81. Rất Muốn Hôn Cô

Thẩm Nam Sơ nhìn tờ khăn giấy đã dùng.

Màu sắc trên đó đen đến mức khiến cô nghi ngờ cô đã biến thành mèo tam thể.

Từ đây đến nhà vệ sinh tất nhiên phải đi qua phòng ăn, nếu cứ thế này mà đi qua, cô thật sự không chịu nổi sự xấu hổ này.

Hình như ngoài việc để Lục Thời Nghiên giúp đỡ, thì không còn cách nào khác.

Thẩm Nam Sơ cắn môi, ngước nhìn anh, nhỏ giọng nói: "Vậy phiền bác sĩ Lục rồi."

Người đàn ông không nói gì, bước đến gần cô một bước, khoảng cách giữa hai người lập tức được rút ngắn, một mùi hương mát lạnh tinh khiết thoang thoảng quanh chóp mũi cô.

Dù đến gần hơn, anh vẫn giữ khoảng cách nửa cánh tay.

Một khoảng cách lịch sự, không để người ta hiểu lầm.

"Cô có thể ngẩng đầu lên được không?" Giọng nói ấm áp của người đàn ông vang lên trên đỉnh đầu.

Lục Thời Nghiên có giọng nói trầm ấm, giờ lại cố ý hạ thấp giọng, nghe càng thêm êm tai.

Thẩm Nam Sơ chợt nhớ đến ngày bị anh đè lên tủ quần áo.

Cảm giác dươиɠ ѵậŧ thô to lấp đầy bên trong cơ thể cô, khi cô run rẩy co giật, tiếng thở dốc của anh lại phả bên tai.

Nghĩ vậy, trái tim cô đột ngột run lên, cô mạnh mẽ cắn môi dưới, ngừng một lúc rồi mới từ từ ngẩng đầu lên theo hướng của anh.

Thẩm Nam Sơ không dám nhìn thẳng vào anh, nhưng nhắm mắt lại thì có vẻ kỳ quặc, nên dù ngẩng mặt lên, cô vẫn hơi cụp mi, ánh mắt rơi vào ngang tầm mắt anh.

Có lẽ vì thời tiết quá nóng, hai cúc áo sơ mi của anh đã được cởi ra.

Khi cúi xuống, yết hầu vốn nhô lên rõ ràng không còn nổi bật nữa, thay vào đó là hai đoạn xương quai xanh lộ ra dưới cổ áo, đẹp đến lạ thường.

Thẩm Nam Sơ nhìn chằm chằm vào đó, chỉ cảm thấy người đàn ông này chắc chắn là tác phẩm điêu khắc tinh xảo của Nữ Oa, không có chỗ nào không tinh tế đẹp đẽ.

Đang miên man suy nghĩ, Lục Thời Nghiên đã rút khăn ướt, mở ra, cuộn lại, rồi cúi người xuống.

Cảm giác ướt lạnh trên mặt khiến cô bừng tỉnh.

Lông mi run rẩy, Thẩm Nam Sơ vô thức ngước mắt lên, nhìn vào bàn tay đang đưa tới của anh.

Tay Lục Thời Nghiên cũng rất đẹp. Ngón tay thon dài, khớp xương hơi nhô lên, trông rất mạnh mẽ, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, khi cử động, gân xanh mờ nhạt hiện lên trên mu bàn tay trắng nõn, mang một vẻ tinh tế gợi cảm.

Anh dùng khăn ướt nhẹ nhàng lau mặt cho cô.

Vị trí bị chà xát lúc nãy hơi tê ngứa, nhưng sau đó lại là một cảm giác nóng ran khó hiểu.

Không đau, chỉ là một cảm giác tê dại kỳ lạ khiến cả người cô trở nên khác thường, nhịp thở cũng thay đổi, khó mà kiểm soát được.

Cô vội vàng chuyển hướng sự chú ý, nhìn vào ngón tay đang chậm rãi di chuyển của anh.

Động tác của người đàn ông cũng giống như cách anh giữ khoảng cách với cô.

Ngoại trừ chiếc khăn ướt cuộn lại kia, bất kỳ bộ phận nào trên cơ thể anh cũng không chạm vào cô.

Ôn hòa, khiêm tốn, tự kiềm chế và giữ lễ.

Thẩm Nam Sơ bỗng nhiên nghĩ đến, trước đây ba mẹ của anh hẳn là tốn không ít công sức, mới nuôi dạy anh tốt như vậy.

Ở thế giới xô bồ này, những người thuần khiết như vậy đã trở nên hiếm hoi, và hai lần hiểu lầm trước đó lại trở thành vết nhơ mà anh không hay biết.

Giống như một viên ngọc đẹp được tỉ mỉ khắc họa suốt nhiều năm, bị cô đục một vết nứt xấu xí.

Nếu như anh biết, cô đã phá vỡ nguyên tắc và giới hạn mà anh kiên trì nhiều năm như vậy, liệu có căm hận cô hay không?

Nghĩ tới đây, sự xấu hổ bị cô kìm nén ở đáy lòng, lại một lần nữa không kiềm chế được dâng lên.

"Đau không? Có phải tôi dùng sức quá nhiều không?"

Lục Thời Nghiên nhìn thấy môi cô đột nhiên mím chặt, động tác trên tay dừng lại.

"Không." Cô trả lời rất nhanh, mí mắt rủ xuống thấp hơn, lông mi dài gần như che khuất toàn bộ con ngươi của cô, chỉ mơ hồ có chút ánh mắt từ trong khe hở hai hàng mi kia lộ ra ngoài.

Điều này làm ánh mắt của cô thoạt nhìn có vẻ mông lung mê ly, kết hợp góc độ này, rất giống dáng vẻ ngẩng đầu hôn người yêu.

Ngực Lục Thời Nghiên run lên, yết hầu khẽ nhúc nhích, tầm mắt không kìm được rơi vào trên đôi môi đỏ mọng.

Trong miệng bỗng nhiên dâng lên một hương thơm ngọt ngào của mật đào, cơ thể anh không tự chủ mà nhớ lại cảm giác hôn cô lúc trước.

Cánh môi mềm mại, vừa chạm vào như muốn tan ra trong miệng, đầu lưỡi vừa chạm đã muốn né tránh, nhưng nếu như cuốn lấy, cô sẽ chủ động quấn lên, nước bọt trong miệng ngọt đến không tưởng...

Cẩn thận nhớ lại, thật ra cô không giống Diệp Đồng chút nào, tính cách thói quen đều khác nhau.

Thật khó nói hai lần hiểu lầm kia có ảnh hưởng đến tiềm thức của anh hay không.

Lúc này Lục Thời Nghiên mới ý thức được thật ra anh cũng chỉ là một người bình thường, cho dù nhìn có thanh cao tự chủ đến đâu, trong lòng vẫn cất giấu mặt tối không muốn người khác biết.

Cũng như lúc này, anh rất muốn bất chấp mà hôn cô.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro