Chương 5: Bạn học, hình như tôi có chút suy nghĩ không đứng đắn với cậu

Edit: Sayu

------------------------

Giang Tinh Hồi tiễn Nguyên Tiêu về trường, khi Nguyên Tiêu về đến ký túc xá thì phát hiện các bạn cùng phòng đang tụ tập xem gì đó. Cậu nghe thấy tiếng người, hình như là phim truyền hình?

Nguyên Tiêu chưa từng xem phim, mặc dù trong nhóm bạn thân đôi khi có mấy câu nói bậy bạ, nhưng cũng không dám đi quá giới hạn. Vì vậy, khi nghe thấy âm thanh đó, cậu không phản ứng ngay lập tức.

Cậu ghé vào xem cùng với các bạn cùng phòng, và rồi bị sốc một chút.

Hôm nay cậu đã trải qua nhiều cú sốc, nhưng không có cú sốc nào trực quan và mạnh mẽ như khi nhìn thấy những hình ảnh đó.

"Mẹ nó!" Một bạn cùng phòng phát hiện ra Nguyên Tiêu đã về, "Làm tớ sợ muốn chết, tớ cứ tưởng là quản lý ký túc xá đến. Cậu về sao không nói tiếng nào."

Nguyên Tiêu không biết là vì bị bạn cùng phòng hét lên làm cho giật mình hay vì lý do nào khác, mặt đỏ bừng, ấp úng: "Tớ..."

"Ồ, đại học bá, không lẽ chưa từng xem phim à?" Một bạn cùng phòng cười gian, quàng tay qua cổ Nguyên Tiêu, đè cậu xuống, "Đến đây, đến đây, anh em cho cậu mở rộng tầm mắt! Ở đây có đủ loại, muốn chọn cái nào cũng được."

"Không cần đâu, ờ... tớ..." Nguyên Tiêu từ chối.

Cuối cùng, sau khi đối phó xong với các bạn cùng phòng, Nguyên Tiêu cảm thấy mệt mỏi chưa từng có, và ngày hôm nay dường như dài một cách lạ thường.

Khi chuẩn bị đi ngủ, trong đầu cậu suy nghĩ linh tinh, và rồi bất ngờ nhận ra một điều, đó là dường như Giang Tinh Hồi là... người liên giới tính?

*Liên giới tính (Tiếng Anh: Intersex) là thuật ngữ chỉ những người có những đặc điểm (bao gồm , cơ quan sinh sản, và ) mà theo như mô tả rằng "không phù hợp với định nghĩa điển hình của cả nam giới hay nữ giới". Theo định nghĩa của , liên giới tính là một dạng của hệ thống và giới tính. Chứng "lưỡng tính thật" là một tình trạng khiếm khuyết di truyền trong đó những người bị ảnh hưởng có cả cơ quan sinh dục nam và nữ.*

Trong nhóm bạn thân đã từng đề cập đến những tác phẩm văn học về người liên giới tính, Nguyên Tiêu biết về sự tồn tại của họ, nhưng đây là lần đầu tiên cậu gặp một người liên giới tính thực sự ngoài đời.

Cậu cảm thấy khó xử, việc nghe thấy suy nghĩ của người khác chẳng khác gì việc xâm phạm quyền riêng tư của họ. Cậu không muốn làm điều này, cũng sợ biết những điều không nên biết, và rồi điều cậu lo lắng đã xảy ra.

... Cậu vô tình biết được một bí mật lớn.

Sau khi suy nghĩ một lúc, cậu quyết định bỏ qua, coi như đó là sự bù đắp cho việc Giang Tinh Hồi đã tưởng tượng về bàn tay của cậu.

Dần dần, cậu chìm vào giấc ngủ.

...

Nguyên Tiêu nhìn thấy Giang Tinh Hồi trong hành lang. Cậu ấy đang ăn sáng cùng Chu Tắc và bạn cùng bàn của Chu Tắc. Có rất nhiều người như vậy trong hành lang, đôi khi sáng dậy muộn không kịp ăn sáng nên mọi người thường mang đồ ăn đến trường. Để tránh mùi đồ ăn trong lớp học, họ thường ăn sáng trong hành lang.

Giang Tinh Hồi và bạn của cậu ấy đang ăn cơm nắm, cơm nắm to bằng một nắm tay, trông có vẻ là mua từ cùng một cửa hàng... Không, có lẽ là Giang Tinh Hồi tự làm.

Thực tế, cơm nắm đúng là do Giang Tinh Hồi tự làm. Tối hôm trước, cậu luộc vài quả trứng, sau khi bóc vỏ thì ngâm chúng vào nước sốt đã chuẩn bị sẵn qua đêm. Cơm được hẹn giờ nấu sẵn, sáng sớm cậu dậy sớm để chuẩn bị bữa sáng.

Lý do cậu chăm chỉ như vậy là vì biết mẹ Giang đã trả một khoản tiền không nhỏ để nhờ Nguyên Tiêu giúp cậu bổ túc. Sự thôi thúc từ việc tiêu tiền đã khiến cậu đau lòng và mơ hồ thức dậy sớm để làm bữa sáng rồi đi học.

Cậu trộn mayonnaise, vụn thịt khô vừng rong biển tự làm, dưa muối cắt nhỏ và cơm lại với nhau. Sau đó, cậu trải hỗn hợp này lên màng bọc thực phẩm, đặt một lát phô mai lên trên, nghiền nát một chút trứng rồi đặt lên miếng phô mai, thêm thịt xông khói và xúc xích tự làm cùng với miếng bánh dầu giòn, rưới thêm tương cà, cuối cùng đậy thêm một lớp phô mai nữa, sau đó bọc lại và nặn thành hình tròn.

"Đại ca, cơm nắm của anh thật ngon!" Chu Tắc vui vẻ nói, "Đại ca, sau này em có thể ăn ké bữa sáng của anh được không? Hoặc em đến nhà anh ăn cơm nhé! Hay là đại ca, em dọn đến ở cạnh nhà anh đi!"

Bạn cùng bàn của Chu Tắc gật đầu liên tục tán thành.

"Ăn xong rồi nói được không?" Giang Tinh Hồi tỏ vẻ chê bai, "Cậu đừng đến ở cạnh nhà tôi, tôi không làm bảo mẫu cho cậu đâu."

Cậu cảm thấy điều đó không quá khó, cơm nắm này không có yêu cầu kỹ thuật gì cao, có phô mai, thịt khô, đủ loại sốt, thịt xông khói, xúc xích, và bánh dầu giòn. Chẳng lẽ không ngon sao?

"Thế thì đại ca, sau này anh làm bữa sáng... làm hai phần nhé! Em và bạn cùng bàn đều muốn ăn." Chu Tắc nói.

Giang Tinh Hồi đáp: "Cậu giỏi thật đấy, vừa tự nghĩ cho mình vừa làm khó người khác."

"Đại ca—" Chu Tắc xáp lại gần Giang Tinh Hồi một cách ngại ngùng, bỏ qua hoàn toàn vẻ mặt khó chịu của Giang Tinh Hồi.

Giang Tinh Hồi đang tránh Chu Tắc, liếc mắt thấy Nguyên Tiêu, liền lập tức bỏ mặc Chu Tắc, nói: "Ê! Bạn cùng bàn! Tôi còn một phần cơm nắm đấy."

Nguyên Tiêu, người đang cố gắng "lén lút" bước vào lớp, chững lại, nói: "Tôi..."

"Ăn đi, tôi ăn không hết, đừng lãng phí." Giang Tinh Hồi nói trước khi Nguyên Tiêu kịp từ chối. Vị trí của cậu ở gần cuối lớp, cạnh cửa sổ, cậu bước tới cửa sổ, lấy ra một phần cơm nắm nhỏ hơn một chút và đưa cho Nguyên Tiêu, người không thể từ chối.

Nguyên Tiêu thực ra đã ăn sáng rồi. Cậu nhìn phần cơm nắm nhỏ hơn trong tay, rồi nhìn Chu Tắc và bạn cùng bàn của cậu ấy đang ăn rất ngon, nghĩ đến bữa ăn hôm qua mà Giang Tinh Hồi đã làm, cuối cùng cũng đến gần và ăn cùng mọi người.

Cơm nắm không quá nóng, bên trong là đầy đủ các loại nhân. Độ giòn của dưa muối và bánh dầu giòn không giống nhau, một loại thì thanh mát, một loại thì béo ngậy. Trứng được ngâm trong nước sốt qua đêm, từ lòng trắng đến lòng đỏ đều thấm đượm vị ngọt mặn của nước sốt. Xúc xích nguyên chất béo ngậy, hòa quyện cùng phô mai tan chảy bao bọc lấy cơm, nhưng cơm không bị ngán nhờ có dưa muối. 

(Cách làm cơm nắm trong video cũng hơi giống cái này.)

Bên trong dường như còn thêm chút ớt, càng khiến cho món ăn không bị ngấy, rất hợp khẩu vị của Nguyên Tiêu. Vì vậy, có lẽ phần cơm nắm này không phải vô tình để lại.

Thật ra phần của Nguyên Tiêu có hơi khác biệt, Giang Tinh Hồi nhớ cậu thích ăn cay, nên thêm chút ớt và chọn một cây xúc xích vị cay để bỏ vào.

Giang Tinh Hồi không ăn được cay nhiều, mặc dù cậu thuộc loại "yếu mà vẫn thích ăn cay", nhưng sợ mình ăn không nổi nên chỉ nếm thử chút cay. Vì vậy, phần của cậu không thêm nhiều dưa muối, thành ra cậu ăn thấy hơi ngấy, nhưng không muốn lãng phí thức ăn nên vẫn cố ăn hết, sau đó uống trà để giảm bớt cảm giác ngấy.

Giang Tinh Hồi đột nhiên nhận ra Nguyên Tiêu đang im lặng một cách khác thường, và luôn tránh ánh mắt của cậu.

Sao tự nhiên cậu ấy trở nên thu mình sau một đêm? Giang Tinh Hồi nghĩ mãi mà không hiểu nổi.

Lý do chính khiến Nguyên Tiêu không dám đối mặt với Giang Tinh Hồi là vì Giang Tinh Hồi đã tưởng tượng về tay cậu đêm qua, và cũng bởi vì cậu đã mơ thấy Giang Tinh Hồi tối hôm qua.

Đó không phải là một giấc mơ bình thường.

Có lẽ do ngày hôm qua trải qua quá nhiều điều kỳ lạ, dẫn đến mộng xuân đột nhiên ghé thăm.

Trong giấc mơ, Nguyên Tiêu cảm thấy rất nóng, nóng ẩm, tay cậu chạm vào một thứ gì đó mềm mại và trơn mượt, thứ đó cũng rất nóng và đang chảy ra nước, khiến tay cậu đầy nước. Mỗi khi cậu chạm vào thứ đó, đều "vắt" ra rất nhiều nước.

Cậu nghe thấy tiếng thở hổn hển, tiếng rên rỉ, làm mặt cậu càng nóng hơn.

Cậu nghĩ liệu có phải không ổn không, có cần tìm thứ gì để chặn cái thứ mềm mại đang chảy nước liên tục không.

Cậu bắt đầu dùng lòng bàn tay che phủ thứ mềm mại đó, nhưng thứ đó vẫn cứ cọ vào tay cậu, nước chảy ra giữa các ngón tay, cậu nóng đến không chịu nổi, nói: "Đừng cọ vào."

Lòng bàn tay cậu không còn bị cọ vào nữa, nước chảy tạo thành một vũng nhỏ trong lòng bàn tay cậu. Cậu tìm kiếm nguồn nước trong thứ mềm mại đó, thấy thứ đó không còn cọ vào nữa mà bắt đầu run rẩy.

Cậu tìm thấy một lối vào hẹp và chặt, cậu nghĩ có lẽ đây chính là nguồn nước. Cậu có thể dùng gì để bịt kín nó? Dùng tay?

Vì vậy, Cậu cho một ngón tay vào đó, bên trong rất nóng, cực kỳ nóng. Cậu nghĩ có phải cái gì đó đang tan chảy bên trong không?

Cậu cảm thấy ngón tay mình bị hút vào, bao bọc bởi thứ bên trong, một cảm giác lạ lùng không thể diễn tả nổi xuất hiện trong lòng cậu. Cậu lại cho thêm một ngón tay vào để bịt lại.

Nhưng nước chảy ngày càng nhiều, cậu không hiểu tại sao, nguồn nước nằm ở đâu?

Cậu tiếp tục tìm kiếm, ấn vào bên trong, không tìm thấy nguồn nước nào cả. Rồi không biết mình chạm vào đâu, bên trong đột nhiên trào ra rất nhiều nước.

Có phải ấn vào đây sẽ chảy nhiều nước không? Cậu cong ngón tay lại và thử vuốt vùng đó.

Cậu nghe thấy ai đó gọi mình, có vẻ như đang gọi cậu, cậu không nghe rõ, không biết người đó đang nói gì, nhưng...

Ah, đúng là ấn vào đây sẽ chảy nước.

Đây có phải là công tắc không? Nguồn nước ở đâu? Ở bên trong hơn nữa sao?

Nhưng cậu cảm giác mình không thể đẩy vào sâu hơn.

Tiếng thở hổn hển gần kề, hơi thở chạm vào cổ cậu, người cậu rất nóng, thứ dán lên người cậu cũng rất nóng.

Cậu cảm thấy quá nóng, vì vậy cậu đẩy thứ đang dán lên người mình ra.

Là Giang Tinh Hồi.

Giang Tinh Hồi chỉ mặc tạp dề.

Nguyên Tiêu lập tức bị đánh thức, khi cậu tỉnh dậy, đầu óc còn mơ màng, người ướt đẫm mồ hôi, không biết lúc nào cậu đã chui vào chăn, trời mùa hè mà thế này thật quá nóng.

Sau đó cậu cảm thấy tay mình hơi ẩm ướt.

Nguyên Tiêu: ?

Cậu hoảng hốt kéo chăn lên và phát hiện là cốc nước đặt cạnh giường bị cậu làm đổ, cốc không được vặn chặt, nước đang chảy từng chút một ra ngoài, may mà cậu không đổ nước quá nóng.

Cậu nhìn đồng hồ, thấy vẫn còn sớm, nghĩ rằng quần áo đã ướt mồ hôi, nên quyết định chạy vài vòng vào sáng sớm để tỉnh táo đầu óc rồi quay về tắm và thay đồ.

Sau khi chạy vài vòng để bình tĩnh lại, Nguyên Tiêu không còn hoảng sợ như lúc đầu nữa, cậu bắt đầu phân tích lý do mình có giấc mơ như vậy. Trước hết, chắc chắn không phải vì cậu có cảm xúc kỳ lạ gì với Giang Tinh Hồi. Đối tượng trong mộng xuân không nhất thiết phải là người mình thích, nhiều khi người ta còn mơ thấy người quen hoặc bạn bè.

Hôm qua, cậu gần như cả ngày ở bên Giang Tinh Hồi, tối thì nghe Giang Tinh Hồi miêu tả sinh động trong đầu, rồi lại va phải cảnh phim của bạn cùng phòng, tất cả những cú sốc đó khiến cậu vẫn chưa kịp phục hồi trước khi đi ngủ, và lại nghĩ đến Giang Tinh Hồi, do đó dẫn đến giấc mơ như vậy.

Cũng không có gì kỳ lạ.

Tuy nhiên, khi thấy Giang Tinh Hồi, Nguyên Tiêu lại cảm thấy có chút không bình thường. Dù trong giấc mơ, khuôn mặt của Giang Tinh Hồi hơi mờ ảo, nhưng khi nhìn thấy Giang Tinh Hồi thật, gương mặt đó bỗng trở nên rõ nét.

Lúc đó, Giang Tinh Hồi đang nhăn mày, vẻ mặt xấu hổ và cáu kỉnh, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm.

Nguyên Tiêu và Giang Tinh Hồi hiện tại coi như là bạn bè, chỉ là một giấc mơ thôi, không thể đại diện cho điều gì. Nếu giấc mơ mà phải kết nối với bạn bè như thế thì tình bạn giữa họ vốn đã không trong sáng từ trước.

Dù họ có thể tưởng tượng về nhau theo một cách nào đó, nhưng mối quan hệ giữa họ chắc chắn là không bị ô nhiễm.

Dù lý trí biết như vậy, cảm xúc của Nguyên Tiêu vẫn cảm thấy khó khăn khi đối diện với Giang Tinh Hồi.

......

Giáo viên chủ nhiệm không gây khó khăn cho Nguyên Tiêu vì cậu thực sự có thể không tham gia  học thêm vào buổi tối, cũng không gây khó dễ cho Giang Tinh Hồi vì việc không tham gia học thêm buổitối là chuyện thường, các thầy cô đã từng nghĩ cứu giúp nhưng Giang Tinh Hồi không nghe.

Không biết có phải vì hôm nay dậy sớm không đủ giấc không, mà Giang Tinh Hồi đặc biệt buồn ngủ trong giờ học, Nguyên Tiêu đã nhiều lần phải đánh thức đầu Giang Tinh Hồi đang gục xuống, và nghe thấy trong đầu Giang Tinh Hồi nghĩ những điều như: 【Thực sự buồn ngủ】【Rất chán】【Muốn ngủ quá】

Nghe đến mức cậu cũng cảm thấy buồn ngủ.

Cậu còn nghe thấy nhiều lần: 【Ái... bụng đau quá...】

Ban đầu Nguyên Tiêu tưởng là do ăn phải đồ không tốt, nhưng nghĩ lại thì đồ ăn Giang Tinh Hồi ăn là do tự tay làm, mà bọn họ cũng đã ăn, nếu đau bụng thì cũng phải cùng đau.

Cậu chợt nghĩ đến Giang Tinh Hồi là người có cơ thể lưỡng tính, liệu có phải Giang Tinh Hồi đang có kỳ kinh nguyệt không?

Nguyên Tiêu nhìn Giang Tinh Hồi chống đầu, nhăn mặt, vẻ mặt khổ sở nhìn bảng đen, mặc dù cậu đoán chắc chắn Giang Tinh Hồi đang rất chán nản việc học, nhưng cũng có thể vì cơ thể không khỏe.

Cậu không khỏi lo lắng, nghĩ rằng mình đã đến nhà người ta để ăn uống, cũng xem như là đã kéo gần mối quan hệ, là bạn bè rồi, quan tâm một chút là bình thường.

Cậu do dự một chút rồi nhỏ giọng hỏi: "Cậu có cảm thấy không khỏe không?"

Giang Tinh Hồi không biết Nguyên Tiêu đang nghĩ gì, cảm thấy có chút nghi ngờ, không biết mình có biểu hiện rõ ràng không?

"... Có chút, nhưng cũng không tệ lắm." Giang Tinh Hồi đáp.

【Hôm qua chơi quá lâu, làm bụng mình cảm thấy khó chịu... mà lại không thể chạm vào điểm gốc, có phải thật sự phải dùng dương vật của người khác không?】

Nguyên Tiêu: ... Đừng làm gì cả!

Giang Tinh Hồi thấy vẻ mặt quan tâm chân thành của Nguyên Tiêu đột nhiên trở nên cứng đờ, không để ý nhiều, ngáp một cái.

Lời giải thích chuẩn bị không còn dùng được, Nguyên Tiêu chỉ có thể sử dụng "bách phát bách trúng" để không bao giờ sai: "Bụng khó chịu lắm sao? Có muốn đi khám bác sĩ không?"

"À, không cần đâu, nghỉ ngơi một chút là ổn."

【Nghỉ ngơi chút, hôm nay có thể nghỉ học không?】

Nguyên Tiêu dường như không nhận được tín hiệu của cậu ta, không hiểu được, nói: "Vậy cậu uống nhiều nước ấm, nếu cảm thấy không còn khó chịu thì nên nghe giảng bài cho tốt."

Giang Tinh Hồi nhăn mặt, không vui chống đầu nghe bài giảng.

Nguyên Tiêu thở dài trong lòng với sự lo lắng.

Cậu thậm chí cảm thấy Giang Tinh Hồi mệt mỏi như vậy có thể là do hôm qua đã quá mức ham muốn.

Tuy nhiên, cậu còn lo lắng về việc khác. Từ việc "muốn bị cưỡng hiếp" đến suy nghĩ về việc "có nên tìm một người đàn ông", dù Giang Tinh Hồi có thể chỉ đang nghĩ đơn giản, nhưng cậu lo sợ rằng Giang Tinh Hồi thực sự sẽ thực hiện những suy nghĩ tùy tiện đó. Cậu không thể để bạn học của mình trở thành một người lạc lối được.

Cậu không đánh giá việc Giang Tinh Hồi nghĩ như vậy có bình thường hay không, vì dù sao suy nghĩ không phải là phạm pháp. Có người còn nghĩ đến việc cướp ngân hàng để làm giàu nhanh chóng.

Tuy nhiên, việc để Giang Tinh Hồi học bài thực sự có thể giúp giảm bớt những ý nghĩ không lành mạnh trong đầu cậu ta, ít nhất là hiện tại, phần lớn thời gian Giang Tinh Hồi chỉ nghĩ về việc: 【Mệt quá】【Buồn ngủ quá】.

Hoàn toàn không có tâm trạng để nghĩ về những chuyện khác.

Nguyên Tiêu không phải lúc nào cũng chú ý đến động thái của Giang Tinh Hồi, vì cậu đang làm bài thi và khi tập trung suy nghĩ thì không để ý đến những gì đang xảy ra xung quanh.

Vì vậy, không ai chú ý, Giang Tinh Hồi đã gục đầu vào bàn.

Âm thanh phát ra khá lớn, khiến cả lớp đều chú ý về phía đó.

Một số bạn học phát ra tiếng cười thiện chí, nhưng với Giang Tinh Hồi thì lại không phải là thiện chí.

"Đừng có cười!"

Lớp học ngay lập tức yên lặng lại, yên tĩnh hơn cả khi giáo viên nổi giận.

Giang Tinh Hồi thực ra không làm gì xấu, cậu chỉ là người không phạm ai, và ngoài những người bạn cùng lớp và những người chơi bóng rổ cùng cậu, hầu như không ai dám lại gần cậu.

Lý do chính là nếu liệt kê từng đặc điểm của Giang Tinh Hồi thì sẽ như sau:

Một người cao lớn, trông hung dữ, tính tình xấu, và rất giỏi đánh nhau.

Thật khó để không khiến người khác tránh xa.

Và Giang Tinh Hồi cũng không chủ động để ý đến những người sợ cậu.

Sau khi đập đầu vào bàn và tỉnh lại một chút, Giang Tinh Hồi cố gắng lắng nghe bài giảng, rồi lại cúi đầu xuống như mọi khi, nhưng lần này Nguyên Tiêu đã kịp bắt được cậu.

Nguyên Tiêu một tay nâng cằm của Giang Tinh Hồi, Giang Tinh Hồi lờ mờ mở mắt rồi ngay lập tức nhắm lại và ngủ tiếp.

Nguyên Tiêu: ...

Cậu lắc đầu của Giang Tinh Hồi để đánh thức cậu ta.

Giang Tinh Hồi cố gắng nâng đầu lên, nhắm mắt hỏi: "Mệt quá, làm sao bây giờ?"

Nguyên Tiêu suy nghĩ một lúc, rồi nói: "Cậu lắc lắc đầu đi?" Cậu không có kinh nghiệm xử lý cơn buồn ngủ.

Giang Tinh Hồi đưa tay ra.

Nhưng lại lắc đầu của Nguyên Tiêu.

Nguyên Tiêu: "......Nói thật, tôi tưởng cậu định lắc não tôi cho đều đấy."

Giang Tinh Hồi: "Phụt."

Giang Tinh Hồi bật cười, gục xuống bàn cười đến mức bàn cũng rung lên. Nguyên Tiêu không biết điều gì đã làm cậu ta cười đến vậy, còn phải chỉ tay vào Nguyên Tiêu, có vẻ muốn nói gì đó nhưng cười không nói nên lời.

Đây là lần đầu tiên người luôn lạnh lùng hoặc nhíu mày như Giang Tinh Hồi lại lộ ra một biểu cảm vui vẻ như vậy. Nhưng Nguyên Tiêu thì đang giữ vẻ mặt lạnh lùng, không biết có phải giữa họ có một định lý kỳ quặc nào đó, ví dụ như nụ cười không biến mất mà chỉ chuyển sang mặt của Giang Tinh Hồi.

Khi Giang Tinh Hồi không thể kiềm chế được nữa thì đúng lúc hết tiết, và Nguyên Tiêu, không thể chịu nổi, đã chọt vào hông của Giang Tinh Hồi.

"Cái... đừng... đừng chọt hông tôi!"

Thật tốt, Giang Tinh Hồi cảm thấy ngứa ngáy.

Nguyên Tiêu lúc này giống như một ác quỷ mặt lạnh, hai tay cùng lúc tấn công vào hai bên hông của Giang Tinh Hồi.

Giang Tinh Hồi dựa vào tường, tránh những cú chọt của Nguyên Tiêu, cười đến mức không còn sức lực, không thể chống đỡ: "Ôi... ha ha ha... không... đừng... đừng làm nữa..."

"Nguyên Tiêu... đừng... đừng đùa tôi nữa..."

Khi Giang Tinh Hồi đã định nâng chân để đá, thì Nguyên Tiêu đột nhiên dừng lại. Giang Tinh Hồi cảm thấy được giải phóng, giờ cậu cũng không còn cười nổi, má vừa nhức nhối, cậu dùng sức xoa xoa mặt mình, dựa vào tường nhìn Nguyên Tiêu vẫn đứng im đó.

Cậu hỏi: "Cậu làm sao vậy? Hôm nay cậu sao lạ thế?"

Nguyên Tiêu chớp chớp mắt, nói: "Không có gì."

Trong giấc mơ của cậu, Giang Tinh Hồi đã nói gì với cậu, nhưng trong mơ cậu không nghe rõ.

Nhưng vừa rồi cậu nghe rõ.

Giang Tinh Hồi nói: "Nguyên Tiêu... đừng... đừng đùa tôi nữa..."

...... Sao giấc mơ này còn có dịch vụ sau khi bán hàng thế!!

Nguyên Tiêu nghiêm mặt, bắt đầu nghi ngờ bản thân và tự chất vấn linh hồn mình—

Mình không thật sự thích Giang Tinh Hồi chứ? Không phải đâu? Có phải trước đây mình đã đọc sách mà không chú ý không? Nhưng trước đây mình cũng chưa nói được mấy câu với cậu ấy mà? Hả?

Không đúng, Nguyên Tiêu suy nghĩ lại và thấy chắc chắn mình không thích Giang Tinh Hồi.

Bằng chứng mạnh mẽ nhất là cậu không có phản ứng sinh lý gì.

Nguyên Tiêu thở phào nhẹ nhõm, may quá, vẫn có thể coi như anh em.

------Tác giả---------

Hôm nay đã ăn: cơm nắm đơn giản nhưng cực kỳ sang trọng, không thể không ngon; một giấc mộng xuân không có gì đáng kể.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro