Chương 9: Cùng Nguyệt Lượng yêu đương

Đã vào thu, Lận Mãn Nguyệt ưa lạnh nên luôn mở toang cửa sổ. Làn gió khe khẽ thổi qua mái tóc của cô. Hôm nay cô chỉ khoác ngoài một chiếc áo dệt kim mỏng, bên trong là đồng phục của trường học.
Có chút lạnh a, cô hắt hơi một cái.
Một đôi tay thon dài khớp xương rõ ràng lướt qua mặt cô, đem cửa sổ đóng lại.
Đôi tay kia bỗng nhiên dừng lại, nhẹ nhàng đem tóc mái xõa xuống trước mặt cô vén ra phía sau tai.
Lận Mãn Nguyệt đi học có hơi buồn chán. Cô nghiêng đầu, đem bàn tay của Lương An Học lật lại, lấy bút nhẹ nhàng vẽ vòng vòng lên lòng bàn tay hắn.
Lương An Học bị cô trêu chọc, lòng bàn tay có hơi ngứa. Hắn bắt lấy bàn tay đang nghịch ngợm của cô, nhéo nhéo. Trên mặt hắn lộ ra nụ cười dịu dàng, nhắc nhở cô ngoan ngoãn ngồi học.
Lận Mãn Nguyệt giả vờ giận dỗi, làm bộ “hừ” một cái. Cô rút tay về, quay đầu không thèm nhìn Lương An Học.
Lương An Học thấy cô có vẻ giận, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi chu ra. Hắn hết cách, chỉ có thể nhượng bộ. Hắn nắm lấy cổ tay cô, che khuất dưới bàn học, cùng cô mười ngón tay đan vào nhau.
Lận Mãn Nguyệt cuối cùng cũng vừa lòng. Cô nhích lại gần hắn một chút, đem hai bàn tay đang nắm lấy nhau đặt lên trên đùi mình, cúi đầu chăm chú ngắm nhìn.
Tay của Lương An Học thật đẹp mắt a.
Đến tiết thể dục, Lận Mãn Nguyệt cùng Tần Giai Oánh ngồi dưới gốc cây tranh thủ nghỉ ngơi.
Tần Giai Oánh vừa ăn kem ly vừa lấy vai đẩy đẩy Lận Mãn Nguyệt, hỏi: “Hôm trước cậu làm gì tự dưng chạy đi? Làm Phương Duy sốt ruột muốn chết.”
Lận Mãn Nguyệt xúc một muống kem, đáp lại: “Hắn định hôn tớ a. Tớ không có cảm giác với hắn, liền bỏ của chạy lấy người.”
Tần Giai Oánh nói: “Được rồi. Đến người như Phương Duy mà cậu cũng không thích. Không lẽ là cậu thực sự thích tớ?”
Lận Mãn Nguyệt liếc liếc Tần Giai Oánh: “Cậu thì có cái gì để tớ thích? Thích cậu không có ngực chắc?”
Tần Giai Oánh chụp một cái lên chân Lận Mãn Nguyệt, giận dỗi nói: “Tớ đây hỏi cậu, nếu về sau yêu đương, tớ và bạn trai cậu cãi nhau, cậu sẽ bênh ai?”
Lận Mãn Nguyệt nhìn Lương An Học đang đánh bóng rổ phía xa, rũ mắt: “Trong lòng tớ không có ai quan trọng hơn so với Tần Giai Oánh. Như vậy đã được chưa?”
Tần Giai Oánh nghe đáp án như ý, cực vui vẻ, ôm lấy Lận Mãn Nguyệt cười hì hì nói: “Mãn Nguyệt là tốt nhất. Trong lòng tớ, mặc kệ là Hồ Kiệt, Lý Kiệt, đều không quan trọng bằng cậu.”
Lận Mãn Nguyệt so với Tần Giai Oánh lớn hơn một tháng. Khi còn nhỏ, Tần Giai Oánh rất quấn lấy cô. Cô khi đó không hiểu chuyện, chỉ cảm thấy Tần Giai Oánh là một đứa nhóc thực phiền phức.
Có một lần Tần Giai Oánh muốn đi theo cô ra ngoài chơi. Cô mất kiên nhẫn liền đưa cho Tần Giai Oánh 100 đồng, nói bừa bảo cô nhóc giúp mình đi mua kem ly.
Nhưng cô không nghĩ tới, Tần Giai Oánh lại bị bắt cóc.
Mặc dù cuối cùng cô ấy cũng được cứu trở về.
Sau đó, Lận Mãn Nguyệt càng thêm xa cách với Tần Giai Oánh. Cô cảm thấy đây là lỗi của cô. Tần Giai Oánh nhất định là rất hận cô đi.
Sau một thời gian phục hồi tâm lý, Tần Giai Oánh hoàn toàn bình thường trở lại liền lập tức chạy tới nhà của Lận Mãn Nguyệt. Cô nhóc từ trong túi móc ra 100 đồng kia. Đồng tiền đã có chút nhàu nhĩ. Cô nhóc nói với Lận Mãn Nguyệt rằng không có mua được kem ly cho cô rồi.
Tần Giai Oánh hỏi cô: “Mãn Nguyệt tỷ tỷ, lần sau có thể mang em cùng đi mua kem ly được không? Em đi một mình rất sợ hãi a.”
Lận Mãn Nguyệt gật đầu, dắt tay Tần Giai Oánh, bảo đảm với cô nhóc: “Về sau Mãn Nguyệt tỷ sẽ luôn ở bên cạnh em. Không cần sợ hãi a.”
Ở trong lòng Lận Mãn Nguyệt, không có ai có thể quan trọng hơn so với Tần Giai Oánh.
Gió thể dục kết thúc, Lận Mãn Nguyệt nghĩ Lương An Học đánh bóng rổ cả tiết chắc chắn rất mệt, nên đã cố ý đi siêu thị mua nước giải khát cho hắn.
Khi cô cùng Tần Giai Oánh vừa nắm tay nhau vừa nói cười đi đến cửa sau phòng học, liền thấy Lương An Học đang cùng một nữ sinh ngồi xổm, nhặt sách vở rơi trên mặt đất. Nữ sinh còn lén lút dựa vào người Lương An Học.
Lận Mãn Nguyệt đột nhiên trong lòng liền cảm thấy khó chịu, lập tức đi đến đem sách vở vừa sắp xếp lại đá văng ra.
Nữ sinh dáng vẻ trà xanh kêu lên một tiếng.
Lương An Học cũng ngẩng đầu.
Lận Mãn Nguyệt khoanh tay trước ngực, từ trên cao liếc xuống bọn họ.
Ngô Việt khóc nức nở ăn vạ: “Lận Mãn Nguyệt, cậu sao có thể như vậy? Tớ cùng An Học vừa mới sắp xếp lại.”

Lận Mãn Nguyệt nhíu mày, Ngô Việt này lại bắt đầu trà xanh.
Cô cao giọng: “Tao thích như vậy đấy, không được sao? Sách vở của mày cản đường tao.”
Ngô Việt nước mắt giàn dụa, xoay người nhìn về phía Lương An Học, muốn tìm Lương An Học giúp đỡ.
Lương An Học đứng dậy nhìn Lận Mãn Nguyệt, trên mặt lạnh lùng không nhìn ra cảm xúc gì.
Lận Mãn Nguyệt cảm giác như trở lại lần đầu tiên gặp mặt hắn. Lương An Học cũng nhìn về phía cô với bộ dáng lạnh nhạt đó.
Có phải hắn cảm thấy mình đang vô cớ gây sự hay không?
Không ngờ Lương An Học bình thường thông minh như vậy, lúc này ngay cả trà xanh mà cũng không phân biệt được?
Lận Mãn Nguyệt có chút bực bội, đem chai nước trong tay ném thẳng lên người Lương An Học.
Lận Mãn Nguyệt tức giận cả buổi sáng. Rất nhiều lần Lương An Học chủ động nói chuyện, cô đều làm như không nghe thấy, hoặc là trực tiếp đem lỗ tai che lại.
Lương An Học bất đắc dĩ, viết một mảnh giấy, đưa tới trước mặt Lận Mãn Nguyệt.
Lận Mãn Nguyệt không muốn nhìn đến. Nhưng tay Lương An Học vẫn luôn đè lên tờ giấy, ý muốn nói chừng nào cô còn không để ý đến hắn thì nhất định sẽ không rút tay về.
Cô rũ mắt nhìn thoáng qua.
Chữ của Lương An Học so với vẻ ngoài ôn nhuận như ngọc của hắn hoàn toàn khác xa. Nét bút rất mạnh mẽ có lực.
“Vừa rồi chân đá có đau không?”
Lận Mãn Nguyệt thấy Lương An Học không có ý muốn trách mình, ngược lại còn quan tâm mình, lập tức liền hết giận.
Buông cái tay đang che lỗ tai ra, cô viết giấy trả lời hắn: “Nó là trà xanh, cậu cách xa nó ra một chút.”
Lương An Học khóe miệng khẽ nhếch lên, gật đầu.
Lận Mãn Nguyệt nhìn bộ dáng hiểu chuyện của Lương An Học, trong lòng liền thấy ngứa ngáy, đưa tay sờ sờ tóc hắn, thuận mao cho hắn.
Lâu nay, Ngô Việt luôn ở tổ bốn, cách xa như vậy mà mỗi ngày đều chạy đến tổ một hỏi bài Lương An Học.
Lận Mãn Nguyệt vừa nhìn thấy Ngô Việt ôm sách, vẻ mặt e thẹn đi tới, lập tức đưa sách bài tập của mình tới trước mặt Lương An Học, tùy tiện chỉ vào một đề bài, bắt chước giọng nói giả tạo của Ngô Việt: “An Học, chỗ này tớ đọc không hiểu. Cậu giảng cho tớ được không.”
Lương An Học kiên nhẫn phối hợp: “Chỗ nào không hiểu?”
Cô hài lòng nhìn vẻ mặt ghen ghét của Ngô Việt, trong lòng thoải mái đến không chịu được.
Lương An Học gõ gõ trán Lận Mãn Nguyệt: “Còn muốn nghe tớ nói hay không?”
Ngô Việt bị đuổi đi rồi, cô còn nghe cái gì nữa. Lận Mãn Nguyệt cười đến giảo hoạt, đem sách bài tập lấy về.
Lương An Học đã biết mấy trò vặt đó của mình, vậy mà hắn vẫn dung túng cho mình như vậy.
Hắn thật là tốt a.

Tần Giai Oánh cũng phát hiện ra gần đây Lận Mãn Nguyệt cùng Lương An Học có vẻ rất thân mật. Nhân tiết tự học, làm lơ ánh mắt bất mãn của Lương An Học, cô ép Hà Liễu cùng Lận Mãn Nguyệt đổi chỗ cho nhau.
Hà Liễu thường xuyên thấy Lương An Học giảng bài cho Lận Mãn Nguyệt. Cô ấy cũng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi lớp trưởng a! Cô vui vui vẻ vẻ ngồi vào bên cạnh Lương An Học, giọng nịnh nọt: “Lớp trưởng, tớ này đề không hiểu, cậu có thể giảng cho tớ không?”
Lương An Học thậm chí đầu cũng không thèm ngẩng lên, giọng điệu lạnh lùng: “Tớ cũng không hiểu.”
Hà Liễu lập tức khóa miệng, ngồi lại nghiêm chỉnh, yên lặng cúi đầu làm bài. Lớp trưởng thật hung dữ a!
Hà Liễu bên này trong lòng run sợ. Cô sợ mình không cẩn thận đắc tội với lớp trưởng. Ngược lại, Lận Mãn Nguyệt bên kia có vẻ thoải mái vui vẻ hơn nhiều.
Lận Mãn Nguyệt uống một ngụm trà sữa, miệng nhai trân châu, cúi đầu đọc tiểu thuyết ngôn tình.
Tần Giai Oánh nhỏ giọng dò hỏi: “Mãn Nguyệt, cậu không phải là thích đóa cao lãnh này đấy chứ?”
Lận Mãn Nguyệt có chút kinh ngạc: “Rõ ràng như vậy a?”
Tần Giai Oánh nhướng mày, khóe miệng run rẩy nói: “Không phải, cậu như thế nào lại luôn khiêu chiến thử thách độ khó cao như vậy? Cậu không cảm thấy giữa học sinh xuất sắc và học sinh hư có sự khác biệt rất lớn sao? Mỗi lần tớ đi ngang qua lớp trưởng đều không nhịn được rùng mình mấy cái. Tính tình cậu ta lạnh lùng như vậy mà cậu cũng chịu được sao?”
Trước kia Lận Mãn Nguyệt cũng cảm thấy mình cùng học sinh Đông lâu có sự cách biệt rất lớn. Nhưng là mỗi lần cô làm gì đó, Lương An Học đều có thể chấp nhận được. Hơn nữa, Lương An Học chỉ là nhìn bề ngoài có vẻ lạnh lùng, tiếp xúc lâu rồi sẽ biết hắn thật ra là một người rất ôn nhu.
Tần Giai Oánh thấy Lận Mãn Nguyệt không lên tiếng, lại nói: “Nếu cậu đã thích, làm chị em tốt nhất định sẽ ủng hộ cậu!”
Tần Giai Oánh kéo Lận Mãn Nguyệt lại gần, liếc Ngô Việt ngồi trước mặt, ghé vào tai Lận Mãn Nguyệt nói thầm: “Tớ nghe nói Ngô Việt chuẩn bị ngày mai nhân lúc lớp trưởng một mình đi Tây lâu kiểm tra, sẽ đi tỏ tình với hắn. Chị em tốt là tớ chỉ có thể giúp cậu đến đây thôi. Đối với con hàng khiến ngươi tranh ta đoạt như lớp trưởng, tớ khuyên cậu nên chủ động xuất chiêu trước một chút a.”
Lận Mãn Nguyệt có chút bất mãn, liếc mắt lườm Lương An Học một cái. Lớn lên bộ dạng đẹp như vậy làm gì? Không biết sau lưng đã lấy đi bao nhiêu trái tim thiếu nữ rồi.
Lận Mãn Nguyệt trầm tư. Sau cái hôn môi ở trong ngõ nhỏ lần trước, hắn đối với cô thân mật hơn không ít. Nhưng là cũng không có ai chủ động nhắc lại chuyện hôm đó.
Cô không nhắc tới là bởi vì cô đã ngầm chấp nhận hai người là quan hệ bạn trai và bạn gái. Nhưng còn Lương An Học không nhắc tới là là vì cái gì?
Chẳng lẽ Lương An Học không muốn yêu đương với cô? Có khi nào hắn chỉ muốn mập mờ với cô không?
Lận Mãn Nguyệt đột nhiên cảm thấy hoảng hốt. Lỡ như Lương An Học thích thể loại nũng nịu trà xanh như Ngô Việt thì làm sao bây giờ? Lần trước hắn lại còn giúp cô ta nhặt sách vở nữa.
Tần Giai Oánh nói đúng. Chính mình hẳn là nên chủ động xác định mối quan hệ của hai người trước là tốt nhất.
Lương An Học hôn cô rồi, hắn nhất định phải phụ trách với cô.
Hắn không chạy thoát được đâu.
Nghỉ giữa giờ, Lận Mãn Nguyệt lén đi theo Ngô Việt, liền thấy cô ta đi đến góc rẽ vào phòng nghỉ Tây lâu.
Cô đoán Ngô Việt sẽ ở chỗ này chặn Lương An Học tỏ tình với hắn.
Cô tránh ở phòng riêng của mình. Cô đã cố ý hỏi thăm, nơi này Lương An Học nhất định chắc chắn phải đi qua.
Không bao lâu sau, Lận Mãn Nguyệt nhìn qua cửa sổ, thấy Lương An Học quả nhiên đi đến. Cô vội vàng mở cửa, kéo Lương An Học vào trong phòng, cả cơ thể bổ nhào lên người hắn. Lương An Học cũng theo bản năng đỡ lấy cô.
Có thể là lúc đóng cửa tiếng vang quá lớn, Ngô Việt ló đầu ra từ chỗ ngoặt, đi tới phòng nghỉ bên này.
Cô dựa vào trên người Lương An Học trên, liếc liếc ra ngoài cửa sổ. Ngô Việt cùng bọn họ chỉ cách nhau một bức tường.
Lận Mãn Nguyệt bỗng nhiên nảy ra ý xấu, vòng tay ôm lấy cổ Lương An Học, ngửa đầu hôn hắn.
Trước tiên cô chỉ mổ nhẹ lên môi hắn, sau đó lại ngậm lấy môi dưới của hắn, dùng răng nanh cắn cắn. Cô xoay người đi, buông lỏng đôi môi hắn. Lại hơi hơi nghiêng đầu ghé sát vào lỗ tai hắn, vươn đầu lưỡi nhỏ xinh liếm láp trêu đùa vành tai của hắn.
Vành tai Lương An Học ngay lập tức chuyển sang đỏ thẫm.
Lận Mãn Nguyệt nhìn phản ứng của Lương An Học, len lén đắc ý, dùng âm điệu uyển chuyển mê hoặc hắn: “Cậu có muốn thử không?”
Giọng Lương An Học có chút khàn khàn: “Thử cái gì?”
Lận Mãn Nguyệt lùi ra xa một chút, đối mặt với Lương an Học, ánh mắt trong suốt: “Cậu muốn cùng tớ thử điều thứ nhất bị cấm trong nội quy trường học không?”
Lương An Học ở trong Hội học sinh, đương nhiên đối với nội quy trường học nắm rõ trong lòng bàn tay.
Điều thứ nhất trong nội quy trường học, chính là cấm yêu sớm.
Lận Mãn Nguyệt thấy Lương An Học im lặng không nói. Đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm cô. Trong mắt hắn tựa như có con sóng lớn đang điên cuồng cuộn trào.
Cô có hơi sốt ruột muốn biết câu trả lời của Lương An Học.
Cô cố gắng nhìn vẻ mặt để suy đoán ra suy nghĩ của hắn. Nhưng bộ dạng của hắn vẫn cứ bình thản và hờ hững như vậy.
Lận Mãn Nguyệt nản lòng, định đẩy Lương An Học ra.
Lương An Học đột nhiên ôm lấy mặt Lận Mãn Nguyệt. Ánh mắt thành kính, đôi tay run rẩy khe khẽ.
Lận Mãn Nguyệt cho rằng hắn muốn hôn cô, theo bản năng nhắm mắt lại.
Nhưng đôi môi anh đào không cảm nhận được cảm giác quen thuộc.
Ngược lại, trên ấn đường lại được bao phủ lên bởi sự ướt át.
Lận Mãn Nguyệt biết rằng, cô hẳn là đã hiểu được câu trả lời của Lương An Học.
Ngoài cửa sổ, gió nhẹ chợt thổi qua, lộ ra một tia dịu dàng ấm áp trong phòng nghỉ.
Chốc lát, bên ngoài bỗng truyền đến tiếng bước chân vội vàng rời đi.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro