42. Nghĩ Đến Việc Cô Tự Thủ Dâm

Mùi hương đó có chút lạ lẫm, nhưng lại mơ hồ quen thuộc.

Là mùi thảo dược hòa lẫn với mùi sữa tắm trong nhà, trong sự thanh khiết mang theo hương thơm đặc trưng của dược liệu, thấm vào gió đêm, phả vào mặt.

Cảm giác thoải mái dễ chịu, phiền muộn chất chứa bỗng nhiên biến mất.

Ánh mắt liếc thấy bóng người ở góc tối ghế sô pha, đường cong mờ ảo nằm ở đó, có vẻ cô đã ngủ, không một tiếng động.

Lục Thời Nghiên nhìn thẳng, bước nhanh về phía trước.

Nhưng càng đi vào phòng khách, mùi hương càng rõ ràng, cả người như bị bao phủ, thậm chí còn có thể cảm nhận được một mùi hương ngọt ngào thoang thoảng.

Giống như hương đào chín mọng trên cành cây, trong gió đêm mơ hồ lan tỏa, từng chút một quyến rũ.

Mùi hương đó quá nhạt, lẫn trong mùi thuốc, khó phân biệt thật giả, anh nhất thời không phân biệt được mùi này là thật hay là ảo giác do anh nghĩ vẩn vơ về hôm qua.

Nhưng mà ảo giác này cũng đã đủ để khiến bụng dưới anh dấy lên một trận xao động.

Ham muốn vừa rồi không thể khơi dậy ở trong phòng ngủ đột nhiên lại ùa về.

Lục Thời Nghiên nhíu mày, vừa nghi hoặc vừa bước nhanh hơn, cố gắng thoát khỏi mùi hương mê hoặc này.

Phía sau bỗng nhiên vang lên tiếng thở dài rất nhẹ, như có như không, lại trong nháy mắt lọt vào tai anh.

Tim Lục Thời Nghiên thắt lại, bước chân dừng khựng.

Anh nhận ra mình lại cương cứng.

Vừa rồi còn chưa kịp phản ứng, lúc này đã hoàn toàn sung huyết.

Chuyện gì thế này?!

Lục Thời Nghiên hít sâu một hơi, không dám dừng lại, bước nhanh hơn về phía phòng tắm.

Trong khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, Lục Thời Nghiên nhắm mắt thở dài, có cảm giác may mắn như vừa thoát nạn.

Nhưng mà cảm giác này, khi nhìn thấy dươиɠ ѵậŧ cương cứng của mình lại không còn sót lại chút gì.

Vừa rồi còn chưa kịp phản ứng, lúc này đã hoàn toàn sung huyết.

Thân gậy sưng to như một cây gậy lớn màu tím, quy đầu đỏ tươi hoàn toàn lộ ra, lỗ nhỏ trên đỉnh điên cuồng co bóp phun ra chất lỏng sền sệt, gân xanh nổi lên càng dữ tợn, từng sợi gân máu tím đen như có thể nhìn thấy mạch máu đang nhảy nhót, mỗi lần giật lên đều gào thét muốn được giải phóng.

Lục Thời Nghiên khó tin nhìn cảnh tượng trước mắt, tim đập loạn xạ.

Rốt cuộc là anh phản ứng quá chậm chạp với Diệp Đồng, hay là cơ thể anh đã xảy ra biến đổi gì mà anh không biết?

Mùi hương đào chín vừa rồi, rốt cuộc là ảo giác của anh, hay là thật sự tồn tại?

Quay đầu nhìn cánh cửa đóng chặt, ánh mắt xuyên qua lớp ngăn cách này nhìn ra ngoài, dường như có thể tìm ra chân tướng sự việc.

Sự im lặng khiến tim anh đập càng mạnh, anh mở vòi hoa sen, mặc cho nước lạnh dội lên đầu.

Nhưng rõ ràng là nước lạnh, dội lên người lại nóng rực, máu như sôi lên, dươиɠ ѵậŧ càng thêm sưng đau.

Anh thở dốc nặng nề, một tay nắm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ, một tay chống tường, làm một cách thuần thục.

dươиɠ ѵậŧ thô to so với ngày thường còn lớn hơn, thân gậy sưng to vểnh lên tạo thành một đường cong nông, quy đầu màu đỏ tươi để lộ ra lỗ nhỏ trên đỉnh, theo bàn tay anh liên tục lên xuống, lại lập tức co rút về.

Hai viên tinh hoàn to lớn rơi xuống dưới thân, theo động tác của anh vung vẩy dữ dội.

Dòng nước chảy xuôi theo đường nét cơ bắp trên người Lục Thời Nghiên, anh hơi ngửa đầu, đường cong cằm xinh đẹp kéo căng, lộ ra yết hầu điên cuồng lăn lộn.

Trong đầu toàn là những cảm giác ẩm ướt của hôm qua, nước dâm dính nhớp trơn, khiến dươиɠ ѵậŧ nóng rực trở nên mẫn cảm, khi anh khẽ cắm vào, một làn nước ẩm phun ra, xối thẳng vào tinh hoàn của anh, từng lớp nhục huyệt mềm mại xoắn lên, nuốt anh xuống.

Anh nắm chặt chính mình, vuốt càng nhanh hơn, xương sống thắt lưng nổi lên từng đợt tê dại.

Nhưng mà hình ảnh vừa chuyển, lại đột nhiên hiện ra cảnh tượng trong phòng bếp buổi chiều.

Thẩm Nam Sơ nóng bức cách lớp quần hút lấy ©ôи th!t của Lục Thời Nghiên.

ŧıểυ huyệt ấm nóng, cách tầng vải mỏng bị dâʍ ŧᏂủy̠ xối vào, thấm ướt quy đầu của anh, càng muốn rút ra, cô càng kẹp chặt, như muốn nuốt chửng anh.

Mi tâm Lục Thời Nghiên nhíu chặt lại, anh lắc lắc mái tóc ướt đẫm, cố gắng xua đuổi hình ảnh không đúng lúc kia ra khỏi đầu, nhưng càng kháng cự, hình ảnh kia càng có sức ảnh hưởng.

Thậm chí anh còn có thể nhớ rõ ràng, lúc anh tách ra khỏi Thẩm Nam Sơ, cùng với lúc anh rút dươиɠ ѵậŧ ra, có thể nhìn thấy cửa huyệt lõm xuống một lỗ thật lớn.

qυầи ɭóŧ bằng bông màu trắng được đẩy vào trong âʍ ɦộ, giữa quần lõm xuống một cái hố sâu ướt đẫm, hình tròn gần như chiếm cứ giữa chân cô, đáy tròn trên rộng, rõ ràng cho thấy hình dạng đầu dươиɠ ѵậŧ của anh.

Lục Thời Nghiên cắn răng nghiến lợi nắm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của mình, nhanh chóng vuốt ve.

Hơi thở thở ra từ mũi bỗng chốc nặng nề, lồng ngực ẩm ướt kịch liệt phập phồng, anh ngửa đầu đón lấy dòng nước chảy, yết hầu liên tục nhấp nhô.

Bàn tay nắm chặt dươиɠ ѵậŧ từ gốc hướng lên trên mạnh mẽ đẩy một cái, mắt mở to hết cỡ, cơ mông đột nhiên căng thẳng, trong cổ họng không nhịn được bật ra một tiếng rêи ɾỉ khàn khàn.

tϊиɧ ɖϊ©h͙ đậm đặc phun ra mãnh liệt, nặng nề bắn vào vách tường phòng tắm...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro