70. Thăm Dò
Hai người loạng choạng đi ra khỏi quán bar, gió lạnh buổi tối thổi qua, Diệp Đồng rùng mình, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.
"Còn sớm vậy đã đi rồi sao?" Cô ấy quay đầu nhìn quán bar, có chút tiếc nuối.
Thời gian này đối với người bình thường đã rất muộn, nhưng cuộc sống về đêm của Diệp Đồng mới chỉ bắt đầu.
"Ưng anh ta à?" Thẩm Nam Sơ một tay đỡ cô ấy, một bên giơ tay gọi xe, như vô tình hỏi.
"Làm sao có thể?" Diệp Đồng cười nhạt, giơ tay ôm lấy vai Thẩm Nam Sơ, gần như dồn hết trọng lượng cơ thể lên: "Chơi bời chút thôi."
Diệp Đồng không hề ngốc, cô ấy biết rõ dù là điều kiện nào Lục Thời Nghiên cũng hơn hẳn những người đàn ông khác, cho dù chỉ là đi cùng anh ra ngoài cũng thấy hãnh diện, huống chi Lục Thời Nghiên còn có xuất thân như vậy.
Nếu như nói khuyết điểm của anh, chỉ là hơi cứng nhắc, luôn giữ kẽ, tính cách không hợp để chơi đùa cùng cô ấy.
Hai người ngồi vào trong xe. Trong khoang xe tối mờ, Diệp Đồng lười biếng tựa vào người Thẩm Nam Sơ, thỉnh thoảng lướt điện thoại một cách hờ hững.
Ghế sau mở cửa sổ, gió đêm từ ngoài cửa sổ thổi vào, mang đến bên tai những thanh âm mơ mơ hồ hồ.
"... Lục Thời Nghiên, tối nay anh có về nhà ngủ không? Hay là em qua bệnh viện tìm anh nhé?"
Nghe thấy câu này, trong lòng Thẩm Nam Sơ căng thẳng, tay phải không tự chủ được nắm chặt cổ tay trái, mắt dán chặt vào những đèn đường lướt qua nhanh chóng bên ngoài cửa sổ, không nhịn được mở miệng: "Bác sĩ Lục... Đi công tác còn chưa về sao?"
"Về rồi." Diệp Đồng lướt điện thoại, hững hờ trả lời: "Mấy ngày hôm trước đã trở về rồi."
Mấy ngày trước.
Câu trả lời này khiến tim Thẩm Nam Sơ run lên, sau lưng toát ra từng tia lạnh lẽo.
Cô không dám hỏi kỹ "Mấy ngày hôm trước" trong miệng Diệp Đồng là ngày nào, đành phải chọn câu hỏi trung lập: "Hai người... Có khỏe không?"
Thời gian chờ đợi đáp án giống như là tra tấn, trên ngực phảng phất có quả cầu nhỏ, chốc lát lại nhúc nhích, không đau nhưng lại vô cùng khó chịu.
Cô cảm thấy mình giống như một tên trộm quay lại hiện trường gây án, giả vờ như không có chuyện gì để dò hỏi phản ứng của nạn nhân đối với vụ án, sợ rằng cô sẽ vô thức bỏ sót chứng cứ gì đó ở hiện trường, bị người ta phát hiện.
"Rất tốt." Diệp Đồng hoàn toàn không phát hiện ra cô khác thường, giọng nói vẫn lười nhác: "Anh ấy quá bận rộn, bên phía bệnh viện hình như lại có khóa huấn luyện gì đó, thời gian này lại đến ký túc xá ở. Ôi phiền quá, Nam Sơ, cậu có thể cho mình một ý kiến hay không, rốt cuộc làm sao mới có thể khiến anh ấy từ bỏ công việc tồi tệ này? Đã lâu mình không nói chuyện tử tế với anh ấy, thật sự hơi nhớ anh ấy..."
Cổ họng Thẩm Nam Sơ căng chặt, chỉ cảm thấy trên cổ tay trái tựa hồ bị thiêu đốt dữ dội, cô gượng gạo đáp ứng vài tiếng, đầu óc lại có chút hỗn loạn.
Những lời của Diệp Đồng không có gì khác lạ, mọi thứ vẫn như trước kia.
Lục Thời Nghiên hẳn là không phát hiện ra chứ? Bằng không với tính cách của Diệp Đồng có thể nhẹ nhàng thong dong như vậy?
"Mình muốn tới bệnh viện tìm anh ấy." Diệp Đồng ngồi thẳng người, đột nhiên nảy ra ý tưởng: "Chúng ta tới bệnh viện đi."
Thẩm Nam Sơ nhìn ánh mắt đột nhiên sáng lên của cô ấy, nhắc nhở: "Cậu vừa uống rượu... Hơn nữa đã trễ như vậy..."
"Đúng vậy..." Diệp Đồng chợt nhận ra, từ trước đến nay cô ấy luôn giả vờ ngoan ngoãn ở trước mặt Lục Thời Nghiên, không thể để anh phát hiện ra cô ấy có hút thuốc hay uống rượu. Nghĩ vậy, cô ấy mới vội vã kéo chiếc áo có mùi thuốc và rượu trên người lại, ngả người xuống sô pha: "Vậy hôm khác đi... Hôm nào chúng ta hẹn ra cùng nhau ăn một bữa cơm..."
Thẩm Nam Sơ đưa Diệp Đồng về khu chung cư, chỉ đến ngã tư, cô lấy lý do thời gian quá muộn nên rời đi trước.
Hiện giờ, chỉ cần lại gần tòa nhà đó, Thẩm Nam Sơ đã cảm thấy tim cô đập thình thịch, huống chi là phải đưa Diệp Đồng lên lầu.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro