Chương 28
Này không, vừa nghe đến thanh âm xe máy, bà ngoại Tô liền đứng lên bắt đầu nhìn khắp nơi xung quanh.
Rất xa lại thấy một chiếc xe máy đen nhánh, đi đến Tô gia chậm rãi giảm tốc độ dừng lại.
"Đã trở lại." Bà ngoại Tô cười nhìn hai người chào hỏi.
Tô Điềm xuống xe.
Bà ngoại Tô nhìn chằm chằm cháu gái đánh giá.
Lần này trở về bé quần áo, tóc còn có thần thái đều thay đổi.
Tóc mái xén, lộ ra cặp linh linh mắt to, chỉnh trương khuôn mặt nhỏ giống như vẽ rồng điểm mắt giống nhau, sống lại đây.
Như vậy vừa thấy cả người đều có tinh khí thần.
Trên người cô ăn mặc một bộ trang phục màu hồng.
Trên thân hồng nhạt ngắn tay, hạ thân ăn mặc nhìn như váy ngắn quần đùi, chân mang một đôi giày chơi bóng.
Khó được lộ ra cánh tay cùng chân.
Tinh thần phấn chấn bồng bột.
Xinh đẹp cực kỳ.
Giống cái tiểu tiên nữ dường như.
"Ngoan ngoãn, ai da! Nhà ta bé hôm nay thật xinh đẹp."
Bà ngoại Tô nhìn về phía Hoắc Sâm Kiêu, "Cháu trai, cháu chọn sao?"
Hoắc Sâm Kiêu gật đầu.
"Không được, sao có thể tiêu tiền của cháu!" Bà ngoại Tô vội nói, "Mau vào phòng, bà lấy tiền đưa cho cháu."
"Bà ngoại. Không cần." Hoắc Sâm Kiêu giải thích, "Cháu thành tích không tốt, cậu ấy nói muốn giúp cháu học bù."
"Đây là cháu chỉ giúp, một chút tâm ý."
"A?" Bà ngoại Tô chỉ lặng nhìn về phía Tô Điềm, bán tín bán nghi hỏi, "Phải không?"
Tô Điềm không có biện pháp, chỉ phải thẹn thùng gật đầu thừa nhận.
Hoắc Sâm Kiêu hỏi qua cô, muốn hay không nói ra.
Cô không dám.
Tiếp theo Hoắc Sâm Kiêu liền nói giao cho anh.
Cô cũng là vừa rồi mới biết được.
Chính mình từ ' bảo bối ' biến thành ' học bù lão sư '.
"Vậy cũng tốt." Bà ngoại Tô lôi kéo Hoắc Sâm Kiêu xúc cảm thở dài, "Cháu trai, bà nghe bà ngoại cháu nói cháu đánh tiểu liền cùng người ba luyện võ?"
Hoắc Sâm Kiêu nghe được cái kia đặc thù chữ sau, hàm dưới tuyến hơi hơi buộc chặt, biểu tình hơi cương, nhưng vẫn là gật đầu.
Bà ngoại Tô đem tay anh cầm càng khẩn, "Kia về sau bà giao bé cho cháu. Cháu dạy bé điểm võ có được không?"
Kỳ thật bà ngoại Tô trong lòng hiểu rõ.
Tô Điềm từ nhỏ đến lớn, trên người lớn lớn bé bé thương bà đều gặp qua.
Mỗi khi nhìn đến bà đều nhịn không được khóc.
Khóc xong rồi tới cửa đi tìm những đứa con trai gia trưởng, tìm lão sư.
Nhưng an phận một đoạn thời gian sau, vết thương lại làm trầm trọng thêm đã trở lại.
Cũng không biết từ khi nào bắt đầu khởi, nhà cô không còn có khóc lóc đã trở lại.
Cũng không hề nói trường học sự.
Cả người thoạt nhìn âm u, một chút sinh khí cũng không có.
Bà ngoại Tô xem ở trong mắt đau lòng, nhưng lại sợ chính mình ra mặt nháo sự, Tô Điềm ở trường học càng khó dừng chân.
Vì thế chỉ có thể mỗi ngày ở cửa thủ.
Một cái cả người là bệnh, nửa thanh thân mình xuống mồ lão thái bà, có thể làm sự cũng không nhiều lắm.
"Vâng, cháu đã biết"
Hoắc Sâm Kiêu giống cháu trai dường như bảo đảm nói, "Bà đừng lo lắng. Trong trường học có cháu ở đây, cậu ấy sẽ không chịu khi dễ."
"Ai!" Bà ngoại Tô nghe xong lời này, cười giống đóa hoa, trong miệng thẳng nhắc mãi đứa tốt.
Ngay cả Hoắc Sâm Kiêu đi rồi, bà còn ở cạnh Tô Điềm nhắc mãi.
Chỉ là ban đêm ánh mắt bà không được tốt, không chú ý tiểu nha đầu mỗi khi nghe được tên anh gò má đều sẽ bay tới hai đống mây đỏ.
So với mặt phấn mặt còn hồng.
Ngày mai là có thể gặp lại a...-
Cùng ngày ban đêm.
Hoắc Sâm Kiêu rửa mặt sau xong, như cũ nằm ở cửa sổ phía dưới.
Ánh trăng như nước, ánh sao như sa.
Đêm nay bóng đêm phá lệ ôn nhu.
Ngay cả vẩy người lên ánh trăng, đều phá lệ lưu luyến, triền miên.
Không biết có phải hay không lão cha nói quấy phá.
Hoắc Sâm Kiêu làm mộng.
Mơ thấy khi còn nhỏ.
Mơ thấy ba tuổi khi, nằm ở chính mình trước mắt... Thân thể chậm rãi làm lạnh cứng đờ nữ nhân.
Mơ thấy đánh không thông điện thoại, cùng đói cực kỳ khóc ách giọng nói chính mình.
Mơ thấy bị tội phạm bắt đi khi... Lời anh nói.
"Muốn trách thì trách cha mày là cảnh sát, chuyên môn con mẹ nó đánh tao. Hiện tại trong tay hóa bị tiêu diệt, mệnh cũng mau không có!"
"Nếu tao không đi xuống, kia hắn cũng đừng nghĩ quá tốt."
Trong mộng, bảy tuổi anh vẫn là cùng mẹ qua đời khi giống nhau, chỉ biết khóc.
Cái này mộng mơ màng hồ đồ, hình ảnh đổi tới đổi lui.
Đột nhiên, anh lại mơ thấy kia một tiếng súng vang, mơ thấy đối diện chính mình giữa mày kia khẩu súng, mơ thấy đen như mực họng súng...
Mơ thấy chóp mũi mùi thuốc súng...
Mơ thấy tội phạm phun trào mà ra máu.
Mơ thấy bị đánh tới cả người là thương chính mình.
Mơ thấy...
Hắn cũng từng lôi kéo chính mình tay, cười kêu chính mình ' ðứa ngoan'.
Khi đó bên cạnh còn đứng nữ nhân ôn nhu.
"Mẹ..."
Hoắc Sâm Kiêu bỗng nhiên bừng tỉnh, khóe mắt đã ướt.
Anh đứng dậy, vào phòng tắm
Anh rửa mặt, nhìn về phía trong gương chính mình.
Sự thật chứng minh, Hoắc Chính Nghĩa gen rất cường đại.
Anh cùng cha lớn lên rất giống...
Nào đó phương diện cũng rất giống...
Hoắc Sâm Kiêu xoa xoa mặt, nhưng, có một chút anh cùng cha không giống nhau.
Anh sẽ tự bảo vệ chính mình.
————
Tiểu hoắc, đừng sợ!
Mommy cho ngươi đưa ' ngọt ' tới.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro