52. Không Cương Cứng
"Ôi chao, bệnh của cậu khỏi rồi sao?"
Ngày hôm sau Diệp Đồng trở về nhìn thấy Thẩm Nam Sơ đang thu dọn ở trong phòng khách, có ấy có chút bất ngờ.
Thẩm Nam Sơ quay đầu lại nhìn Diệp Đồng một cái, cười: "Tốt hơn nhiều."
Thật ra vẫn còn có chút đau, dù sao không phải thuốc tiên gì, hiệu quả không thể nhanh như vậy.
Nhưng so với việc Thẩm Nam Sơ dùng thuốc lung tung mấy ngày trước, uống thuốc Lục Thời Nghiên kê, lại tự chườm nóng xoa bóp một phen, xem như tốt hơn nhiều.
"A? Không ngờ chuyên môn của Phó Chủ nhiệm Trần lại cao siêu như vậy." Diệp Đồng không nhịn được cảm thán.
Vài ngày trước, cô ấy từng thấy Thẩm Nam Sơ đau đớn thế nào, giờ lại có thể đi lại bình thường, làm sao mà không ngạc nhiên cho được.
Thẩm Nam Sơ mím môi cười, không nói gì.
Đương nhiên cô không thể nói là Lục Thời Nghiên khám cho cô, nhất là hôm qua còn có một chuyện ngoài ý muốn không thể cho người khác biết.
Nghĩ đến đây, Thẩm Nam Sơ khẽ thở dài, bỗng nhiên mở miệng: "À, hai ngày nữa mình sẽ dọn ra ngoài."
"Hả?" Lời này khiến Diệp Đồng càng giật mình: "Cậu tìm được việc làm rồi?"
Cô ấy nhớ rõ hai ngày nay Thẩm Nam Sơ bị thương, hầu như không ra ngoài tìm việc, sao lại đột ngột muốn dọn đi?
"Ừm..." Thẩm Nam Sơ cúi đầu, vừa bận rộn với công việc trong tay, vừa mơ hồ đáp một tiếng.
Hôm qua sau khi từ bệnh viện trở về, Thẩm Nam Sơ luôn cảm thấy bất an.
Câu hỏi sau đó của Lục Thời Nghiên càng làm cho Thẩm Nam Sơ sợ hãi.
Thẩm Nam Sơ nghi ngờ Lục Thời Nghiên đã phát hiện ra điều gì đó, ít nhất là có hoài nghi, nếu không vì sao lại đột nhiên hỏi cô như vậy?
Cô thật sự luống cuống, luôn sợ Lục Thời Nghiên sẽ biết chuyện kia, suy nghĩ cả đêm, rốt cuộc vẫn quyết định rời khỏi nơi này.
Ít nhất, không thể tiếp tục sống dưới cùng một mái nhà với anh. Nếu sự việc thực sự bại lộ, cô sẽ không biết phải đối mặt thế nào.
"Cậu phỏng vấn công ty nào vậy? Khi nào thì đi báo danh? Cậu tìm được nhà rồi à? Cậu không thể dọn đi muộn chút sao? Gần đây Thời Nghiên không có ở nhà, giờ cậu lại muốn đi, mình phải sống một mình mất..."
Diệp Đồng vừa hỏi vừa bộc lộ vẻ không nỡ, ánh mắt đầy lo lắng.
Diệp Đồng đứng bên cạnh lải nhải không ngừng, nói rất nhiều, ý chính là bảo Thẩm Nam Sơ dọn đi muộn một chút, ít nhất đợi đến khi Lục Thời Nghiên về rồi hãy dọn đi.
"Dù sao cũng ở cùng một thành phố, lúc nào nhớ mình có thể hẹn ra ngoài chơi." Thẩm Nam Sơ cười dỗ dành Diệp Đồng, nhưng quyết tâm dọn đi không hề dao động.
Diệp Đồng lải nhải nói một hồi lâu, phát hiện Thẩm Nam Sơ đều không hề lay chuyển, biết cô đã hạ quyết tâm, liền bĩu môi không tiếp tục khuyên nữa.
"Vậy, trước khi đi chúng ta cùng nhau ăn bữa cơm đi, mình gọi Lục Thời Nghiên về."
Nghe xong đề nghị này, Thẩm Nam Sơ vội vàng mở miệng: "Dạo này chắc không có thời gian đâu, vừa mới nhậm chức, lúc nào cũng phải bận rộn. Đợi sau này ổn định rồi, mình sẽ mời các cậu."
Cô muốn dọn đi vốn là vì trốn Lục Thời Nghiên, nào muốn cùng ăn cơm với anh?
Diệp Đồng cũng không kiên trì, chỉ nói rằng sau này nhất định sẽ cùng ăn một bữa cơm.
Hai ngày sau Thẩm Nam Sơ cảm thấy vết thương không còn đáng ngại, liền xách hành lý từ nhà Diệp Đồng chuyển ra ngoài.
...
Một tuần sau Lục Thời Nghiên mới biết được chuyện này.
Anh ở ký túc xá bệnh viện hai tuần, khi phải về nhà lấy tài liệu và đồ đạc để đi công tác, anh mới phát hiện chiếc hành lý của Thẩm Nam Sơ để ở phòng khách đã không còn.
Chiếc sô pha mà cô ngủ mấy ngày nay, giờ đã bị Diệp Đồng chất đầy đồ đạc linh tinh.
Phong cách này hoàn toàn giống với khi Thẩm Nam Sơ chưa đến đây.
Lục Thời Nghiên nhìn chằm chằm vào ghế sô pha kia, nhất thời có chút sững sờ, ngày xưa anh không cảm thấy chiếc sô pha này có gì đặc biệt, nhưng hôm nay nhìn lại, đột nhiên cảm thấy có một nỗi buồn kỳ lạ.
"Nam Sơ tìm được việc nên dọn ra ngoài rồi." Diệp Đồng cắn quả đào, thấy anh đang nhìn, liền giải thích một câu.
"Ừ." Lục Thời Nghiên khẽ đáp một tiếng, ánh mắt không lộ vẻ gì, rồi bước vào phòng ngủ bắt đầu thu xếp hành lý.
Anh giữ vẻ mặt bình tĩnh, dường như hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có lẽ vẻ ngây người lúc nãy chỉ là một ảo giác.
"Mấy giờ anh bay?" Diệp Đồng đi lên trước, ôm lấy eo Lục Thời Nghiên, thấp giọng hỏi.
Động tác Lục Thời Nghiên hơi dừng lại, anh ngước mắt lên, ôn nhu nói: "Hai giờ chiều."
Diệp Đồng "Ừm" một tiếng, giọng nói lại nhẹ đi vài phần: "Hiện tại mới mười một giờ, còn có chút thời gian, không bằng chúng ta..."
Khi nói chuyện, bàn tay ôm trên eo anh theo cơ bụng bằng phẳng của anh đi xuống, chậm rãi chạm đến háng anh.
Cô ấy cách quần nắm chặt lấy dươиɠ ѵậŧ của anh, không nhẹ không nặng xoa nắn.
Lục Thời Nghiên đứng tại chỗ không nhúc nhích, anh mặc kệ động tác của Diệp Đồng, lại phát hiện lúc này anh không có cảm giác gì.
Tiếp xúc thân mật như vậy, nhưng không kí©ɧ ŧɧí©ɧ nổi một chút hứng thú nào của anh.
Thậm chí anh còn không cương cứng lên.
Chẳng lẽ gần đây quá mệt mỏi?
Lục Thời Nghiên nhẫn nại trong chốc lát, lông mày nhăn lại, anh cầm lấy cổ tay Diệp Đồng, lấy tay cô ấy ra, xoay người lại: "Lát nữa còn phải về phòng làm việc sửa lại lịch khám bệnh, không còn kịp nữa."
Diệp Đồng bĩu môi trừng mắt nhìn anh, vô cùng bất mãn nằm lại trên giường chơi điện thoại.
Lục Thời Nghiên thu dọn đồ đạc xong, từ trong phòng ngủ đi ra, lúc ra cửa, tầm mắt lần nữa không tự chủ được rơi vào trên ghế sô pha kia...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro