Chương 73
Liliya rất hứng thú quan sát cậu bé đeo kính trước mặt.
Cậu ta tỏ vẻ rất kinh ngạc khi nhìn thấy mình... Phản ứng này, là nhận ra mình sao? Từ đâu nhỉ? Nếu không phải thông qua tài liệu mà gặp mặt trực tiếp, vậy thì hẳn là... tối qua?
"Cái gì mà thám tử nhí, chỉ là một cái thằng nhóc phiền phức thôi." Mori Kogoro hé mắt, tỏ vẻ hơi ghét bỏ, nhưng ngay sau đó lại quay sang Liliya nở nụ cười có chút khoa trương, "Nhưng không ngờ đấy, hóa ra phu nhân Liliya lại là người quen cũ của tôi..."
"Đây là khách hàng mới sao? Hay là người chú quen?" Edogawa Conan đi tới, giọng cố tình giả vờ ngây thơ đáng yêu, mắt mở to, "Chị gái ơi, chị gặp phải rắc rối gì sao?"
"Chị gái này vì bị mất chiếc nhẫn cưới nên đến nhờ ba tìm giúp đấy." Một cô thiếu nữ tóc đen dài mặc đồng phục cao trung mang trà đến, đặt trước mặt Liliya, "Mời chị dùng."
"Cảm ơn em." Liliya khẽ ngước đầu, nhìn thiếu nữ trước mặt, ánh mắt mang theo vài phần tò mò và đánh giá, "Em là Mori Ran đúng không?"
Mori Ran sững sờ: "Ơ? Chị quen em ạ?"
Mori Kogoro cũng kinh ngạc: "Cô quen con gái tôi à?"
"Ừ, tôi là bạn với Sharon. Từng nghe cô ấy nhắc về em, còn cả cậu bạn thân Kudo Shinichi nữa... Cô ấy rất có thiện cảm với hai đứa. Lúc còn sống, cô ấy thường xuyên kể cho tôi nghe về hai đứa." Liliya nói, vẻ mặt lộ ra chút buồn bã đúng lúc, ngay sau đó như muốn che giấu, lại nở nụ cười, "À đúng rồi, cậu bé Kudo kia đâu, cậu ấy cũng ở đây sao? Nếu có thì tối nay cùng đến dự tiệc liên hoan nhé. Nghe nói cậu ấy cũng là một thám tử nổi tiếng đúng không?"
Edogawa Conan lập tức chen lời, trông có vẻ khá vội vàng: "A, anh Shinichi không có ở đây ạ! Không phải, phải nói là anh ấy đã lâu lắm rồi không xuất hiện ha ha ha..."
"Người lớn nói chuyện trẻ con chen vào làm gì!" Mori Kogoro xách cổ Edogawa Conan đang định xông tới, "Nhưng thằng nhóc đó quả thật đã lâu không xuất hiện... Nhưng phu nhân Liliya cứ yên tâm! Nỗi phiền muộn của ngài, sẽ được thám tử lừng danh Kogoro này giải quyết!"
Tại sao đột nhiên lại nhắc đến Kudo Shinichi? Cô ta thật sự mất nhẫn đến nhờ tìm hay là có mục đích khác? Bạn của Sharon... là nữ diễn viên đã qua đời một năm trước sao?
Đầu óc Edogawa Conan rối như tơ vò, nhưng trong lúc này không nghĩ ra được lý do hợp lý để chuyển chủ đề...
"Cháu cũng là thám tử mà! Chị có thể kể cho em nghe ạ!" Edogawa Conan giãy giụa kịch liệt, thoát khỏi tay Mori Kogoro. Rơi xuống đất, cậu chạy vòng ra trước mặt Liliya, mở to mắt nhìn cô, làm tròn vai một cậu bé có hứng thú với thám tử, "Chiếc nhẫn chị bị mất trông như thế nào? Chị phát hiện nó mất từ khi nào? Lần cuối cùng chị nhìn thấy nó là lúc nào? Trong khoảng thời gian đó chị đã đi những đâu?"
"Em hỏi nhiều câu hỏi quá đấy, cậu bé." Liliya mỉm cười nhìn cậu, còn đưa tay xoa nhẹ đầu cậu bé, nhẹ nhàng nói, "Nhưng mà tôi đã bảo thư ký báo cáo những thông tin này rồi, em hỏi chú em sẽ biết thôi. Hôm nay tôi đến chỉ là có chút không yên tâm, muốn xác nhận xem thám tử Mori có phải là người tôi có thể tin tưởng không... Không ngờ lại chính là người tốt bụng đã mời tôi ăn cơm khi tôi vừa đến Nhật Bản mà không có tiền, tôi lập tức yên tâm rồi."
Mori Kogoro đúng lúc trưng ra vẻ mặt ngầu: "Ngài cứ yên tâm tuyệt đối đi, phu nhân!"
Liliya cười với ông, đứng dậy, nhìn về phía Mori Ran: "Ran này, em có thể tiễn chị xuống lầu không?"
"Ơ? Vâng ạ!" Mặc dù có chút không hiểu vì sao, Mori Ran vẫn làm theo, còn đi trước một bước mở cửa cho cô.
Liliya cười với cô bé thứ nhất, tùy ý mở lời: "Em có ấn tượng gì về Sharon không? Xin lỗi, vì Sharon thường xuyên nhắc đến em, tôi có chút muốn biết em nghĩ thế nào về cô ấy."
Mori Ran nhớ lại nữ minh tinh đã gặp hơn một năm trước, nhớ đến tin tức cô ấy đã qua đời cũng có chút buồn bã, cụp mắt xuống, khẽ đáp: "Cô Sharon... Em cảm thấy cô ấy là một người bản chất rất dịu dàng. Chỉ là, không hiểu vì sao, lại cảm thấy cô ấy có chút bi thương..."
Liliya liếc nhìn cô bé, nụ cười trên mặt không đổi: "Thì ra là vậy... À đúng rồi, bạn trai nhỏ của em cũng là học sinh cao trung đúng không? Sao lại nói đã lâu không xuất hiện, cậu ấy chuyển trường rồi sao?"
Mori Ran lập tức bừng tỉnh khỏi ký ức, liên tục xua tay, còn có vẻ hơi hoảng loạn: "Ơ? Không phải! Chúng em không hẹn hò, cậu ấy chỉ là bạn từ thuở nhỏ của em thôi... Hơn nữa cậu ấy không chuyển trường đâu ạ, chỉ là vì có vụ án bị trì hoãn nên mới không đến lớp..."
Liliya mở to mắt, lộ ra vài phần kinh ngạc: "Thì ra là vậy... Tôi xem tin đồn còn nói cậu ấy đã gặp chuyện không hay, làm tôi có chút lo lắng đấy."
Mori Ran nghe thấy điều này thì nhíu mày, trông có vẻ hơi tức giận: "Những tờ báo đó toàn nói bậy... Không phải vậy đâu ạ, cách đây không lâu em còn nói chuyện điện thoại với Shinichi mà."
Liliya khựng lại, nhìn về phía cô bé, trên mặt vẫn treo nụ cười, ôn tồn nói: "Vậy thì tốt rồi. Tiễn đến đây thôi, hôm nay cảm ơn em, Ran."
"Không có gì... Mời chị đi thong thả."
Họ đã xuống đến tầng dưới. Liliya gật đầu với cô bé, đi về phía chiếc xe đang đậu dưới văn phòng.
Một người thanh niên tóc vàng, da ngăm, mặc đồ đen từ ghế lái của chiếc Mazda màu trắng đi xuống, mở cửa ghế sau cho cô, chờ cô lên xe rồi đóng cửa lại, trở về ghế lái và lái xe rời đi.
Mori Ran đứng tại chỗ, nhìn cảnh tượng đó, cảm thán rằng đúng là gia đình giàu có. Đang chuẩn bị quay về thì thấy Edogawa Conan chạy xuống đến trước mặt, vẻ mặt có chút vội vàng: "Chị Ran! Vừa rồi chị gái kia đã hỏi chị gì vậy?"
"Conan, em chú ý đến chị gái hôm nay thế." Mori Ran cúi người nhìn cậu, cười, còn trêu chọc, "Là vì thấy người ta xinh đẹp sao? Không được đâu Conan, chị gái đó đã kết hôn rồi."
...Đang nói cái gì vậy! Đây không phải trọng điểm! Hơn nữa, người mình thích chỉ có một người thôi! — Edogawa Conan thầm mắng. Đương nhiên cậu không thể nói ra sự thật, chỉ có thể mở to mắt hỏi: "Không phải đâu ạ! Em chỉ tò mò! Vì chị ấy trông rất có khí thế..."
"Đúng vậy, lúc chị vừa thấy cũng giật mình đấy." Mori Ran nhớ lại lúc Liliya mới bước vào, cũng không khỏi cảm thán, "Cao thật... Cảm giác là người châu Âu nhỉ?"
...Xem ra không thể hỏi được gì rồi. Thôi, lát nữa dùng thân phận Kudo Shinichi để hỏi Ran vậy. — Edogawa Conan một lần nữa cảm thấy bất lực với thân phận trẻ con hiện tại của mình.
Nhưng vẫn còn một người có thể hỏi.
"Chú Mori trước đây cũng đã gặp phu nhân này rồi sao?"
Về điểm này, Mori Ran lại cười trả lời: "Ừ, nghe nói hình như là chuyện cách đây khoảng sáu bảy năm... Lúc đó phu nhân này vừa mới đến Nhật Bản thì gặp nạn, tình cờ gặp ba đang đi nhậu ở Izakaya, ba liền tốt bụng mời người ta ăn cơm. Cũng vì vậy, phu nhân này nói lần này phải mời lại chúng ta đấy."
Nói là tốt bụng, chắc chắn là vì thấy người ta xinh đẹp nên mới mời đi... — Mori Ran thầm nghĩ.
Sáu bảy năm trước... Vừa vặn khớp với thông tin mà Haibara nói về vị phu nhân kia... Cô ấy sẽ là Rum sao? — Vẻ mặt Edogawa Conan trở nên càng nghiêm túc hơn.
Người nghi ngờ lớn nhất về Rum bỗng nhiên xuất hiện một cách rực rỡ như vậy, Edogawa Conan khẳng định sẽ chọn tìm hiểu nguồn gốc và tiếp tục truy tra.
Đầu tiên, cậu gọi điện thoại cho mẹ mình, Kudo Yukiko. Sharon Vineyard là bạn của mẹ cậu. Nếu phu nhân Liliya thật sự là bạn của Sharon, thì mẹ cậu hẳn phải biết một vài điều.
Và Kudo Yukiko đã không phụ sự mong đợi của cậu, đưa ra câu trả lời: 【Liliya... À, có người như vậy! Mặc dù mẹ chưa gặp bao giờ, nhưng quả thật là người Sharon quen. Hồi đó hai người thường xuyên ở bên nhau nên hay bị chụp ảnh, truyền thông còn nói đó là người yêu đồng tính của Sharon nữa, ha ha ha ha!】
Edogawa Conan: "..." Không, cái cậu muốn biết không phải chuyện này.
Còn khi cậu hỏi Mori Ran, câu trả lời lại đáng sợ hơn nhiều: 【Shinichi này, hóa ra cậu quen vị phu nhân kia sao? Hôm nay chị ấy còn cố ý hỏi thăm tung tích của cậu đấy...】
Edogawa Conan: "...Khoan đã, Ran cậu đã trả lời thế nào!"
Khi biết được câu trả lời, cả người Edogawa Conan đều trở nên không ổn. Nếu đối phương thật sự là Rum, thì chẳng phải... Nhưng bản thân cậu không xuất hiện, nên chắc vẫn có thể cứu vãn...
Mang theo tâm trạng nặng trĩu, Edogawa Conan nghĩ nghĩ, quyết định gọi điện thoại trực tiếp cho Hagiwara Kenji. Dù sao phu nhân Liliya kia đã biết có người dùng thân phận Kudo Shinichi gọi điện cho Mori Ran, vậy thì việc cậu dùng thân phận điện thoại để hoạt động cũng không còn là bí mật gì nữa...
Mặc dù...
【Cái gì? Liliya về Nhật Bản rồi sao?! Shinichi-chan làm sao mà cậu biết? Cô ấy ở đâu?】
Edogawa Conan: "..." Đây là trọng điểm sao mà tôi vừa nói ra! Anh quả nhiên là có gì đó rồi!
— Vì sao sau khi cậu tìm hiểu tin tức về phu nhân này lại xuất hiện vô số chuyện liên quan như vậy! Một BOSS Tổ chức, một nữ minh tinh Sharon, một cảnh sát Hagiwara, từng người trong các người đều là loại chỉ biết yêu đương sao?! Các người có biết sự tồn tại của những người khác không?!
Bên kia, Liliya sau khi lên xe cũng đang nói chuyện với một người.
Chỉ là so với bên Edogawa Conan muốn hỏi thăm chính sự mà lại lâm vào vòng xoáy tình cảm, thì bên này có vẻ thuận lợi hơn nhiều.
"Tooru-chan, về điều tra tư liệu của Edogawa Conan một chút... Thôi, chắc chắn sẽ có một thân phận giả được bổ sung rồi." Liliya trầm ngâm một lát rồi nói, "Đi tìm dấu vân tay hoặc DNA của Edogawa Conan và so sánh với Kudo Shinichi... DNA của Kudo Shinichi hiện giờ tương đối khó tìm. Ưu tiên dấu vân tay. Lẻn vào nhà Kudo Shinichi chắc sẽ dễ tìm thôi. Còn nữa, tra một chút trường tiểu học và các mối quan hệ xã hội xung quanh của Edogawa Conan, tìm xem trong số những đứa trẻ cùng tuổi có ai trông giống Sherry không."
Amuro Tooru sững người một chút, sau khi suy nghĩ kỹ lại thì vẫn cảm thấy không thể tin được: "Ý ngài là... cậu bé tên Edogawa Conan đó chính là Kudo Shinichi ư?"
"Điểm đáng ngờ quá nhiều, hơn nữa chứng cứ cũng quá nhiều." Liliya hơi nheo mắt lại, "Hai người lớn lên rất giống, một người biến mất thì một người xuất hiện. Hơn nữa... Cậu nghĩ một cậu bé lần đầu tiên gặp mặt lại sợ hãi tôi, có phải là một cậu bé bình thường không?"
...Chuyện đó khó nói lắm, có lúc trông ngài đúng là rất dễ dọa trẻ con. — Amuro Tooru thầm nghĩ trong lòng.
"Nhưng mà... Dù sao đi nữa, chuyện từ học sinh cao trung biến thành học sinh tiểu học thì vẫn là..."
Khác với Amuro Tooru, Liliya có độ chấp nhận rất cao đối với chuyện "cải lão hoàn đồng" này — dù sao, ở thế giới của cô, những chuyện thay đổi về ngoại hình và tuổi tác như vậy không hiếm. Cô thậm chí còn có chút hưng phấn, cảm giác như mình đã tiến rất gần đến mục tiêu.
"Ừ, tôi cũng rất tò mò. Một người đáng lẽ đã c·hết vì thuốc độc lại có thể cải lão hoàn đồng. Cho nên mới muốn hỏi người chế tạo loại thuốc này đấy." Liliya ngả người ra sau, trên mặt nở nụ cười, giọng nói thâm sâu, "Trước mắt chỉ có vài khả năng. Hoặc là thuốc APTX4869 đó có điểm kỳ lạ, có thể làm người ta teo nhỏ lại. Kudo Shinichi chính là Edogawa Conan, thậm chí Sherry cũng dựa vào loại thuốc này để trốn thoát. Tôi đã hỏi Vodka, loại thuốc họ lấy đi khi đó vừa mới được chế tạo không lâu. Không loại trừ khả năng Sherry đã nghiên cứu ra một loại thuốc mới, nhưng vì cái c·hết của chị gái nên không báo cáo với Tổ chức. Hoặc là, chính là..."
Amuro Tooru chờ đợi, không thấy nói tiếp, không khỏi hỏi: "Chính là gì?"
Liliya vẻ mặt trở nên nghiêm túc, giọng cũng nghiêm túc nói: "Chính là công nghệ của người ngoài hành tinh."
"..." Amuro Tooru im lặng rất lâu, sau đó mặt không cảm xúc nói, "Xin ngài đừng đùa giỡn trong những lúc nghiêm túc như thế này."
Liliya bất mãn: "Tôi rất nghiêm túc!"
Amuro Tooru giọng đều đều: "Vậy xin ngài bớt xem những bộ phim bắp rang kỳ quái của Mỹ đi."
Liliya cúi đầu mở điện thoại, bắt đầu gõ chữ gửi email: "Tôi xem là phim siêu anh hùng của Nhật Bản mà."
Amuro Tooru: "...Vậy xin ngài bớt xem TV đi, làm việc chính đi."
"Nhưng vừa rồi nghe đến giả thuyết thứ hai cậu có cảm thấy nó đáng yêu không?" Liliya ngẩng đầu, giơ ngón trỏ lên hỏi.
"..." Vẻ mặt Amuro Tooru trở nên nghiêm trọng hơn, "Xin thứ lỗi nếu tôi nói thẳng, nhưng ngài hoàn toàn không hợp với phong cách đáng yêu."
Cô gái tóc bạc thở dài, giọng nói mang theo vài phần ghét bỏ: "Tooru-chan cậu thật là nghiêm túc đến mức khiến người ta thấy vô vị."
Khiến cô thấy thú vị tuyệt đối không phải là chuyện tốt... Amuro Tooru thầm nghĩ, trên mặt vẫn trấn tĩnh: "Cảm ơn lời khen."
"Tôi thì lại thấy phong cách nào tôi cũng có thể kiểm soát được." Liliya nói, lại cúi đầu, nhìn email mới nhất trên điện thoại, khóe miệng khẽ cong lên, trả lời: 【Đến nhà tôi đi.】
Liliya rất tự tin vào phán đoán của mình.
Nếu không phải là công nghệ của người ngoài hành tinh xâm nhập khiến mọi người có thể biến thân thành Kamen Rider hay gì đó, thì suy đoán đầu tiên của cô đã đúng đến tám chín phần mười.
Liliya thật ra không nghĩ nhất định phải xử lý ai. Cô căn bản không quan tâm đến việc Kudo Shinichi sống hay c·hết. Cô chỉ chú ý đến Sherry - người đã nghiên cứu ra loại thuốc có thể làm người ta teo nhỏ. Cô không biết loại thuốc này có ổn định không. Nếu thử nghiệm lâm sàng cho thấy nó ổn định, vậy cô sẽ bắt Sherry phải hủy tất cả tài liệu, chỉ để lại hơn mười viên thuốc, sau đó cô sẽ giấu một nửa, rồi mang một nửa còn lại đi bán đấu giá ở chợ đen để kiếm một khoản lớn... Còn về việc sản xuất hàng loạt, điều đó là không thể. Đó là việc của công ty dược phẩm, hơn nữa một khi sản xuất hàng loạt sẽ phát sinh những khoản bồi thường sau này. Ai biết được loại thuốc được phát triển từ thuốc độc APTX4869 này sẽ có những tác dụng phụ gì! Điều này đương nhiên là bán xong sẽ không chịu trách nhiệm hậu mãi!
Không sai, Liliya căn bản không nghĩ đến việc Kudo Shinichi và Sherry teo nhỏ là một sự kiện có xác suất nhỏ. Họ đã uống chính thuốc APTX4689, và hoàn toàn dựa vào thể chất cá nhân để đánh cược một ván sống c·hết.
Tuy nhiên, Liliya thật ra không có hứng thú lớn với bản thân loại thuốc đó.
Mặc dù Tổ chức hiện tại có một khoản chi khổng lồ cho việc nghiên cứu và phát triển thuốc, nhưng Liliya đã có ý định sau khi lên nắm quyền sẽ xử lý thẳng bộ phận này. Thứ nhất là vì cô không giống Karasuma Renya - người mà các chức năng cơ thể đã đạt đến cực hạn, cần phải dựa vào thuốc để làm thời gian trên người mình ngừng lại hoặc thậm chí chảy ngược. Cô thậm chí còn không cần ngoại vật để duy trì vẻ trẻ đẹp của mình. Thứ hai... Cô cảm thấy bộ phận này kiếm tiền không nhanh mà lại phiền phức, hơn nữa chi phí quá lớn, lãng phí tiền của cô. Cô từ trước đến nay đều cảm thấy cơ cấu của Tổ chức quá cồng kềnh, cần phải tinh giản một chút.
"Darling hắn cũng dựa vào loại thuốc này để duy trì sinh mệnh đúng không... Vậy thì bé ngoan cũng chịu ảnh hưởng sao?" Liliya ở một bên hứng thú đoán mò, "Nhưng nếu loại thuốc này là do Sherry nghiên cứu ra, thì dựa vào tuổi của Sherry thì không đúng lắm... À, là hạng mục nghiên cứu của cha mẹ cô ấy đã bị đốt cháy trong vụ hỏa hoạn sao?"
Sau khi đi đến suy luận này, Liliya còn nhíu mày, có vẻ hơi không vui — nếu vậy thì, diện mạo của Karasuma Renya cũng sẽ có sự thay đổi. Tìm được hắn sẽ càng khó khăn hơn... Chẳng lẽ thật sự phải sử dụng năng lực thứ hai của "Bài Ca Bảy Ngày"? Cũng không đúng. Cô nhớ rõ trước đây Rum... À không đúng, trong số cấp dưới hiện tại của cô, có một người đang nằm vùng trong chính phủ. Bên đó có một hệ thống nhận diện khuôn mặt có thể bỏ qua vấn đề tuổi tác.
Liliya trong lòng khẽ động, một kế hoạch mới hình thành. Trên mặt cô một lần nữa lộ ra vẻ hài lòng — Nếu thuận lợi, trong vòng một tháng cô có thể đạt được mục tiêu.
Cũng đúng lúc này, chuông cửa vang lên. Cô vừa đứng dậy định ra mở cửa, chuông điện thoại cũng reo.
Liliya sững người một chút, vẻ mặt có chút kinh ngạc. Cô cầm lấy điện thoại, nhìn tên người gọi đến, không chút do dự mà nghe máy. Cùng lúc đó, cô cũng đi đến cửa, mở cửa ra.
Giọng nói ở đầu dây bên kia có một chút vội vàng: 【Cô về Nhật Bản rồi sao?】
Liliya lộ ra vẻ bất ngờ: "Ừ, có chuyện gì sao? Anh biết từ đâu vậy?"
Người đứng ở cửa nhìn thấy cô đang nghe điện thoại, ban đầu định mở miệng, thấy vậy lại im lặng, đứng yên tại chỗ không động đậy, trên mặt lộ ra một tia chần chừ. Liliya trực tiếp dùng tay còn lại nắm lấy cổ tay của anh, kéo anh vào, rồi dùng chân đóng cửa lại. Cô không kéo anh vào phòng, mà sau khi đóng cửa lại thì ấn lên vai anh, đẩy anh dựa vào cửa, cơ thể cũng dán sát vào.
【...Mấy ngày trước anh Takaaki có đi tìm tôi, tôi đoán được.】
Liliya dùng ánh mắt ngạc nhiên nhìn người thanh niên không có biểu cảm trước mặt mình, và tiếp tục nghe điện thoại: "Thì ra là vậy... Anh ấy tìm cậu nói gì?"
【Có hỏi xem có ai đã lấy hồ sơ vụ án trước đây của cô ở Sở Cảnh sát Đô thị không... Cho nên tôi muốn hỏi một chút, có phải bên cô xảy ra vấn đề gì không?】
Hồ sơ? Xem ra thật sự có chút nôn nóng rồi... Liliya khẽ híp mắt: "Tôi đại khái biết là ai đang hành động... Cứ yên tâm, tôi đã cảnh cáo rồi. Nhưng nếu bên cậu gặp nguy hiểm, cậu biết tìm ai giúp đỡ rồi chứ?"
【...Giọng điệu của cô như thế này, giống như tôi được cô bao nuôi vậy.】 Giọng nói ở đầu dây bên kia có chút buồn bã.
Liliya cười lên, mắt lục bảo nhìn thẳng vào người trước mặt, giọng nhẹ nhàng: "Ai nha, sao vậy, không vui sao? Vì lần trước tôi tặng chiếc xe đó cậu không thích à?"
【...Về chiếc xe đó, tôi hy vọng cô mang nó về.】
Bàn tay Liliya đang đặt trên vai người đến, theo đó đi lên, vòng lấy cổ anh, hơi nghiêng đầu, giọng điệu ngạc nhiên mang theo một chút mất mát: "Thật sự không thích sao?"
【Không phải vấn đề đó... Tóm lại, tôi sẽ trả lại xe. Bây giờ cô có ở nhà không?】
"Ừm... Về chuyện này thì..." Liliya từ từ di chuyển ánh mắt trở lại, một lần nữa nhìn về phía người trước mặt, dường như đang đánh giá gì đó.
Sau một lúc dừng lại, cô đưa đầu về phía trước một chút, hơi thở khi nói chuyện gần như quẩn quanh với hơi thở của đối phương, "Hôm nay có khách cần tiếp đón, có vẻ không được rồi. Ngày mai tôi sẽ đi tìm anh. Vừa hay tôi có việc muốn đến Sở Cảnh sát Đô thị một chuyến."
Vừa dứt lời, "vị khách" này liền trực tiếp đưa tay ấn nút, kết thúc cuộc gọi trên điện thoại.
Liliya vẫn nhìn anh ta, lộ ra vẻ mặt khó hiểu: "Sao vậy, Takaaki-sensei? Tôi còn chưa nói tạm biệt mà."
Morofushi Takaaki không rút tay lại, thậm chí còn tiến thêm một bước, nắm lấy điện thoại của cô.
Các ngón tay anh siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, nhíu mày, hơi thở trở nên dồn dập và nặng nề, dường như giây tiếp theo sẽ bùng nổ, nhưng cuối cùng anh đã kìm nén nó lại. Đôi mắt màu xanh lam nhìn chằm chằm vào cô, không nói lời nào.
Liliya không hề có chút chột dạ nào, ngược lại còn tỏ ra trách cứ: "Nếu anh không muốn nghe, trực tiếp lên tiếng là có thể ngăn cản cuộc đối thoại này mà? Thái độ như thế này thật là thất lễ, không giống anh đâu."
Morofushi Takaaki từ từ thả lỏng mày, đôi môi đang mím chặt khẽ động, giọng nói bình tĩnh đến lạ: "Tại sao em luôn muốn kích thích tôi?"
Cô dường như không chút bận tâm, hơi nghiêng đầu, giọng nói thậm chí còn mang theo một chút làm nũng không đúng lúc: "Vì tôi muốn xem dáng vẻ anh tức giận mà."
Morofushi Takaaki nhắm mắt, yết hầu khẽ động, như đang cố gắng kiềm chế một cảm xúc nào đó: "...Vì sao?"
Liliya khẽ nhướng mày, khóe miệng càng thêm ý cười, nháy mắt với anh: "Vì tôi tò mò mà, không thể thỏa mãn tôi sao?"
Giọng cô khẽ khàng, lại như một sự châm chọc, kích thích điểm mấu chốt của anh. Dường như lúc nào cũng vậy... Lực đạo rõ ràng không nặng, chỉ là trong chốc lát, một nỗi đau ngắn ngủi, khiến người ta có ảo giác rằng chỉ cần nhẫn nhịn qua đi thì mọi thứ đều như chưa có gì xảy ra.
Người thanh niên tóc đen từ từ mở mắt, nhìn về phía cô, ánh mắt thâm trầm, dường như có những cảm xúc nặng nề tích tụ sâu thẳm bên trong, vì nhiều loại cảm xúc hỗn tạp nên không thể phân biệt rõ.
Anh cụp mắt xuống, buông điện thoại ra. Bàn tay đi xuống nắm lấy cổ tay cô, khẽ đáp: "Được."
Cô vốn dĩ đã đứng rất gần, chỉ cần cúi đầu là có thể chạm tới.
Anh khẽ cúi đầu, hôn lên. Sau đó mọi thứ cứ như nước chảy thành sông. Huống chi... chuyện này cũng không phải lần đầu.
Không cần dò hỏi, cũng không cần bất kỳ ám chỉ nào, mọi thứ đều diễn ra một cách tự nhiên.
Đương nhiên cũng có điểm khác lần trước, anh quỳ nửa gối trên sàn, lòng bàn tay dán lên da thịt cô, dần dần di chuyển lên phía bắp chân, cuối cùng ấn vào chỗ eo cô. Lần này anh không ngẩng đầu lên quan sát biểu cảm của đối phương, nhưng cũng không cần, vì lực đạo của bàn tay đang đặt trên tóc anh đã kịp thời phản hồi nhu cầu của cô.
Chỉ là đứng mãi cũng không thoải mái cho cô. Địa điểm đã được di chuyển từ hành lang vào phòng khách.
Mái tóc bạc của cô tán loạn trên vai, cổ và sofa. Sau khi kết thúc, cô không động đậy, cứ như vậy nằm trên sofa.
Morofushi Takaaki không dừng lại. Anh thẳng người lên, dùng mu bàn tay lau khóe miệng, bắt đầu từ từ cởi cúc áo sơ mi của mình.
Nhìn hành động của đối phương, Liliya sững người, đưa tay chống lên sofa, chống người dậy, có chút không chắc chắn mà gọi tên anh: "Takaaki-sensei?"
Hành động của anh khựng lại, anh ngước mắt nhìn qua, giọng nói trầm thấp và kiềm chế, nhưng nội dung lại hoàn toàn trái ngược: "Sao vậy? Không thể tiếp tục sao?"
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro