Chương 4: Hồi ức đêm đầu tiên ( H )

"Diệp tiên sinh, tôi còn sạch sẽ."

A Lê nhìn anh, đôi mắt sáng lấp lánh.

Nhìn ra được, cô gái đang kìm nén, khiến mình nhìn qua thành thục lão luyện, để đám mây đỏ trên gò má tan đi, không khiến anh thấy chán ghét.

Diệp Tu đi về phía trước, khuôn mặt anh tuấn tiến vào góc chết của ánh sáng. Anh quỳ một chân lên giường, cảm giác đặc biệt áp bách cứ thế ập đến. Dương vật giữa hai chân nhô cao cứng rắn, bóng dáng đen như mực rất có trọng lượng. Cô nhắm mắt lại, cuộc sống trước đây cách cô càng ngày càng xa.

"Em muốn đem tấm thân xử nữ cho tôi?"

"Để tôi ở lại bên cạnh anh, tôi sẽ làm anh thoải mái."

Chỉ nghe Diệp Tu cười nhẹ một tiếng, không đợi A Lê phân tích cảm xúc của anh, một chân mình cũng đã bị anh nâng lên.

Ánh mắt cùng dương vật của anh đồng thời tới gần cô, mặc kệ là trên mặt hay là giữa hai chân, đều tràn ngập hơi nóng nặng nề. Cứng rắn áp lên, người đàn ông muốn cúi xuống hôn cô, nhưng cô lại nhắm hai mắt lại còn nghiêng mặt đi.

Điều này làm động tác của Diệp Tu dừng lại, khóe miệng hơi cong lên, trong bóng tối càng trở nên trào phúng chính mình.

Vật nóng bỏng mượt mà cứng rắn của anh dán vào môi âm hộ, theo hô hấp của anh càng ngày càng tăng thêm rồi áp xuống. Quá trình này khiến cô có chút thống khổ, tình yêu mà cô từng ảo tưởng, đều hoàn toàn rời xa cô vào giờ khắc này.

Diệp Tu đụng phải một tầng cách trở hơi mỏng, cái chạm này làm cảm xúc của anh bỗng nhiên tăng vọt. Anh dùng sức va chạm vào kết giới, cô gái dưới thân hừ nhẹ, chỉ dám nắm lấy chăn.

Anh vặn mặt cô lại, hôn lên đôi môi hằng mơ ước.

Đây là lần đầu tiên bọn họ hôn môi, vào giây tiếp theo anh có được thân thể cô. Dương vật của anh chôn sâu vào trong thân thể cô, chưa từng gần giống như lúc này.

Anh chậm rãi lui ra sau, cảm giác tê dại khi bị cắn chặt đến muốn mạng. Anh phải duy trì tốc độ rất chậm, mới có thể làm phần mẫn cảm của mình không mất mặt trước mặt cô.

Mà A Lê lại nghĩ cách làm thế nào để anh thoải mái hơn, cho nên cô chịu đựng đau đớn mà kẹp lấy mệnh căn của anh. Diệp Tu hút khí bảo cô đừng lộn xộn, trong giọng nói trống rỗng nhiều hơn sự hoảng loạn.

Đây lại là vì sao, từ lần đầu gặp anh, người đàn ông này luôn là bộ dáng bày mưu lập kế. Cho dù có điều gì làm anh thất thố, cũng tuyệt đối không phải là mình.

Dương vật liên tục rút ra đẩy vào dần tìm được vui sướng, tốc độ trừu động bắt đầu nhanh hơn dưới sự co rút cắn chặt của cái miệng nhỏ phía dưới.

Từ ánh sáng mờ nhạt của đèn đầu giường, Diệp Tu nhìn thấy một dấu vết tối màu uốn lượn như con rắn, trên đó còn có bóng dáng không ngừng lay động của anh.

Cô gái ở dưới thân anh uyển chuyển rên rỉ, lúc mới đầu cô còn kiềm chế, nhưng dưới sự kích thích thật lớn bởi những lần va chạm liên tục đến hoa tâm của anh cũng dần dần buông cánh môi ra, phát ra âm thanh khiến người ta mê say.

Anh nâng hai chân cô lên, hai cánh môi vô cùng đáng thương mở ra súc lại cạnh nhau, huyệt khẩu chật hẹp bao vây lấy dương vật thô thạc của anh, cây gậy cứng rắn thẳng tắp cắm vào sâu bên trong. Chất dịch dùng để bôi trơn trên lông mu dính một vòng bọt trắng, theo thân gậy trừu động mà kéo ra một sợi tơ.

Không khí càng ngày càng lên cao, mùi máu tanh dưới sức nóng của nhiệt độ cơ thể càng trở nên rõ ràng hơn. Mỗi tiếng va chạm ngày càng lớn hơn, A Lê xấu hổ khi đối mặt với ánh mắt của người đàn ông lúc này, nhưng lại muốn lén nhìn anh.

Cô vươn tay về phía anh, vốn chỉ muốn vuốt ve bộ ngực căng phồng vì hưng phấn của anh. Anh lại cúi đầu để cô ôm mình, còn ôn nhu hôn lên mặt cô.

Dù biết điều đó là không thể nào, nhưng trong nháy mắt này cô vẫn sinh ra một loại ảo giác rằng Diệp Tu yêu cô. Sau đó mu bàn tay bị hôn lên, ảo tưởng khiến dũng khí của cô bị mê loạn. Cô đã làm ra một động tác rất lớn gan, cư nhiên chủ động hôn lên khóe miệng anh.

Diệp Tu ngẩn người, dây thần kinh mẫn cảm bị kích thích, ngay sau đó một luồng nhiệt lượng mãnh liệt vọt vào sâu bên trong âm đạo.

---

Hồi ức vào khoảnh khắc cao trào đã dừng lại, lần đó bởi vì đau nên cô không chú ý, nhưng hiện tại ngẫm lại, thời gian hình như có chút quá ngắn.

Diệp Tu đẩy cửa ra, gió thu hơi se lạnh ùa vào căn phòng ấm áp. Căn phòng tràn ngập mùi hương cơ thể của cô gái, khiến vẻ mặt của anh bất giác dịu xuống.

"A Lê."

Diệp Tu gọi cô, A Lê đột nhiên quay người qua, giữa hai chân cảm thấy dính nhớp khó nói.

Ban ngày ban mặt, cô cư nhiên lại ảo tưởng việc gì đó, là bản tính vặn vẹo hay là đạo đức bị chôn vùi.

Ngày đó cô ma xui quỷ khiến mà bò lên giường anh, không ngờ lại tiến hành thuận lợi như vậy, cô không hề bị đá bay, càng không bị đuổi đi, mà bị người đàn ông nhanh như hổ đói vồ mồi đè xuống, điên cuồng kéo dài một đêm.

Từ ngày đó trở đi, cô vẫn luôn ở trong phòng ngủ của Diệp Tu, cô giống như một đồ vật tồn tại trong căn nhà này, chỉ cần người đàn ông trở về liền sẽ quấn lấy anh, dùng sự mềm mại của mình mài mòn sự kiên cường của anh.

"Anh đã gặp Trần Hạo."

Tay A Lê đang xoa bả vai anh ngừng lại một chút, anh nghe được âm thanh nuốt nước miếng nhỏ nhẹ, thừa dịp người nào đó đang ngốc lăng mà nắm lấy bàn tay đưa lên môi hôn xuống.

Anh luôn thân mật với mình như vậy, có khi nhập tâm diễn quá sâu, cô sẽ quên mất mình chỉ là sủng vật mà anh nuôi dưỡng. Gần đây trí nhớ cô không tốt, số lần hồ đồ ngày càng nhiều, kéo dài cũng lâu hơn.

Người phụ nữ chớp mắt xua tan ảo tưởng trước mắt, rồi không để lại dấu vết mà rút tay ra.

"Anh ta đã nói gì?"

Cẩn thận như vậy, ôn nhu trong mắt Diệp Tu chậm rãi kết thành băng giá.

"Em sợ cái gì, sợ anh sẽ đưa em về Tưởng gia cho tên ma ốm kia sao?"

Cô dùng đôi mắt đen như mực nhìn anh, nhận thấy Diệp Tu không vui, một lần nữa bóp vai anh lấy lòng.

Đương nhiên cô sợ.

A Lê trong lòng nghĩ như vậy, nhưng cô không dám nói. Đã hơn một tháng, khách nhân ở nhờ Diệp gia cũng nên rời đi rồi. Cô chỉ là một cô gái không nơi nương tựa, cảm giác mới mẻ trên thân thể có thể duy trì được bao lâu, sau khi qua đi Diệp Tu còn sẽ bảo vệ cô hay không. Mà anh, rốt cuộc khi nào sẽ chán ghét thân thể này, cô càng không thể phỏng chừng.

"Anh nói rồi em sẽ luôn sống ở nơi này."

Có tiếng gõ cửa, Diệp Tu nắm lấy tay cô lại hôn hôn mu bàn tay cô. Môi người đàn ông hơi lạnh, nụ hôn lưu lại trên mu bàn tay cô mang theo cái lạnh thấu xương.

Sau khi cửa đóng lại, cô có chút mất mát mà ngồi xuống dưới đất, hai cẳng chân mảnh khảnh bên ngoài váy ngủ, hãm sâu vào tấm thảm mềm mại.

"Tôi có thể dùng nơi này không?"

Mười phút sau, A Lê đứng trong bếp. Ngôi phòng này không nhiễm một hạt bụi, cô không có gì để làm, việc duy nhất có thể làm, cũng chỉ là chuyện kia.

Nữ đầu bếp nhìn thấy cô tới đây, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lại cười cười: "Đương nhiên có thể, cô muốn dùng nơi nào đều được."

Diệp tiên sinh đã sớm phân phó qua, A Lê tiểu thư muốn làm gì đều tùy ý cô. Rõ ràng có thể cậy sủng mà kiêu, nhưng cô lại cố tình khách khí như vậy, cho nên những người ở trong căn nhà này đều không ghét cô.

Nữ đầu bếp nói cho cô biết nơi để tất cả đồ dùng, phát hiện có quá nhiều thứ, cuối cùng bà ấy vẫn quyết định ở lại giúp cô.

A Lê chỉ muốn làm một chiếc bánh kem, nhưng khi đế bánh đã được chuẩn bị xong, cô mới phát hiện bởi vì ý tưởng đột ngột này của mình, nên chiếc bánh kem này quá đơn điệu, đưa cho Diệp Tu hiển nhiên không thể lấy ra được.

"Dì, dì coi như cháu chưa từng đến đây đi, thứ này cũng coi như không nhìn thấy."

Cô gái bưng đĩa đi ra ngoài, cô nghĩ quá đơn giản rồi, Diệp Tu sao có thể ăn thứ có hình dạng bình thường như vậy được, cô chuẩn bị bưng lên để mình làm bữa trưa.

Phòng bếp ở trong góc lầu một, cô rón ra rón rén đi lên bậc thang, thì có một ánh mắt nặng nề ở sau lưng dừng trên người cô. Ngay sau đó một cổ khí lạnh truyền đến, người đàn ông cao lớn đứng vẫy vẫy tay với cô.

"Lại đây."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro