Chương 13: Trầm mê

Đỗ Nguyên Hách bị quăng ngã loạng choạng mấy cái. Dáng vẻ văn nhã ngày thường biến mất, trông chật vật đến không chịu được. Hắn ta đứng lên, sửa sang lại vạt áo, đem vết bẩn trên quần phủi đi.
Hắn ta giương mắt nhìn về phía Lương An Học đang chắn trước mặt Lận Mãn Nguyệt. Nam sinh này vai rộng mông hẹp, mặt mũi như ngọc, hiện tại vẻ mặt trông rất hung ác. Đỗ Nguyên Hách trầm tư, lại cảm thấy người này trông có chút quen mắt, giống như đã từng gặp qua ở đâu rồi.
Hắn ta nhìn Lận Mãn Nguyệt thân mật với Lương An Học, trong lòng đã hiểu rõ.
Khó trách cô vừa rồi một chút cũng không quan tâm hắn, là bởi vì có bạn trai rồi sao? Hắn ta cũng không nghĩ làm lớn chuyện này, đều là người quen, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp. Nếu gây sự với Lận Mãn Nguyệt, bản thân hắn ta cũng không được dễ chịu.
Hắn nhìn Lận Mãn Nguyệt cười đáng khinh: “Nguyệt Nhi, lần sau gặp mặt, em có thể đừng mang theo bạn trai được không.”
Hắn lần này trở về là vì có việc, hiện tại hắn cũng không rảnh cùng Lận Mãn Nguyệt chơi tình tay ba. Chờ hắn làm xong việc, nhất định sẽ chơi cùng cô một hồi.
Đỗ Nguyên Hách đẩy cửa phòng bao ra, một người phụ nữ dáng người nóng bỏng ra tiếp hắn, bộ ngực cố sức cọ lên người hắn. Đã nhìn thấy Lận Mãn Nguyệt giờ lại nhìn người đàn bà khác, hắn liền cảm thấy chán ghét. Nhưng hắn cũng không có cự tuyệt, duỗi tay sờ soạng trêu đùa một bên vú của cô ta.
Trên sô pha ở giữa phòng có một người đàn ông đầu hói bụng phệ, trái ôm phải ấp hai cô gái trẻ.
Đỗ Nguyên Hách trong mắt có chút khinh thường, nhưng vẫn ôn hòa mở miệng: “Hình cục trưởng, khi nào mới có thể để tôi vào xem?”
Người đàn ông bụng phệ thuận miệng đáp: “Đỗ tiên sinh đã tự mình yêu cầu, tôi như thế nào lại không sắp xếp tốt một chút chứ?”
Đỗ Nguyên Hách hiểu ý của ông ta, tiếp tục nói: “Hai cô gái này nếu như ngài thích, đêm nay liền đưa vào phòng ngài, đều là đã huấn luyện qua tốt rồi.”
Hình cục trưởng gật đầu, lão nhị Đỗ gia cũng thật là hiểu chuyện: “Chờ thêm mấy ngày đi. Hiện tại phía trên đang tra rất nghiêm ngặt.”
Hình cục trưởng cảm thấy cũng thật khó hiểu. Chỉ là một tên tội phạm giết người mà thôi, Đỗ tiên sinh lại có thể để con trai ruột của mình ra mặt thẩm tra, lại còn tặng không ít lễ cho ông ta.
Lương An Học cùng Lận Mãn Nguyệt sóng vai đi trở về phòng. Không khí đình trệ, hai người đều lâm vào trầm mặc.
Lận Mãn Nguyệt không biết Lương An Học đến đây từ lúc nào, đã nghe được bao nhiêu. Cô nghẹn đến đỏ mặt, cũng hiểu được vì sao Lương An Học lại tức giận. Nếu là cô thấy được Lương An Học cùng cô gái khác lén gặp mặt, lại còn nói chuyện mập mờ không rõ ràng như vậy, cô chắc chắn đã sớm nổi điên.
Cô cố ý dỗ dành hắn, nắm lấy tay hắn lắc lắc, nói đến là ngọt ngào: “Bên trong phòng cũng buồn chán quá đi. Em không muốn đi vào nữa, em chỉ muốn ở riêng cùng anh thôi, có được không?”
Trái tim Lương An Học đau như người ta bóp nghẹt. Nhưng mà hắn vẫn không thể từ chối được ý muốn của Lận Mãn Nguyệt, liền thuận theo gật gật đầu.
Lúc Lương An Học tìm được cô, hắn thấy Đỗ Nguyên Hách chắn đường không cho cô đi tiếp, lại còn nói ra một câu trêu chọc: “Nguyệt Nhi, sao lại nỡ nhẫn tâm như vậy? Em quên lúc trước chúng ta là thế nào rồi sao…”
Câu kế tiếp hắn nghe không rõ ràng lắm, Đỗ Nguyên Hách tựa như là dán sát vào mặt Lận Mãn Nguyệt nói, lúc ấy mặt cô liền ửng hồng, dáng vẻ thẹn thùng đẩy Đỗ Nguyên Hách một cái.
Lương An Học nhịn không nổi nữa, hắn liền xông đến đem Đỗ Nguyên Hách đẩy ra. Lúc ấy, hắn chỉ lo lắng Lận Mãn Nguyệt chịu ủy khuất. Hiện tại đã xong việc, hắn mới bắt đầu chậm rãi suy nghĩ.
Bọn họ lúc trước là thế nào? Hắn ta cũng từng cùng cô thân mật như vậy sao? Cuối cùng thì bọn họ đã làm những gì?
Hắn không dám nghĩ tiếp, rũ mắt nhìn chằm chằm Lận Mãn Nguyệt.
Nếu đã không dám nghĩ, cũng không thể hỏi, vậy hắn sẽ tự mình thử xem.
Lận Mãn Nguyệt gọi người phục vụ lại hỏi hỏi: “Chỗ các người có còn phòng trống không?”
Lận Mãn Nguyệt thường xuyên tới Thanh sắc, người phục vụ tất nhiên là biết cô, bèn dẫn đường: “Lận tiểu thư, cô thường nghỉ ngơi ở phòng bên kia, chúng tôi sẽ nhanh chóng đi chuẩn bị cho cô.”
Vào phòng, người phục vụ biết ý đem cửa đóng lại, yên lặng rời đi.
Lận Mãn Nguyệt kéo Lương An Học ngồi xuống sô pha, hai chân để lên đùi hắn, vòng tay ôm lấy cổ hắn, cả người cuộn lại rúc vào trong ngực hắn.
Cảm nhận được thái độ của Lương An Học đã dịu đi, không còn lạnh lùng như vừa nãy, cô chủ động mở miệng: “Rất nhớ anh a. Cả tối nay cũng chưa được ôm anh như vậy.”
Lương An Học ôm cô lên, hôn lên đôi môi anh đào đang hơi chu ra, lẩm bẩm nói: “Bây giờ bổ sung lại.”
Lương An Học hôm nay rất dịu dàng, ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng cọ xát, lại thong thả tách hai hàm răng cô ra, đầu lưỡi hắn quét qua hàm răng trên.
Lận Mãn Nguyệt nếm được vị đắng của rượu trong miệng hắn, lại được trộn lẫn với mùi thơm mát của riêng hắn, cô đột nhiên cảm thấy tâm trạng mình tốt hơn nhiều.
Lương An Học ngửa đầu ra sau, lúc tách ra bên môi vương một sợi chỉ bạc lúc hai người quấn lấy nhau để lại.
Hắn say mê ngắm nhìn Lận Mãn Nguyệt. Môi cô bị hắn chà đạp đến dính đầy nước miếng, khuôn mặt ửng hồng, đôi mắt đẹp long lanh ướt át, hắn nhìn xuống xương quai xanh lộ ra của cô, cúi đầu cắn một ngụm.
Cô bị cắn có hơi đau, liền hờn dỗi: “Nhẹ một chút a.”
Lương An Học thế nhưng lại ngậm lấy mút vào, để lại trên đó một dấu đỏ mờ ám.
Tay hắn vuốt ve đùi cô. Còn cách một lớp tất chân tơ lụa, hắn có chút không thỏa mãn.
Hắn đè Lận Mãn Nguyệt xuống sô pha, thân mình chen vào giữa hai chân cô, cúi xuống lại lần nữa hôn lấy cô, dùng thanh âm mang đầy ham muốn mê hoặc cô: “Được không?”
Lận Mãn Nguyệt có chút ngây thơ, cô đại khái cũng hơi đoán ra hắn đang hỏi cái gì, nhưng dường như cũng không rõ lắm ý của hắn là gì. Cô chỉ cảm thấy hôm nay Lương An Học cùng với bình thường không giống nhau.
Bình thường bọn họ thân mật, cùng lắm cũng chỉ là hôn hôn môi, năm nắm tay. Đại đa số trong đó đều là do cô chủ động.
Hôm nay Lương An Học dường như đang rất kiềm chế gì đó, giọng điệu hắn tuy rằng vẫn dịu dàng, nhưng động tác lại rất mạnh bạo.
Không khí tràn ngập ái muội, trong phòng vang lên tiếng thở dốc dồn dập của hai người. Cô nhìn ánh mắt nhiễm đầy ham muốn sắc dục của Lương An Học, gật gật đầu.
Lương An Học liền duỗi tay ra sau lưng cô, kéo khóa váy xuống, cởi ra đến eo của cô. Không có quần áo che đậy, cô đột nhiên cảm thấy rét lạnh, theo bản năng muốn đem quần áo mặc lại.
Một đôi tay thon dài căn cản động tác của cô. Hắn cúi đầu xuống, vùi mặt vào khe rãnh mê người giữa hai vú, khẽ nói: “Như vậy sẽ không lạnh.”
Đúng là không lạnh, cả người cô đều nóng rực lên.
Đôi tay cô luồn vào mái tóc ngắn của hắn, không dám cúi đầu xuống nhìn hắn.
Còn chưa kịp cởi bỏ áo ngực, Lương An Học liền trực tiếp đẩy hai khối tròn trịa trước ngực cô ra, vùi đầu vào giữa khe rãnh, hít sâu một hơi. Tất cả nơi đó đều là mùi hương ngọt ngào của cô. Hắn thực sự không thể nhịn được nữa, liền há miệng to bắt đầu cắn nuốt.
Hắn dùng đầu lưỡi liếm láp đầu vú, lại lấy một bàn tay xiết chặt đầu vú bên kia, vân vê qua lại. Lận Mãn Nguyệt chịu không nổi hắn trêu chọc như vậy, cảm giác toàn thân đều mềm nhũn như nước, hoa huyệt đột nhiên trào ra một dòng nước ấm.
Cô theo bản năng đem hai chân khép lại. Lương An Học liền hiểu được phản ứng của cô.
Hắn ngẩng đầu lên, trên ngực của cô đã dính đầy nước miếng hắn. Hắn hôn hôn ấn đường cô, đưa tay nắm lại chiếc cổ mảnh khảnh. Một tay khác lại đi xuống, cách quần lót ấn một cái lên hoa hạch.
Lận Mãn Nguyệt chưa từng bị người khi dễ như vậy, duỗi tay xuống phía dưới cầm cổ tay của hắn, thanh âm nũng nịu: “An Học, đừng như vậy mà. Em có chút sợ hãi.”
Kỳ thật, hắn đã sớm đã nhìn ra cô là lần đầu tiên bị người trêu đùa như vậy, kết quả hắn muốn cũng đã có được.
Hắn cũng định dừng lại, nhưng chính là hắn không làm được.
Hắn hôn hôn cái đã mũi phiếm hồng của cô, trấn an: “Đừng sợ. Anh sẽ nhẹ nhàng.”
Cũng không chờ cô đồng ý, tay hắn dùng sức thô bạo đem tất chân xé vụn, cuối cùng cũng chạm được vào đùi của cô.
Cảm xúc đụng chạm lên da thịt trần trụi tinh tế khiến trong mắt hắn đều che kín tơ máu.
Hắn tiến vào giữa hai chân cô, lột quần lót, ngón tay đi vào một chút, kéo ra một mảnh trơn trượt ướt át.
Lận Mãn Nguyệt nhịn không được rên rỉ một tiếng.
Hắn nhìn Lận Mãn Nguyệt, da thịt trắng như tuyết đang ửng hồng lên, đôi môi đỏ mọng khẽ hé mở rên rỉ ra âm thanh kiều mị.
Hắn sắp điên rồi.
Hắn theo ái dịch ướt át đi vào trong hoa huyệt, không dám dùng sức, mới vào được một ít, liền chạm vào một tầng màng mỏng.
Hắn vẫn duy trì một tia bình tĩnh cuối cùng, đúng vậy, nên dừng lại rồi.
Hắn chậm rãi rút tay ra, lại đụng vào một khối thịt mềm nhô lên, Lận Mãn Nguyệt đột nhiên rên rỉ, hoa huyệt trào ra càng nhiều chất dịch, vách tường bắt đầu co rút lại.
Lận Mãn Nguyệt trong mắt đã ngập nước, giống như xin tha, lại giống cầu xin hắn tiếp tục.
Hắn cúi đầu che tiếng rên rỉ của cô, tay không ngừng cọ xát xoa nắn khối thịt mềm mại kia.
Lận Mãn Nguyệt cũng không biết mình bị làm sao, chỉ biết bám lấy bả vai Lương An Học, đem quần áo hắn nắm chặt đến nhàu nhĩ, kịch liệt đáp lại nụ hôn của Lương An Học, thân mình không ngừng cọ xát vào hắn, cái mông cũng  theo động tác tay hắn của hắn mà nhấp lên nhấp xuống.
Chỉ trong chốc lát, bụng dưới của cô xuất hiện một cảm giác run rẩy kịch liệt, cô hé miệng liều mạng thở gấp, đôi mắt khép lại, mí mắt run run, vách tường bên trong hoa huyệt dồn dập run rẩy, trong đầu như có một tia sáng xẹt qua.
Cô mở mắt ra nhìn người đang nằm trên mình. Tóc mái trên trán hắn bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Hắn cũng đang kịch liệt thở dốc giống như cô.
Cô cao trào.
Lận Mãn Nguyệt đẩy Lương An Học ra, thân thể cuộn tròn lại trên sô pha.
Thật là thẹn a.
Lương An Học nhìn lỗ tai đỏ bừng của cô, cũng đoán ra được cô đang thẹn thùng. Hắn giúp cô mặc lại váy, sau đó đem tất chân đã bị hắn xé nát thành từng mảnh ném vào sọt rác, lấy khăn lông giúp cô chà lau sạch sẽ thân thể.
Lận Mãn Nguyệt nghĩ đến hắn vừa rồi bắt nạt mình, bộ dáng dường như rất thành thạo. Cô ngồi ngay dậy, vớ lấy gối ôm trên sô pha ném hắn: “Khai mau, trước kia có phải anh từng làm như vậy với nhiều người rồi không!”
Lương An Học cười ôn nhu, dỗ dành cô: “Chỉ có em là người duy nhất.”
Lận Mãn Nguyệt không tin: “Vậy vừa rồi sao có thể lại thuần thục như vậy!”
Lương An Học muốn ôm lấy cô nhưng lại bị đẩy ra: “Bởi vì ở trong mộng đã luyện tập qua rất nhiều lần.”
Lận Mãn Nguyệt mới vừa bình tĩnh lại xong, nghe được lời hắn nói như vậy, trái tim liền bắt đầu không ngừng đập loạn. Lương An Học quả thực chính thâm tàng bất lộ, sói xám đội lốt cừu non a.
Lận Mãn Nguyệt “hừ” một tiếng, chủ động cuộn tròn trong ngực hắn, thấp giọng nhỏ nhẹ: “Anh cũng là người đầu tiên của em.”

Lương An Học tuy rằng đã đoán ra đáp án, nhưng nghe được cô như vậy mà thừa nhận, trong lòng như có con sóng đang cuộn trào, cúi đầu bao bọc lấy cả người cô, lòng tràn đầy vui mừng.
Cuối cùng, hắn vẫn không biết.
Rốt cuộc là Nguyệt Lượng trầm mê vì hắn.
Hay vẫn là hắn lại một lần nữa bị ánh trăng mê hoặc.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Vẫn là thịt vụn. Mấy chương sau mới được ăn thịt chính thức a~~~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro