Chương 2:Bạn học, cậu cũng không muốn mẹ cậu biết đâu nhỉ?

Edit: Sayu

----------------------

Sau khi tan học, Giang Tinh Hồi ngồi xe điện nhỏ đến siêu thị, mua nguyên liệu nấu ăn cho buổi tối và lấy thêm vài chai rượu vang sủi bọt. Thanh toán xong, cậu háo hức đi nhận gói hàng của mình.

Mẹ của Giang Tinh Hồi bị cậu thuyết phục đi du lịch, nên ở nhà chỉ còn mỗi cậu. Sau khi vo gạo và cài chế độ nấu nhanh, cậu liền đi mở gói hàng.

Giang Tinh Hồi đã muốn mua món đồ chơi điện này từ lâu, nhưng trước đây khi mẹ cậu còn ở nhà, cậu không dám mua, nếu có mua cũng không dám dùng. Khi mẹ cậu đi du lịch, cậu liền đặt hàng ngay lập tức, tiện thể mua thêm những thứ cần thiết khác.

Cậu xem qua hướng dẫn sử dụng, sạc điện cho món đồ chơi, rồi mới vào bếp nấu ăn.

Giang Tinh Hồi được mẹ - bà Giang Chí Vũ - nuôi dưỡng từ nhỏ. Cậu không có cha. Hồi nhỏ, nhà cậu nghèo, cậu lại thường xuyên bệnh tật, phải uống thuốc, phẫu thuật, khiến gia đình gần như phải bán nhà.

Bà Giang bận rộn từ sáng đến tối, lại không yên tâm để cậu ăn đồ ăn ngoài vì sợ cậu ăn phải thứ không tốt, nên luôn dậy sớm để chuẩn bị thức ăn cho cậu cả ngày.

Gia đình thường làm một ít dưa muối. Mỗi khi bà Giang bận rộn với công việc, bà chỉ cần mang một ít dưa muối và cơm hoặc bánh bao đi ăn. Khi làm dưa muối, Giang Tinh Hồi thường đứng bên cạnh giúp mẹ.

Cậu không ăn nhiều dưa muối trong nhà, vì sức khỏe không tốt, có nhiều món phải kiêng, nên mẹ không cho cậu ăn. Khi cậu thèm quá, chỉ được mẹ cho nếm thử một chút nước dưa muối. Có lần cậu lén ăn thử một miếng, cay đến mức bật khóc, khiến bà Giang cười không ngớt.

Một lần, bà Giang ngất xỉu, hàng xóm đã giúp đưa bà đến bệnh viện. Sau khi biết nguyên nhân là do làm việc quá sức, Giang Tinh Hồi liền nói rằng cậu có thể học nấu ăn, để mẹ có thể ngủ thêm một chút. Bà Giang bảo cậu rằng cậu còn không nhấc nổi cái nồi.

Sau đó, Giang Tinh Hồi vẫn học nấu ăn từ mẹ. Mặc dù cậu phải ăn những món nhạt nhẽo, thanh đạm, nhưng mẹ cậu vẫn có thể nấu ra những món ngon tuyệt vời.

Giang Tinh Hồi thích nấu ăn, ban đầu là vì muốn mẹ có thể ngủ thêm, sau này đơn giản là vì cậu thích - tất nhiên, việc rửa chén nồi không nằm trong phạm vi yêu thích của cậu. Bà Giang cũng không thích rửa chén, nên trong nhà họ đã mua một chiếc máy rửa chén tự động.

Bạn của bà Giang mở một nhà hàng và cần người giúp, nên mời bà Giang đến làm đầu bếp. Quán ăn làm ăn tốt, thu nhập của bà Giang cũng khá dần, và điều kiện gia đình ngày càng cải thiện.

Hồi nhỏ, Giang Tinh Hồi vì bệnh tật nên gầy yếu, thường xuyên bị bắt nạt. Tuy nhiên, bạo lực học đường không ảnh hưởng nhiều đến cậu. Người khác mắng cậu, cậu mắng lại; người khác đánh cậu, cậu đánh lại không khoan nhượng.

Mặc dù cậu không có sức mạnh, nhưng cậu rất giỏi cãi vã, không bao giờ chịu thua thiệt, điều này cậu học được từ mẹ mình.

Bà Giang từng nói với cậu: "Người khác chịu thiệt còn hơn là con chịu thiệt. Những người nói 'chịu thiệt là phúc' đều là những kẻ muốn hại con!"

Giang Tinh Hồi luôn cảm thấy mẹ mình là người giỏi nhất trên đời, bất kể bà Giang làm gì, cậu cũng muốn học theo, vì vậy cậu cũng muốn trở thành đầu bếp như mẹ.

Sau này, khi nhà bị giải tỏa* và bất ngờ trở nên giàu có, bà Giang dùng tiền đầu tư vào quán ăn của bạn mình. Quán ăn phát triển thành nhà hàng lớn, từ "Tiểu Ngư Gia" đổi tên thành "Chuyết Ngọc Lâu", và sau đó mở thêm nhiều chi nhánh. Khi Giang Tinh Hồi lớn lên, sức khỏe của cậu cũng dần được cải thiện.

*Nhà bị giải tỏa: là chỉ tình trạng khi một ngôi nhà hoặc tài sản bất động sản khác bị cơ quan chính quyền thu hồi hoặc giải phóng để phục vụ cho mục đích công cộng như mở rộng đường, xây dựng cơ sở hạ tầng, hoặc phát triển khu dân cư mới. Quá trình giải tỏa thường đi kèm với việc đền bù cho chủ sở hữu của ngôi nhà hoặc tài sản bị thu hồi.*

Vì Giang Tinh Hồi hồi nhỏ sức khỏe kém và chỉ có một mình bà Giang là người chăm sóc, nên bà Giang cảm thấy cần phải dành cho cậu gấp đôi hoặc thậm chí nhiều hơn tình yêu thương. Khi giáo viên báo với bà rằng Giang Tinh Hồi chỉ mải chơi bóng rổ mà không chịu học, bà Giang lại nghĩ rằng vì trước đây sức khỏe của con không tốt, giờ sức khỏe khá hơn, tất nhiên cậu nên vận động nhiều hơn.

Giang Tinh Hồi thích nấu ăn, ban đầu bà Giang cũng không để ý nhiều, chỉ nghĩ rằng có một sở thích thì cũng tốt.

Nhưng rồi khi kiểm tra kết quả học tập của cậu, bà Giang tức giận vì thấy con trai mình xứng đáng bị đánh đòn gấp đôi, thậm chí nhiều hơn. Bà ngày nào cũng ngồi bên bàn học, giám sát Giang Tinh Hồi học bài. Cuối cùng, cậu cũng chỉ vừa đủ điểm để vào trường trung học trọng điểm trong thành phố. Lúc này, bà Giang mới hài lòng và nhắc nhở: "Con không phải là không có tài năng."

Giang Tinh Hồi thu mình lại và cứng đầu nói: "Con thấy con có tài hơn trong việc nấu ăn."

Bà Giang liền giơ tay cù vào chỗ nhột của cậu.

Bà Giang không muốn Giang Tinh Hồi trở thành đầu bếp, bà nghĩ cậu chỉ đang lợi dụng việc gia đình có tiền để không muốn học hành tử tế, thích hưởng thụ mà quên đi những khó khăn đã trải qua.

Bà Giang là người cứng rắn, Giang Tinh Hồi cũng biết mẹ mình sẽ không bao giờ cho phép cậu học trường nấu ăn. Bà chắc chắn sẽ ép cậu đổi nguyện vọng, nên cậu quyết định không học nữa.

Dĩ nhiên, cậu dám làm như vậy vì biết gia đình có tiền, chứ nếu gia đình không có tiền, cậu sẽ không dám làm như vậy.

...

Giang Tinh Hồi chuẩn bị máy quay, cậu thường ghi lại quá trình nấu ăn và đăng video lên mạng, cũng thu hút được một lượng người theo dõi nhất định.

Hôm nay, cậu dự định làm món mì căn nhồi thịt* và xào cải xanh*.

Cậu băm nhỏ thịt ba chỉ, thêm tôm nghiền vào theo sở thích, sau đó nêm nếm gia vị và khử mùi tanh, rồi đập một quả trứng vào để nhân thịt mềm hơn.

Cậu nhồi nhân thịt vào từng miếng mì căn, để riêng ra. Sau đó, cậu làm nóng chảo, cho dầu vào và xào thơm các loại gia vị, rồi thêm hành, gừng, tỏi và cuối cùng là đường, nước tương và xì dầu.

Hôm qua, Giang Tinh Hồi đã dùng thịt heo và trứng gà nấu một nồi nước dùng đơn giản, hôm nay cậu sử dụng nốt phần nước dùng còn lại, đổ một phần vào nồi rồi đặt phần dầu mì căn đã chuẩn bị sẵn vào, mặt có lỗ hướng xuống, đậy nắp lại om.

Đợi cho dầu mì căn ngấm đầy nước dùng, bề mặt ngoài nhăn nheo và thấm đầy nước sốt, nước sốt sôi lên lục bục, làm cho dầu mì căn rung rinh, sau đó cậu ấy pha nước bột năng vào để tạo độ sệt, rắc thêm chút hành lá trước khi tắt bếp.

Mùi thơm của nước sốt đậm đà kèm chút ngọt ngào bốc lên, nước sốt đậm đặc bám quanh dầu mì căn. Giang Tinh Hồi thử một miếng, dầu mì căn ngấm đầy nước dùng trở nên dai mềm, một miếng cắn vào làm nước chảy ra, hơi nóng, vị ngọt mặn lan tỏa trên vị giác, nhân thịt bên trong vì được trộn cùng tôm nên có độ dai ngon, giòn và mềm.

Còn sót lại một chút nhân thịt, Giang Tinh Hồi dự định làm món sốt thịt để sáng mai trộn mì ăn, cậu cắt nhỏ nửa củ hành tây còn sót lại từ lần trước và nấm hương, cậu lười nên không rửa chảo, thêm chút dầu vào, băm nhỏ hành, gừng, tỏi rồi cho vào chảo xào sơ, sau đó cho hành tây và nấm vào, đợi hành tây chuyển màu thì thêm nhân thịt vào xào.

Làm sốt thịt cần mặn một chút, cậu lại thêm xì dầu và nước dùng vào, đun lửa lớn để làm cô đặc nước sốt, sau đó đổ vào hộp thủy tinh, để nguội rồi bỏ vào tủ lạnh.

Sau khi rửa chảo xong, cậu xào một món rau cải xanh dầu, tắt máy quay và bắt đầu ăn cơm.

Ăn xong, Giang Tinh Hồi chỉnh màu và cắt ghép video một chút, cậu quay video có thu âm nhưng không quay mặt. Đợi khi cảm giác no bụng đã giảm, GiangTinh Hồi bắt đầu bữa chính của hôm nay.

Giang Tinh Hồi tuy cao lớn, nhưng lại có cơ thể song tính. Đứa trẻ ở tuổi dậy thì dễ bị kích thích, lúc đầu cậu chỉ đơn giản là tự sướng, dù cậu cũng cảm thấy hưng phấn và tiết ra dịch từ phần âm đạo, nhưng không biết phải giải quyết vấn đề này như thế nào và có phần nào đó bài xích bộ phận này.

Sau này, khi xem phim có nữ diễn viên rên rỉ sung sướng, Giang Tinh Hồi cũng thử chạm vào chỗ âm đạo của mình, tìm thấy một vị trí giống như lỗ và thử đút ngón tay vào, khi cậu ra vào thì cảm thấy sướng nhưng lại quá mỏi, lần nào cậu cũng phải dừng lại vì không chịu nổi.

Cuối cùng, có lần cậu tự làm cho mình đạt đến cực khoái, một lúc lâu sau mới hồi phục, thịt ở đó vẫn còn co thắt, cảm giác rất kỳ lạ. Khi gần đạt cực khoái, chân cậu không ngừng run rẩy, khi ngồi dậy thì cảm thấy thắt lưng có chút mềm nhũn, nhìn lại thì thấy ga giường đã ướt một mảng lớn.

Tự sướng chỉ có một lần hoặc vô số lần, nhưng Giang Tinh Hồi cảm thấy mỗi lần phải dùng cả hai tay quá mệt, nên cậu nhắm đến món đồ chơi điện tử.

Giangg Tinh Hồi tắm rửa sạch sẽ, tiện thể rửa luôn đồ chơi nhỏ, rồi nhanh chóng chạy vào phòng ngủ, trải thảm rồi ngồi lên đó, mở một bộ phim lên để kích thích, đợi đến khi dương vật đã cương cứng và cảm thấy âm đạo đã rỉ nước nóng, cậu lấy món đồ chơi ra.

Cậu mua loại có một đầu để đút vào cơ thể, một đầu để hút, khi nhận hàng cậu phát hiện đầu để đút vào có vẻ hơi lớn, nhưng nghĩ nếu mở rộng kỹ thì chắc cũng đưa vào được.

Cậu vừa xoa nắn ngực mình, vừa trêu đùa núm vú, tách ra phần âm đạo và đưa hai ngón tay vào bên trong. Khi cậu cảm thấy sướng, không thể không nâng chân lên, cuối cùng cậu đơn giản ôm một chân lên, không thể ngừng nghĩ rằng tư thế này có phải quá đồi trụy không.

Tư thế này thực sự rất gợi cảm, chân nâng lên kéo căng cơ bắp tạo ra đường cong đẹp mắt, và vì nâng chân lên, mông cũng bị đẩy lên, phần âm đạo giữa hai chân lộ rõ mồn một, bàn tay với các đốt xương rõ ràng đang ra vào trong chỗ nhạy cảm đang đỏ ửng, chất lỏng tiết ra chảy xuống khe mông, ướt át và đầy sắc dục.

"Ưm..." Giang Tinh Hồi thở dốc, làn da màu mật ong hiện lên một lớp đỏ ửng. Trước đây, cậu chỉ đưa hai ngón tay vào vì hai ngón đã đủ, nhưng chiếc đồ chơi này có vẻ to hơn nên cậu thêm một ngón tay nữa.

Khoái cảm đang dồn lên, chưa cần dùng đến đồ chơi cậu đã tự làm mình lên đỉnh một lần.

"Haa... haa..." Giang Tinh Hồi thở dốc một chút, cầm lấy phần đầu để đưa vào cơ thể, cậu lướt nó dọc theo khe hở, giống như bị ai đó dùng dương vật cọ xát. Mỗi lần chạm đến âm vật và cửa âm đạo, cậu đều không thể kiềm chế mà run rẩy, bên trong âm đạo trào ra từng dòng dịch nhờn, rõ ràng cậu cảm thấy mông mình đã ướt.

Cậu cầm phần đầu đưa vào cửa âm đạo, nhưng không dễ dàng cho vào được. Cậu từ từ thử, cuối cùng khi đầu đồ chơi vào được, cậu cảm thấy cửa âm đạo bị căng ra, đau đớn, nên lại rút ra một chút. Sau vài lần, cậu đã đưa được hơn nửa vào, tóc cậu đã ướt đẫm mồ hôi.

Khi cậu đẩy hết vào, cả hai chân cậu đều run rẩy, bụng dưới cũng không ngừng phập phồng vì thở không đều. Giang Tinh Hồi tim đập nhanh, trên đồ chơi có nút bấm, cũng có ứng dụng điều khiển, có thể tự điều khiển hoặc để người khác điều khiển từ xa.

Giang Tinh Hồi thử mở mức độ nhẹ nhất.

Cảm giác rung động ra vào khiến Giang Tinh Hồi phải cong lưng lên, đồ chơi lớn hơn ngón tay và vào sâu hơn, chạm thẳng vào điểm G, cậu cảm thấy quá sức chịu đựng chỉ với mức độ nhẹ nhất, nằm rên rỉ trên giường.

"Ah... sướng quá..." Giang Tinh Hồi lợi dụng lúc không có ai ở nhà, thoải mái rên rỉ lớn tiếng và đầy dâm đãng. Một tay của cậu run rẩy tự kích thích dương vật của mình.

Bên trong quá trơn, đầu của dụng cụ đang có dấu hiệu trượt ra ngoài. Giang Tinh Hồi phải giữ lại và đẩy vào, khiến cậu ngửa đầu ra sau, giọng rên rỉ cao vút, ngọt ngào đến mức chính cậu cũng phải giật mình.

Cậu thở hổn hển, cảm giác mềm yếu và tê dại lan tỏa khắp cơ thể.

Bỗng nhiên, điện thoại reo lên kèm theo rung, Giang Tinh Hồi hoảng hốt suýt nữa bật dậy, vội vàng tắt đồ chơi.

"Chết tiệt," Giang Tinh Hồi nhanh chóng tắt đồ chơi và chuẩn bị rút ra. Vì quá lo lắng như kẻ trộm, cậu kéo mạnh khiến chỗ đó có chút đau đớn. Cậu ném dụng cụ dính đầy dịch lên tấm lót, vừa bực mình vừa xấu hổ, "Mẹ kiếp, để xem ai gọi điện."

Khi nhìn thấy tên hiện trên màn hình là "Mẹ", sự kiêu ngạo của cậu lập tức biến mất. Giang Tinh Hồi giận dỗi nhận cuộc gọi rồi nói nhẹ nhàng, "Alo..."

"Tao nghe nói mày không chịu học hành?!" Giọng bà Giang lớn như bật loa ngoài, "Tao nhờ bạn học cùng lớp của mày dạy kèm cho mày mà mày cũng không chịu? Đã lớp 12 rồi còn bướng bỉnh à?!"

Giang Tinh Hồi từng không chịu mở cửa cho giáo viên dạy kèm vào nhà, có lẽ vì chuyện đó mà bà Giang mới phải nhờ bạn cùng lớp.

"Con không có..." Giang Tinh Hồi nhỏ giọng thừa nhận, trong lòng nghĩ đến người bạn học đã đi mách lẻo.

"Không có? Người ta bảo mày không chịu học, người ta không muốn ép buộc!"

"Con chỉ là không muốn học thôi." Giang Tinh Hồi nói giọng cứng rắn nhưng âm điệu lại như đang làm nũng.

"Không muốn học, không muốn học. Vậy mày muốn làm gì? Muốn làm đầu bếp thật à? Đừng tưởng tao không biết mày! Để mày làm đầu bếp, chắc chẳng bao lâu nữa mày sẽ than mệt thôi! Mày nghĩ làm đầu bếp dễ lắm hả?!"

Giang Tinh Hồi bực bội lẩm bẩm, "Con không bao giờ như thế đâu."

"Chỉ là mày chưa thử nên mới nói không bao giờ..."

"Vậy mẹ để con thử đi mà."

Bên kia im lặng một lúc, Giang Tinh Hồi không dám nói thêm nhưng trong lòng đang rất vui. Sau đó bà Giang nói, "Được, tao sẽ về nhà ngay, hàng ngày giám sát mày học."

"Đừng mà, đừng mà, mẹ đã vất vả bao nhiêu năm rồi, nghỉ ngơi một chút có sao đâu, con sắp trưởng thành rồi mà, con biết tự lo liệu." Giang Tinh Hồi vội vàng ngăn cản.

"Mày biết cái gì mà biết! Hoặc là tao về nhà, hoặc là mày tự tìm người dạy kèm!"

"...Được rồi, con sẽ tự tìm người dạy kèm." Giang Tinh Hồi nói, nhưng cảm thấy như vậy thì mất mặt quá, lại không dám nói lời khó nghe với mẹ mình, suy nghĩ một hồi mới thốt ra một câu, "Mẹ thật là phiền phức!"

Sau khi cúp điện thoại, Giang Tinh Hồi mất hết hứng thú, cảm thấy như tâm lý của mình đã bị tác động, ít nhất cũng phải mười ngày nửa tháng mới có thể tịnh tâm lại. Hôm nay là lần đầu tiên cậu sử dụng đồ chơi mà không có kinh nghiệm, lần sau nhất định phải để điện thoại ở chế độ im lặng.

Sau khi giận dỗi một hồi, cậu quay ra nhắn tin cho Nguyên Tiêu.

Nguyên Tiêu vẫn chưa biết rằng mình sắp "gặp đại nạn". Trong giờ tự học buổi tối, cậu chẳng làm gì ngoài việc vẽ vời linh tinh, sử dụng cả mấy trang giấy nháp.

Khi về đến ký túc xá, cậu định lấy điện thoại ra chụp lại mấy trang giấy nháp để đăng lên mạng xã hội, thì thấy tin nhắn từ Giang Tinh Hồi nhảy ra, liền bấm vào xem.

Giang Tinh Hồi: ?

Giang Tinh Hồi: Cậu cứ đợi đấy.

Nguyên Tiêu: Hả?

Giang Tinh Hồi: Tôi đã cảnh báo cậu đừng có mà mách lẻo rồi.

Nguyên Tiêu: Không phải đâu, mẹ cậu đã trả tiền cho tớ thì tất nhiên tớ phải làm tốt công việc này. Nếu không làm được thì không thể nào nhận tiền một cách vô trách nhiệm được. Với lại tớ đã nói rõ với dì là sẽ báo lại tình hình.

Giang Tinh Hồi: Tôi không quan tâm cậu có trách nhiệm hay không!

Nguyên Tiêu: [Gif gõ mộc]

Khi còn có thể nghe thấy suy nghĩ của Giang Tinh Hồi, Nguyên Tiêu cảm thấy người này có chút trẻ con, nhưng khi không thể nghe thấy nữa, cậu nhận ra Giang Tinh Hồi thực sự là người có thể khiến người khác phát cáu. Nguyên Tiêu quyết định không để tâm đến Giang Tinh Hồi nữa.

Sau đó, cậu kết bạn với bà Giang trên mạng xã hội. Trong giờ tự học, bà Giang đã gửi tin nhắn cho cậu. Đại ý là, nếu Giang Tinh Hồi không chịu học, con có thể làm gì với cậu ta cũng được. Nếu nhó đó dám bắt nạt con, cứ nói với dì, nhưng nếu con cảm thấy khó khăn hoặc không thể "trị" được Giang Tinh Hồi, dì cũng không ép buộc con phải dạy tên nhóc hư hỏng này.

Nguyên Tiêu thực sự cảm thấy có chút khó xử, không biết phải trả lời như thế nào, nên cậu chuyển qua tài khoản phụ của mình để đăng tải những bức vẽ lên.

Nguyên Tiêu (tài khoản phụ): Vẽ vời linh tinh trong giờ tự học [Hình ảnh][Hình ảnh][Hình ảnh]

Trà Mèo Meo Meo: Thầy vẽ đẹp quá, huhuhu.

Thu Mưa: Thầy ơi, khi nào thầy sẽ kể tiếp câu chuyện về nhân vật tự tạo? Lâu rồi không được xem nữa!

Vợ Yêu Vợ Thương: Thầy ơi, khi nào thầy mở đơn nhận yêu cầu vẽ tranh nữa vậy--

...

Viễn Viễn Tử: Thầy ơi, thầy ơi, cái nhân vật QQ nhìn hung dữ mà dễ thương này là nhân vật tự tạo mới à! [Hình ảnh]

Bình luận này kèm theo hình ảnh vòng tròn xung quanh nhân vật QQ mà Nguyên Tiêu đã vẽ, mô tả chính là Giang Tinh Hồi.

Nguyên Tiêu nhìn qua tin nhắn trong tài khoản phụ, trả lời một số tin rồi chuyển lại tài khoản chính. Lúc này, Giang Tinh Hồi lại nhắn tin mới cho cậu.

Giang Tinh Hồi: ?

Giang Tinh Hồi: Cậu đã mang sách về chưa? Ngày mai mang lại đây cho tôi.

Giang Tinh Hồi: Dạy tôi học được không? Tôi sẽ nghe lời cậu chỉ dẫn, được không?

Tin nhắn cuối cùng của Giang Tinh Hồi và Nguyên Tiêu cách nhau một khoảng thời gian khá dài, không biết trong thời gian đó Giang Tinh Hồi đã suy nghĩ gì.

Nguyên Tiêu ban đầu không định trả lời tin nhắn, thay vào đó cậu gửi những bức ảnh đã chụp cho Mục Thương để nhờ đăng lên Weibo giúp mình. Trước khi đi ngủ, cậu suy nghĩ lại. Trước đây, vì không quen biết với Giang Tinh Hồi và không biết rõ thái độ của mẹ cậu ấy về việc học, cậu đã từ chối bà Giang khi nhận ra Giang Tinh Hồi kiên quyết không muốn học.

Tuy nhiên, sau khi xem xét điều kiện hấp dẫn từ bà Giang và xác nhận rằng bà thực sự muốn ép Giang Tinh Hồi học, Nguyên Tiêu đã đồng ý với yêu cầu của bà.

Nguyên Tiêu không sợ Giang Tinh Hồi sẽ đánh nhau với mình. Cậu từ nhỏ đã lớn lên trong môi trường khó khăn, da dẻ dày dạn và biết cách tự vệ. Nếu thật sự phải đối đầu, cậu chỉ cần chạy hoặc nói rõ ràng với bà Giang là xong.

Vì vậy, cậu quyết định trả lời tin nhắn của Giang Tinh Hồi.

Nguyên Tiêu: Cậu tốt nhất nên làm thế.

Giang Tinh Hồi: ? Ý cậu là gì?

Đêm đó, Giang Tinh Hồi mơ thấy một cơn ác mộng, trong đó có người đã quay video cậu tự thỏa mãn bằng món đồ chơi điện tử. Cậu vừa tức giận vừa lo sợ hỏi người đó định làm gì.

Người đó với khuôn mặt của Nguyên Tiêu cười lạnh lùng: "Bạn học à, cậu cũng không muốn mẹ cậu biết rằng cậu thực chất là một đứa nghịch ngợm thích bị hành hạ đúng không?"

"......!" Giang Tinh Hồi giật mình ngồi bật dậy từ giường, nhận ra đó chỉ là một giấc mơ. Cậu nhìn đồng hồ, thấy mới 7:03, mặc kệ việc tiết học sáng bắt đầu từ 7:00, cậu tiếp tục nằm xuống và ngủ thêm một giấc nữa.

---------Tác giả---------

Bữa tối hôm nay ở nhà của "trùm trường" là: thịt nhồi gluten và cải xanh xào, nhưng "món chính" thực sự là: đồ chơi điện tử.

Chú giải:

Mì căn nhồi thịt(rôti)

Cải xanh xào

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro