82. Hối Hận Vì Không Quen Biết Cô Sớm Hơn

Ánh sáng ở đây mờ mịt, ngoài chiếc đèn nhỏ màu vàng ở cửa chính, chỉ còn lại những ánh sáng xa xôi từ ngoài biển.

Tiếng người trong nhà hàng từ bên trong truyền tới, như thể nó đang bị ngăn cách bởi một thế giới khác trong tủ kính.

Lục Thời Nghiên cúi đầu nhìn xuống, nhìn khuôn mặt cô hơi ngẩng lên, sạch sẽ trong trẻo, xinh đẹp không chút tì vết, hàng mi rủ xuống dưới ánh sáng run rẩy nhẹ nhàng, cái bóng rơi vào trước mắt cũng như cánh chim nhảy múa.

Yết hầu không kiềm chế được mà chuyển động, anh buộc mình thu hồi tầm mắt, khó khăn mở miệng: "Được rồi."

Lúc lên tiếng mới phát hiện cổ họng bị bỏng rát, giống như là ho khan đã lâu.

Anh đứng tại chỗ, nhìn cô nhanh chóng lùi về sau hai bước, cong môi cảm ơn anh: "Cảm ơn bác sĩ Lục, vậy tôi vào trước."

Nói xong lập tức rời đi, bước chân thậm chí có chút vội vàng.

Nhìn bóng lưng cô khuất dần, Lục Thời Nghiên đột nhiên cảm thấy may mắn vì vừa rồi anh đủ tỉnh táo, không tùy tiện làm ra chuyện gì, cũng may mắn trước đó không nói rõ chuyện kia với cô.

Có lẽ anh và cô nên thế, giữ khoảng cách như vậy là được rồi.

...

Lúc rời đi Thẩm Nam Sơ ngồi lên xe Hướng Minh.

Dù sao Lục Thời Nghiên ở đây, hướng đi cũng khác, tất nhiên cô không tiện ngồi xe Diệp Đồng trở về.

Hướng Minh đương nhiên vui vẻ không cần phải nói, khi lên xe còn liên tục nói cảm ơn với Diệp Đồng.

Hai người lái xe đi trước, Thẩm Nam Sơ nhìn ra ngoài từ kính chiếu hậu.

Lục Thời Nghiên vẫn đứng tại chỗ, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm xe của họ, không biết có phải do ánh sáng quá mờ hay không, Thẩm Nam Sơ lại cảm thấy vẻ mặt của anh có chút cô đơn.

Cô nhìn chằm chằm bóng dáng người đàn ông trong gương, nhìn chiếc xe rẽ một vòng, anh cũng đột nhiên biến mất khỏi tầm mắt.

Nhìn mặt gương sáng bóng, trong lòng Thẩm Nam Sơ dâng lên một loại cảm giác khó hiểu, giống như cái nhìn này, chính là lần cuối cùng.

Xe đi trên đường núi, hai bên rừng cây rậm rạp chỉ còn một màu đen kịt, cũng may gió đêm trong núi rất mát, còn có thể nghe được tiếng sóng biển xa xa, cũng không phụ cảnh đẹp như vậy.

Tay Thẩm Nam Sơ vẫn chống lên cửa sổ xe, vô thức áp má lên tay cọ xát.

Cô luôn cảm thấy nơi đó có chút ngứa, tê tê, giống như tay Lục Thời Nghiên còn dừng lại ở đó.

"Bạn thân của cô rất tốt, rất hay nói, chẳng trách bác sĩ Lục thích."

Giọng nói của Hướng Minh kéo ý thức của Thẩm Nam Sơ trở lại, cô ngồi thẳng người, có cảm giác bừng tỉnh như vừa thoát khỏi giấc mơ, cúi đầu đáp: "Cậu ấy rất tốt."

"Cô và Diệp Đồng là chị em ruột sao?" Hướng Minh liếc cô từ kính chiếu hậu, thuận miệng hỏi.

"Không phải, chỉ là đồng hương."

"Vậy sao." Hướng Minh lên tiếng, trong giọng nói có chút kinh ngạc: "Thế mà hai người trông thật sự khá giống nhau, tôi còn tưởng là chị em ruột cơ... Cùng quê à, vậy hai người hẳn là đã quen biết từ lâu rồi chứ?"

"Không." Thẩm Nam Sơ lắc đầu, giọng nói nhẹ nhàng mềm mại: "Chúng tôi mới quen nhau ở nước ngoài."

"Không phải hai người cùng quê sao? Trước đây không gặp nhau à?"

Lúc lái xe đêm là lúc thích hợp để nói chuyện phiếm nhất, nhất là trên con đường núi vắng vẻ như vậy.

"Không, chúng tôi không học cùng trường." Thẩm Nam Sơ dựa vào ghế, nghiêng đầu nhìn bóng đêm đen kịt ngoài cửa sổ, giọng nói sâu lắng như ánh mắt: "Tôi cũng hối hận... Không quen biết cậu ấy sớm hơn một chút."

...

Nhà hàng kia cách khu chung cư Thẩm Nam Sơ thuê rất xa, lúc về đến nhà đã là nửa đêm.

Cô bước xuống xe Hướng Minh, sau khi cảm ơn xong lại dặn dò anh ta trên đường về phải cẩn thận.

Hướng Minh cười đáp lời, đứng ở bên cạnh xe còn có chút lưu luyến.

Thẩm Nam Sơ coi như không hiểu, sau khi tạm biệt liền xoay người lên lầu.

Trong lúc tìm chìa khóa mở cửa, ánh mắt lại liếc thấy trong hành lang bên cạnh có ánh lửa màu cam lập lòe...

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro