Chương 10: Cưỡng gian
Nghiệp Chỉ cau mày thành chữ xuyên (川), căm tức nhìn Tiểu Thanh.
Tiểu Thanh thấy y như vậy càng thêm hăng hái, thầm nghĩ: Pháp Hải đáng chết, cuối cùng cũng bị nàng bắt được một lần! Cơ hội ngàn năm có một này, nàng nhất định phải làm hắn tức chết, để hắn nhớ kỹ cả đời!
"Ngươi đấy, tính cách thì xấu xa, chỉ có cái vẻ ngoài miễn cưỡng chấp nhận được." Tiểu Thanh vẽ vòng tròn trên lồng ngực phập phồng dữ dội của y, ngón tay thon dài lướt qua gân xanh trên cổ, rồi vén một sợi tóc đen đặt lên lòng bàn tay thưởng thức, sau đó cười yêu mị: "Nghe nói người xuất gia coi trọng trong sạch nhất, không biết khi ta hủy hoại trong sạch của ngươi rồi, Phật tổ có còn chịu nhận ngươi nữa không?"
"Ngươi cứ tùy tiện vu oan cho ta đi, cứ coi như ta nhận tội này luôn, miễn cho sau này ngươi lại vu oan lung tung cho ta." Tiểu Thanh lột áo tăng xám của y, lộ ra áo trong trắng muốt. Nàng cũng là lần đầu làm chuyện này, nghe tỷ tỷ nói chuyện nam nữ ân ái tuyệt không thể tả, nhưng phải làm với người mình yêu mới có ý nghĩa, mới cảm nhận được sự giao hòa giữa linh hồn và thể xác.
Có tỷ tỷ và Hứa Tiên làm gương, cái gọi là "vì tình mà khổ sở" kia, Tiểu Thanh sợ cả đời cũng không muốn đụng vào, không muốn tự chuốc lấy phiền phức.
Nhưng nàng cũng thật sự tò mò, rốt cuộc là loại khoái cảm mất hồn nào mà khiến người ta say đắm quên mình.
Thiên thời địa lợi nhân hòa, vừa vặn có cơ hội này, Tiểu Thanh cũng đang bị dục vọng hành hạ, cần người "giải dược", những người khác thì khó nói, nhưng nàng chắc chắn sẽ không vì dục vọng mà sinh tình yêu với tên hỗn trướng Pháp Hải này, chi bằng mượn thân thể y.
Một là có thể trải nghiệm chuyện ân ái nam nữ, hai là khiến y ghê tởm cả đời, hơn nữa vẻ ngoài của y cũng rất đẹp, là 'thứ' đẹp nhất nàng từng gặp qua, y tu Phật giữ mình trong sạch không gần nữ sắc, cũng không cần lo lắng có bệnh tật gì.
Tiểu Thanh tuy không có kinh nghiệm, nhưng với tu vi ngàn năm, cũng hiểu được một vài điều, huống chi đời trước nàng đã vô tình nhìn thấy tỷ tỷ và Hứa Tiên ân ái.
Dược tính dần dần dâng lên, Tiểu Thanh cách lớp vải cọ xát lên cự vật của Nghiệp Chỉ, khoái cảm khó tả lan từ xương cụt lên đỉnh đầu, nàng thở gấp, đầu lưỡi đỏ mọng cuộn qua cánh môi, cảm giác không tệ, hơi kỳ lạ, lại hơi ngứa, nàng lại cọ xát thêm vài cái nữa.
Bên này Tiểu Thanh vẫn đang thăm dò trái cấm, bên khác Nghiệp Chỉ như rơi xuống địa ngục, lý trí và thể xác tách rời, rõ ràng thấy mình bị đùa bỡn nhưng lại bất lực, y nhắm mắt lại, niệm Kim Cương Kinh, muốn quên đi dục vọng trong thân thể, nhưng càng nghĩ càng loạn, chữ nghĩa trong kinh văn biến thành từng dòng hắc tuyến hỗn độn.
Tiếng than nhẹ và thở dốc của nàng truyền đến bên tai, trong mũi toàn là mùi thơm của nàng, không phải mùi phấn hoa của nữ tử bình thường, cũng không phải mùi mực văn nhã của văn nhân, càng không phải mùi đàn hương y quen thuộc, mà là mùi trúc thơm ngát sau cơn mưa, thanh nhã, trong trẻo, như đặt mình trong rừng trúc quên hết ưu phiền.
Nghiệp Chỉ như cá nằm trên thớt, mặc cho Tiểu Thanh giày vò, sự tồn tại của nàng quá mức rõ ràng. Nghiệp Chỉ cả đời theo đuổi chân lý Phật pháp, cảm thấy chán ghét bản thân sa đọa như vậy, y quyết định cắn lưỡi tự sát cũng không để yêu tinh này thực hiện được.
"Muốn chết à?" Tiểu Thanh thấy khó giải quyết, bèn nhét túi thơm vào miệng y, cố ý nói: "Ta còn chưa thoải mái đâu, ngươi không được chết! Ngươi có bản lĩnh thì nín thở, tự nghẹn chết đi!"
Tiểu Thanh xoa xoa tay từ từ "lột da con mồi", mở từng lớp từng lớp vải ra, áo tăng xám, áo trắng bên trong, cơ bắp cuồn cuộn hiện ra, Tiểu Thanh đặt tay lên lồng ngực y, cảm nhận đường cong cơ bắp mạnh mẽ săn chắc, xúc cảm rất tốt. Khi lướt qua nhũ hoa đỏ thẫm của y, toàn thân y run lên, Tiểu Thanh càng thêm hứng thú, ngón trỏ sờ soạng nhũ hoa của y, không quên nói những lời thô tục.
"Ta tưởng ngươi là tượng Phật, lạnh lùng vô tình, hóa ra thánh tăng bị đùa bỡn nhũ hoa cũng có cảm giác, thật thần kỳ!"
Cuối cùng Nghiệp Chỉ không nhịn được nữa, mở mắt hung dữ nhìn nàng, tơ máu giăng đầy mắt, miệng bị bịt lại phát ra tiếng ưm ưm, không cần đoán cũng biết là tiếng chửi bới.
"Chửi đi, chửi nữa đi, chửi càng hăng, ta càng thích!" Tiểu Thanh búng nhũ hoa của y, Nghiệp Chỉ ngay lập tức khựng lại.
Tiểu Thanh nắm cổ tay y, đầu lưỡi liếm qua ngón giữa, sau đó ngậm ngón trỏ mút vào trong miệng, cảm giác ngứa ngáy tê dại cuối cùng cũng truyền đến, Nghiệp Chỉ vừa thống khổ vừa thoải mái, y tu hành cả đời chưa từng sinh tâm ma, giờ y cảm thấy nếu có tâm ma, đại khái sẽ giống như Tiểu Thanh, xảo quyệt, giả dối, âm hồn không tan.
Tiểu Thanh nắm chặt tay y, xương ngón tay thon dài, lòng bàn tay có vết chai mỏng, hiện giờ lại bị nàng đưa đến thăm dò vào nơi riêng tư trơn bóng, cảm giác này thoải mái hơn khi tự mình làm.
Tiểu Thanh khó nhịn cắn môi dưới, động eo nuốt ngón tay y vào sâu hơn.
Thật thoải mái, Tiểu Thanh nghĩ vậy.
Nghiệp Chỉ nhìn bàn tay mình bị cầm đi đùa bỡn, trong nháy mắt đó, lòng y đã chết đi cả ngàn lần, nhất là cảm giác ướt át trên đầu ngón tay càng làm y sụp đổ.
Cả đời này y chưa từng nghĩ tới, mình sẽ bị yêu tinh ép bức đến hoàn cảnh này.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro