67. Tình Cảm Nồng Nàn Đến Mức Khiến Người Ta Cảm Thấy Xao Xuyến Trong Lòng
"Ô... Nóng quá..." tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sánh tích tụ lâu ngày phun mạnh lên thành tử ©υиɠ mềm mại, Thẩm Nam Sơ hoảng sợ nắm chặt lấy cánh tay Lục Thời Nghiên, chân treo giữa không trung đạp loạn xạ, muốn thoát khỏi vật to lớn kia.
Mà giờ phút này Lục Thời Nghiên lại cực kỳ mạnh mẽ, anh gắt gao đè cô lên ngăn tủ, vật giữa hai chân cô vẫn đang nhanh chóng co giật, hầu kết anh nhô lên không ngừng chuyển động, hơi thở nặng nề nghe ra được sự kiềm chế.
Chờ rút ra, vật vừa mới bắn tinh xong lại cứng thêm một lần nữa, nếu không phải giữa hai chân cô đang điên cuồng chảy ra chất dịch màu trắng, thì gần như không nhìn ra anh vừa mới xuất tinh.
Cái ôm sau lưng hơi buông lỏng, cả người Thẩm Nam Sơ liền mềm nhũn.
Lục Thời Nghiên bế ngang cô lên, bước về phía giường.
Trong phòng đã tối om, mơ hồ còn có thể nghe thấy tiếng mưa rơi bên ngoài, dưới lầu có trẻ con la hét ồn ào, cũng nghe thấy có người đang phàn nàn tại sao vẫn chưa có điện.
Thẩm Nam Sơ nằm trên giường không động đậy, cơ thể vẫn còn đang run rẩy trong dư vị kɧoáı ©ảʍ, cô ngây người nhìn bóng dáng cao lớn đứng bên cửa sổ.
Lưng anh thẳng tắp, cơ thể đều cực kỳ thon dài, hai tay anh đan chéo cởi áo thun trên người. Lật người đã đè xuống.
Cơ thể khỏe mạnh nóng rực áp sát vào làn da trần trụi của cô, nóng đến mức cô run rẩy, mang theo mùi nước sát trùng hơi đắng, đồng thời còn có một mùi hương hạt dẻ ấm áp.
"Thêm một lần nữa? Được không?" Giọng nói của anh rất nhẹ, trong giọng nói khàn khàn mang theo du͙© vọиɠ chưa thỏa mãn.
Hơi nóng phả vào mặt, Thẩm Nam Sơ run rẩy hàng mi nhìn anh, lúc này đầu óc rối loạn hoàn toàn không hiểu ý nghĩa của lời này.
"Ừm..." Trong cổ họng cô phát ra vài âm tiết, giọng nói nghe mềm mại, ý tứ hoàn toàn không rõ ràng.
"Ừm? Hay là không muốn?" Anh cúi đầu xuống, hôn lên mũi cô, ngón tay thon dài vuốt ve gạt sợi tóc dính trên má cô sang một bên.
Thẩm Nam Sơ không thấy rõ biểu cảm của anh lúc này, nhưng hành động và giọng điệu này lại khiến lòng người mềm yếu.
Cô vô thức giơ tay lên, bàn tay chống lên ngực anh.
Một hành động vốn để từ chối, lại bởi vì cô mềm yếu vô lực mà trở nên giống như khiêu khích.
Lục Thời Nghiên nắm chặt bàn tay đó, cúi đầu hôn liên tiếp vào cổ tay cô, cho đến khi cô không chịu nổi khẽ rên, anh mới đặt nó lên vai mình, cúi đầu hôn lên môi cô.
Thẩm Nam Sơ ngơ ngác đáp lại, bàn tay muốn đẩy ra lại từng chút một quấn lên cổ anh.
Trong bóng tối, cô nghe được một tiếng cười khẽ, bắp chân đã bị nắm chặt, nơi riêng tư còn chưa thể khép lại lần nữa bị vật nóng rực của anh lấp đầy.
Giường lắc lư chập chờn, ở trong căn phòng tối đen như mực, mọi chuyện đều như không chân thật.
Cô co quắp đạt đến cao trào, nhưng trong lòng lại dâng lên một loại cảm giác thỏa mãn, giống như tắm nước nóng, gột rửa hết mọi mệt mỏi.
Cơ thể bị anh lật lại, cô vùi vào trong gối, mông chổng lên, mồ hôi thấm ướt, co rút.
Mọi thứ đều trở nên mơ hồ.
Ngoài cửa sổ xa xa truyền đến tiếng la hét ồn ào như hồi học trung học, những tiếng vui đùa náo nhiệt trên sân thể dục, thỉnh thoảng có vài tiếng la hét sợ hãi hoặc cười vui vẻ, bởi vì không dám tùy tiện nên bị kìm nén trong tiếng ve kêu nghe không rõ lắm, tiếng giảng bài trên bục càng giống như bài hát ru ngủ.
Cô ngồi ở vị trí gần cửa sổ, chống cằm nhìn bóng cây bên ngoài ngẩn ngơ, trong lòng nghĩ toàn là những quán nhỏ muốn đến sau khi tan học.
Muốn mượn vài quyển truyện tranh, mua vài món ăn vặt, về nhà nên xem bộ nào...
Một bóng đen đột nhiên lướt qua trước mắt, vật nặng rơi xuống đất phát ra tiếng động trầm đục, dường như còn có thể nghe thấy tiếng xương cốt gãy vụn, không khí trong nháy mắt ngưng đọng, thời gian như dừng lại vài giây, sau đó là một tiếng thét chói tai xé rách không gian.
Âm thanh bén nhọn đó, vang vọng trong tòa nhà dạy học hình chữ U, vang lên to lớn gần như xuyên thủng màng nhĩ của cô.
Thẩm Nam Sơ đột nhiên mở to mắt, kinh hãi toát mồ hôi lạnh.
Trong phòng im ắng, trong bóng tối chỉ có tiếng thở dốc hoảng sợ cùng tiếng tim đập điên cuồng trong tai cô.
Cô vừa mới, vậy mà ngủ thiếp đi!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro