Chap 1.2 Mở đầu về Đổng Kỳ Nguyệt (2)
Cậu hiểu rõ mình có nói cái gì thì đều là vô ích, không phải cậu mà người đàn ông kia là người trừng phạt tất cả
Một căn phòng to như vậy mà chỉ có mỗi Đổng Kỳ Nguyệt, sự cô độc như đang bủa vây lấy cậu
Đổng Kỳ Nguyệt nhìn ra cửa sổ thấy những cánh chim đang tự do bay lượn
Có khi nào, chính mình cũng có thể như những con chim kia bay lượn......
Lữ Ngạn ngồi trên ghế văn phòng nghe báo cáo kết quả hoạt động của các bộ phận khác nhau trong công ty, trong không khí ngưng tụ một sự lạnh lẽo khiến các giám sát viên báo cáo toát mồ hôi lạnh.
"... Ở trên là báo cáo của phòng kế hoạch ..." Giám đốc kế hoạch run rẩy nói xong câu cuối cùng, khi ngồi xuống hít một hơi thật sâu, cuối cùng cũng kết thúc cuộc họp khiến người ta sợ hãi
"Tiếp theo là phòng kế toán..."
"Đủ rồi!" Một giọng nói khàn khàn làm gián đoạn cuộc họp tiếp theo. "Tôi hiểu rồi, cậu đi đi!" Lữ Ngạn không còn kiên nhẫn để nghe nữa.
"Dạ ..." Chào hỏi xong mọi người rời đi, trong phòng họp chỉ còn lại anh và tổng giám đốc Hàn Thiệu Bằng
"Thiệu Bằng, ngày mai cậu đi chỗ này đi ..." Lục Ngạn lấy tay chống lên trán, đưa văn kiện cho Hàn Thiệu Bằng
"Đây là, tập đoàn Hạ Thị đã đồng ý sát nhập?" Hàn Thiệu Bằng kinh ngạc
"Đúng vậy! Tập đoàn Hạ Thị đã đồng ý sáp nhập vào công ty của chúng ta. Ngày mai cậu có thể mang người đến thương lượng với bọn họ."
"Được! Ngày mai tôi sẽ làm. Nếu chủ tịch không có việc gì khác, tôi xin xuống trước."
Mấy ngày nay phải giải quyết công việc của công ty khiến hắn không thể nghỉ ngơi tốt được. "Hừ----cuối cùng cũng kết thúc rồi." Lữ Ngạn thở dài.
Đổng Kỳ Nguyệt khoanh tay trước ngực , nhìn vào đêm tối ...
Cuộc gặp gỡ đầu tiên với Lữ Ngạn hiện lên trong tâm trí cậu.
Đó là một đêm yên tĩnh như thế này ...
Do ở nhà người bạn quá khuya, trên đường về nhà vô tình thấy hắn cãi nhau với người phụ nữ, người phụ nữ này đã giáng cho hắn một cái tát trước khi bỏ đi.
Nhìn hắn đang vô cùng chật vật, Đổng Kỳ Nguyệt rất nhanh từ đằng sau lưng hắn đi qua
"Đứng lại."
Đổng Kỳ Nguyệt giật mình, cẩn thận quay lại. "Ngại quá..."
Vừa ngẩng đầu, liền bắt gặp ánh mắt của Lữ Ngạn, khóe miệng Lữ Ngạn nở nụ cười nham hiểm, hắn bá đạo cúi đầu hôn cậu.
Đổng Kỳ Nguyệt sững sờ một lúc, mới từ từ nhận ra người đàn ông đang hôn cậu! Ngay khi cậu định mở miệng, lưỡi hắn đã linh hoạt luồn vào trong miệng cậu, cùng với lưỡi hắn triền miên quấn quýt
"A ..." Đổng Kỳ Nguyệt cố gắng hết sức để giữ chút ý thức còn sót lại, nhanh chóng đẩy hắn ra.
"Ha ... anh ... anh làm gì vậy !?"
"Tôi rất thích cậu, làm người của tôi đi!" Lữ Ngạn trầm giọng nói.
"Anh ... Anh điên rồi! Anh dù bị đá cũng không cần tìm nam nhân!" Đổng Kỳ Nguyệt nói những lời này, hoảng sợ rời đi.
"Hahahahahaha ..." Tiếng cười man dại của Lữ Ngạn vang vọng trong màn đêm.
-------------------------------------
"Kỳ Nguyệt tiên sinh, đến giờ uống thuốc rồi." Phương Linh đứng ở cửa sổ tay cầm bát thuốc nói với Đổng Kỳ Nguyệt
Nghe thấy tiếng của Phương Linh, cậu không nhịn được cười khổ, kết quả vẫn là chính mình bị hắn bắt giữ
"Kỳ Nguyệt tiên sinh" Phương Linh lại gọi tiếp
"Đến đây" Đổng Kỳ Nguyệt bất lực đáp lại
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro