Chap 6+7
Sau khi đem Phác mẫu an táng chu đáo Bá Hiền liền nghỉ lái taxi, mỗi tháng phải dựa vào tiền cho thuê nhà sinh sống.
Nơi này mỗi ngày đều có thể phát sinh đủ loại chuyện, đối với biến cố liên tiếp này của Phác gia mọi người tuy rằng buồn tiếc nhưng thời gian qua lâu cũng đều đều quên hết, chỉ có bức tường bị hun đen nhắc nhở mọi người nơi này từng xảy ra chuyện.
Nhân viên cứu hỏa nói cho Biên Bá Hiền biết nguyên nhân sự cố đó là vì phóng hỏa, cậu lạnh nhạt gật đầu. Cậu biết đại khái là Phác mẫu đốt hương châm lửa trong tủ hoặc ga giường.
Biên Bá Hiền mỗi ngày chính là ăn ngủ sau đó đi dạo phía sau đồi núi, thời gian còn lại đều ngồi ở cửa nhà mình nhìn đầu ngõ.
Qua một năm, hai năm, Phác Xán Liệt không có tí xíu tin tức.
Có người rời đi cũng có người ở lại chỗ này, có mấy đứa nhỏ không biết chuyện, lén thảo luận, cái nhà bên phải đầu ngõ có chú kì quái, mỗi ngày đều kiên trì ngồi ở cửa, còn thường xuyên đi dạo ở phía sau đồi núi có người chết nữa.
Biên Bá Hiền mặc kệ. Cậu chỉ nhớ rõ lúc trước người nọ cầm tay mình nói, “Bá Hiền. Chờ tôi trở về, nhất định.”
Xán Liệt a tôi nhất định chờ, chờ cậu trở về.
Nếu bạn có biết tin tức về người tên Phác Xán Liệt, phiền bạn nhất định đến khu dân cư thành tây này nói cho cậu ấy, vạn phần cảm tạ.
Trên đồi, mới thấy không có ai chờ.
Lải nhải lải nhải, cũng không có chút ôn nhu nào hết.
Sao không nhớ được cái ôm lần cuối của mình.
Vào thời điểm nào đó.
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro