Chương 44
Một hộp pháo hoa dây hương rất nhanh bị hai người châm hết. Trong gió đêm lạnh lẽo, Sanada Keiko và Bokuto Kotaro đi tàu điện về nhà. Giữa cặp bạn thanh mai trúc mã này hiếm thấy mà không có bất kỳ trò chuyện nào xảy ra trong thời gian rảnh rỗi. Không khí giữa hai người yên tĩnh đến đáng sợ.
Nhưng không khí yên tĩnh này liệu có thật sự chỉ là yên tĩnh?
Khi chế tác rượu nho, những quả nho đã được nghiền nát bỏ vào thùng gỗ trước đó cũng yên tĩnh, nhưng dưới sự không thể thấy của mắt người, vi sinh vật đang xảy ra phản ứng kỳ diệu, chính như cảm xúc kích động trong trái tim thiếu niên năm đó.
Trong thùng xe tàu điện ngầm rất vững vàng, hoàn toàn không cần kéo tay vịn. Sanada Keiko cúi đầu im lặng lướt điện thoại di động. Trên màn hình hiển thị không phải hình ảnh trình duyệt, mà là từng tấm ảnh chụp.
Cô không phải một người không quen sự trầm mặc. Ở kiếp trước, rất nhiều thời gian không có mạng, là một chiếc máy tính, Sanada Keiko đã sớm quen sự yên tĩnh tĩnh mịch như vậy. Nhưng mà, trở thành nhân loại sau, cô cũng không thể lần nữa trở về đến sự im lặng tĩnh mịch đó.
Hắn hiện tại đang suy nghĩ cái gì?
Không dám nghĩ, hoặc là bị cảm tình không tên trong cơ thể thao túng, cô có chút không dám. Vì thế, cửa sổ xe trên tàu điện ngầm cho cô sự trợ giúp.
Sanada Keiko chỉ cần ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, bóng người phản chiếu tấm kính sẽ cho cô trả lời. Lén lút ngẩng đầu giả bộ vô tình nhìn qua đi.
Mình chỉ xem một cái, cô nói với chính mình như vậy.
Đang xem phía trước, Sanada Keiko trong lòng nói như vậy, nhưng ở lúc cô rõ ràng mà từ trên tấm kính thấy được ảnh ngược Bokuto Kotaro, Sanada Keiko xem ngây người.
Hắn hóa ra ở lúc mình không chú ý, ánh mắt nhìn mình ôn nhu như vậy sao!?
Là suối nước mang theo độ ấm ngày mùa hè, là những vì sao bị xoa nát, là ánh mắt cô nhìn liền sẽ ngừng thở.
Sanada Keiko trong vài giây cảm giác bên tai nổi lên nóng bỏng, thậm chí cô cảm thấy tròng mắt mình trong hốc mắt không ngăn được mà run rẩy, dưới sự nhìn chăm chú của Bokuto Kotaro.
Đại khái là bởi vì màn hình điện thoại di động trên tay Sanada Keiko, hình ảnh thời gian dài không có biến hóa, Bokuto Kotaro cúi đầu nhìn chăm chú vào cô cũng phát hiện sự không thích hợp. Ánh mắt âm thầm mà khắp nơi sưu tầm nguyên nhân, cùng ánh mắt ảnh ngược Sanada Keiko trên tấm kính trao đổi tầm mắt.
Tức khắc sợ tới mức Sanada Keiko đột nhiên một chút cúi đầu, tóc màu lông nhung trên đầu đều bị hành động Bokuto Kotaro sợ tới mức dựng thẳng lên.
Hành vi của mình có chút lén lút a, Sanada Keiko nhấp khẩn môi, mang theo một chút chột dạ, bởi vì tầm mắt mình ở một giây trước còn đang hành động lén lút.
Người trong suy nghĩ hoảng loạn, đầu óc liền sẽ vi phạm ý nguyện chủ nhân mà miên man suy nghĩ, bắt đầu không ngừng lật xem ký ức sớm trước kia hơn.
Chiếu lại chậm ngày hôm nay trải qua, đều ở trong đầu Sanada Keiko hồi phóng, bị cô từng bức mà hồi tưởng lại. Ký ức cuối cùng chiếu lại bỏ dở ở lúc Bokuto Kotaro vén lên tóc mái bên tai cô mà thôi.
Lúc ấy, Kotaro là muốn hôn mình sao?
Câu trả lời đại não đưa ra, làm đầu ngón tay Sanada Keiko cầm điện thoại di động đều đang run rẩy. Trong lòng rõ ràng tình yêu của mình cùng Bokuto Kotaro là kết quả tất nhiên, nhưng trên thực tế tiếp xúc, Sanada Keiko không có cái khái niệm đó. Sự ảo tưởng nháy mắt này trong não, cùng hình ảnh hôn môi Bokuto Kotaro, làm cô cảm thấy không khí thở ra từ mũi mình ở quỹ đạo trong không trung đều là hình sóng.
Hôn, cũng là có thể hôn đi?
Tiếng tim đập trong ngực ồn ào đến làm người bất an. Sanada Keiko ngẩng đầu thí nghiệm lén lút đi xem biểu cảm Bokuto Kotaro, không chờ ánh mắt cô lướt qua mũi cao thẳng của nam sinh liền lại hạ xuống.
Cô vô pháp bỏ qua sự tồn tại của môi trên mặt Bokuto Kotaro.
Miệng, bộ phận thuộc năm giác quan của con người, có trách nhiệm ăn uống và giao tiếp. Về mặt chức năng, bộ phận này chẳng khác gì miệng của các loài động vật khác, nhưng không biết từ bao giờ, con người đã gán cho nó một vai trò quan trọng khác nữa.
Nó được dùng để hôn thứ mình thích, rồi sau đó tạo ra cảm giác thỏa mãn, lấy lòng bản thân.
Nội tâm Sanada Keiko chính là vì phát hiện sự thật này đã xảy ra chấn động kịch liệt. Sau chấn động, sâu bên trong hiện lên một vấn đề, làm cô vô pháp bỏ qua.
Vì sao ở lúc sắp sửa hôn môi mình trước đó, Bokuto Kotaro từ bỏ hành vi này?
Lớp son lót trên môi hôm nay không có da chết, son kem màu mâm xôi ngửi lên cũng thơm thơm nha.
Miên man suy nghĩ trong đầu, Sanada Keiko ngẩng đầu nhìn chằm chằm đường viền cằm Bokuto Kotaro, âm thầm suy tư: Hôn môi trong hẹn hò nhân loại là trình tự cần thiết tiến hành không sai đi?
Kotaro vừa rồi cũng là muốn hôn môi mình đúng không?
Vậy lần này đổi thành mình tới!
Lộn xộn mà suy nghĩ rất nhiều đồ vật, Sanada Keiko thêm can đảm thành công duỗi tay lén lút từ túi xách lấy ra son kem dùng màn hình điện thoại di động bổ trang. Một lần nữa bổ một lần son môi, lại hà hơi ở lòng bàn tay nghe ngóng, xác định màu sắc khí vị cũng không có vấn đề sau, cô làm tốt chuẩn bị.
Hành vi hôn môi này, một người cũng là có thể thao tác!!!
Cô ở trong lòng vì chính mình khuyến khích khuyến khích... Khuyến khích một đường, là muốn trở thành chú lùn trên hành động sao!? Sanada Keiko nhìn chăm chú vào nơi ở nhà mình càng ngày càng gần cuối con đường đi tới, màu sắc trên mặt càng ngày càng đen.
Rốt cuộc ở ngã tư cuối cùng cần thiết trải qua để về nhà, Sanada Keiko duỗi tay túm chặt dây lưng Bokuto Kotaro, hung hăng mà đi xuống một túm, sau đó trong tiếng kinh hô của Bokuto Kotaro nhào tới hắn!
Dũng khí đáng khen, lực hành động mười phần, nhưng là Sanada Keiko xem nhẹ một vấn đề chí mạng.
Giữa cô và Bokuto Kotaro tồn tại khoảng cách chiều cao rất lớn!
Sau đó nụ hôn nguyên bản theo dự đoán trong Sanada Keiko sẽ tuyệt đối thành công, biến thành cô một ngụm chọc ở vải dệt chỗ cổ áo giao điệp Bokuto Kotaro, để lại một cái dấu môi nhỏ nhỏ...
Sanada Keiko ngầm nghiến răng nghiến lợi: "... Từ ngày mai bắt đầu tôi muốn ăn sữa bò phun canxi (calcium milk)!!!"
Bokuto Kotaro thiếu chút nữa bị túm rớt dây lưng: "???"
Dũng khí ở chỗ cô gái là một thứ kỳ diệu. Giây trước có thể giống thổi bong bóng như nhau phồng lên, giây tiếp theo là có thể biến thành nước trong ly bị lật đổ xôn xao mà biến mất.
Sanada Keiko đã thất bại một lần nên không dám hôn Bokuto Kotaro lần thứ hai nữa. Sau khi Bokuto Kotaro đưa cô về đến cửa nhà và tạm biệt, cô chỉ có thể bước đi cứng đờ như một người máy, máy móc từng bước trở về nhà, đóng cửa lại rồi ngồi thụp xuống sảnh, ôm mặt rên rỉ trong im lặng.
Thật là không tiền đồ!!! ——
Bokuto Kotaro là một tên ngốc lớn không hiểu phong tình!!! ——
Bokuto Kotaro mới vừa mở ra cửa nhà: "Hắt xì! ——"
"Bị cảm sao?" Hắn nghi hoặc mà gãi óc, trong lòng nghĩ thân thể mình không yếu ớt như vậy đi?
Nghe thấy động tĩnh đại môn đi tới, mẹ Bokuto nhìn dáng vẻ ngốc của con trai mắt trợn trắng nói: "Kotaro con mau tiến vào, nhanh chóng đi phòng tắm cởi quần áo cho mẹ tắm rửa ngủ, đừng ngây ngốc đứng ngoài cửa, buổi tối lạnh như vậy, đừng đến lúc đó thật bị cảm!"
"Đã biết, mẹ!" Bokuto Kotaro vội vàng đi vào huyền quan, trở tay đóng đại môn, cười cùng mẹ, nói: "Cảm ơn mẹ quan tâm, vậy con đi tắm rửa!"
Mẹ Bokuto gật đầu tỏ vẻ mình nghe thấy sau, xoay người đi về phòng khách. Trong lòng bà còn nhớ thương chương trình TV, trên miệng lại vẫn không quên nhắc nhở con trai: "Con tắm nhanh lên, mẹ mới giặt yukata cho con, một năm mặc không được vài lần quần áo, phải thu thập sạch sẽ cất cho tốt."
Bokuto Kotaro: "Hảo hảo, con đã biết!"
Bokuto Kotaro thay dép lê chạy chậm lên cầu thang, trở về phòng mình tìm kiếm quần áo tắm rửa. Một đường hát ca ôm quần áo tắm rửa, Bokuto Kotaro tiến vào phòng tắm.
Trong quá trình cởi quần áo, hắn ngắm thấy màu đỏ trên cổ áo: "Khi nào làm dơ?"
"A a a nhìn qua giống như rất khó tẩy bộ dáng, mẹ sẽ mắng mình mất!" Bokuto Kotaro vươn ngón tay cọ xát ở chỗ màu đỏ nhưng không có tác dụng.
Nhớ không nổi khi nào làm dơ quần áo, nhưng là ở lúc xem thêm hai mắt sau, Bokuto Kotaro phát hiện hình dạng vết bẩn không thích hợp.
"Môi, dấu môi?!" Giọng hắn nói chuyện run rẩy.
Nhìn kỹ cổ áo và phát hiện ra "chân tướng" của vết bẩn, Bokuto Kotaro lập tức bật dậy như bị điện giật. Ngay sau đó, cậu bước nhanh đến trước cửa phòng tắm, dựng tai lên lắng nghe động tĩnh bên ngoài.
Khi nghe thấy tiếng cười sang sảng của mẹ vọng ra, xen lẫn âm thanh từ chiếc TV trong phòng khách, Bokuto Kotaro mới yên tâm phần nào. Cậu cúi đầu, khẽ ngửi thử mùi trên vết đỏ dính ở cổ áo mình.
Chính là mùi vị này!!!
Cùng mùi vị son môi lén lấy từ bàn trang điểm mẹ khi tiểu học bị các chị gái xúi giục tương tự!
Là dấu môi Keiko lưu lại!!! ——
Nội tâm Bokuto Kotaro đang hò hét sự thật mình phát hiện này, hành động lại bắt lấy yukata phát ra tiếng cười hắc hắc hắc.
Bỏ lỡ cơ hội hôn môi, nhưng cuối cùng lại nhận được dấu môi của cô gái mình thích — một "chiến lợi phẩm" ngọt ngào!
Hắn kiếm được!!!
Muốn giữ lại bộ yukata làm kỷ niệm, Bokuto Kotaro nhanh chóng đưa ra quyết định — bỏ qua việc ngâm mình trong bồn tắm. Cậu tắm vòi sen qua loa, rửa mặt, đánh răng thật nhanh, rồi ôm chặt bộ yukata vừa thay ra, lén lút đi về phòng như một chú chó nhỏ rụt rè, sợ bị phát hiện.
Thành công khóa trái cửa phòng mình, Bokuto Kotaro ngồi xếp bằng dưới đất tự hỏi nên giấu yukata ở nơi nào. Chỉ có cái áo này tuyệt đối không muốn bị mẹ rửa sạch sẽ!
Mười phút sau, hắn rốt cuộc nghĩ tốt nên giấu yukata ở nơi nào, kéo ra ngăn kéo để huy chương cùng giấy chứng nhận của mình, kho báu tư nhân độc thuộc về Bokuto Kotaro! Bokuto Kotaro với thái độ trịnh trọng mà đem yukata trên tay xếp hảo, khối yukata hình chữ nhật xác định có dấu môi một mặt hướng lên trên, hắn cẩn thận mà đem nó tàng vào kho báu của mình.
Bởi vì nơi giấu quần áo, là 'cấm địa' những người khác trong nhà tuyệt đối sẽ không đụng đến, Bokuto Kotaro tự gửi tin nhắn ngủ ngon cho Sanada Keiko sau, nằm ở trên giường trong năm giây tiến vào trạng thái ngủ say.
––––––––––––––––––––––––––––––––––
Lời tác giả muốn nói:
Sanada Keiko nhìn thấy tin nhắn trước khi ngủ: "..."
Vài giây sau:
"Kotaro cậu câm câm câm, tôi chửi cậu cái câm câm câm, cậu câm câm mà lại ngủ rồi, tôi chửi câm câm câm câm câm câm câm câm, hôm nay tình huống này, cậu là làm sao ngủ được?! Tôi chửi câm câm câm!"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro