114. Ước Nguyện Của Anh

Thẩm Nam Sơ không ngờ lại nghe thấy Lục Thời Nghiên nói ra những lời này.

Bỗng nhiên cô hiểu được, vì sao ngay từ đầu Lục Thời Nghiên đã không muốn cô giúp anh, không chỉ đơn giản là vấn đề tự tôn như cô tưởng, mà anh còn có một kế hoạch cho bản thân sâu sắc hơn cô nghĩ rất nhiều.

Không chỉ là hiện tại trước mắt, cũng không chỉ là bản thân anh.

Bỗng nhiên cô thấy ghen tị với Diệp Đồng, có một người đàn ông yêu thương sâu đậm như vậy.

Dù nhân phẩm của Diệp Đồng có tệ đến đâu, nhưng Thẩm Nam Sơ phải thừa nhận, cô ta rất có mắt nhìn khi chọn đàn ông.

Trước kia là anh trai cô, bây giờ là Lục Thời Nghiên, đều là những người đàn ông dịu dàng như nước.

Mặt trăng phảng phất phản chiếu trong nước, nhìn gần ngay trước mắt, thực tế lại xa không thể chạm, đụng một cái liền vỡ tan.

Nghĩ như vậy, Thẩm Nam Sơ bỗng nhiên rất sợ, sợ Lục Thời Nghiên cũng sẽ giống như anh trai cô, có ngày đột nhiên biến mất không thấy tăm hơi.

Cảm giác ngột ngạt mất đi người thân đột nhiên dâng lên, chua xót tràn ngập lồng ngực, mắt cô ướt đẫm, nắm chặt lấy bàn tay bị thương của Lục Thời Nghiên.

Cổ họng nghẹn ngào, nhưng không phát ra một tiếng động nào.

Thẩm Nam Sơ nắm lấy mấy khúc xương ngón tay thon dài ấm áp của Lục Thời Nghiên, giống như nắm một cành cây, một gốc cây cứu mạng, giống như... Nắm được chàng trai rơi xuống trước mặt cô mười năm trước.

"Sao không nói gì nữa? Thật sự giận sao?" Không nghe được cô đáp lại, Lục Thời Nghiên có chút thấp thỏm bóp nhẹ ngón tay của cô.

Chân dài bước về phía cô một bước, Lục Thời Nghiên đứng cách cô càng gần hơn, đưa bàn tay trống không kia ra dò xét phía trước, rất nhanh đã chạm đến đầu cô.

Trong chớp mắt bàn tay ấm áp kia phủ lên, Thẩm Nam Sơ cúi đầu cũng tiến về phía trước, mặt vùi sâu vào trong ngực Lục Thời Nghiên.

Lục Thời Nghiên hơi sững sờ, rất nhanh cảm giác được trước ngực thấm vào hơi ẩm, lông mày anh nhíu chặt, cúi đầu xuống, muốn nhìn mặt cô một chút.

Nhưng mà dù cố gắng thế nào, vặn vẹo góc độ ra sao, trước mắt luôn có một màn sương đen không thể xua tan, khiến anh không thể nhìn rõ gì cả.

"Cục cưng, em đang khóc sao? Là vì anh làm đồ ăn quá khó ăn, hay là lời anh vừa nói khiến em áp lực?" Lục Thời Nghiên thật sự không chịu nổi việc Thẩm Nam Sơ khóc như vậy, một loại cảm giác bất lực mãnh liệt khiến anh trở nên vô cùng lo lắng.

Khác với tiếng khóc lớn của Diệp Đồng, Thẩm Nam Sơ khóc gần như không tiếng động, chỉ có thân thể run rẩy và nước mắt không ngừng rơi, kiểu khóc kìm nén này với Lục Thời Nghiên mà nói gần như là một nhát dao cứa vào tim.

"Thật xin lỗi, lần này trách anh. Lần sau anh sẽ luyện tập tốt hơn rồi nấu cho em ăn, những lời kia em cũng không cần để tâm..."

"Không... Không phải..." Thấy Lục Thời Nghiên còn đang tìm lỗi ở bản thân, Thẩm Nam Sơ rốt cục ngẩng đầu, nghẹn ngào mở miệng cắt ngang lời anh: "Không phải vì những chuyện này..."

"Vậy là vì sao? Nói cho anh biết được không? Là anh đã làm gì không tốt, khiến em khóc đau lòng như vậy?" Mắt không nhìn thấy, Lục Thời Nghiên chỉ có thể vụng về lau nước mắt cho cô, miệng dịu dàng dỗ dành: "Em nói đi, anh nhất định sẽ sửa."

Lục Thời Nghiên càng như vậy, Thẩm Nam Sơ càng không kìm được nước mắt.

Cô hít một hơi thật mạnh, nghẹn ngào nuốt nước mắt ngược vào trong, miễn cưỡng nói: "Lục Thời Nghiên, anh có thể đừng tốt như vậy được không?"

Thẩm Nam Sơ thật sự sợ hãi.

Người ta thường nói người tốt sống không thọ, người ác thì sống lâu ngàn năm, cô đã từng chứng kiến, thật sự rất sợ Lục Thời Nghiên cũng sẽ như vậy.

"..." Lời này Lục Thời Nghiên lại không biết nên trả lời như thế nào.

Đối với anh mà nói, những gì anh nghĩ, đều là xuất phát từ bản tâm, anh thậm chí không thể hiểu được Thẩm Nam Sơ định nghĩa "anh tốt" là như thế nào, thì làm sao sửa đổi?

Huống chi, anh cảm thấy mình thật ra có rất nhiều khuyết điểm, chỉ là không để cho cô phát hiện mà thôi.

Chỉ có thể cụ thể hỏi: "Vậy em hy vọng anh không nên làm gì? Hoặc là, hy vọng anh làm gì?"

Thẩm Nam Sơ suy nghĩ một chút, rất nghiêm túc trả lời: "Em hy vọng anh có thể ích kỷ một chút, suy nghĩ cho mình nhiều hơn, đừng luôn nghĩ cho người khác."

Nghe vậy, vẻ mặt Lục Thời Nghiên có chút ngỡ ngàng: "Thật ra anh..."

Anh cảm thấy anh không tốt như Thẩm Nam Sơ nói, thật ra anh còn rất ích kỷ, bất kể là lúc trước đối nghịch với ba mẹ, hay là hôm nay, giả vờ không biết về sự tráo đổi giữa cô và Diệp Đồng, để giữ cô ở lại bên anh.

Nhưng khi nghe giọng nói nghiêm túc của Thẩm Nam Sơ, Lục Thời Nghiên cũng không phản bác, chỉ gật đầu đồng ý: "Ừ, sau này anh sẽ nghĩ cho mình nhiều hơn... Còn có em."

"Còn có một điều quan trọng nhất." Thẩm Nam Sơ nắm chặt bàn tay Lục Thời Nghiên, đặt lên môi mình, dùng một tư thế gần như cầu nguyện nói: "Em hy vọng anh có thể sống lâu trăm tuổi, khỏe mạnh và hạnh phúc."

__________________________

Mình sẽ không bão chương liên tục như trước nữa, do bão liên tục mà các bạn không chịu thả sao một chương hơn 500 người đọc mà sao chưa tới 30 nên sau này mình sẽ không bão, nào mà tương tác cao thì mình sẽ bão ☺️

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro