74. Tình cảm đã chết

Diệp Đồng ngẩng đầu nhìn anh, vẻ mặt từ mơ màng chuyển thành không thể tin: "Anh nói cái gì? Anh tức giận đúng không? Em với người đàn ông kia thực sự không có gì, chỉ là uống rượu vài lần mà thôi, chúng em căn bản cũng không tính là thân thiết..."

Diệp Đồng chỉ thích chơi bời, hưởng thụ những lời tán dương của người khác dành cho cô ấy mà thôi, trên thực tế cô ấy căn bản không coi trọng những người đàn ông đó, cũng chưa bao giờ làm bất cứ chuyện gì vượt quá giới hạn.

Nghe Lục Thời Nghiên nói chia tay, cô ấy vừa cảm thấy oan ức, đồng thời lại có chút mừng thầm.

Tính cách Lục Thời Nghiên vẫn luôn quá mức kín đáo, ở bên anh lâu như vậy, cô ấy hầu như không cảm nhận được tình cảm của anh dành cho mình, có đôi khi thậm chí nghi ngờ, anh căn bản không yêu cô ấy.

Nhưng khi nghe anh nói lời này, Diệp Đồng lại mơ hồ có chút vui vẻ: "Thời Nghiên, em thật sự không có gì với anh ta, anh đừng ghen nữa được không?"

Nhìn thấy biểu cảm trên mặt Diệp Đồng, Lục Thời Nghiên vô cùng bất lực.

Diệp Đồng có một kiểu logic rất riêng, chỉ cần cô ấy không muốn tin, vậy cô ấy vĩnh viễn có thể xuyên tạc ý của người khác.

Anh gỡ tay cô ấy ra, lùi về phía sau nửa bước, nghiêm túc nói: "Diệp Đồng, anh nói thật. Chuyện này anh đã suy nghĩ rất lâu, không liên quan đến bất kỳ ai."

Đây cũng là kết quả sau khi anh suy nghĩ cẩn thận mấy ngày nay.

Mối quan hệ của anh và Diệp Đồng thật ra đã có vấn đề từ rất sớm, từ trước khi Thẩm Nam Sơ xuất hiện, càng không liên quan đến người đàn ông trong quán bar kia.

Nếu như không có chuyện "ngủ nhầm", có lẽ mối quan hệ của anh và Diệp Đồng đã kết thúc sớm hơn.

Họ không hợp nhau, dù là tính cách, lối sống, hay sở thích, không có điểm nào phù hợp.

Tranh cãi ngày càng nhiều, cách nhìn nhận vấn đề vĩnh viễn không thể thống nhất, thậm chí không có mong muốn giao tiếp... Mối quan hệ như vậy, chắc chắn sẽ không có kết quả.

"Chắc chắn là anh đang giận rồi." Đối với lời nói của Lục Thời Nghiên, Diệp Đồng làm lơ, cô ấy khăng khăng cho rằng anh đang ghen: "Em thật sự không có gì với anh ta, anh không tin có thể vào hỏi."

Nói xong liền kéo anh đi vào quán bar.

"Diệp Đồng." Lục Thời Nghiên nhíu mày, nhìn bước chân loạng choạng của cô ấy dừng lại, cả người như muốn ngã.

"Say quá..." Diệp Đồng loạng choạng xoay vài vòng, rượu vừa uống bắt đầu sôi lên trong dạ dày, cô ấy ôm ngực vội vàng chạy sang bên cạnh, vịn tường nôn ọe.

Lục Thời Nghiên nhìn cô ấy ngồi xổm ở góc tường nôn mửa một cách thành thạo, chỉ cảm thấy bất lực.

Chờ cô ấy nôn xong, anh tiến lên đỡ lấy cô ấy: "Anh đưa em về trước."

Với tình trạng thần trí không rõ ràng của Diệp Đồng lúc này, nói chuyện tiếp cũng sẽ không có kết quả gì, vẫn là chờ cô ấy tỉnh rượu rồi nói tiếp.

Lục Thời Nghiên gọi xe, đưa Diệp Đồng trở về khu chung cư.

Lúc lên lầu, ký ức ngày hôm đó lại ùa về trong anh.

Anh nhớ rõ ngày hôm đó anh đã dùng tâm trạng nào để dọn dẹp mọi thứ, lại làm thế nào để tắt hết nguồn điện trong nhà.

Đó là lần đầu tiên trong đời anh làm ra hành động tự lừa dối mình như vậy.

Mở cửa ra, nhìn thấy căn phòng lại bị Diệp Đồng bày bừa, trong lòng anh dâng lên một nỗi buồn không rõ nguyên nhân.

Lục Thời Nghiên nhìn chằm chằm cái giường, dường như lại nhìn thấy thân hình thon thả trắng trẻo của cô gái, co người cuộn tròn ở đó, lông mày hơi nhíu lại, trông vô cùng đáng yêu.

Mà lúc này, nơi đó chỉ còn lại những tấm chăn ga xộc xệch, chiếm hết cả giường vốn đã được dọn dẹp gọn gàng, giờ lại hoàn toàn hỗn loạn.

Anh ngừng suy nghĩ, đặt Diệp Đồng đang ngủ không yên lên giường.

Lau miệng cho cô ấy xong, Lục Thời Nghiên liền thu dọn đồ đạc cá nhân của mình, kéo vali rời khỏi nhà.

Nghĩ kỹ lại, thật ra anh cũng không biết lúc trước tại sao lại ở bên Diệp Đồng, có lẽ là do một kiểu tâm lý theo đám đông, đến độ tuổi này rồi, cũng nên yêu đương, gặp một cô gái cảm thấy ổn, thế là tự nhiên ở bên nhau.

Nhưng mà người sống cùng người không chỉ là vài ngày đầu mới quen, bất kỳ thứ gì cũng cần vun đắp và bảo vệ, huống chi là tình cảm giữa người với người, nếu tùy tiện xem thường, tùy tiện phung phí, một ngày nào đó cũng sẽ lụi tàn.

Lúc ra khỏi cửa nhìn thấy một tờ giấy nhỏ nhét ở khe tủ giày, trên đó dùng nét chữ thanh tú viết vài dòng chữ nhỏ, là một địa chỉ dành cho Diệp Đồng.

Lục Thời Nghiên nhìn chằm chằm tờ giấy đó hồi lâu, đột nhiên lấy điện thoại ra, chụp lại địa chỉ trên đó...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro