71. Mê mẩn
Lục Thời Nghiên lắng nghe tiếng gọi từ bên ngoài: "... Bác sĩ Lục... Bác sĩ Lục..."
Lông mi Lục Thời Nghiên hơi chớp, một hồi lâu mới ngẩng mắt từ màn hình máy tính lên.
Con ngươi của anh có màu sắc hơi đậm hơn người bình thường, lúc nhìn người có vẻ vô cùng trầm tĩnh thong dong, nhất là khuôn mặt thanh tú xinh đẹp kia, liếc mắt một cái liền thu hút toàn bộ sự chú ý của người ta, khiến người ta hoàn toàn không nhận ra vừa rồi anh đang ngẩn người.
Cô y tá nhỏ đứng ở cửa, vừa nhìn thấy ánh mắt của anh, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, cô ta cúi đầu, giọng nói trở nên e thẹn: "Bác sĩ Lục, họp rồi ạ."
"Tới ngay." Lục Thời Nghiên hoàn toàn không nhận ra tâm sự của cô gái kia, sau khi lên tiếng, ánh mắt của anh lại cụp xuống, một lần nữa rơi xuống màn hình.
Trên báo cáo bệnh án, những ký tự lộn xộn giống như lời trào phúng, mỗi một câu không mạch lạc và danh từ sai lầm đều là chứng cứ.
Lục Thời Nghiên nhìn chằm chằm mấy hàng chữ kia, ngón tay thon dài trắng nõn đặt trên bàn phím không nhúc nhích, cho đến khi màn hình máy tính tự động tắt đi, trước mắt hiện ra một bóng người tối đen.
Khuôn mặt gần như mơ hồ, ngũ quan chìm trong bóng tối khiến người ta không phân biệt được, giống như ngày hôm đó.
Ngày hôm đó...
Ý thức của anh không biết từ lúc nào đã bị cuốn đi, kéo anh trở lại ngày mưa hôm đó, buổi chiều mất điện, trong căn phòng còn ẩm ướt hơn cả bên ngoài.
Lục Thời Nghiên cũng không biết lý trí của anh biến mất từ lúc nào.
Có thể là lúc ôm lấy cô, cũng có thể là lúc ngửi thấy mùi mật đào ngọt ngào kia.
Mưa làm cho du͙© vọиɠ dễ dàng cuốn lấy con người, đặc biệt là vào khoảnh khắc đó, trong căn phòng nhỏ tối tăm không ai quấy rầy.
Bóng tối bao trùm tất cả, anh và cô giống như ở một không gian khác ngăn cách với thế giới, muốn làm gì cũng được.
Anh còn say mê cô như vậy, sự chìm đắm vào đó dường như đã được định sẵn.
Anh ở trong sự mềm mại ấy muốn dừng mà không được, rõ ràng cảm giác không đúng, lại bởi vì cảm giác ấy quá mức tuyệt vời, lại nảy sinh một chút may mắn.
Đây là căn phòng mà anh cùng bạn gái sống chung, và cô quấn mình trong chiếc khăn tắm của bạn gái anh, dáng vẻ và giọng nói gần như không thể phân biệt, cảm giác buông thả dường như là điều hiển nhiên.
Mãi đến khi đèn bất chợt sáng, anh bị ánh sáng làm đau mắt, đồng thời cũng dần dần thấy rõ bộ dạng người bên dưới.
Cô có thân hình mảnh mai như Diệp Đồng, chỉ là da trắng hơn một chút. Cũng giống như Diệp Đồng, cô sở hữu một gương mặt trái xoan với các đường nét mềm mại, tuy nhiên, các đặc điểm của cô lại dịu dàng và ấm áp hơn, không giống như Diệp Đồng, người có vẻ ngoài nổi bật và mạnh mẽ.
Trước đây Lục Thời Nghiên chưa bao giờ nhìn kỹ cô ở khoảng cách gần như vậy, chỉ nhớ lần đầu tiên gặp mặt, vì câu nói của Diệp Đồng "Anh nhìn xem, chúng em có giống nhau không", mà anh đã lướt mắt nhìn cô một lần.
Anh còn nhớ lúc đó mình đã rất ngạc nhiên.
Anh còn nhớ rõ sự ngạc nhiên của mình lúc đó.
Bởi vì nhìn kỹ lại, thật sự giống nhau, đến cả giọng nói cũng gần như không thể phân biệt.
Tuy không phải là cùng một khuôn mẫu, nhưng lúc ánh sáng không rõ, nếu không cẩn thận phân biệt, thật sự dễ dàng nhầm lẫn.
May mà phong cách ăn mặc của hai người khác nhau, cách cư xử cũng khác nhau, bình thường phân biệt cũng không quá khó khăn.
Trước đây anh vẫn luôn cố ý giữ khoảng cách với cô, cũng tự nhận thấy mình làm rất tốt.
Nhưng khi đó, khi anh phát hiện ra anh đang ở sâu trong cơ thể cô, thậm chí có thể cảm nhận được rõ ràng sự ấm áp mềm mại của cô, cùng với lúc trước khi vào, tất cả những gì anh tự cho là tốt đã bị một màn này xé toạc.
Lục Thời Nghiên không thể hình dung ra tâm trạng của mình lúc đó, anh cũng không kịp làm rõ đầu đuôi, bởi vì lúc ấy càng làm cho anh bối rối chính là, cho dù đã phát hiện ra sự thật, cho dù biết anh ngủ nhầm người, anh lại hoàn toàn không có cách nào khống chế hành vi của mình.
Ánh sáng đột nhiên bừng lên tựa hồ kí©ɧ ŧɧí©ɧ cô, thân thể cô gái còn đang mê man bỗng nhiên căng thẳng, co rút lại kẹp chặt anh, nhục huyệt mềm mại một lần nữa bao bọc lấy anh.
Lục Thời Nghiên bị cô kẹp đến thở gấp, anh muốn rút ra, nhưng mà eo lại không kiểm soát được mà đong đưa, thân thể to lớn vẫn như cũ ra vào trong cơ thể cô, thậm chí so với vừa rồi còn mạnh mẽ hơn.
kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt chạy dọc theo mạch máu, anh ra vào trong ŧıểυ huyệt chật hẹp, thân thể va chạm với vách huyệt mềm mại.
Lục Thời Nghiên thấy cô ở dưới thân rêи ɾỉ khóc lóc, lại mơ hồ có một loại cảm giác mê muội, mãi đến khi bắn vào trong cơ thể cô, anh mới vội vàng rút ra, xoay người xuống giường.
Lục Thời Nghiên nhớ rõ lúc ấy mồ hôi anh đầm đìa, cả người thở hổn hển.
Từ nhỏ, anh đã được dạy dỗ rất nghiêm khắc, chưa bao giờ hút thuốc, cũng rất ít khi uống rượu. Không chỉ công việc và cuộc sống luôn gọn gàng, có tổ chức, mà mỗi khi tiếp xúc với phái nữ, anh cũng luôn giữ một khoảng cách nhất định. Việc duy nhất anh làm trái ý ba mẹ trong suốt cuộc đời là chọn nghề nghiệp hiện tại.
Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ Lục Thời Nghiên hối hận với những gì mình đã làm, nhưng vào lúc ấy, lần đầu tiên anh có suy nghĩ muốn chạy trốn...
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro