Phần 2

"Này coi chừng! Hahhaaaaha! Anh xem mặt của anh ta kìa,Độ Khánh Tú!"

Ở một ngôi làng, cách xa thành phố ồn ào,có ba người bạn thân nọ, những người bạn đó đã cùng nhau lớn lên từ nhỏ. Phác Xán Liệt,Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân. Ba người họ cứ như là thỏi nam châm khó có thể mà tách rời,cứ thế như là ba đứa trẻ. Họ là những người hàng xóm đã gần 20 năm cho đến nay.

"Được rồi, lần này đến lượt mình"

"Nè nè,đến lượt em chứ. Né sang một bên đi."

"Xán Liệt, xem thằng bé hỗn xược chưa nè"

Độ Khánh Tú quay sang, nhõng nhẽo với Phác Xán Liệt.

"Aish,cái anh lùn này"

Kim Chung Nhân lườm mắt nhìn Độ Khánh Tú

"Mọi người, ba mình mới vừa gọi về. Ông ta cần mình giúp đỡ với cái máy kéo" Phác Xán Liệt nhìn hai người họ với vẻ nuối tiếc vì Xán Liệt chưa chơi được là bao

"Lâu không vậy? " Độ Khánh Tú buồn rầu nhìn Phác Xán Liệt

"Chắc là không, sau khi xong việc mình sẽ quay lại. Gặp lại sau nhé! Này Chung Nhân! Đừng có mà bắt nạt Khánh Tú nữa "

"Ầy thật là bảo vệ quá mức mà"

Phác Xán Liệt nói xong liền nhanh chóng chạy về nông trại của nhà mình để lại Độ Khánh Tú và Kim Chung Nhân thầm rủa.

Cứ mỗi khi bọn họ xong việc phụ giúp cha mẹ ở nông trại và vườn,họ sẽ đến con sông kế bên để tắm vào buổi chiều,chơi xích đu và bất kể mọi thứ khiến cho họ vui khi chơi chung với nhau. Bọn họ đều cảm thấy vui mỗi lần chơi.

Lớn lên trong không gian hòa bình,họ cảm thấy thật hạnh phúc trong thế giới nhỏ bé của họ,không cần phải quan tâm bất cứ thứ gì bên ngoài,ở cái thành phố bận rộn đầy ô nhiễm kia. Theo ý kiến của riêng họ, sống ở làng thật sự rất thích. Thành phố? Thật là một nơi đáng sợ.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro