Chương 12: Cố nhân*
*Tên chương là bạn tự đặt. Vì bạn cũng không biết giải thích từ đấy ra thuần Việt, cũng không hiểu ý tác giả lắm 😢
Trời chạng vạng tối. Gió thu hiu hiu thổi, trời se se lạnh. Học sinh lục tục đeo cặp, ôm sách vở, đi thành từng nhóm ra cổng trường.
Lận Mãn Nguyệt mặc áo khoác của Lương An Học. Tay áo thừa ra một đoạn, cô liền lắc lư vung vẩy. Tần Giai Oánh đi bên trái Lận Mãn Nguyệt, ghé sát vào cô, không ngừng nói mấy chuyện bát quái trong trường học. Lận Mãn Nguyệt nghe đến chăm chú.
Lương An Học rất không hài lòng với cái bóng đèn Tần Giai Oánh này. Hắn kéo Lận Mãn Nguyệt lại sát bên người mình, giúp cô đem tay áo đang vung vẩy gấp lên, kéo lại khóa áo khoác, đem cô bọc đến kín mít.
Tần Giai Oánh trợn trắng mắt nhìn Lương An Học. Người này sao có thể keo kiệt như vậy? Ngày thường đi học đã bá chiếm Lận Mãn Nguyệt thì không nói đi, như thế nào đã tan học rồi còn tung tăng đi theo bọn cô.
Cô nàng lấy khuỷu tay chọc chọc eo Lận Mãn Nguyệt: "Tối mai đừng quên a."
Lương An Học giành nói trước: "Quên cái gì?"
Tần Giai Oánh tiếp tục trợn mắt: "Lớp trưởng, tớ không hỏi cậu có biết không?"
Lận Mãn Nguyệt biết gần đây cô có chút vắng vẻ Tần Giai Oánh nên cô nàng trong lòng có hơi bực bội, liền trấn an nói: "Tớ nhớ rồi mà. Kỷ niệm ngày cậu trở về làm cẩu độc thân nha."
Phía xa, một chiếc xe hơi màu đen hướng về phía Tần Giai Oánh ấn còi. Từ cửa sổ xe vươn ra một cái đầu xoăn xù, Chu Quyền thúc giục: "Ba Tần, ngài làm ơn nhanh lên đi. Phim con mẹ nó chiếu được mười phút rồi, ngài còn ở đấy ghen cái gì."
Tần Giai Oánh rống lại: "Chờ đi. Không thấy được ba mẹ của cậu đang nói chuyện à?"
Cô nàng nhắc nhở: "Mãn Nguyệt tỷ tỷ, đừng cho tớ leo cây a. Cậu đã hai cái cuối tuần không đi chơi với tớ rồi." Nói xong, cô còn cố ý lườm lườm Lương An Học một cái.
Lận Mãn Nguyệt "Ân ân" đáp lời, đẩy Tần Giai Oánh lên xe.
Chờ xe hơi màu đen đi xa, cô nắm tay Lương An Học: "Đi thôi. Buổi tối anh muốn ăn gì? Thời tiết hôm nay ăn lẩu thật hợp quá đi."
Lương An Học mím môi không nói.
Lận Mãn Nguyệt còn đang đắm chìm trong suy nghĩ chờ lát nữa nên bỏ thêm cái gì vào nước lẩu. Lương An Học không thể ăn cay, vậy cứ thêm cà chua vào nồi là được.
Lương An Học không nhịn được đành phải mở miệng hỏi: "Ngày mai không ở cùng anh sao?"
Lận Mãn Nguyệt không nghe rõ, "A" một tiếng, tỏ vẻ nghi vấn.
Hắn cho rằng cô cố ý không nghe thấy, giọng đầy phiền muộn: "Ngày mai lúc về, anh đi đón em."
Lận Mãn Nguyệt nâng cao giọng, hỏi lại to gấp đôi: "Muốn đi cùng em không?"
Lương An Học ngây ngẩn, cúi đầu nhìn cô, vui sướng lộ rõ trong mắt: "Anh có thể đi sao?"
"Vì sao không thể a? Em cũng đâu có sở thích kim ốc tàng kiều."
Lương An Học cho rằng cô dù thích hắn, cũng sẽ không chủ động đem hắn giới thiệu với bạn bè của cô. Cũng như cô, bạn bè của cô ai cũng là gia đình quyền thế, đa số đều coi thường người ở Đông lâu, đặc biệt là học sinh xuất sắc như hắn. Hắn tuy không thèm để ý cái nhìn của người khác, nhưng hắn chỉ là sợ cô khó xử.
Lận Mãn Nguyệt nói thêm: "Anh có thể yên tâm nha. Ngày mai đều là mấy người anh biết. Chu Quyền a, Tiểu Phương a, còn có bạn gái hắn Tiểu Liêu."
Lận Mãn Nguyệt nhón chân, sờ sờ tóc mái trên trán hắn. Hắn bắt được tay cô, đặt ở bên miệng, nhẹ hôn một cái.
Thứ bảy, mới qua sáu bảy giờ tối, trời đã hoàn toàn tối đen.
Lương An Học dựa trên bức tường. Đèn đường đem cái bóng của hắn kéo thật dài.
Lận Mãn Nguyệt vốn dĩ đã sớm trang điểm xong, chuẩn bị đi ra cửa. Nhưng là Tần Giai Oánh nhất định đòi bằng được cô đêm nay phải ăn mặc phong cách sexy giống như cô nàng.
Cô đành phải thay một chiếc váy ngắn trễ vai màu đỏ, lại cảm thấy thời tiết có hơi lạnh, liền mặc thêm một lớp tất giấy mỏng bao bọc lấy chân.
Đi tất chân cũng giống như mặc quần giữ nhiệt.
Cô sợ Lương An Học ở bên ngoài chờ lâu, áo khoác cũng quên lấy, xỏ vào đôi giày cao gót nhỏ, chạy về phía hắn.
"An Học!"
Lương An Học nghe được thanh âm trong trẻo của cô, lập tức đứng thẳng lên. Chỉ nhìn thấy một bóng dáng nhỏ xinh màu đỏ đang chạy về phía hắn, rúc vào lồng ngực hắn.
Lận Mãn Nguyệt từ trong lòng hắn ngẩng đầu lên, mắt ngọc mày ngài, xoay một vòng, dò hỏi: "Em hôm nay thế nào? Có xinh đẹp không?"
Lương An Học hoảng hốt, hôm nay cô thật sự rất đẹp.
Màu đỏ làm cho cô càng thêm kiều diễm, lộ ra bờ vai ngọc ngà, làn da mịn màng. Cổ áo tuy bó sát nhưng khi đến gần, nhìn kỹ liền có thể nhìn thấy cảnh xuân bên trong.
Hắn thật muốn hôn cô.
Hắn nhíu mày, định cởi áo khoác của mình cho cô.
Lận Mãn Nguyệt ngăn hắn lại: "Không cần đâu, lát nữa lên xe liền có máy sưởi, bên trong phòng bao cũng có máy sưởi a."
Kéo hắn lên xe, thân mình cô hơi run run một chút, liền bảo tài xế tăng thêm độ ấm. Cả người cô cuộn tròn vào trong lòng Lương An Học, đôi tay từ áo khoác chui ra, ôm lấy vòng eo rắn chắc của hắn: "Như vậy liền không lạnh nữa."
Chu Quyền ở trong phòng, hai chân đều run rẩy, có vẻ rất lo lắng. Cậu ta bắt lấy tay Tần Giai Oánh hỏi: "Mẹ Lận mang Lương An Học tới đây thật sao? Lần này cậu ấy nghiêm túc? Cậu ta chính là học sinh được cử đi Thanh Hoa Bắc Đại đó nha. Cậu nói Lương An Học có thể ghét bỏ chúng ta một đám cả ngày chỉ biết ăn nhậu chơi bời, không làm việc đàng hoàng hay không a?"
Tần Giai Oánh nhìn bộ dạng ngu ngốc của cậu ta nói: "Nhìn bộ dạng như thằng đần của cậu kìa. Cậu ta là bạn trai Mãn Nguyệt, sẽ không hài lòng với chúng ta sao? Cho dù không thích chúng ta đi nữa, cậu ta cũng sẽ không biểu hiện ra ngoài. Cậu ta rất để ý đến mặt mũi của Mãn Nguyệt." Tuy rằng hắn rất thường xuyên tỏ vẻ bất mãn vì cô nàng quấn lấy Lận Mãn Nguyệt.
Chu Quyền điên cuồng gật đầu: "Nói rất chuẩn! Tuu rằng chúng ta bên nhau nhau từ nhỏ, nhưng nếu là người của Lận mẹ, thì cũng như người của chúng ta. Không ngờ rằng tôi mà cũng có bạn bè là học bá. Về sau ai còn dám cười nhạo đám chúng ta không có học thức, lão tử một búa liền gõ đầu hắn."
Tần Giai Oánh cạn lời, Chu Quyền diễn thật là nhiều.
Cô cũng không nghĩ tới Lận Mãn Nguyệt sẽ mang Lương An Học tới đây. Hôm nay tụ họp đều là bạn bè thân thiết. Lận Mãn Nguyệt có lẽ là động lòng thật rồi, nếu không cô cũng sẽ không mang người ngoài tiến vào buổi tụ họp riêng tư của bọn họ.
Lận Mãn Nguyệt cùng Lương An Học từ từ tới muộn. Phòng bao bên trong trừ bọn họ ra đều đã đến đông đủ.
Cô đầu tiên nói đùa một câu tạ lỗi, sau lại mới chủ động giới thiệu Lương An Học với mọi người.
Mọi người cũng không dám có ý kiến gì, nếu Lận Mãn Nguyệt đã thích, bọn họ cũng yêu ai yêu cả đường đi, sẽ không làm khó Lương An Học.
Vừa mới bắt đầu mọi người còn có chút bối rối, nhưng là dần dần phát hiện, Lương An Học có thể nói chuyện tốt với bọn họ a. Hơn nữa, tính cách Lương An Học thực ôn hòa, cùng hắn ở chung liền có một loại cảm giác như tắm mình trong gió xuân.
Nam sinh kết bạn luôn là rất đơn giản. Mọi người cùng nhau chơi game, ngay lập tức đã bắt đầu cùng Lương An Học kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.
Lương An Học dẫn bọn họ đi ăn gà mấy ván, mấy tên nam sinh đó dường như quên mất vừa rồi còn câu nệ như thế nào, liền bắt đầu ngựa quen đường cũ. Chu Quyền lớn tiếng khen ngợi: "Lương ca, cậu cũng quá dữ đi? Học giỏi không nói làm gì, ngay cả mẹ nó chơi game cũng đỉnh như vậy. Không trách có thể khuất phục được con ngựa hoang Lận Mãn Nguyệt này."
Lận Mãn Nguyệt đang đánh bài, nghe được lời này liền không hài lòng, tiện tay cầm lên một cái thẻ bài trên bàn ném về phía Chu Quyền, sau đó đẩy bài của mình ra, nói: "Tớ không đánh nữa. Đi toilet một chút."
Lận Mãn Nguyệt tửu lượng không tốt lắm. Vừa rồi vì tới muộn, cô bị phạt uống thêm hai ly. Vốn dĩ Lương An Học đã lấy ly rượu của cô, chuẩn bị uống thay, nhưng là Chu Quyền lại nhiệt tình bắt đầu nỉ non, nhất định đòi cô phải tự phạt. Cô hôm nay tâm trạng không tồi, cũng lười so đo với cậu ta, một hơi uống cạn hai ly xuống bụng.
Cô ở toilet trang điểm lại, rửa sạch tay, vỗ vỗ khuôn mặt ửng đỏ, cố gắng làm mình thanh tỉnh hơn một chút.
Cô đi ra khỏi phòng vệ sinh, cúi đầu chỉnh lại váy, không chú ý liền đụng phải một lồng ngực rắn chắc. Cô bị va phải, thân mình ngả về phía sau. Một đôi bàn tay dày rộng vươn ra, khó khăn lắm mới có thể đem cô giữ vững.
Cô che lại cái trán bị đâm đau, một giọng nói quen thuộc vang lên: "Xin lỗi, cô không sao chứ?"
Lận Mãn Nguyệt ngẩng đầu, đôi mắt tràn ngập nghi hoặc, Đỗ Nguyên Hách như thế nào lại về nước rồi?
Đỗ Nguyên Hách cũng không nghĩ tới mới về nước ngày đầu tiên đã có thể gặp được Lận Mãn Nguyệt, vui sướng nói: "Nguyệt Nhi, em sao lại ở đây?"
Lận Mãn Nguyệt hỏi lại: "Tôi còn đang muốn hỏi anh về nước khi nào?"
Nói tới Đỗ Nguyên Hách, hai người bọn họ còn có chút quan hệ sâu xa. Đỗ Nguyên Hách là đàn anh của cô, lớn hơn cô hai tuổi, hai người lại còn từng mờ ám một khoảng thời gian. Sau đó, Đỗ Nguyên Hách tốt nghiệp cao trung liền đi du học, cũng không có liên lạc nữa.
Đỗ Nguyên Hách cười nói: "Mới vừa về thôi."
Hắn ta quan sát kỹ Lận Mãn Nguyệt. Hơn một năm không gặp, thân thể thiếu nữ đã trở nên nảy nở, khuôn mặt trẻ con tròn trịa cũng biến mất. Trước kia, so với bạn cùng lứa tuổi, dáng người cô đã được xem không tồi, nhưng vẫn là ngây ngô non nớt. Mà hiện tại, lại càng vượt xa người khác, ngực lớn, eo nhỏ, mông vểnh, tất cả đều tỏa ra xung quanh một hơi thở quyến rũ mê người. Hắn ta đã sớm nhìn ra Lận Mãn Nguyệt đúng thật là một bảo bối.
Hắn ta trong lòng có chút hối hận. Lẽ ra lúc ấy hắn ta nên theo đuổi được Lận Mãn Nguyệt về tay rồi mới xuất ngoại. Dáng người này, mấy năm nữa, sợ là sẽ càng câu hồn đàn ông hơn nữa.
Đỗ Nguyên Hách ngón tay cái lướt trên da thịt non mịn của Lận Mãn Nguyệt, vuốt ve qua lại, giọng điệu ngả ngớn: "Nguyệt Nhi, em làm sao vậy? Anh sau khi xuất ngoại đều gửi tin nhắn cho em, như thế nào em đều không trả lời?"
Lận Mãn Nguyệt hiểu ý của hắn ta, trong lòng cảm thấy chán ghét. Thân thể lui ra phía sau, rút tay lại, xoay người rời đi.
Đỗ Nguyên Hách nào có thể dễ dàng buông tha cô như vậy. Hắn ta hiện tại lại lần nữa cảm thấy hứng thú với Lận Mãn Nguyệt.
Hắn ta dùng thân thể cao lớn cản trở Lận Mãn Nguyệt.
Cô đi một bước, hắn ta cũng đi theo một bước. Đi tới đi lui vài lần, Lận Mãn Nguyệt đã rất mất kiên nhẫn: "Anh muốn thế nào?"
Đỗ Nguyên Hách nói với vẻ chân thành: "Anh ở nước ngoài mỗi ngày đều rất nhớ em. Lần này anh là cố ý vì em mới trở về."
Hắn ta nửa câu đầu là lời nói thật. Ở nước ngoài tuy rằng đổi qua rất nhiều bạn gái, nhưng là khi đêm đến, hắn ta chỉ nhớ tới Lận Mãn Nguyệt.
Nhớ tính khí được nuông chiều bướng bỉnh của cô, còn có bộ dáng cô ở dưới tán hoa anh đào an tĩnh chờ hắn tan học. Khoảng thời gian trong trường trung học chính là hồi ức đẹp đẽ nhất của hắn. Hắn ta thật sự là rất thích cô.
Nửa câu sau là hắn nói dối. Hắn lần này về nước hoàn toàn là bởi vì trùng hợp.
Lận Mãn Nguyệt nghe được lời dối trá của hắn, khịt mũi coi thường.
Đỗ Nguyên Hách này trước kia cũng coi như quân tử, nếu không cô cũng sẽ không có thiện cảm với hắn ta. Như thế nào ra nước ngoài hơn một năm, còn học được mấy chiêu trò đểu giả, nói năng ngọt xớt, trong miệng lại không có một câu thật lòng.
Đỗ Nguyên Hách nghiêng đầu, nhìn chằm chằm Lận Mãn Nguyệt, ánh mắt tràn đầy sự xấu xa.
Đột nhiên, Đỗ Nguyên Hách bị một lực mạnh mẽ đẩy ra, chân trái đá chân phải, nặng nề ngã rầm một cái ra phía sau.
Lận Mãn Nguyệt được người bảo vệ sau lưng. Bờ vai rộng vững chắc của Lương An Học che chắn trước mắt cô, đem lại cho cô cảm giác thực an toàn.
Cô buông lỏng đề phòng, đầu khẽ dựa vào sau lưng hắn, đôi tay vòng ra phía trước ôm lấy eo hắn, giọng điệu đầy ủy khuất: "Anh như thế nào giờ mới đến a."
Lương An Học cúi đầu, tay hắn bao bọc lấy bàn tay nhỏ xinh của cô, nhẹ giọng nói: "Thực xin lỗi. Lần sau nhất định sẽ không rời khỏi em nữa."
Lận Mãn Nguyệt chỉ nghe rõ nửa câu đầu. Nửa câu sau Lương An Học thanh âm khàn khàn, cô có chút mù mờ nghe không rõ. Cô cũng không hỏi nhiều. Bây giờ, điều cô muốn nhất là Đỗ Nguyên Hách có thể cút đi nhanh nhanh một chút.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
♡ Điều mị cảm nhận được duy nhất bây giờ: Nguyệt Lượng nên đi khám lại tai đi a~~~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro