Chương 32

Sau khi tận hứng, Hà Triệu vui vẻ vô cùng, lại không có lý do gì mè nheo vì vậy hắn ngoan ngoãn trở về thành phố tiếp tục học lái xe. Tiếu Duyên tận mắt nhìn người lên xe, cuối cùng cũng có thể thanh tịnh được vài ngày, buổi tối khi gặp lại hắn, dường như thấy quỷ.

Dưới ánh trăng lành lạnh, mặt đất như được phủ một lớp sương trắng, rừng cây nhỏ rì rào trong gió đêm, cửa sổ kêu kẽo kẹt rất nhịp nhàng. Tiếu Duyên cùng Chu Quế Hoa may vá một lúc rồi trở về phòng ngủ.

Sau khi cởi quần áo mới nằm xuống, liền nghe thấy tiếng gõ nhẹ bên ngoài cửa sổ. Cô cũng rất can đảm, phía sau nhà đầy mồ mả cũng không sợ hãi, lỗ tai ghé sát vào cửa nhỏ giọng hỏi, "Ai vậy?"

"Anh."

Tiếu Duyên lại càng hoảng sợ, mở cửa sổ ra, khuôn mặt tươi cười được ánh đèn chiếu rọi, không phải Hà Triệu thì là ai. Lông mày và đôi mắt sâu thẳm như khắc sâu dưới ánh sáng yếu ớt, đuôi lông mày bên phải nhếch lên thật cao, tựa hồ đã đoán trước được cô sẽ kinh ngạc, hắn lại cảm thấy rất thú vị vui mừng khôn xiết.

Hà Triệu đưa tay vẫy vẫy trước mặt Tiếu Duyên, trêu chọc nói: "Thấy người đàn ông của mình, sợ đến choáng váng sao?

Tiếu Duyên sờ sờ khuôn mặt hơi nóng lên, hạ thấp giọng, nói mà chỉ có hai người họ mới có thể nghe thấy: "Sao anh lại trở về?"

Phải biết rằng thị trấn Bạch Miễn Hạp cách Hà Tử Đồn không gần, đạp xe đạp cũng phải hơn một giờ, cô nghe Hà Triệu nói hắn bình thường cùng Ngũ thúc lái xe, nhiều khi phải hơn mười giờ tối mới có thể về. Lúc này cũng mới mười giờ, hắn đã xuất hiện ở nhà, thật kỳ quái.

"Anh cùng Ngũ thúc đi Long Khê giao hàng, giờ này vừa vặn đi tới thôn chúng ta, liền về nhà nghỉ ngơi. " Hai tay hắn ghé vào song cửa sổ, giương mắt nhìn cô, hắn để kiểu tóc ngắn gọn gàng, phần tóc trước trán được vuốt ngược ra sau, đường chân tóc tựa hồ như được tỉ mỉ vẽ ra.

Tiếu Duyên trong lòng cảm thấy ngọt ngào, đối diện với hắn không khỏi ngượng ngùng. Cô cũng nghĩ không ra nguyên nhân, sau khi lại thân mật, cô càng ngày càng không bài xích Hà Triệu. Nhớ tới hắn phần lớn là nhớ về điểm tốt của hắn, phẩm chất đáng quý của hắn, những điều mà trước kia cô không thích dường như đã là qua rất lâu, điều này có cảm giác không chân thực.

Bỗng nhiên thấy hắn cô rất vui, nhưng nghe hắn nói là hắn trốn khỏi nhà, nhịn không được lo lắng: "Vậy anh tới đây làm gì? Thím phát hiện không thấy anh, khi trở về giải thích thế nào a."

"Anh nhớ em nên muốn tới gặp em. Chỉ đơn giản như vậy thôi." Hắn làm việc luôn tùy ý, trong nháy mắt đột nhiên muốn gặp cô, vậy còn chần chừ gì nữa, co cẳng chạy tới. Nhìn thấy cô chỉ cảm thấy viên mãn hơn nữa cũng không tồi.

Tiếu Duyên chưa bao giờ trải qua loại thể nghiệm này, một câu nói của người nào đó liền làm cho tim cô đập nhanh đến mức không thể tin được. Cô không học được mồm mép trơn tru của Hà Triệu, hắn luôn có vô số trò đùa trêu chọc cô, mỗi lần cô chỉ có thể yên lặng bấu chặt ngón tay cái, đỏ mặt tía tai.

Hà Triệu đi tới đi lui, giọng điệu khổ sở: "Bên ngoài muỗi nhiều lắm, cắn chết anh rồi, em không cho anh vào sao?"

Tiếu Duyên cắn môi, "Anh mau trở về, sẽ bị người ta phát hiện." Cha mẹ còn chưa ngủ, Chu Quế Hoa còn đang buộc lót giày, trong phòng cô còn để vải vóc, đồ may vá các thứ, bất cứ lúc nào nương cũng có thể tới lấy đồ. Cô không dám mạo hiểm.

"Thật là nhẫn tâm, anh phải chạy xe hơn một giờ mới về tới.'

"Không phải anh nói là đi ngang qua sao?"

"Lừa em, hôm nay kết thúc công việc sớm, anh nhàn rỗi không có việc gì liền trở về."

Hầu như mỗi lần về đến nhà, Ngũ thúc như thường ngày uống rượu nghe radio, hắn nóng lòng muốn đạp xe trở về. Có nơi đường núi hiểm trở, hắn phi nhanh như bay, gió rít gào bên tai, tâm tình chưa bao giờ bay bổng.

Nếu người được gặp là cô, hắn chạy như bay vẫn cảm thấy là chậm.

Tiếu Duyên ngượng ngùng lại nhốt Hà Triệu ở bên ngoài, cô lui vào giữa phòng, thấy hắn chống tay ở cửa sổ rồi nhẹ nhàng nhảy vào. Cẩn thận cài then cửa và đóng chặt cửa sổ, hai người đối diện nhau nhất thời không nói lời nào.

Hà Triệu rất quen thuộc, sờ lên giường thoải mái nằm xuống, thở dài. Tiếu Duyên ngồi ở mép giường, hiếu kì hỏi: "Làm sao anh biết đây là giường của em?" Hắn vừa tiến vào liền đi thẳng đến cái giường này, rõ ràng giường của Tiếu Lan đẹp hơn nhiều.

Hà Triệu hơi nhắm mắt lại, ôm gối hít một hơi, "Trên giường của em có mùi anh quen thuộc, từ xa đã ngửi thấy." Hà Triệu thuận miệng nói bừa, thuận tay ôm eo cô, "Mệt mỏi quá, ngủ cùng anh đi. Năm giờ sáng mai anh phải về."

Tiếu Duyên đột nhiên đứng dậy, "Anh ngủ chỗ này, em ngủ bên kia." Cô chỉ chỉ giường Tiếu Lan.

Hà Triệu mở to mắt, không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn cô một lúc rồi bất mãn nói: "Vậy anh trở về làm gì?" Hắn giống như nổi giận, đấm gối một cái, sau đó thừa dịp Tiếu Duyên không chú ý kéo cô qua.

Hai người va vào nhau, Tiếu Duyên ôm mặt, đau đến chảy nước mắt, Hà Triệu nghiêng đầu nhìn, vừa định nói gì đó, đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, "Làm gì vậy? Chốt cửa làm gì vậy."

Tiếu Duyên sợ tới mức căng thẳng, đẩy Hà Triệu ra, liền đáp lời, "Nương người làm gì? Con ngủ rồi." Vội vàng cởi quần áo, chui vào chăn.

"Mở cửa ra, ta lấy một cuộn dây."

Tiếu Duyên nhìn Hà Triệu, lại nghe Chu Quế Hoa thúc giục, vội khoác mặc quần áo mở cửa. Chu Quế Hoa nghi nhìn cô, "Ngươi đang sợ đúng không, chốt cửa giấu cái gì ?"

Tiếu Duyên căng thẳng nhéo nhéo đầu ngón tay: "Con chuột kia luôn từ cửa lẻn vào, tối hôm qua con còn cảm giác nó bò trên đầu con, nên hôm nay con thử đóng cửa xem có chặn được không."

"Vậy thì rắc ít thuốc diệt chuột vào góc tường thì hơn. Hiệu quả hơn phương pháp của ngươi."

Tiếu Duyên nói chuyện với Chu Quế Hoa, phân tán lực chú ý của bà, dùng người chặn hướng giường, không cho bà nhìn sang bên đó. Chu Quế Hoa tìm chỉ thô, lại chuẩn bị tìm vải thô, trùng hợp chất đống trên chiếc rương bên trong giường của Tiếu Duyên.

Thấy Chu Quế Hoa nhớ tới mà đi về phía giường, Tiếu Duyên chỉ cảm thấy tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng, máu toàn thân đều ứ đọng, "Nương!" Cô hô to một tiếng, Chu Quế Hoa hoảng sợ, "Làm cái gì lớn tiếng, hơn nửa đêm rồi, giật cả mình."

Tiếu Nhất Đức khoác một bộ quần áo, hút nửa điếu thuốc, mang giày đi tới: "Bà cũng biết hơn nửa đêm, bà không ngủ để con gái ngủ, được rồi, ngày mai lại tìm đi."

Chu Quế Hoa liếc nhìn Tiếu Duyên đang ngáp, "Cũng được. Ngày mai tìm nội ngươi lấy thuốc chuột, cẩn thận đừng tự mình ăn phải, còn có tiểu Trung nữa."

Tiếu Duyên cứng ngắc gật đầu, Sau khi đóng cửa lại, đôi chân mềm mại mới có ý thức. Hà Triệu lộ ra nửa khuôn mặt nhìn cô cười, Tiếu Duyên tức chết lấy gối đập hắn, oán hận nói: "Còn cười, thiếu chút nữa bị anh hại chết."

"Anh Không thể chết, nếu chết anh cũng phải chết trước mặt em."

Hà Triệu không chút nào sợ hãi, hắn từ nhỏ đã to gan lớn mật, "Em xem, chúng ta là định mệnh ở bên nhau, kiếp trước nhất định có duyên phậ . Để cho chúng ta tìm được nhau, ông trời đã trao hết sự can đảm của em cho anh rồi, lúc em không thích anh, nói chuyện cũng không dám lớn tiếng, hiện tại ở bên nhau, em còn dám cho người đàn ông hoang dã vào phòng."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro