Chương 1: Mộng xuân
Trong không gian tối đen như mực, chẳng thể nhìn rõ thứ gì ấy lại tràn ngập tiếng thở dốc trầm thấp của đàn ông, tiếng rên rỉ yêu kiều của phụ nữ, cùng mùi mồ hôi và dịch thể hòa quyện vào nhau...
"A... Anh, rốt cuộc anh là ai... Ưm!"
Bị cự vật dưới thân thúc mạnh đến hoảng loạn, Từ Uyển cắn chặt môi, lặp lại câu hỏi của mình.
"Sắp rồi, chẳng bao lâu nữa em sẽ có thể trở về bên cạnh bọn ta..."
Đó là một giọng nam rất trầm, sâu thẳm và lạnh lẽo nhưng khàn đục bởi dục vọng. Từ Uyển không hiểu ý của hắn là gì, còn đang định hỏi lại thì đã bị đôi tay mạnh mẽ của người đàn ông nâng hông lên, âm huyệt đang ngậm chặt lấy cự vật bị đâm thọc điên cuồng khiến dâm thủy bắn ra tung tóe.
Mãi cho đến khi từng dòng tinh dịch nóng bỏng phun sâu vào tử cung, sức mạnh to lớn trói buộc cô mới dần dần biến mất. Bị làm đến ngất đi, cô dùng hết chút sức lực cuối cùng, cố vươn tay tóm lấy bóng người mờ ảo bên mép giường...
"A!"
Bừng tỉnh khỏi giấc mộng, Từ Uyển hoảng hốt ngồi bật dậy trên giường, lòng còn sợ hãi mà thở hổn hển. Nhìn chiếc đèn chùm pha lê sáng choang trên trần nhà, cô biết mình lại bị bóng đè.
Cô với lấy điện thoại trên tủ đầu giường, màn hình sáng lên. Giống như mấy đêm trước, không sớm cũng không muộn, vẫn là 1 giờ 30 phút.
Cái giờ giấc tỉnh dậy cố định này khiến sống lưng cô lành lạnh. Cô bất giác nhìn chiếc váy ngủ trên người mình, vẫn còn nguyên vẹn, chỉ có đôi chân trần trắng nõn là hơi run rẩy, eo bụng cô mỏi nhừ, nơi riêng tư giữa hai chân luôn có cảm giác căng trướng rất khó tả.
"Haizz, giấc mơ này cũng thật quá rồi..."
Từ Uyển lau mồ hôi lạnh trên trán rồi đứng dậy xuống giường uống nước. Mấy đêm nay cô liên tục mơ thấy cùng một giấc mơ đáng xấu hổ như vậy, đến nỗi khi tỉnh lại cũng không phân biệt nổi đâu là thực, đâu là ảo. Đầu óc cô cứ choáng váng, đi đường mấy lần suýt vấp ngã.
Điều này trực tiếp khiến cô không thể tập trung vào công việc ban ngày. Với đôi mắt thâm quầng như gấu trúc, sau lần thứ ba tính sai báo cáo, cô bị tổ trưởng mắng cho một trận té tát.
"Này, Từ Uyển, mấy ngày nay cậu sao thế? Trông cậu cứ như túng dục quá độ vậy. Thành thật khai báo đi, mới có bạn trai có đúng không?"
Ủ rũ trở lại chỗ ngồi, cô bạn thân Khương Toa Toa liền kéo cô lại, hạ thấp giọng tra hỏi.
"Cậu nghĩ nhiều rồi, tớ chỉ thiếu ngủ thôi." Vừa nói xong, Từ Uyển bất giác nhớ lại cảnh trong mơ mấy đêm nay, mặt bỗng đỏ bừng, nhưng nhanh chóng khôi phục lại bình thường.
Khương Toa Toa là một con cáo già, quen Từ Uyển mười năm, chỉ cần một ánh mắt là biết cô đang nghĩ gì.
"Từ Tiểu Uyển, cậu mà dám giấu tớ chuyện có bạn trai, không dắt ra cho tớ xem, thì cẩn thận tớ tung hê ảnh dìm hồi mười tuổi của cậu đấy!"
Bức ảnh dìm hồi mười tuổi là nỗi đau không thể nói của Từ Uyển. Cô vội kéo Khương Toa Toa lại, bất đắc dĩ nói: "Tớ thật sự không lừa mà, đừng nghĩ lung tung nữa. Lát nữa tan làm mình đi ăn cơm nhé."
Tiếc là, chưa đến giờ tan làm, Khương Toa Toa đã biến mất không tăm hơi. Xinh đẹp như cô nàng, lúc nào cũng không thiếu những kẻ theo đuổi cuồng nhiệt.
Từ Uyển đành một mình xuống lầu. Công ty cô nằm ở khu trung tâm thành phố sầm uất, xung quanh là các tòa nhà văn phòng san sát. Cô phải đi bộ qua các con phố, con hẻm hơn mười phút mới đến được quán cơm rang yêu thích của mình.
Đúng vào giờ cao điểm tan tầm buổi trưa, quán ăn nhỏ đã chật kín người. Từ Uyển đành tìm một chỗ trống ngồi xuống. Vừa gọi xong món cơm gà nấm hương yêu thích, một bà cụ ngồi bên cạnh bỗng gọi cô.
"Cháu gái, chiếc vòng tay của cháu đẹp quá." Bà cụ khoảng bảy mươi tuổi, ăn mặc tươm tất, hiền từ cười híp mắt, chỉ vào chiếc vòng ngọc trên cổ tay Từ Uyển.
Từ Uyển ngẩn ra. Đang là mùa hè, cô mặc một chiếc váy ngắn tay, chiếc vòng bạch ngọc trên cổ tay khẽ lay động, tỏa ra một luồng khí lạnh thấu tâm can. Đây là chiếc vòng cô tìm thấy ở nhà tổ dưới quê mười ngày trước. Lúc ấy thấy nó toàn thân trong suốt, ánh lên vẻ trắng muốt óng ả, cô nhất thời thích quá nên đeo lên.
Chỉ là một khi đã đeo vào, thì không tài nào tháo ra được.
Lúc đó cô còn vội gọi điện cho mẹ đang ở nước ngoài để hỏi về lai lịch của chiếc vòng, nhưng có lẽ đã quá lâu rồi, mẹ cô cũng không nhớ, chỉ bảo là xịn lắm, cứ đeo vào hộ thân cũng được.
Có điều thứ này khá nặng, phải đeo mất mấy ngày cô mới bắt đầu thấy quen. Lần đầu đeo nó đến công ty cô còn được vị giám đốc thích sưu tầm đồ cổ gọi lại, đôi mắt tam giác của ông ta nhìn chiếc vòng suýt nữa thì tóe ra trái tim, ra giá trên trời nói muốn mua, nhưng không tài nào tháo được nó khỏi tay Từ Uyển nên đành thôi.
"Cháu cảm ơn bà ạ."
"Cháu gái, nếu không ngại thì cho bà xem một chút được không?"
Giọng bà cụ nhẹ nhàng, không tỏ ra quá yêu thích, nhưng sự thiện ý tỏa ra quá rõ ràng. Từ Uyển cũng không nghĩ nhiều, liền đưa tay ra. Cô nhìn bà cụ cầm lấy chiếc vòng ngọc có nước men thượng hạng, bàn tay đầy nếp nhăn của bà nhẹ nhàng vuốt ve nó.
Bỗng nhiên, chiếc vòng trong suốt toàn thân lóe lên một vệt sáng đỏ như máu!
"Á!"
Từ Uyển còn chưa kịp nhìn rõ thì vệt sáng đỏ đã biến mất, chiếc vòng vốn đang mát lạnh bỗng nóng rực lên khiến cô đau đến mức phải hét lên. Cô vội muốn tháo nó ra, nhưng khi chạm vào lần nữa, chiếc vòng lại lần nữa trở về với nhiệt độ lạnh ban đầu.
Chuyện gì vừa xảy ra vậy...
"Cháu gái, từ khi đeo chiếc vòng này, cháu có gặp chuyện gì kỳ lạ không?"
Khi Từ Uyển hoàn hồn, bà cụ đã thu tay về từ lúc nào, ngồi ngay ngắn nhìn cô, vừa cười vừa nhẹ nhàng hỏi. Từ Uyển vẫn còn sợ hãi lật xem chiếc vòng.
"Chuyện kỳ lạ ạ? Không... À không, có ạ!"
Tính ngày ra, dường như chính từ lúc cô đeo chiếc vòng ngọc này, mỗi khi đêm xuống là cô lại bắt đầu có những giấc mơ kỳ quái đó. Trước kia, giấc mơ của cô đều trong sáng và lành mạnh lắm!
Bà cụ nhìn cô gái bỗng đỏ mặt, nụ cười lập tức trở nên thấu hiểu. Ánh mắt bà lưu luyến trên chiếc vòng ngọc một lúc lâu, rồi khi Từ Uyển còn đang ngập ngừng muốn nói, bà cất lời: "Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi. Cháu gái cứ tính thời gian đi, vào ngày thứ 50 kể từ khi đeo chiếc vòng này, nếu không có chuyện gì xảy ra thì hãy đến thôn Đường Lạc ở phố Tây tìm lão."
Nói xong, bà cụ đứng dậy rời đi. Từ Uyển ngơ ngác cũng chẳng màng ăn cơm, trả tiền rồi vội vã đuổi theo ra ngoài, nhưng tìm mãi cũng không thấy bóng dáng bà đâu cả.
Là phúc thì không phải họa, là họa thì không tránh khỏi...
Từ Uyển chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát.
"Này gái, gái đi đâu vội thế, tớ còn chưa thối tiền cho gái mà!" Nhân viên phục vụ trong quán đuổi theo, đưa tiền lẻ cho Từ Uyển, rồi nhận ra sắc mặt cô có gì đó không ổn.
"Này, có phải gái vừa nói chuyện với dì Lý không?"
"Dì Lý?" Mắt Từ Uyển sáng lên, cô vội hỏi: "Chị biết bà ấy ở đâu không?"
Chị phục vụ gật đầu, vị khách quen đặc biệt này, dĩ nhiên là cô biết: "Bà ấy ấy hả, ở số 46 thôn Đường Lạc đấy... À mà này, gái đừng có tin lời bả nói vớ vẩn, thần kinh bả không bình thường đâu."
Tiếc là sau khi nói cảm ơn, Từ Uyển đã vội vã rời đi mà không kịp nhìn nghe được câu cuối.
☘︎ Truyện được edit và đăng tải miễn phí tại Wattpad @bascsixch và Wordpress Bác Sĩ Chỉnh Hình, vote và comment để ủng hộ mình nhé! ☘︎
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro