cùng hộp mì xào đã ăn hết, tay thiếu nam thiếu nữ lại dắt nhau, cùng nhau lắc lư giữa tuyết hoa anh đào. Thỉnh thoảng, còn có vài cánh hoa nghịch ngợm chui vào kẽ hở ngón tay của họ.

Đi được vài mét, Sanada Keiko cũng đã ăn món bánh thủy tinh huyền mà cô muốn. Nhưng khi ăn, cô chỉ cảm thấy mùi vị nhạt nhẽo, có lẽ là cảm giác chua chua ngọt ngọt trong lòng đã quá rõ ràng.

Bữa trưa hai người ăn là bạch tuộc viên, cơm nắm vị hoa anh đào và mì sợi. Ăn no nê xong thì cơn buồn ngủ ập đến. Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đều có thói quen ngủ trưa, nên họ lập tức quyết định về nhà ngủ một giấc thật sảng khoái rồi mới tiếp tục hành trình hẹn hò hôm nay.

Ở trong nhà ngủ no nê, viết một chút bài tập, rồi một lần nữa mặc yukata xuất phát từ nhà. Tới địa điểm ngắm hoa anh đào buổi sáng, Sanada Keiko được Bokuto Kotaro sắp xếp đứng đợi bên ven đường.

Sanada Keiko đứng dưới cây hoa anh đào, nhìn Bokuto Kotaro chạy băng qua đường cái hướng đến cửa hàng tiện lợi đối diện.

Không đợi lâu, cô liền thấy cậu xách theo một cái túi ni lông đi tới. Nhìn hình dáng túi, bên trong chắc là đựng một cái hộp gì đó linh tinh. Bokuto Kotaro không nói cho cô biết cậu mua cái gì. Sanada Keiko biết đây chắc lại là một bất ngờ, nên cô đầy mong đợi trong khoảng thời gian hiếm hoi Bokuto Kotaro giữ được sự thần bí này.

Gần đến chiều tối, các quầy hàng hai bên bờ sông ngày càng nhiều hơn. Nhiều loại hương thơm đồ ăn cùng với tuyết hoa anh đào hòa quyện vào giữa đám đông, làm dạ dày mọi người vốn chưa đói cũng dần dần bị đánh thức.

Đi được không bao lâu, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro trên tay đã có mấy hộp sushi để vừa đi vừa ăn, chờ đợi thời điểm ánh sáng tốt nhất để lưu lại bức ảnh chụp chung ngắm hoa anh đào. Sanada Keiko cảm thấy ảnh chụp buổi sáng là đủ rồi, nhưng Bokuto Kotaro không muốn. Bức ảnh chụp chung mà cậu muốn phải là ảnh chụp hai người lộ mặt. Lý do cậu dùng để thuyết phục Keiko rất nhanh là: "Khó khăn lắm mới được mặc yukata mà."

Họ nhàn nhã ngồi ở quầy hàng ven đường, gần đó là đám đông ngắm hoa anh đào vui đùa ồn ào. Phía xa đối diện đường cái là dân văn phòng đang quay lại vội vã. Sự nhàn nhã đối lập với sự bận rộn. Điểm tương đồng duy nhất của hai bên là lúc này họ đều đang đắm chìm dưới tuyết hoa anh đào.

Gió nhẹ cuốn lên cánh hoa màu hồng nhạt. Quần áo tối màu trên người mọi người dường như đều trở nên dịu dàng hơn vài phần vì được những cánh hoa điểm xuyết.

Chụp ảnh chung trong bối cảnh như vậy, hơi thở thanh xuân của thiếu nam thiếu nữ trên ảnh chụp gần như muốn xuyên thủng màn hình, mang theo sự vui sướng của ánh sáng mới sinh chiếu rọi lên người xem.

"Đẹp thật ~"

"Hay quá ~"

Sanada Keiko và Bokuto Kotaro ghé đầu vào nhau lật xem những bức ảnh chụp chung họ vừa chụp vài phút trước trên điện thoại di động.

Thưởng thức phong cảnh dưới ánh sáng màu cam ấm áp của buổi chiều tà, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro tìm một quán ăn Trung Quốc gần đó để giải quyết bữa tối. Đồ ăn Trung Quốc rẻ và nhiều, khiến hai người ăn rất thỏa mãn. Sau khi ăn xong, trong sự mong đợi của Sanada Keiko, Bokuto Kotaro nắm tay cô, đi từ một con ngõ nhỏ đi thẳng đến một công viên nhỏ.

Trong công viên cũng có cây hoa anh đào. Mấy cây hoa anh đào thấp bé tạo thành rừng hoa mini cũng có người đến thưởng thức. Lúc Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đến, vừa vặn thấy mấy gia đình đang dọn dẹp khăn trải ăn dã ngoại.

Trên đường đi, khi lướt qua mọi người, Sanada Keiko bắt gặp ánh mắt tò mò của một đứa trẻ trong đám đông. Cô cười nhẹ với nó, rồi quay đầu lại chú ý đến Bokuto Kotaro đang dẫn cô đến một khoảnh đất trống khuất trong góc công viên.

Bokuto Kotaro: "Chính là chỗ này!"

Người trước mặt dừng bước theo tiếng nói. Sanada Keiko quay đầu nhìn thoáng qua đèn đường sáng rực, rồi lại nhìn về phía góc tối tăm họ đang đứng. Nơi này trừ hai cây hoa anh đào thấp bé, chẳng có gì khác cả?

"Keiko, giúp tớ cầm điện thoại di động một chút được không?"

Chỉ vừa mới phân tâm đánh giá xung quanh, cô liền phát hiện Bokuto Kotaro đã ngồi xổm xuống trên mặt đất. Cậu ta sơ ý đến mức tay áo yukata rơi xuống đất cũng không hay biết, chỉ cúi đầu chuyên tâm tháo đồ vật trong túi ni lông trên tay.

"Hảo úi." Sanada Keiko cầm điện thoại di động mở đèn pin của Bokuto Kotaro, giúp cậu chiếu sáng.

Dưới hành động hai tay Bokuto Kotaro mở túi đóng gói, Sanada Keiko thấy được đồ vật cậu mua. Là pháo hoa dây hương ư? Sanada Keiko trong lòng có chút bất ngờ nho nhỏ: "Thật hoài niệm, bây giờ cửa hàng tiện lợi còn bán cái này à?"

"Ừm ừm, có chứ." Bokuto Kotaro cười quay đầu giải thích với Sanada Keiko: "Tớ lên mạng tìm, yukata là gắn liền với lễ hội. Mà nói đến lễ hội, quả nhiên phải là pháo hoa chứ! Pháo hoa!"

"Nhưng mà tự mình phóng pháo hoa sẽ bị mắng, nên tớ nghĩ chúng ta châm cái này đi?"

"Nhỏ nhỏ thôi, pháo hoa thuộc về chúng ta!"

Không cách nào hình dung được biểu cảm của Bokuto Kotaro lúc nói lời này, Sanada Keiko cảm thấy đầu óc mình hôm nay lại bắt đầu choáng váng. Nhỏ nhỏ, pháo hoa của chúng ta sao?

"Lãng mạn thật đấy, hiếm khi Kotaro cậu lại nói chuyện như vậy." Sanada Keiko cười khẽ. Từ phút này trở đi, cô bắt đầu hiểu vì sao nhân loại lại mê muội vì hai chữ lãng mạn này đến tận bây giờ.

Bokuto Kotaro vừa lục tìm bật lửa trong túi ni lông, vừa oán trách với Sanada Keiko: "Cái gì tớ cũng biết chứ, tiết Ngữ văn cũng đã dạy Vạn Diệp Tập cùng thơ ca nước ngoài các thứ, tớ vẫn có thể nói chút lời làm cậu vui mà."

Sanada Keiko: "Ai ~ Chỉ là tớ mỗi ngày thấy cậu liền rất vui vẻ rồi."

Bokuto Kotaro: "... Khụ khụ, xem ra tớ cũng không cảm giác sai."

Lời này nghe có chút hài hước kiểu "vịt chết vẫn còn cứng mỏ" (ý chỉ cố gắng chống chế dù đã lộ rõ), Sanada Keiko dịch chân tới gần Bokuto Kotaro hơn, duỗi tay ấn vào đầu gối cậu, tới gần tai cậu thì thầm: "Kotaro, tai cậu đỏ rồi kìa."

Bokuto Kotaro: "!!!"

"Phanh!"

Sanada Keiko hơi kinh ngạc mở to mắt, nhìn Bokuto Kotaro ngửa người sau ngồi xuống đất phát ra một tiếng động lớn. Ánh mắt theo chùm sáng trắng của đèn pin điện thoại di động, Sanada Keiko thấy được Bokuto Kotaro đỏ mặt, ánh mắt lảng tránh không dám nhìn người trước mặt: "Ai, cậu đừng, đừng thổi khí bên tai tớ, ngứa quá!"

Là lý do ngứa sao? Chỉ là cô nhớ rõ Bokuto Kotaro cũng đâu có sợ ngứa. Sanada Keiko thu tay đang chống ở bên mặt, phàn nàn: "Cậu sợ ngứa từ khi nào vậy?"

...... Cô còn hỏi!

Bokuto Kotaro tại giây phút này, coi như đã hiểu được sự xấu hổ của Sanada Keiko khi bị cậu phát hiện cảnh tượng lần đầu tới: "Tớ cũng không biết, trước kia cũng không biết tai tớ sợ ngứa như vậy. Chúng ta mau châm pháo hoa dây hương đi!"

Sanada Keiko nhặt chiếc bật lửa rơi trên mặt đất do Bokuto Kotaro té ngã: "Được được được, châm liền đây, cũng đã lâu không chơi cái này."

Thấy lực chú ý của Sanada Keiko dời đi, Bokuto Kotaro mới nhanh chóng đứng dậy khỏi mặt đất, một lần nữa ngồi xổm xuống, chột dạ sửa lại tà áo yukata, rồi tiếp lời Sanada Keiko: "Tớ nhớ hồi tiểu học, chúng ta thi thoảng chơi vài lần rồi không đụng vào nữa."

Châm pháo hoa dây hương, Sanada Keiko nhìn quả cầu nhỏ màu cam hồng xuất hiện trước mắt: "Tới tới, cháy lên rồi. Nói đến cũng đúng, lâu rồi không chơi nó, bây giờ châm, cảm thấy mong đợi thật đấy."

"Rõ ràng đây là pháo hoa nhỏ châm trong đêm mùa hè, nhưng châm nó vào ban đêm mùa xuân dưới cây hoa anh đào thì thật thú vị."

Trong lúc nói chuyện, pháo hoa dây hương trong tay cô gái đã từ trạng thái nụ hoa tròn tròn ban đầu chuyển sang trạng thái mẫu đơn thịnh phóng, trông như sắp sửa chuyển sang trạng thái lá tùng rất nhanh.

Âm thanh thiêu đốt li ti cùng với mùi thuốc súng nhàn nhạt trong không khí. Bokuto Kotaro khẽ động mũi, cố nhịn tiếng hắt xì, nhìn về phía Sanada Keiko bên cạnh.

Vì muốn thưởng thức trạng thái thiêu đốt của pháo hoa dây hương một cách tiện hơn, ánh sáng của đèn pin điện thoại di động sớm đã tắt. Bokuto Kotaro chỉ có thể dưới ánh sáng của pháo hoa dây hương trong tay, lướt qua bóng tối trong ánh sáng ấm áp mờ nhạt, làm mềm mại khuôn mặt vô biểu cảm của Sanada Keiko. Trong tròng mắt xanh nước biển bảo thạch của cô, Bokuto Kotaro thấy được phong cảnh đẹp nhất ngày hôm nay.

Tròng đen màu nhạt như ảnh chụp hồ nước mặn cậu vô tình lật đến trên tạp chí địa lý trong nhà, lưu giữ màu xanh dương thuần khiết nhất trên thế giới, là một loại màu sắc tinh khiết dường như có thể tinh lọc tâm hồn.

Và lấy màu sắc như vậy làm nền, hoa lửa đến từ trong bóng đêm yên lặng nở rộ, rơi rụng như cánh hoa cúc phân tán như mưa, đẹp đến không thể tả, đẹp đến làm tâm hồn Bokuto Kotaro nảy sinh xúc động, bất tri bất giác tiến gần sườn mặt Sanada Keiko.

Mãi đến khi một sợi tóc rơi xuống bên tai cô vương vấn trên gương mặt trắng tuyết của cô, mới đánh thức Bokuto Kotaro khỏi trạng thái mơ màng này.

Quá, quá gần.

Hơn nữa hình như bị cô phát hiện? Bokuto Kotaro căng thẳng trong lòng, biểu cảm trên mặt cũng cứng đờ theo. Đón lấy ánh mắt hơi ngây thơ của Sanada Keiko, Bokuto Kotaro khẽ thở dài một hơi, vươn tay dùng ngón tay vén tóc mái của cô, treo ở sau tai nhỏ nhắn của cô:

"Tóc, bị gió thổi rối rồi."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro