Chương 45

"Cho nên cậu liền chạy trốn?"

Tại rạp chiếu phim tư nhân trong nhà của Daidouji Tomoyo, chủ đề chính của buổi tiệc trà thiếu nữ hôm nay là buổi hẹn hò của Sanada Keiko và Bokuto Kotaro.

Kinomoto Sakura nhìn chằm chằm người bạn tốt Sanada Keiko đang ngồi đối diện, trên trán chảy xuống một giọt mồ hôi.

Câu hỏi mình vừa rồi hỏi có phải quá đáng không?

Tuy rằng cô gái ngày thường chính là một vẻ mặt vô biểu tình như vậy, nhưng là hôm nay Kinomoto Sakura rõ ràng mà từ trong mắt nàng thấy được ánh sáng quỷ dị, hơi chút có chút đáng sợ, cứ như một người hầu máy móc vậy...

Daidouji Tomoyo nhấp một ngụm cà phê ấm áp, sườn mặt hơi hơi thở dài một hơi. Nghĩ thầm này đều đã bao nhiêu năm? Sakura cùng Ly Syaoran đều tu thành chính quả, Keiko cùng Bokuto vẫn là kỳ kỳ quái quái.

Không phải nói giữa họ không có tiến triển, chỉ là khi tiến triển đến một mức độ nhất định, sự tình liền sẽ lệch khỏi quỹ đạo chuyển hướng một hướng kỳ quái.

"Thật là, rõ ràng các cậu là mũi tên song phương, vì sao tiến độ chậm như vậy." Daidouji Tomoyo lấy ra camera của mình chiếu lại cho Sanada Keiko đoạn ghi hình gặp lại cảm động sau khi Kinomoto Sakura và Ly Syaoran gặp lại: "Keiko, cậu nhìn Sakura xem."

"Tình yêu có đôi khi thẳng thắn một chút sẽ tốt hơn nga."

Đạo lý thì là đạo lý đó, nhưng Sanada Keiko thật sự không thể làm được:

"Nếu bảo tớ chủ động đi nói thì... ngại chết mất! Hơn nữa, với tính cách của Kotaro, nếu tớ mà chủ động động tay động chân trước, thì đến 99 tuổi cậu ta vẫn sẽ lấy chuyện này ra khoe khoang cho xem!"

Đúng là như vậy.

Kinomoto Sakura và Daidouji Tomoyo cùng nhớ lại tính cách của người bạn học cũ là Bokuto Kotaro này, còn có thuận tiện tự hỏi xác suất xảy ra sự tình Sanada Keiko dự đoán.

Không quá mười giây, các nàng đưa ra kết luận: Sự tình Keiko/(Kei-chan) nghĩ đến, tên Bokuto Kotaro này là thật sự có thể làm ra!!!

Người con trai ấy, dù nhiều năm đã trôi qua, mỗi khi nhớ lại vẫn khiến người ta không khỏi tự hỏi — không biết bước tiếp theo hắn sẽ còn làm ra chuyện gì nữa...

Thấy trên mặt mấy người bạn thân đều lộ ra biểu cảm mà mình mong đợi, Sanada Keiko gục đầu xuống bàn, uể oải than thở:
"Đôi khi tớ cũng nghĩ, không biết Kotaro có đang giả ngu không... nhưng nghĩ kỹ lại, chắc là hắn vốn dĩ đã ngốc sẵn rồi."

"A a a a, sẽ không làm tớ thật sự đi chủ động hôn hắn đi? Lấy chiều cao tớ hiện tại nhảy dựng lên cũng không tới a a a a!"

Kinomoto Sakura: "Phốc! ——"

Daidouji Tomoyo: "Ha ha ha ha, khụ khụ."

Lời thật như thế. Vấn đề chiều cao của Keiko/Kei-chan, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn làm nàng phiền muộn.

Có thể tưởng tượng điểm này hôn môi nhảy dựng lên đều không tới nhà trai, thật sự quá buồn cười ha ha ha ha ha!

Cười về cười, cười xong còn muốn giúp chị em tốt nghĩ cách.

Suy nghĩ thật lâu, Kinomoto Sakura nhận ra mình cũng chẳng thể đưa ra lời khuyên nào hay ho.

Tình cảm giữa cô và Ly Syaoran vốn dĩ phát triển một cách tự nhiên, như nước chảy thành sông — hay có lẽ, cô và Syaoran đã trưởng thành hơn một chút... so với Sanada Keiko và Bokuto Kotaro chăng?

Cuối cùng người đưa ra kiến nghị thực dụng, như cũ là người đáng tin cậy nhất trong ba người, Daidouji Tomoyo:

"Ừm, tớ nghĩ đến một cái biện pháp giải quyết."

Sanada Keiko ngẩng đầu mong đợi mà nhìn về phía Daidouji Tomoyo: "Cái gì?"

"Vấn đề là Keiko với Bokuto-kun quá thân thiết, cậu có muốn thử tách nhau ra một thời gian không." Daidouji Tomoyo nhìn Sanada Keiko, nói thẳng ra ý kiến trọng tâm của mình: "Tất nhiên, tớ không có ý là cái kiểu trẻ con ngày xưa của tụi cậu là hờn dỗi, không thèm để ý nhau đâu. Mà là hãy chính thức tạo khoảng cách với Bokuto Kotaro cả về mặt thời gian lẫn không gian."

Sanada Keiko như suy tư mà xem xét vài giây, đưa ra câu trả lời: "Tomoyo, cậu nói là trao đổi sinh?"

Daidouji Tomoyo gật đầu: "Không sai, trao đổi sinh. Đi trường học khác học một năm, làm cậu nghĩ kỹ cảm tình đối với Bokuto-kun, thuận tiện xem hành động bước tiếp theo của hắn. Thích đến mức muốn kết hôn, nhất định sẽ nghĩ cách đi đến bên cạnh cậu."

"Keiko, cậu ngày thường quá chiều Bokuto Kotaro nga. Bokuto-kun, nếu tớ chưa nói sai hắn là một người rất thích làm nũng. Keiko cậu lại ăn cái chiêu này của hắn, luôn luôn đi theo ý nghĩ ngu ngốc của hắn, này không thể được."

Nói như vậy, giống như rất có đạo lý. Sanada Keiko nhìn về phía Kinomoto Sakura: "Sakura, tớ đi trường học của cậu cùng Tomoyo thế nào?"

Kinomoto Sakura: "Ai? Ai? Nhanh như vậy liền quyết định?! Cậu đến đây đi, không thành vấn đề."

Nàng mới vừa nói xong, đã bị Daidouji Tomoyo dùng ánh mắt ý bảo im miệng. Daidouji Tomoyo đối với Sanada Keiko lắc đầu: "Cậu chọn địa điểm này cũng quá dễ tìm, không phải rất dễ dàng liền sẽ bị tìm được, hơn nữa lý do cậu làm trao đổi sinh vì sao cũng dễ đoán, lại đây cùng chúng tớ ở bên nhau, không phải vì việc khác."

"Như vậy, Bokuto-kun không phải còn rất có cảm giác an toàn sao?"

Không đề cập đến vấn đề Daidouji Tomoyo tìm ra, Kinomoto Sakura lại cảm thấy so với làm Sanada Keiko đi đến nơi xa lạ đọc sách, ở bên nhau cùng các nàng không có gì không tốt, nhưng trong lòng nàng cũng có một vấn đề:

"Trừ lý do chúng ta đều là bạn bè này, Keiko cậu nghĩ đến trường học của tớ cùng Tomoyo làm trao đổi sinh còn có lý do khác sao?"

Sanada Keiko ánh mắt chân thành mà nhìn Kinomoto Sakura, nói ra lý do khác: "Muốn cùng Sakura cậu học tập bí quyết tình yêu."

Kinomoto Sakura: "... A, cái lý do này làm tớ một chút cũng không ngoài ý muốn a."

Bất quá, nàng thật sự không có gì bí quyết tình yêu!!!

Cảm thấy trường hợp tình yêu thành công của mình và Ly Syaoran này, vô pháp đem thành công thức khắc đến trên người Sanada Keiko và Bokuto Kotaro, Kinomoto Sakura: "Nếu không, Keiko cậu xem xét lời kiến nghị của Tomoyo."

Tin tưởng kinh nghiệm của những người bạn thân đã đi trước mình, Sanada Keiko gật đầu: "Được rồi, tớ sẽ về suy nghĩ kỹ lại. Năm nay chắc không kịp đâu... nhưng tớ sẽ cố gắng giành suất trao đổi du học năm sau!"

Daidouji Tomoyo: "Vậy Keiko có muốn nói trước với Bokuto-kun một chút không?"

Sanada Keiko kiên quyết lắc đầu: "Không, chuyển trường rồi nhắn tin cho cậu ấy là xong. Tại vì cái chuyện tớ nhảy dựng lên mà cũng không hôn được cậu ấy hồi mấy hôm trước, tớ đã thấy mình mất hết thể diện trước mặt Kotaro rồi!"

Trong buổi tụ họp cùng bạn bè hòa hợp, Sanada Keiko đạt được kiến nghị quý giá về tình yêu. Nàng về nhà sau tự hỏi một buổi tối, cảm thấy chuyện làm trao đổi sinh tính khả thi rất cao.

Việc kế tiếp cần làm là chọn trường để đăng ký chương trình trao đổi.

Trước hết, loại ngay những trường của Tomoyo và Sakura. Sau đó, trường của anh trai và của anh Seiichi cũng không thể đi được. Bóng ma của lời nói khách sáo ngày hôm đó trong phòng bệnh, đến giờ vẫn chưa tan hết trong lòng Keiko.

Tính tới tính lui, cô nhận ra... mình chẳng còn ai quen để có thể dựa vào nữa.

Là trẻ vị thành niên, Sanada Keiko không có làm hành động bốc đồng, mà cẩn thận lập ra danh sách vài ngôi trường mình muốn đến, rồi đi tìm cha mẹ để xin ý kiến.

Sau khi nghe con gái trình bày kế hoạch, cha Sanada lập tức giơ hai tay tán thành: "Thừa lúc còn trẻ, ra ngoài nhiều một chút cũng tốt. Ở mỗi nơi khác nhau, con sẽ học được những điều mới, thấy được phong tục, con người khác biệt. Ba hoàn toàn ủng hộ quyết định của bảo bối!"

Mẹ Sanada cũng không phản đối, chỉ là lấy danh sách trường học con gái lệt kê ra, nói: "Lời nói là nói như vậy, nhưng Keiko con còn chưa thành niên, mẹ có chút lo lắng con một mình sinh hoạt sẽ gặp một số khó khăn khó giải quyết."

"Đúng rồi, trong những trường học con lệt kê ra này, nhà chúng ta hình như có chút thân thích ở bên trong công tác. Nếu Keiko không ngại, vậy đi trường học có thân thích ở làm trao đổi sinh thế nào?"

Sanada Keiko không cự tuyệt ý tốt của cha mẹ: "Hảo, con nghe ý kiến của ba mẹ."

Các vị phụ huynh nhà Sanada hành động rất nhanh, không có mấy cái cuối tuần liền giúp Sanada Keiko tuyển định trường học phải làm trao đổi sinh.

Sau khi cuộc sống năm nhất ở Học viện Fukurodani kết thúc, Sanada Keiko trong biểu cảm trợn mắt há hốc mồm của Bokuto Kotaro tuyên bố tin tức chuyển trường của mình, hơn nữa ở ngày hôm sau hắn còn chưa lấy lại tinh thần, nàng lợi dụng kỳ nghỉ trốn trở về quê quán.

Chờ đến mấy ngày trước khi học kỳ mới bắt đầu, Sanada Keiko liền trực tiếp mang theo hành lý xuất phát đi trường học mới.

Chuyến xe dài dòng kết thúc, Sanada Keiko ra đài tàu điện ngầm. Nhìn khắp nơi qua đi, nàng hướng tới người đàn ông trung niên trong đám người, giơ thẻ bài viết tên mình đi qua:

"Xin chào, xin hỏi ngài là chú Kurosu sao?"

"Ta là Kurosu, Kurosu Norimune. Chúng ta về nhà rồi ngồi xuống nói chuyện kỹ hơn có được không? Tiện thể, trên đường con có thể gọi cho mẹ con báo bình an."
Người đàn ông trung niên đeo kính gọng đen hình vuông vừa nói vừa gật đầu với Sanada Keiko, rồi đưa tay nhận lấy vali của cô, dẫn cô đi về phía bãi đỗ xe.

Nghe người đàn ông trước mặt nhắc đến tên mẹ mình, Sanada Keiko vẫn giữ chút cảnh giác, vừa đi vừa lén chụp một tấm ảnh nghiêng của ông gửi cho mẹ.
Khi nhận được tin nhắn "OK" phản hồi từ mẹ, cô mới hoàn toàn thả lỏng, rồi yên tâm đi theo ông ta ngồi vào trong xe.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro