61. Kích Thích Đến Gần Như Ngạt Thở
Lực đạo Lục Thời Nghiên nắm lấy Thẩm Nam Sơ rất lớn, cô gần như lảo đảo bị anh kéo từ dưới đất lên.
Thẩm Nam Sơ hoàn toàn không đứng vững, nhưng điều này cũng không thành vấn đề, bởi vì một giây sau, cô đã bị anh đặt lên tủ quần áo.
Nước khử trùng mát lạnh mang theo mùi vị nhàn nhạt, nhưng ngay sau đó là một nụ hôn nóng bỏng cuồng nhiệt.
Lục Thời Nghiên hiển nhiên là bị Thẩm Nam Sơ trêu chọc quá mức, ngày thường bị kìm nén, bây giờ sức mạnh và sự hung hãn hoàn toàn bùng nổ.
Lực đạo anh hôn xuống giống như thú dữ vồ mồi, không khí trong nháy mắt bị đốt cháy.
Hô hấp nặng nề, đầu lưỡi Lục Thời Nghiên mạnh mẽ cạy mở môi Thẩm Nam Sơ, không chút lưu tình xâm nhập vào, đầu lưỡi điên cuồng chiếm đóng không gian trong khoang miệng của cô, làm cho cô muốn nuốt cũng không thể.
Nước thấm quá nhiều theo khóe miệng chảy xuống, còn chưa kịp rơi đã bị anh tùy tiện liếʍ đi, anh mυ"ŧ môi cô, dùng lưỡi ngăn cản, giống như muốn nuốt trọn cô.
Thẩm Nam Sơ níu lấy vạt áo của Lục Thời Nghiên, trong cổ họng phát ra tiếng rêи ɾỉ thật nhỏ.
Âm thanh này dường như kí©ɧ ŧɧí©ɧ anh, bàn tay đặt trên vai cô vốn siết chặt, một giây sau đã nâng eo cô, trực tiếp luồn xuống dưới khăn tắm.
"A..." Vùng mông mềm mại được quấn trong khăn tắm được một bàn tay nắm thật chuẩn, sức lực của anh rất lớn, bàn tay siết lại dường như cả người cô đều bị nắm chặt.
Dưới thân toàn là nước, nhất là khi ngón tay dài của anh chạm tới, Thẩm Nam Sơ chỉ cảm thấy bụng dưới tê dại, một dòng dâʍ ŧᏂủy̠ lớn đột nhiên phun ra, làm ướt đẫm ngón tay anh.
Thẩm Nam Sơ run rẩy ôm cổ Lục Thời Nghiên, bị động ngửa đầu, chịu đựng nụ hôn nồng đậm lại cực kỳ mãnh liệt.
Khăn tắm vốn đã lỏng lẻo lặng lẽ rơi xuống dưới màn mưa to gió lớn này, bàn tay ấm áp thô ráp của Lục Thời Nghiên đi qua đi lại trên thân thể trần trụi của cô.
Anh nâng cô lên, xoa xoa lòng bàn tay đồng thời cọ vào đầu ngón tay mềm mại ngoan ngoãn.
"Ô..." Thẩm Nam Sơ bị ép buộc phát ra một tiếng rêи ɾỉ, thân thể trong ngực anh rung động càng thêm dữ dội.
Cô giống như một cây nhỏ gầy yếu đơn độc ở cánh đồng bát ngát, một mình không chút che chắn chịu đựng cơn bão cuồng phong anh mang đến.
Răng môi cuồng nhiệt quấn quýt, hơi thở ẩm ướt triền miên nóng bỏng, như thủy triều dâng trào, ăn mòn trên bờ biển, khiến từng hạt cát ban đầu rõ ràng trở nên sền sệt không chịu nổi, giờ lại không phân rõ lẫn nhau.
Anh bế cô, cả người cô giãy giụa, hai chân gần như cách khỏi mặt đất.
Thẩm Nam Sơ chống lưng vào tủ quần áo, bị nụ hôn sâu này kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến mức muốn ngạt thở, hô hấp hỗn loạn phát ra một trận rêи ɾỉ khó hiểu, tay chống lên ngực Lục Thời Nghiên đè xuống muốn nghiêng đầu lui ra, nhưng chỉ vừa mới cử động, gáy đã bị anh giữ chặt.
Lúc này Lục Thời Nghiên không còn ôn hòa trầm tĩnh như trước, động tác của anh mạnh mẽ, không hề nhượng bộ chút nào, ôm lấy cái đầu đang né tránh của cô ấn vào trong ngực, chuyển đổi góc độ hôn sâu hơn.
Sống mũi cao thẳng gần như chạm vào má cô, hơi nóng phả ra từ chóp mũi làm mắt cô nóng lên, đầu càng thêm choáng váng.
Trong bóng tối chỉ nghe thấy tiếng nước và tiếng thở dốc không phân biệt được ai với ai, nhịp tim đập bị phóng đại vô hạn, thân thể Thẩm Nam Sơ mềm nhũn, gần như hóa thành nước, trượt xuống dưới thân thể anh.
Lưỡi bị mυ"ŧ đến tê dại, môi đã sưng đến không thể tưởng tượng nổi, mãi đến khi cô lần nữa bị ép đến mức không thở được khẽ rên một tiếng, Lục Thời Nghiên mới thở hổn hển buông cô ra.
Anh vươn đầu lưỡi đẩy sợi chỉ bạc dính liền giữa môi hai người, môi mỏng áp lên cánh môi sưng đỏ của cô mυ"ŧ vài cái, mới áp trán lên trán cô, giọng khàn khàn mở miệng: "Em là Diệp Đồng sao..."
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro