Chương 55
Hà Triệu trở về nhà được coi là một việc lớn đối với Hà gia, sau hôm đó trong nhà lục tục có rất nhiều người tới, khách khứa hết người này tới người khác. Hà bí thư chi bộ mỗi ngày vui tươi hớn hở chiêu đãi người thân, Hà Triệu thay đổi tính tình lưu manh trong quá khứ trở nên thành thục ổn trọng, đối nhân xử thế đâu ra đấy.
Sau khi ra thông báo điều chuyển, cấp trên đích thân phân công hắn làm việc trong chính quyền thành phố, lúc bí thư chi bộ Hà đang nói chuyện với người khác, Tiếu Duyên mới biết được Hà Triệu trong một lần đột nhiên gặp tai nạn khi làm việc đã lập được chiến công cá nhân hạng hai, huy chương được treo ở phòng kết hôn của bọn họ.
Hà gia có một người dì, trước đây không thích Hà Triệu, nhưng bây giờ lại liên tục lôi kéo Hà Triệu khen hắn có tiền đồ, cho lão Hà mặt mũi. Còn nói Tiếu Duyên gả rất tốt, ngày hưởng phúc đã tới. Thật ra là bởi vì con trai bà ấy làm công tác văn phòng ở chính quyền quận mấy năm mà vẫn không được thăng chức, nên mới tìm Hà Triệu khơi thông quan hệ.
Không biết Hà Triệu đáp ứng như thế nào, lúc bà ấy rời đi vẻ mặt tươi cười vui vẻ, nếu là Hà Triệu trước kia, với loại người hai mặt như vậy, đừng nói tìm hắn nhờ vả mà nghe bà ấy nói một câu cũng khiến hắn chán ghét. Quả nhiên Hà Triệu bây giờ đã thành thục ổn trọng, không còn hề dễ dàng đắc tội người khác.
Chưa nói đến việc Hà bí thư nhờ con trai mà tăng thể diện, làm cho ông ở trong thôn cũng nở mày nở mặt, ngay cả Chu Quế Hoa cũng thấy rất vẻ vang. Lúc Tiếu Duyên và Hà Triệu kết hôn có rất nhiều người đàm tiếu sau lưng bà, đặc biệt là Hạ quả phụ kẻ có thù oán với bà còn cười nhạo nhiều nhất.
Bà lúc ấy rất ấm ức nhưng giờ có thể coi là nở mày nở mặt rồi, người trong thôn cũng chào hỏi bà nhiều hơn. Chu Quế Hoa trên mặt vui vẻ nhưng trong lòng bà hiểu rõ, lúc nói chuyện với Tiếu Duyên rất khiêm tốn: "Ngươi cũng đừng giống bọn họ, cuộc sống của người ta tốt xấu thì liên quan gì đến ngươi, một đám không có lời nào tốt, hôm nay con rể ta tiền đồ họ sẽ nịnh bợ ta, chả có tác dụng gì. Vẫn là câu nói kia, cuộc sống của mình mình tự mình biết, thấy người ta sa sút sắc mặt khác hẳn, thành bộ dáng gì."
Tiếu Duyên cười sửa sang lại quần áo mà Hà Triệu cầm về, cái nào quá cũ thì để dưới đáy rương xem hắn còn cần mặc hay không, sau đó tùy tình hình mà mua quần áo mới. Chu Quế Hoa nói: "Cũng coi như hắn trưởng thành rồi, ngươi xem hắn ở bên ngoài làm việc có lý có cứ, còn khả quan hơn anh trai hắn. Xem tình hình, hắn phải đến thành phố làm việc, không được thì ngươi đóng cửa tiệm đi, đừng vì nhỏ mà mất lớn."
Tiếu Duyên không nói gì, "Cửa hàng của con làm phiền ai? Đóng rồi sao kiếm tiền, thật vất vả mới đi đến bước này, tại sao phải đóng cửa."
"Ngươi nha đầu này sao vẫn chưa hiểu, hai người các ngươi còn nhỏ à? Các ngươi vẫn chưa có con cha mẹ chồng ngươi không vội sao, ngươi không trông chừng người đàn ông của ngươi, xảy ra chuyện thì ngươi khóc đấy."
Chu Quế Hoa liền phổ cập cho Tiếu Duyên một đống ví dụ thực tế về những đàn ông có tiền có quyền liền trở nên tồi tệ. Hà Triệu vừa trẻ vừa tốt, lại có làm việc ở chính quyền thành phố, bao nhiêu người nhìn chằm chằm chứ.
"Mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi. " Tiếu Duyên vô cùng phản đối với đề nghị đóng cửa tiệm của mẹ cô.
Hai người bọn họ ở nơi này tán gẫu việc nhà, Hà Triệu từ bên ngoài trở về, Chu Quế Hoa liền đi trước. Hắn đóng cửa lại, bước đến chỗ Tiếu Duyên ngồi xuống, nhìn cô gấp quần áo. Cô cũng không nhìn hắn: "Anh còn cần những thứ này nữa không? Rất cũ rồi, em để trong tủ cho anh hay là vứt đi? Anh tự quyết định đi."
Hà Triệu nhìn cô một lúc, dường như không hiểu cô hỏi hắn làm gì: "Em xử lý là được, muốn làm gì thì làm."
"Em phải hỏi anh có cần hay không, nhỡ em ném mà anh lại cần, vậy không tốt. " Giọng điệu cô cứng rắn.
Hà Triệu không hiểu ra sao, đưa tay kéo cổ tay cô: "Sao vậy? Em đang tức giận."
"Không có gì. " Tiếu Duyên tránh một chút, kỳ thật chuyện mà Chu Quế Hoa nhắc nhở cô, lúc trước cha mẹ chồng đã ám chỉ qua, hai vợ chồng vất vả lắm mới đoàn tụ, nào có thế sống mỗi người một nơi. Nói chung là họ hy vọng cô hiểu chuyện một chút, chủ động từ bỏ công việc đi theo Hà Triệu.
Tiếu Duyên vô cùng ấm ức, cô vốn định mở một cửa hàng chi nhánh, còn muốn lên kế hoạch mở một xưởng may nhỏ và thành lập thương hiệu của riêng mình. Chuyện cô muốn làm còn có rất nhiều, vừa mới bắt đầu khởi bước, đang cần cổ vũ ủng hộ thì người thân nhao nhao giội nước lạnh.
Cô hiểu Hà Triệu nhập ngũ vài năm và hắn rất vất vả để đi tới vị trí hiện tại. Nhưng thành công của cô cũng không phải uổng phí, không ai nghĩ đến sự vất vả, khổ cực của cô.
Hà Triệu vẫn tỏ ra không hiểu gì, lúc dì hắn rời đi không đề cập tới sao? Con dâu lớn của bà ấy đang rảnh rỗi, nói là muốn đem cửa hàng của cô bán cho họ, cô không tin Hà Triệu không biết chút gì. Hắn chính là cố ý.
Cho dù Hà Triệu hỏi Tiếu Duyên như thế nào cô cũng không nói gì, bầu không khí đột nhiên trở nên nặng nề, hắn lặng lẽ mở cửa và đi ra ngoài, nửa đêm không trở về. Cả hai đều hờn dỗi, Hà bí thư chi bộ và Lý Tú đều phát hiện, hai người họ không để ý đến nhau,ngươi ở phòng đông ta ở phòng tây, không nói chuyện với nhau một câu nào.
Chu Quế Hoa gọi hai người bọn họ trở về ăn cơm, Tiếu Duyên lề mề, ngược lại Hà Triệu đã sớm đi qua, cùng Chu Quế Hoa còn thân thiết hơn mẹ ruột hắn. Lúc Hà Triệu và Tiếu Nhất Đức uống rượu, Chu Quế Hoa liền gọi Tiếu Duyên sang một bên nói chuyện, "Ngươi lại nháo cái gì vậy?"
"Con nháo chỗ nào? Đang yên đang lành. " Rõ ràng là hai người họ đang náo nháo, trong lòng cô oán thầm.
"Vậy Hà Triệu nói vài ngày nữa các ngươi lên thành phố, sao ngươi không lên tiếng?"
"Nói gì vậy? Hắn tự đi là được rồi, cũng không phải không thể rời khỏi con. " Cô buồn bực nói.
Vừa rồi Hà Triệu rõ ràng rất chờ mong, nhưng cô cứ không mở miệng, Chu Quế Hoa tức giận chọc vào trán Tiếu Duyên: "Cứ bướng bỉnh đi, hai vợ chồng không ở bên nhau, rồi sẽ có lúc ngươi phải khóc. Cũng không phải cha mẹ chồng ngươi giữ ngươi lại, tức giận cái gì ?"
"Con muốn trông cửa hàng, thỉnh thoảng qua chỗ hắn là được, chỗ nào thiếu con?"
"Hắn là một người đàn ông, ai chăm sóc hắn trong cuộc sống ? Không có người nhà còn ra thể thống gì. Ngươi nghĩ kỹ đi, nếu không được, ngươi lên thành phố làm cũng được."
"Cái đó không giống. " Cô cãi lại,vấn đề này thực ra rất dễ giải quyết, cô quả thực có thể đóng cửa hàng và mở cửa hàng trong thành phố, thậm chí là chuyển nhượng nơi này cho người khác. Nhưng tại sao mọi người nhất trí quyết định để cô hy sinh khi có vấn đề mà không hỏi ý kiến cô? Ngay cả mẹ ruột cũng như thế, cho dù từ nhỏ cô không được coi trọng, lẽ nào cả đời này cứ như vậy sao? Tóm lại...... Cô không cam lòng."
Hai người lại cãi nhau rồi tan rã, ngày hôm sau là ngày nhập hàng trong tiệm, Tiếu Duyên sáng sớm đã vào thành, hoàn toàn không để ý đến Hà Triệu. Xong việc cũng lẽ loi một mình không trở về, vốn định đến chỗ Tiếu Lan xem một chút, nhưng vừa nghĩ lại phải cùng Tiếu Lan tụng kinh liền khiến cô đau đầu.
Thế là cô chuẩn bị tùy tiện ở bên ngoài ăn chút cơm, cách nhà cô không xa một con phố ăn vặt có rất nhiều loại đồ ăn. Cô chọn một cửa hàng cũ mà thường tới, vừa mới ngồi xuống chỗ trống phía trước cũng có người ngồi, cô ngẩng đầu nhìn thì là người quen.
Hà Hoành Đông đã nhìn thấy Tiếu Duyên lúc cô tới , bởi vì không biết cô sẽ ăn cơm ở đâu cho nên chờ cô ngồi vào chỗ hắn mới đi tới. Hai người đã lâu không gặp, hàn huyên vài câu đã hết chuyện.
Hà Hoành Đông cảm thấy rất hài lòng, cho dù ở cùng nhau yên lặng không nói chuyện cũng rất vui vẻ, nhưng hắn sợ Tiếu Duyên nhàm chán nên miễn cưỡng tán gẫu những chủ đề không liên quan. Nói xong liền không còn gì để nói, Tiếu Duyên cầm một chiếc đũa, móng tay lau tới lau lui, "Nhà máy vẫn ổn chứ? Em nghe nói khu B một bộ phận phải đóng, hiện tại kinh tế đình trệ, mùa ế ẩm nên không bận nhỉ ?"
"Anh cũng rời đi nửa năm rồi nên cũng không biết chuyện gì đang xảy ra trong nhà máy. " Ánh mắt hắn sáng ngời, vừa cười vừa nói rất là dịu dàng.
Tiếu Duyên kinh ngạc nói: "Anh rời đi?" Đúng rồi, lúc trước đã nghe hắn nói chuẩn bị đi phía nam thăm thú.
"Anh đi những đâu rồi ? Còn sáng tác sao? Lần trước cũng quên hỏi anh. " Lúc trước hắn có đến cửa hàng của cô một lần nhưng khi đó cô bận quá, không nói được mấy câu.
"Anh đã tìm được một công việc ở tòa soạn, bây giờ anh làm phóng viên cấp thấp, thỉnh thoảng biên tập một số bài viết ngắn. Vốn định đi ra ngoài một chút, nhưng cảm thấy có nhiều thứ không thể bỏ lỡ sợ sẽ hối hận, nên ở lại làm trước."
Trực giác Tiếu Duyên mách bảo không nên đào sâu đề tài này, có thể khiến người ta khó xử và xấu hổ, nên cô liền vùi đầu ăn mì không nói tiếp nữa. Hà Hoành Đôngkhông hỏi thêm câu nào nữa, im lặng ăn xong một bữa cơm, cuối cùng mới nói muốn đưa cô về.
Cô định từ chối, nhưng lại sợ từ chối sẽ khơi dậy tính ương ngạnh của hắn nên đành gật đầu. Suốt quãng đường yên lặng không nói gì, đi đến dưới nhà, Hà Hoành Đông lấy hết dũng khí gọi Tiếu Duyên lại, ánh mắt kia tựa hồ đã điều chỉnh tốt tâm lý, tim Tiếu Duyên đập nhanh hơn, "Em tới rồi, muộn quá rồi anh cũng về đi."
"Anh có lời muốn nói với em, trước hết để cho anh nói xong đi, dù sao cũng phải cho anh một cơ hội bày tỏ..."
"Xin lỗi, anh đừng nói nữa, không thể nào. " Thật ra cô đoán được hắn muốn nói gì. Hà Hoành Đông mím môi tiến lên có chút cố chấp, không chịu thua. Tiếu Duyên nhanh chóng nói:" Chồng em xuất ngũ về rồi, mấy ngày nữa em sẽ cùng anh ấy đi thành phố. Anh ấy đối xử với em rất tốt, gả cho anh ấy là chuyện em không hối hận nhất."
Tiếu Duyên nghĩ đến Hà Triệu trong lòng cũng ấm áp, cho dù còn đang hờn dỗi nhưng bọn họ thật sự đặt nhau ở vị trí quan trọng nhất trong lòng. Cái loại ôn nhu này, trong miệng nhắc tên hắn, biểu cảm sẽ trở nên lưu luyến.
Hà Hoành Đông nhìn cô chằm chằm, ánh mắt chợt tối sầm lại, sau một lúc lâu, cuối cùng hắn cũng mỉm cười nhẹ nhõm: "Có phải anh đã quá muộn rồi không? Bỏ lỡ cũng muộn, mở miệng cũng muộn."
"Không phải, không có kết quả thì không phải của anh. Người thích hợp nhất với anh còn đang chờ anh ở tương lai."
Hai người tách ra, Hà Hoành Đông nói tạm biệt Tiếu Duyên rồi sải bước đi ra ngoài, không một lần ngoái đầu nhìn lại. Tiếu Duyên biết hắn hẳn là sẽ không nhớ thương nữa, trong lòng liền thở phào nhẹ nhõm, an tâm về nhà.
Trong hành lang tối om, cô mò mẫm trong bóng tối và đi vào. Bóng người đột nhiên xuất hiện làm cô giật nảy mình, suýt nữa tim ngừng đập, thấy rõ người tới liền nhất thời tức giận, "Anh làm gì vậy, làm em giật mình."
Cô ôm ngực, chờ Hà Triệu tránh ra, Hà Triệu đứng thẳng bất động, nắm đấm siết chặt rồi buông lỏng, lạnh lùng nói: "Lại không làm chuyện thất đức, chột dạ cái gì?
Tiếu Duyên đột nhiên ngẩng đầu liếc về phía sau, từ vị trí này có thể nhìn thấy nơi vừa rồi cô đứng nói chuyện với Hà Hoành Đông, "Anh có ý gì? Em làm gì phải chột dạ."
"Vậy ai biết, lúc tôi không có ở đây, có thể làm nhiều chuyện hơn. " Hà Triệu chịu đựng nỗi đau và sự đau khổ trong lòng, huyệt Thái Dương vừa tức vừa hoảng, tê dại, hắn vẫn nói một cách không khoan nhượng.
Tiếu Duyên tức giận, "Hà Triệu anh nói cho rõ ràng, tôi đã làm gì? Anh đang ám chỉ cái gì, không có chuyện gì, anh oan uổng tôi đừng nghĩ tôi bỏ qua."
"Cô còn muốn ly hôn với tôi ? " Hắn tức điên lên, hoàn toàn không biết mình đang nói cái gì.
"Vì sao không thể?"
Hà Triệu trong đầu ong một cái nổ tung,hai tay run rẩy, răng cắn chặt, từng giọt mồ hôi lớn từ trên trán nhỏ xuống, hai mắt đột nhiên tối sầm, lảo đảo hai bước.
Tiếu Duyên đóng cửa lại, trượt xuống tủ giày, vùi mặt vào lòng bàn tay và khóc nức nở. Sao lại như vậy? Hắn không làm gì sai, cô cũng không làm gì sai, tại sao lại đối chọi gay gắt như vậy, rõ ràng bọn họ vừa mới đoàn tụ không lâu.
Nằm ở trên giường cẩn thận suy nghĩ tiền căn hậu quả một lần, Tiếu Duyên đau đầu ôm trán. Quả nhiên Hà Triệu đã thay đổi hắn đã trưởng thành, không còn cảm xúc của một thiếu niên nữa, điều này khiến cô không biết làm thế nào để thân cận.
Mơ mơ màng màng không biết đã ngủ bao lâu, ánh trăng sáng ngoài cửa chiếu vào mặt, Tiếu Duyên lập tức tỉnh lại. Cô lặng lẽ thở dài, đứng dậy ra cửa rót nước,cầm trên tay chén nước liếc nhìn cửa, ma xui quỷ khiến lại mở cửa ra.
Người đàn ông cao một mét tám mấy kia tựa như con chó nhỏ bị vứt bỏ cuộn mình trước cửa nhà cô, hắn vẫn còn ngơ ngác khi cánh cửa được mở ra, không biết là mấy giờ. Tiếu Duyên trong lòng thở dài, thấy ánh mắt của hắn né tránh, lui về phía sau một bước.
Tưởng rằng cô muốn đóng cửa, Hà Triệu hơi rướn người về phía trước, lập tức cứng ngắc dừng lại, Tiếu Duyên tránh sang một bên: "Còn không vào sao?"
Chân hắn tê dại, suýt nữa đứng không vững, được cô đỡ lấy, túm lấy cổ tay cô không buông, "Anh ngồi bao lâu rồi, không biết gõ cửa sao? Để người ta biết còn tưởng rằng em ngược đãi anh."
"Quên mất. " Vừa mở miệng đã nồng nặc mùi rượu.
Tiếu Duyên nhíu mày, trong quân đội không cho phép uống rượu? Hắn học đâu ra thói nghiện rượu, hừ, quả nhiên học thói xấu rồi.
Để hắn ngồi trên sô pha, cô vào phòng bếp rót nước, quay lại thấy hắn cúi đầu không nói gì, cô bưng ly nước: "Uống rồi ngủ đi."
Lúc cô xoay người đi cổ tay bị hắn giữ chặt, nghe được thanh âm tràn đầy thương tâm ủy khuất nói: "Duyên Duyên, chúng ta vì sao lại cãi nhau?" Cảm xúc của hắn mỏng manh như một tờ giấy, Tiếu Duyên muốn phớt lờ hắn, quay đầu lại thấy hắn đang khóc, chân cô liền run rẩy, không thể bước đi.
Hắn tức giận, tựa hồ không hiểu nói: "Anh mới trở về, rất nhớ em, còn chưa kịp nói lời nào, em đã cùng anh cãi nhau, còn muốn cùng anh ly hôn. Em ức hiếp anh, em biết rõ anh không có em thì không thể sống được, em ỷ vào anh không thể thiếu em..."
Càng nói càng thương tâm, hắn khóc nấc lên, rất khó tưởng tượng một người nhập ngũ 5 năm, đứng ở nơi đó giống như một cánh cửa, vừa khóc vừa lên án. Tiếu Duyên ngồi bên cạnh hắn đầu đầy hắc tuyến: "Không phải anh nói ly hôn sao? Em đâu có ức hiếp anh, bây giờ anh là lãnh đạo chính quyền thành phố, em nào dám."
Cô không nói thì không sao, nhưng khi nhắc đến hắn càng tức giận hơn: "Họ nói anh là lãnh đạo, cần ổn trọng cần kiêu ngạo, nhưng ai thèm. Anh đi tòng quân chịu đựng mấy năm không trở về không phải là muốn cho em thể diện sao, không muốn người chê cười em sao? Kết quả thì sao, cái rắm không có tác dụng, còn đem Duyên Duyên của ta đánh mất, cô ấy yêu ta như vậy đều không nỡ cãi nhau với anh. Em còn giận dỗi anh, sớm biết trở về sẽ thành ra như này thì có đánh chết cũng không đi nhập ngũ."
Hắn mượn rượu khóc lóc om sòm, ôm eo cô, khóc đến thương tâm, liên tục nói với cô, cô không yêu hắn, Duyên Duyên trước kia không còn, muốn cô trở về, hắn không đi làm ở chính quyền thành phố.
Tiếu Duyên trong lòng mềm nhũn, vỗ vỗ cánh tay hắn, "Đừng khóc, thật khó coi."
"Em còn đề cập đến chuyện ly hôn sao?"
"Ai nhắc lại ai là heo."
"Duyên Duyên, em hôn anh một cái đi?" Ánh mắt hắnnhòe đi, say đến mức có thể ngã xuống ngủ. Tiếu Duyên ghét bỏ đẩy ra, "Không hôn, thối chết đi được."
Nghẹn ngào một hồi, Hà Triệu thở dài, lẩm bẩm nói: "Thật hối hận, Duyên Duyên trước kia quả nhiên không còn nữa. Không ai yêu tôi, làm sao bây giờ?" Tiếu Duyên ghét bỏ muốn chết, gặm một cái trên miệng hắn, hắn liền bắt đầu cười, đuổi theo cô hỏi, còn có thể quan tâm hắn giống như trước kia hay không. Còn nói không được cãi nhau, kéo tay cô đặt ở ngực hắn nhỏ giọng nói hắn khó chịu, vừa cãi nhau liền không thở nổi.
Tiếu Duyên quả thực bị hắn làm cho mệt mỏi đến không còn tính tình, vốn tưởng rằng hắn rốt cục ngủ thiếp đi, nhưng đột nhiên vòng tay siết chặt, cả người bị hắn kéo vào trong lòng, ôm chặt lấy, nhắm mắt lại biểu tình vô cùng kinh hoảng thống khổ, "Duyên Duyên, em đừng không cần anh, đừng ghét bỏ anh, tay trái của anh tàn tật, anh không phải cố ý... Không phải..."
Tiếu Duyên sững sờ tại chỗ một lúc lâu, thật lâu sau mới thả lỏng cơ thể cứng ngắc, cẩn thận nắm cổ tay hắn mới phát hiện tay trái Hà Triệu cả cánh tay đều cứng ngắc, không thể duỗi thẳng ra được, luôn luôn cong cong như cánh cung. Cuối cùng cô cũng hiểu vì sao hắn luôn tỏ ra không được tự nhiên, né tránh, cố gắng duy trì dáng vẻ trưởng thành.
Cô đã bất cẩn biết bao khi không nhìn thấy cảm giác bất an mơ hồ của hắn. Tiếu Duyên ôm Hà Triệu một lúc, nhỏ giọng oán giận: "Đồ ngốc, rốt cuộc anh sợ cái gì?"
Cô cởi áo khoác của hắn, thả người xuống sô pha, từ bên trong hắn rơi ra một vật. Đó là một tờ báo bên trên là một bài phỏng vấn cô ảnh chụp cô đang đứng trước của tiệm. Đây là lần đầu tiên Tiếu Duyên nhìn thấy tờ báo này, nhìn kỹ, Hà Hoành Đông ở ngay phía sau cô không xa, rất mơ hồ nhưng có thể nhìn ra hình dáng đại khái.
Khó trách hôm nay Hà Triệu khác thường như vậy, thấy Hà Hoành Đông giống như mèo nổ đuôi, nói không lựa lời.
Hà Triệu ngủ một đêm, ngày hôm sau tỉnh lại liền quên mất hôm qua mình đã làm gì. Tiếu Duyên vẫn làm mọi việc như thường, gọi hắn ăn cơm, trên bàn cơm im lặng. Cô gắp thức ăn cho hắn , hời hợt nói: "Khi nào anh nhận chức, em sẽ thu xếp bên này mời một người bán hàng. Qua đó có chỗ ở không? Nếu muốn thuê phòng thì phải đi xem trước."
Hả? Hà Triệu đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, cô nguyện ý cùng đi với hắn. Rõ ràng cô không muốn qua đó mới tức giận với hắn. Tiếu Duyên đặt bát xuống, nhướng mày nói: "Thế nào, không vui vì em đi cùng? Vậy anh đừng nghĩ,nữa anh là chồng em, anh đi đâu em cũng phải đi theo."
Hà Triệu cúi đầu, nụ cười trên khóe miệng không nhịn được khẽ đung đưa.
Bên này hai người xem như ổn thỏa, sau khi về nhà nói chuyện này, Chu Quế Hoa mới yên tâm. Mọi việc tiến hành đâu vào đấy, Thiết Ngưu bởi vì lúc trước giúp Tiếu Duyên làm việc, sau đó thấy bãi phế liệu không có tương lai nên cũng học Tiếu Duyên buôn bán.
Hắn vận khí không tốt, vào nghề muộn, tiền vốn cũng không nhiều, nhưng bây giờ ở khu Tiểu Hải cũng có một cửa hàng của riêng mình, miễn cưỡng kiếm miếng cơm. Hà Triệu sau khi trở về nhiều lần muốn mời hắn ăn cơm, cũng không rảnh. Hôm nay Tiếu Duyên thuê được trợ lý trông cửa hàng, mọi việc cuối cùng cũng sắp xếp xong xuôi, liền mua quà tặng và đến nhà Thiết Ngưu ăn cơm.
Vợ của Thiết Ngưu chính là Lý Tiểu Diễm, lúc ấy nháo lớn, Lý Tiểu Diễm quật cường mạnh mẽ kéo dài tới hai mươi hai, trong nhà lo lắng đến điên rồi suýt nữa nói cho cô ấy kết hôn lần hai. Khi đó Thiết Ngưu một nghèo hai trắng hỏi cô ấy có muốn gả hay không, ăn nhịp với nhau, ở bên nhau cũng mấy năm rồi. Sau khi Tiếu Lan sinh con trai không bao lâu, Lý Tiếu Diễm cũng sinh con gái.
Thiết Ngưu trông cửa hàng, Lý Tiểu Diễm trông coi bãi phế phẩm, ít nhiều có thể kiếm chút tiền. Hai người đàn ông ở trong phòng nói chuyện, Tiếu Duyên và Lý Tiếu Diễm ở phòng bếp bận rộn, nói chút tin tức trong thôn, thỉnh thoảng nghe thấy tiếng cười.
Bé gái vừa đến tuổi thích động thích nháo, nằm trên ghế đẩu chơi, nước miếng chảy ròng. Thiết Ngưu bế con gái lên, Hà Triệu từ trong túi lấy một viên kẹo: "Đứa nhỏ bắt đầu mọc răng rồi, bóp quai hàm nó sẽ chảy nước miếng." Lúc hắn bóp Hổ Tử, duyên duyên cũng không cho phép.
"Đúng vậy, sắp rồi. Ngươi trở về là tốt rồi. Anh Tiến vẫn bên ngoài nhỉ sao anh ấy còn chưa trở về? Ta nói hai người, một người Tân Cương một người Đông Bắc, cũng đủ xa rồi."
"Đã viết thư cho anh ấy, nói là cuối năm trở về."
"Vậy đến lúc đó nhà ngươi lại bận rộn rồi."
Tán gẫu vài câu, hỏi tới nghề nghiệp của Thiết Ngưu, hắn liền nhắc tới lúc Tiếu Duyên gian khổ gây dựng sự nghiệp , khoe khoang về công lao của mình: "Nói đến đây, ngươi phải mời ta ăn cơm a, khi đó có một công nhân của xưởng may thường xuyên chạy tới tìm chị dâu nhỏ, đều là ta đuổi đi."
Hà Triệu khó chịu, khịt mũi: "Đừng có dát vàng lên mặt mình đi, vợ ta thế nào ta không biết sao, cần ngươi đuổi đám hoa đào nát đó."
"Được rồi, quả nhiên không lừa được ngươi. Không nói đến người trong nhà máy của cô ấy, lúc đó Tiểu Hải vẫn là khu chợ lớn, không ít kẻ thấy cô ấy là một người trẻ tuổi độc thân nên chạy tới trêu chọc. Có một nhà cung cấp mà cô ấy nhập hàng, thiếu gia trong nhà đó điều kiện tốt lắm, còn lái xe con tới theo đuổi, cô ấy cũng không để ý."
"Hai người đang thì thầm cái gì vậy? Bổn phận của nữ nhân chúng ta, muốn các ngươi mê muội đến không biết đông nam tây bắc. "Lý Tiểu Diễm bưng đồ ăn đi vào nghe thấy.
Trước khi vào thành phố, có một bữa tiệc khác phải tham dự, con trai của tổtrưởng Vương sắp kết hôn. Bà đã sớm báo cho Tiếu Duyên, dù thế nào cũng có ân tình dìu dắt. Tiếu Duyên tìm quần áo thay ra thay vào mấy lần.
Hà Triệu thờ ơ ngồi trên sô pha đọc báo, chốc lát lại bình luận một câu, váy này quá ngắn, bộ quần áo kia quá đẹp. Thắt lưng này, vai kia rộng, ở trong miệng hắn không có một bộ quần áo nào là tốt, tất cả đều là hàng nát. Tiếu Duyên tức giận ném toàn bộ vào lòng hắn: "Anh đáng ghét quá, câm miệng đi."
"Vì sao anh phải ngậm miệng, ta dài miệng mới nói. " Hắn hùng hổ nói.
Tiếu Duyên không để ý tới hắn, hắn liền lầm bầm đi theo phía sau cô: "Mẹ nói hôm nay trở về ăn cơm, không thể không đi sao? Dì hai của anh sắp sinh rồi."
"Nếu không nhờ người thay em đưa lễ, chúng ta về nhà đi?"
"Em đừng mặc đẹp như vậy có được không, cô dâu người ta thật vất vả mới có dịp nở mày nở mặt ."
Tiếu Duyên cười khúc khích: "Đừng dỗ em nữa, cô dâu mười bảy, em bao nhiêu tuổi rồi?"
"Em mười tám, kém một tuổi. " Hắn nghiêm trang nói hươu nói vượn.
"Anh không biết xấu hổ em còn xấu hổ, tránh ra để em thay quần áo."
"Anh không nói dối, em nhìn xem, giống lúc em 18 tuổi chả thay đổi gì." Hiện tại cũng không lớn a, còn chưa đến 25, ở trong mắt hắn, vợ hắn chính là đẹp nhất.
Tiếu Duyên vung quần áo đuổi người, "Mau đi thay quần áo, lề mề cái gì, đến muộn thật xấu hổ."
Hà Triệu sửng sốt, "Hả? Anh cũng đi?"
"Anh không đi thì ai đi? Biểu hiện cho tốt vào, tổ trưởng Vương đã sớm nói muốn gặp anh rồi , cô ấy đối xử với em rất tốt."
"Em nói sớm đi chứ, hại anh ra sức như vậy. " Hắn vừa oán giận, vừa vui vẻ vào nhà.
Nơi tổ chức tiệc kết hôn là một khách sạn rất nổi tiếng trên trấn, Tiếu Duyên và Hà Triệu treo lễ trước, trong xưởng bọn họ cũng có không ít người tới, vừa thấy cô xuất hiện liền lập tức kéo cô qua ngồi vào bàn. Đã lâu không gặp, trong nhà máy đã có thêm những gương mặt mới, đều rất cảm khái.
Một tổ trưởng ngồi cạnh Tiếu Duyên cười hì hì kéo cô: "Người yêu em à? Khó trách trong nhà máy không ai theo đuổi được em, có người như vậy trong nhà thì không ai có thể thay thế được ."
"Cậu bây giờ có tiền đồ rồi, mở mặt tiền lớn như vậy, lúc trước họp còn nhắc tới cậu."
"Nhắc tới tôi cái gì, tôi đã đi mấy năm rồi, ai còn nhớ chứ."
Đối phương hừ một tiếng: "Còn nói cái gì a, thấy cậu nở mày nở mặt, lấy cậu làm tài liệu giảng dạy cho người mới ăn bánh vẽ, họ Mã cũng không biết xấu hổ, cậu dựa vào hắn lúc nào?". Còn thần thần bí bí nói: "Tôi nói cho cậu biết, có vài người bề ngoài rất thanh cao, còn không phải do lăn lộn cùng giám đốc sản xuất sao. Lần đó cô ta đi xem mắt, bà xã giám đốc Mã kia còn chạy tới chỉ vào mặt cô ta mắng, chuyện này truyền đi mọi người trong nhà máy đều biết, nếu là tôi đã xấu hổ muốn chết rồi, người ta còn ở lại không chịu đi."
Ở đây đang nói, Bàng Quyên đã đi tới nâng cốc chúc mừng, cố ý hay vô ý nhìn Hà Triệu, cười nói: "Tiếu Duyên đi rồi cũng không trở lại thăm chúng ta, hôm nay phải phạt rượu cậu đấy."
Mọi người bắt đầu ồn ào, tổ trưởng tán gẫu bát quái với Tiếu Duyên không chắc Bàng Quyên có nghe thấy hay không, ngại ngăn cản. Tiếu Duyên miễn cưỡng uống một chén, Bàng Quyên còn muốn cô uống nữa, Hà Triệu liền giơ tay đón lấy chén rượu rất lịch sự, cười cười với mọi người: "Xin lỗi mọi người, Duyên Duyên có chút bất tiện, chén này tôi thay cô ấy uống. Lúc tôi không có ở đây, đa tạ các vị ở trong xưởng chiếu cố, ngày nào rảnh rỗi còn xin mọi người nể mặt, cùng nhau tụ tập."
Tiếu Duyên mím môi cười, Bàng Quyên nói: "Uống chút này cũng không nỡ, người yêu đối xử với cậu thật tốt."
Những người không thích Bàng Quyên thấy cô như vậy, tốt bụng nói: "Đừng uống nhiều quá, tôi nghe tổ trưởng Vương nói, người yêu Duyên Duyên làm việc ở chính quyền thành phố, mang một thân mùi rượu trở về, ảnh hưởng không tốt."
Tình hình lúc đó, tất cả mọi người chỉ nghe nói qua về làm việc ở bộ phận chính ph , đó là một sự tồn tại mà mọi người khao khát và ngưỡng mộ, lúc này ánh mắt nhìn Hà Triệu đều thay đổi. Bàng Quyên cười cười, cũng không miễn cưỡng, tìm chỗ ngồi.
Chờ người bên cạnh Hà Triệu đi mời rượu mới, Bàng Quyên bưng ly tới ngồi cạnh tươi cười nói "Tôi nghe Duyên Duyên nói đến anh, cũng chưa từng gặp qua, hôm nay coi như được như nguyện."
Hà Triệu giật giật miệng, Bàng Quyên tiếp tục nói: "Duyên Duyên cũng rất lợi hại, làm ở nhà máy chúng tôi hai ba năm, ra ngoài mở cửa hàng liền kiếm tiền, trở thành người nổi tiếng trong nhà máy."
Thấy Hà Triệu phớt lờ mình, cô ta lại nói: "Còn có một người cũng rất nổi tiếng, nghe nói hiện tại là một phóng viên kiêm tiểu thuyết gia. Duyên Duyên từ chức không bao lâu hắn cũng đi theo, hình như còn ở trong tiệm Duyên Duyên làm việc, cùng nhau lên báo, lúc ấy quan hệ hai người bọn họ rất tốt. Mọi người đều nói Hà Hoành Đông đang theo đuổi Duyên Duyên, anh gặp qua hắn là biết, vừa nhìn liền biết hắn là người lợi hại. Ai, tôi chỉ tùy tiện nói thôi đừng coi là thật, anh cũng đừng đi hỏi a."
"À Duyên Duyên đã nói với tôi, Hà Hoành Đông ở nhà máy các cô làm sửa chữa điện, đã giúp cô ấy rất nhiều việc. Rất nhiều người thích vui vẻ giúp đỡ người khác, công việc của chúng tôi cũng như vậy, kiên định cần cù, không dung thứ cho những người xu nịnh cấp trên, bắt nạt và gây rối với các mối quan hệ để phá hoại công việc."
Hà Triệu cười như không cười, như thể có ẩn ý gì đó trong lời nói của hắn, Bàng Quyên nhớ tới chuyện của mình, không xác định Hà Triệu có biết hay không, còn ám chỉ cô ta như vậy, rốt cuộc ngồi không nổi nữa, mặt mày xám xịt rời đi. Hà Triệu bắt chéo chân ngâm nga một bài hát với vẻ mặt vui vẻ, kẻ nhỏ mọn, vậy mà còn tới châm ngòi, cô ta có ngốc hay không.
Khi bữa tiệc sắp kết thúc, tổ trưởng Vương cầm rượu tới kính đồng nghiệp, nói chuyện rất lâu với Tiếu Duyên. Sau khi ăn tối đã là xế chiều, gật gà gật gù đi ra cửa, gió ấm thổi qua khiến người mơ màng.
Hà Triệu có vẻ hơi say, mặt đỏ bừng kéo tay Tiếu Duyên: "Vợ, em vất vả rồi."
Cô không hiểu vì sao lại nghe hắn nói: "Công việc vất vả đã đành, còn phải ứng phó với tên ngốc kia. Bàng Quyên kia thật đáng ghét a, nói em thân cận với người tên Hà Hoành Đông, còn cùng nhau lên báo." Ánh mắt sáng ngời nhìn cô, tựa hồ đang chờ gì đó, lại giống như không liên quan gì.
"Thật ra em cũng không quen Hà Hoành Đông, chỉ là đồng nghiệp làm việc cùng nhau mà thôi. Lần cùng lên báo là ngoài ý muốn, còn chưa nói chuyện với nhau câu nào. Mấy hôm trước mới đột nhiên gặp nhau ăn cơm, chưa từng liên lạc. " Cô kiên nhẫn lại cẩn thận giúp hắn sửa lại cổ áo.
Hà Triệu thở ra một hơi, nhìn chằm chằm con đường trước mặt, cảm thấy hạnh phúc như một con chim.
"Tiểu Triệu ca."
"Hả?"
"Chúng ta đến bệnh viện thành phố khám vết thương một chút, được không? Em rất lo lắng."
Nơi bị nắm tay hơi nóng lên, Hà Triệu ngẩng đầu nhìn vào sâu trong đôi mắt Tiếu Duyên, tràn đầy lo lắng cùng quyến luyến, xen lẫn yêu thương và nuông chiều. Duyên Duyên như vậy, làm sao có thể ghét bỏ hắn, rốt cuộc là hắn không tự tin cái gì?
"Ừ."
Là như vậy, khi cô bất lực đối mặt với thế giới, hắn cầm tay cô từ góc cố chấp đi đến phía mặt trời, nhìn thẳng vào chính mình, trở nên tốt hơn, ưu tú hơn, có sức mạnh hơn. Cho nên, tiểu Triệu ca tốt như vậy, cô coi như trân bảo, làm sao có thể để cho hắn lo lắng chuyện được mất.
Vì đối phương trưởng thành, nguyện ý chìm trong bùn nhơ, đời này hẳn sẽ rất tốt.
~
Hoàn chính văn
Xong rồi, tạm biệt!
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro