Chương 12-18

Chap 12 : Mang thai

Cuối thu,trời tối rất nhanh. Mới vừa rồi, chân trời vẫn còn ráng đỏ, trong nháy mắt màn đêm đã kéo đến. Hơi lạnh mùa thu nhàn nhạt nhẹ nhàng lan tỏa trong không trung.Bạch Hiền vì tiết kiệm nên ngồi xe buýt, nhưng từ bến xe bus về biệt thự còn một khoảng cách rất dài, cậu chậm rãi đi bộ trở về.Đi rất lâu, chân của cậu đã sắp tê rần, cuối cùng trong bóng tối thấy thấp thoáng một bóng dáng mờ nhạt.

Biệt thự đứng tĩnh lặng trong bóng tối, không có một tia sáng nào phát ra chứng tỏ không có người trong nhà.Hắn vẫn chưa về? Cũng đúng! Hoa hoa công tử như hắn chắc chắn nuôi không ít phụ nữ,đàn ông bên ngoài, hắn làm sao có thời gian chú ý đến một mình cậu. Nghĩ vậy,Bạch Hiền trong lòng thở phào nhẹ nhỏm.

Vừa mở cửa bước vào nhà, một tiếng quát lớn thô bạo từ trong phòng khách thình lình vọng ra: "Tại sao đến bây giờ cậu mới về?!!"Bộp bộp!Chồng sách dày trong tay Bạch Hiền rơi xuống đập vào chân nhưng cậu vẫn sửng sốt ngây người tại chỗ, không dám di chuyển một bước.Phác Xán Liệt bật đèn, trong khoảnh khắc,ánh sáng rực rỡ tràn ngập từng ngóc ngách trong phòng. Đương nhiên cũng làm cho Bạch Hiền thấy được cơn thịnh nộ đè nén đã lâu trên mặt hắn."Tôi không nghĩ anh sẽ về sớm thế này".

Bạch Hiền hốt hoảng ngồi xuống nhặt sách lên, thay dép đi trong nhà vào.Phác Xán Liệt lười biếng tựa vào ghế sa lon, khuôn mặt tuấn mĩ không tì vết quay lại, tròng mắt đen dâng lên một tia châm biếm lạnh lẽo, ánh mắt chuyểnđộng nhưng lạnh đạm, tà mị lạnh như băng hỏi ngược lại: "Như thế nào?Chỉ mong tôi không ở đây sao? Tôi đến hay đi không đến lượt cậu quản! Hóa ra lòng ham muốn của cậu lớn như vậy, tôi không thỏa mãn được cậu, cậu còn phải ra ngoài tìm tên đàn ông khác?

"Tôi không có, tôi không có."

Lời nói của hắn giống như một cây gai đâm vào trái tim cậu,khiến nó ứa máu. Tại sao làm tổn thương thân thể của cậu, lại còn chà đạp lên chút tự tôn thương cảm ít ỏi của cậu nữa.Đôi mắt chim ưng hung tợn nhìn quyển sách trong tay cô: "Cậu lại còn đọc sách?Giả bộ ngốc sao?" Phác Xán Liệt đứng lên, đưa tay muốn cầm lấy quyển sách trong tay cậu.Bạch Hiền ngay lập tức lui về sau hai bước, tránh được hắn, đem sách giấu sau lưng: "Không có gì, anh sẽ cảm thấy không hứng thú."

Cậu càng tránh né, ngược lại càng khơi dậy hứng thú của hắn. Phác Xán Liệt dùngsức một cái túm lấy cậu, đoạt lấy quyển sách trong tay cậu nhưng kéo theo túi xách cũng rơi trên mặt đất.Mấy quyển sách thi nghiên cứu Anh ngữ một lần nữa rơi xuống mặt đất nhưng thuốc trong túi xách cũng lăn ra ngoài. Phác Xán Liệt nhếch môi cười lạnh,trong mắt đều là âm lãnh và sắc dục: "Cậu cư nhiên đi mua thuốc tránh thai?"

Bạch Hiền sắc mặt tái nhợt, âm thanh run rẩy khẽ nói: "Tôi không uống cái này,ngộ nhỡ tôi mang thai thì phải làm sao bây giờ?"Phác Xán Liệt nghe được 2 chữ mang thai,lửa giận lập tức liền bùng lên, trên trán nổi đầy gân xanh, một tay dùng lực nắm lấy cằm của cậu. Hắn hài lòng thấy khuôn mặt nhỏ nhắn của cậu vì đau đớn mà trở nên vặn vẹo, tái nhợt. Trong miệng của hắn bật ra một tiếng cười lạnh, hết sức giễu cợt nói:"Tôi chính là muốn cậu mang thai!"

Chap 13 : Cừu hận từ đâu tới

Bạch Hiền tưởng rằng chính mình nghe nhầm, mày liễu nhíu lại: "Vì sao?"Muốn câu sinh đứa nhỏ để trói buộc hắn?Cậu không rõ trong lòng hắn rốt cục nghĩ như thế nào, hắn là ma vương tới từ địa ngục, toàn thân tràn ngập hơi thở chết chóc.Cậu có thể cảm giác được sự căm phẫn, muốn đem cậu đẩy vào vực sâu vạn kiếp bất phục của hắn.

Cậu vẫn không hiểu đến tột cùng là mình đã làm gì sai? Vì sao lại dẫn đến sự trừng phạt cùng phẫn nộ của hắn?"Anh đến cùng là muốn đạt được cái gì từ trên người tôi! Suy cho cùng anh muốn như thế nào?" Cậu không sợ hãi mà hướng về phía hắn la hét cuồng loạn, một lần nói ra hết những bất mãn, kìm nén chặt trong tim từ lâu.Đôi mắt sâu thẳm của Phác Xán Liệt hiện lên một tia hàn băng, không chút lưu tình nào đem Bạch Hiền ném về sofa: "Điều tôi muốn vô cùng đơn giản."

Hắn nhướng lên mày kiếm hung tợn lạnh lùng, mâu quang hệt như thanh kiếm sắc bén,hận không thể đâm xuyên qua cậu, chậm rãi nói, "Tôi muốn cậu sống khôngbằng chết."

Lời nói lạnh như băng giống như nước đá mùa đông hắt lên người Bạch Hiền, máu huyết toàn thân cậu đông cứng, một chút cũng không thể cựa quậy, réo rắt thảm thiết mà cười nhạt một tiếng: "Sống không bằng chết? Nói đi, anh muốn tra tấn tôi đến sống không bằng chết như thế nào?"

Ngữ khí của cậu hững hờ thản nhiên giống như đang nói đến một chuyện không liên quan đến mình, phần bình tĩnh thong dong này làm cho hắn bị kìm hãm lại, tựa hồ như hắn đưa cho cậu một vấn đề rất đơn giản."Anh muốn như thế nào mới có thể buông tha tôi?"

Cậu ngẩng đầu hướng hắn hét to.Khóe miệng Phác Xán Liệt gợi lên nụ cười tà ma, bàn tay xoa nhẹ lên bụng cậu, nụ cười ma quỷ châm lên lửa giận trong mắt hắn: "Mang thai đứa nhỏ của tôi,sau đó để tôi giết chết!" Đôi mắt sắc bén mang theo thị huyết âm lệ hiện lên, bàn tay bóp chặt vào phần bụng của cậu.

Đau! Bạch Hiền bị đau đến kêu thành tiếng.Giống như trong bụng của cậu thực sự có cục cưng mà hắn đang cực lực muốn bóp chết.

"Anh!" Cậu nghiến răng nghiến lợi mắng: "Anh là ma quỷ giết người không thấy máu."

Ba! Phác Xán Liệt tốc độ nhanh như chớp đã cho cậu một cái tát, đôi mắt không chứa một tia nhiệt độ: "Tôi là ma quỷ! Đều là do cậu đã đẩy tôi vào địa ngục!!! Bạch Hiền cảm thấy một trận ong ong bên tai, cả khuôn mặt nóng rát, một cỗ chua sót trong miệng tràn ra. Chất lỏng đỏ tươi từ khóe miệng cậu chảy xuống.

"Tại sao?Anh phán tôi tội chết nhưng cũng nên nói cho tôi biết đến tột cùng tôi đã phạm tội gì chứ!" Khuôn mặt thanh lệ đã sưng lên.Bị đánh đối với cậu mà nói giống như ăn cơm bữa. Khi còn bé thì là những đòn đánh đập của mợ, trong nhà giam thì có sự hành hung của giám ngục, bây giờ còn có trận đánh hung ác của hắn.Trong cuộc sống, cậu luôn luôn đóng vai một nhân vật phải chịu đòn. Khi nào cậu mới có thể thoát khỏi hoàn cảnh bi thương này? Khi nào cậu mới không cần phải đau khổ như thế?

Đôi mắt tăm tối của hắn phát ra tia lạnh hận không thể đem cậu lăng trì đến đau đớnnói: "Cậu chẳng lẽ đã quên vào một buổi tối của năm năm trước, là cậu..."Tay của hắn bóp chặt chiếc cổ mịn màng của cậu: "Chính cậu đã đâm chết Tử Oánh cùng với đứa nhỏ của chúng ta, hơn nữa ba ngày sau sẽ là hôn lễ của chúng ta, chính cậu đã phá hủy tất cả."Gân xanh nổi lên đầy trán, đôi mắt hung bạo trợn lên thêm thập phần dữ tợn, hai tay dùng thêm sức, có thể nghe được từ chiếc cổ non mềm của cậu truyền đến tiếng cách cách cùng với tiếng rắc rắc của xương cốt.Bừng tỉnh đại ngộ. Thì ra hết thảy mọi thứ đều có liên quan đến tai nạn xe năm năm trước, nhưng đây là lỗi của cậu sao?

Xe là do BiệnNgân điều khiển,gây tai nạn cũng là cô ta, nhưng mợ không muốn cho con gái mình cả đời bị hủy nên đã ép cậu gánh tội thay.Thì ra nguyên bản đau khổ cậu phải chịu đều không phải là thứ cô đáng phải nhận.Đôi mắt Bạch Hiền rạng rỡ, phát ra thanh âm của sự thống khổ, cảm giác mình gần như không thể hô hấp được nữa. Từ từ nhắm hai mắt lại chờ đợi sự giải thoát, như vậy đau khổ sẽ kết thúc, như vậy có thể được trông thấy mẹ nơi thiên đường.
Chap 14 : Ác độc

Phác Xán Liệt thấy vẻ mặt trắng bệch của cậu, bàn tay sắc bén tỏa ra sự hung ác rét lạnh từ từ nới lỏng ra, trên khuôn mặt tuấn dật mang theo ý cười tàmị: "Cậu muốn chết! Không dễ dàng như vậy.""Khụ khụ."Cậu mãnh liệt ho một hồi:

"Anh không phải muốn tôi đau khổsao? Vì sao không trực tiếp bóp chết tôi!" Cổ họng một trận nóng rát, cất tiếng nói từng chữ tựa như bị giày vò, tiếng nói đau đớn lộ vẻ cực kỳ thô khàn.

"Chết! Quá tiện nghi cho cậu, tôi muốn cậu sống không bằng chết , từ từ hành hạ cậu mới có thể tiêu trừ mối hận trong lòng tôi!" Lời nói rõ ràng từ trong kẽ răng hắn phun ra, quấn quanh lấy cậu giống như lưỡi dao sắc bén muốn đem cậu chém ngàn vạn nhát đao. Bạch Hiền ho khan, vẻ mặt từ từ ửng đỏ giống như chàng trai thẹn thùng, sau đó chậm rãi đứng lên nhàn nhạt nói: "Tôi rất mong chờ!"

Thanh âm không có một tia hoang mang giống như con rối không có linh hồn hoàn toàn thỏa hiệp với hắn.ậuô vượt qua hắn, cúi người xuống nhặt đồ đạc rơi trên mặt đất. Thời điểm bàn tay nhỏ nhắn của cậu đụng tới thuốc tránh thai. Nhâm Mục Diệu tiến nhanh lên, đôi giày da được đánh bóngl oáng nặng nề dẫm lên tay cậu: "Việc này ngươi không cần phải vội."

Bạch Hiền bị đau cắn chặt cánh môi mềm mại, nhịn xuống ý muốn kêu đau. Cậu biết rõ Phác Xán Liệt lúc này chính là ma quỷ, coi đau đớn của người khác là niềm vui. Nếu đã không thể thay đổi việc hắn trả thù, vậy theo dự tính ban đầu cậu cũng sẽ không để cho hắn nhìn thấy dáng vẻ nhu nhược yếu đuối của mình.Cậu giống như đóa hoa mai ngạo nghễ đứng giữa trời đông gió lạnh thấu xương, gió càng mạnh mẽ cậu càng không khuất phục.

Phác Xán Liệt thấy gương mặt ôn nhã thanh lệ của cậu không có một chút nhăn nhó,không có chút thất vọng nào, bạc môi giương lên tia cười tà mị tăng thêm một chút lực đạo nơi bàn chân.Nghe được thanh âm nơi đầu khớp xương thanh thúy răng rắc, phía dưới chính là thanh âm hộp thuốc tránh thai bị giẫm lên.

"Yên tâm thuốc này tôi không dùng." Thanh âm thanh u (đẹp và tịch mịch) của cậu hơi hơi run nhưng cậu vẫn tận lực duy trì sự bình tĩnh.Phác Xán Liệt nhấc chân lên, đôi mắt bỗng dưng mở lớn, giờ phút này bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của cậu tụ máu nổi lên những vết xanh đen, toàn bộ bàn tay đều sưng phồng lên.

Từ đầu đến cuối Bạch Hiền không nhìn hắn dù chỉ một cái, cương ngạnh đứng lên,chầm chậm giống như âm hồn tiến về phía lầu hai.Cậu không sợ hãi, không kiêu ngạo không siểm nịnh đã khơi dậy sự phẫn nộ lớn hơn trong lòng hắn.Mày kiếm đen đậm của Phác Xán Liệt nhíu chặt lại, từ trong sâu thẳm đôi mắt hiện lên u quang phẫn nộ: "Cậu còn chưa thực hiện xong nghĩa vụ đâu."

Rồi sau đó đi ra phía trước ôm lấy Bạch Hiền, vác cậu lên vai hướng tới phòng ngủ lầu hai.

Mạnh mẽ đá tung cánh cửa phòng ngủ.Đem Bạch Hiền ném xuống, tự cởi bỏ áo sơmi với tốc độc cực nhanh: "Nhớ kỹ, cậu hiện tại chính là dùng thân thể của mình để trả nợ."

"Không! Tôi không muốn." Bạch Hiền chỉ cần vừa nghĩ đến những việc mình đã trải qua, đối với cậu mà nói đó chính là một cơn ác mộng, đau đớn đến mức cậu nghĩ chính mình sẽ lập tức chết đi, cậu có thể chấp nhận sự thống khoái bị mất mạng bởi một đao nhưng chịu không nổi sự tra tấn như cầm thú của hắn.Cậu hoảng hốt nhảy xuống giường muốn tìm một chỗ để trốn. Thế nhưng mới bước được hai bước đã bị hắn một túm bắt quay lại: "Cậu chính là công cụ phát tiết của tôi."

"Không, không cần!" Bạch Hiền hoảng loạn lắc đầu, đôi mắt trong suốt đã hiện lên những tầng nước."Tôi đây hôm nay sẽ làm cho cậu được mở mang kiến thức để biết cái gì là hành vi cầm thú." Lời nói của hắn giống như băng lạnh đâm thẳng vào trong lòng cậu.

Chap 15 : Đóa hoa bách hợp có gai

Bựt — tiếng cúc cài áo sơ mi từng cái một bị giựt xuống, lộ ra một làn da băng ngọc xinh đẹp lung linh."Xin anh,anh có thể đổi cách khác để hành hạ tôi hay không?"

Tiếng cầu xin hoảng loạn của cậu giống như tiếng thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan tành.Phác Thế Huâb dùng áo sơ mi trói chắc hay tay cậu ở đầu giường, hai chân ghìm chặt cả người cậu, khiến cho toàn thân cậu không động đậy được: "Có lẽ trò chơi này cậu sẽ thích. Yên tâm tôi sẽ vô cùng thương yêu cậu."

Trong con ngươi u hắc hung ác xẹt qua tia lạnh lẽo, ngón tay vuốt qua gương mặt sưng lên của cậu nói: "Hết mức thương yêu cậu.""Anh giết tôi đi!" Mái tóc tựa như mực hiện tại xốc xếch vô lực rủ xuống bả vai,càng làm cho khuôn mặt trắng bệch của cậu thêm phần hoảng sợ và luống cuống.Ngón tay lạnh như băng sợt qua gương mặt nàng, qua chiếc cổ trắng nhẵn nhụi,thoáng dừng lại một chút lại tiếp tục tuần tra xuống phía dưới, cuối cùng dừng lại ở hai đầu nhũ hoa: "Dáng người trêu chọc đàn ông thế này,tôi sao có thể chịu để cậu chết đây?"

Khóe miệng gợi ra một nụ cười tà mị, trong đôi mắt đen như màn đêm tràn đầy lãnh ý cùng toan tính –Hắn kéo chiếc quần Lace chướng mắt kia xuống, để cho toàn bộ phần trắng muốt của cậu bất ngờ lộ trong không khí, tầm mắt nhiệt tình của hắn hướng trên người cậu.Bạch Hiền bị hắn nhìn như vậy, ngượng ngùng phẫn uất nhắm chặt mắt quay đầu đi nơi khác.Phác Xán Liệt nghiêng thân phủ lên người cậu, dán chặt lỗ tai của cậu nói: Con rối nhỏ, cậu cũng nên lấy lòng tôi, nói không chừng tôi sẽ từ bi thả cậu ra."

Nói xong hắn ngậm lấy vành tai cậu, nhẹ nhàng cắn xuống, dường như là muốn trừng phạt cậu. Nhưng ngay sau đó lại nhẹ nhàng liếm láp, giống như khiêu khích, trêu chọc cậu.Đây chính là cách ác độc của hắn, trước cho cậu một cái tát, sau đó cho cậu một viên đường. Đẩy cậu xuống sông sau đó ném cho cậu một chiếc phao cứu sinh. Để cho cậu vĩnh viễn bị vây hãm, bị động, còn hắn vĩnh viễn chủ động, dễ dàng đem cậu đùa bỡn trong lòng bàn tay.

Lấy lòng?Lấy lòng? Bạch Hiền đột nhiên khinh miệt cười một tiếng, nhàn nhạt nói: "Xin lỗi tôi không biết. Thầy giáo không có dạy qua, hay là thì anh dạy tôi một chút đi."Phác Xán Liệt vốn tưởng rằng cậu chẳng qua là tính cách quật cường, đột nhiên phát hiện mồm miệng cậu cũng rất lanh lợi. Trò chơi trả thù này càng thêm thú vị. Thử nghĩ xem, đối phó với một khối đậu hũ mềm không biết khiêu chiến dĩ nhiên không thể hưởng thủ được cảm giác trả thù. Hiện tại, đối phó với một đóa bách hợp có gai thú vị hơn nhiều.

"Không phải chứ? Vậy tôi nhất định sẽ dạy cậu."Đầu của hắn nhanh chóng chôn trước ngực cậu, cánh môi tìm được đỉnh phấn hồng liền ngậm vào trong miệng, tùy ý cắn liếm.Một loại cảm giác khuất nhục chạy lên não Bạch Hiền, nước mắt cất chứa đã lâu giống như đê vỡ òa chảy xuống –Hơi thở ấm áp phả vào, lập tức một tầng đỏ thẫm nhuộm ra.

Hắn cảm giác được phấn hồng bị hắn làm cho nở rộ, liền rời đi tiện đà chuyển sang bên kia, một chút cũng không bận tâm đến cơ thể đang run rẩy cùng nước mắt của cậu,Bạch Hiền cảm thấy một cỗ cảm giác tê dại tràn ngập trong thân thể , thanh âm đau đớn qua cổ họng ngược lại biến thành tiếng thở gấp.
Chap 16 : Không chịu nỗi khuất nhục

Nước mắt tùy ý chảy qua gò má xinh đẹp ánh lên điểm tinh quang trong suốt, đôi mắt trong veo lộ ra vẻ linh hoạt kỳ ảo thuần khiết.Phác Xán Liệt chợt nhíu mày, tại sao trong lòng hắn vừa xẹt qua một loại cảm giác tội ác.Tội ác? Phải là cậu chứ! Hắn từ đầu đến cuối đều là người bị hại.

Ký ức tối tăm ùa về.Cha hắn bởi vì ích lợi nên mới kết hôn cùng mẹ hắn, mà cha một chút cũng không để ý tới gia đình này, thậm chí còn gây khó dễ cho mẹ, ở bên ngoài nuôi phụ nữ khác. Còn nhớ lúc Phác Xán Liệt năm tuổi, cha trở nên lạnh nhạt với mẹ, thường xuyên không về nhà. Hai người vừa thấy mặt liền tranh cãi kịch liệt, cuối cùng những mâu thuẫn dồn ép đã lâu bộc phát. Thế nhưng mẹ vẫn muốn dùng hôn nhân ràng buộc cha, không cho cha sống dễ chịu, mẹ thậm chí không tiếc làm thương tổn thân thể lúc nhỏ của hắn. Chính sự giày xéo của mẹ đã làm nên bóng tối trong hắn.Cuối cùng, cha cùng người đàn bà kia trong một lần tai nạn xe mà qua đời, mới thoát khỏi sự ràng buộc của mẹ.Cho nên trong đầu hắn tuyên bố khắc sâu sự chán ghét phụ nữ, nhưng sự xuất hiệncủa Lương Tử Oánh đã làm cho tảng băng trong lòng hắn ầm ầm sụp đổ. Cô là một thiên sứ thanh tuần tú lệ, không màng thế sự, nụ cười ấm áp như dòng nước tinh khiết!

Nhưng tất cả đều đã bị phá hủy!Chính là chàng trai này đã một lần nữa đẩy hắn vào địa ngục!Ngoài mặt giả bộ thà chết chứ không chịu khuất phục, thề sống chết thủ tiết.Mà thực chất bên trong lại dâm đãng dưới thân hắn. Mắt hắn băng lãnh giống như thanh chủy thủ sắc bén đâm thẳng vào trái tim của cậu: "Trời sinh cậu chính là để làm ấm giường."Bàn tay ở trên nơi mềm mại, nhẵn nhụi của cậu dọc theo phía sau lưng chậm rãi trượt, kéo quần jean của cậu ra, đôi chân mảnh khảnh hiện ra trước mắt,ánh đèn màu vàng cam lờ mờ nhàn nhạt chiếu xuống cơ thể càng tăng thêm vẻ mị hoặc của cậu.Bàn tay tàn sát bừa bãi, mặc kệ phản kháng cực lực của cậu, đem vật mỏng sau cùng thoát đi."Cậu xem điều kiện của cậu tốt như vậy. Sau khi được tôi dùng qua, khẳng định vẫn còn có rất nhiều gã đàn ông tình nguyện dùng hàng đã dùng rồi này."

Lời vũ nhục lạnh như băng chà đạp lên lòng tự trọng duy nhất còn sót lại của Bạch Hiền, nước mắt thấm ướt khuôn mặt cậu, toàn thân khẽ phát run giống như giờ phút này đang ở địa ngục mà tiếp nhận ngàn vạn nhát chém.Khóe miệng Phác Xán Liệt hiện lên nụ cười tà nịnh giống như bông loa kèn nở rộ, hơi thở mang theo tội ác hủy diệt hết thảy: "Đều là cậu gây ra, chính cậu là người gây nên mọi chuyện."

Bạch Hiền chậm chạp mở miệng: "Tại sao anh đem tất cả mọi chuyện đẩy lên trên người kẻ khác mà không phải chính anh gây ra? Nói không chừng, chính những việc ác anh làm khiến cho ông trời muốn trừng phạt anh, cướp đi người yêu của anh."

Đôi mắt sâu thẳm của Phác Xán Liệt giống như phủ một tầng sương mù làm cho người ta không dò xét được tâm tình của hắn. Giống như hắn xây một bức tường rất cao, rất cao bao quanh trái tim mình, bởi vì trái tim hắn rất yếu ớt,không thể không dùng vẻ bề ngoài cứng rắn để bảo hộ.Thật lâu sau Phác Xán Liệt cũng không có bất kỳ động tác gì. Thẳng đến khi Bạch Hiền cảm thấy lạnh,khẽ phát run ho khụ khụ một tiếng.Điều này làm cho hắn phục hồi tinh thần, đứng dậy nới lỏng tay Bạch Hiền, lạnh lùng thản nhiên nói một câu: "Thật là mất hứng." Sau đó hất tay rời đi.

Chap 17 : Không khõi phiền lòng

Bạch Hiền ngẩn ngơ nhìn trần nhà, không khí tháng mười một lạnh giá làm cậu tựa hồ bị đông cứng, vẫn duy trì tư thế ban đầu, không động một bước.Mặc dù hắn đã rời khỏi nhưng trong không khí vẫn tràn ngập mùi rượu nhàn nhạt, còn có cả mùi thuốc lá. Đây đều là hương vị trên người hắn.Nếm đủ khuất nhục, nước mắt từ từ rơi xuống như dây ngọc trai bị đứt.Khi nào mới kết thúc đây?

Một chiếc xe thể thao màu bạc giống như tia chớp vụt qua ngã tư đường vắng vẻ.Phác Xán Liệt nghẹn một bụng khí điên cuồng lái xe đến câu lạc bộ Hoàng Đình,ngay lập tức hắn cần tìm một nữ nhân để giải quyết nhu cầu cùng với lửa giận của bản thân.Đàn ông chết tiệt! Hắn thầm mắng một tiếng, một cước đạp lên chân ga.Câu lạc bộ Hoàng Đình là hắn cũng bạn tốt Đinh Hạo Hiên rảnh rang không có việc gì làm mở ra, hiện tại tuy rằng quyền kinh doanh không ở trong tay nhưng hắn vẫn nắm giữ một nửa cổ phần.Khách của câu lạc bộ đều có địa vị trong xã hội thượng lưu, không phải quan thì cũng là thương nhân. Có được thẻ VIP của câu lạc bộ Hoàng Đình chính là một sự tượng trưng cho thân phận, nhưng không phải ai có nhiều tiền đều có thể có được mà phải tiến hành tổng hợp đánh giá mới cân nhắc quyết định.Nằm trên đoạn đường hoàng kim, câu lạc bộ Hoàng Đình trang hoàng tráng lệ, nơi nơi tràn ngập mùi vị xa hoa.Phác Xán Liệt đi thằng đến quán bar, trước tiên hắn muốn giải trừ lửa giận trong lòng, rượu chính là thuốc tê tốt nhất.Ánh sáng màu lam thanh u chậm rãi phiêu dật, âm nhạc du dương uyển chuyển khoan thai phiêu đãng.Mùi rượu nhàn nhạt trộn lẫn cùng đủ loại nước hoa chính là hương vị bóng đêm mê tình.Phác Xán Liệt trời sinh khí chất vương giả làm cho hắn đi đến nơi nào cũng đều trở thành trung tâm.Một cô gái diêm dúa mặc lễ phục dạ hội màu đen hở hang đi về phía hắn: "Tiên sinh uốngrượu một mình sao?"

Thanh âm dịu dàng mềm yếu dường như muốn làm người ta tan chảy.Nói xong,cô ta lập tức ngồi xuống bên người Phác Xán Liệt, sau đó cố ý nghiêng người về phía trước, loay hoay làm cho rãnh ngực của mình lộ ra.Phác Xán Liệt ngửa đầu uống ly rượu Whiskey đậm đặc, không thèm liếc mắt nhìn cô gái diêm dúa bên cạnh.Người này,cô gái nhận định Phác Xán Liệt chính là người đêm nay của mình, cô kiên quyết không buông tha cầm lên một ly rượu đỏ nhẹ nhấp một ngụm, kề sát lỗ tai hắn mị hoặc nói: "Vì sao không mời người ta uống một chén chứ?"

Đôi môi đỏ mọng khẽ cong lên thật giống như đang mời gọi người ta đến nhấm nháp. Cánh tay tinh tế non mềm giống như dây leo từ từ quấn lấy cánh tay hắn, tiếp theo là lồng ngực của hắn, thấy hắn không có phản ứng, cô to gan hơn, đưa tay tham lam tiến vào trong áo sơmi, chạm vào vùng da cường tráng của hắn."Cút!"

Lời nói lạnh như băng từ trong miệng hắn bất ngờ phun ra. Phác Xán Liệt bỗng dưng đứng lên, cô gái nửa người đang dựa trên người hắn, trọng tâm không ổn định nên chật vật ngã lăn trên mặt đất.Sắc mặt của cô gái xinh đẹp một hồi trắng bệch, cô đã chủ động, vì sao hắn còn không chút động lòng. Cô chính là nữ hoàng ở nơi này, có bao nhiêu đàn ông muốn cùng cô hoan ái mà hắn lại............
Chap 18 : Vẫn không bỏ xuống được

Trước kia,Phác Xán Liệt đối với loại phụ nữ chủ động đưa đến cửa này cũng không tệ lắm, không từ chối. Nhưng hôm nay trong lòng không hiểu vì sao một trận phiền loạn. Rượu mạnh hơn cũng không thể làm tê liệt suy nghĩ của hắn,vì sao trong đầu hắn đều là khuôn mặt thanh tú của Bạch Hiền, còn có đôi mắt như trời xanh trong vắt tràn đầy lệ của cậu. "Anh bất lực, tôi thấy anh chính là bất lực!"

Cô gái diêm dúa đứng lên lớn tiếng nhục mạ, hy vọng có thể vớt vát được một chút mặt mũi cho mình. Cô vừa mở miệng lập tức gây sự chú ý của những người chung quanh, mọi người sôi nổi bàn luận to nhỏ. Phác Xán Liệt nhàn nhã uống xong ly rượu Whiskey còn thừa hướng cô gái diêm dúa nói: "Hoàng Đình không chào đón cô, cô vĩnh viễn đừng nghĩ vào được nữa."

"Anh, anh cho mình là ai, tôi là thiên kim của tập đoàn Vạn Hoành, muốn tới thì tới, còn chưa tới phiên anh tới quản!" Hai tay cô chống nạnh ra vẻ lên mặt nạt người.

"Ba—" Phác Xán Liệt vỗ tay, tổng giám đốc lập tức tiến đến khom lưng cung kính: "Phác tổng tài có gì phân phó?" Chứng kiến thái độ tổng giám đốc câu lạc bộ Hoàng Đình, Vạn Thiến Thiến sửng sốt,ba chữ "Phác tổng tài" như một tiếng sấm chấn động làm cho toàn thân cô không thể động đậy, hắn chính là người lòng cô ngưỡng mộ nhất. Phác Xán Liệt thản nhiên nói với tổng giám đốc: "Gạch tên cô ta vĩnh viễn khỏi danh sách khách hàng, còn nữa, sau này đối với khách nhân ra vào Hoàng Đình phải sàng lọc kĩ hơn một chút. Đừng hạ thấp cấp bậc nơi này giống như một quán trọ." Tổng giám đốc lập tức lạnh run gật đầu đồng ý.

"Phác tổng tài, em có mắt như mù, vừa rồi không cẩn thận nặng lời với anh. Anh cũng đừng chấp nhặt em được không?" Cô gái lật mặt thật sự còn nhanh hơn lật sách. "Còn không mau kéo ra!" Phác Xán Liệt nhíu mi lại không chút nào che dấu sự chán ghét đối với cô. Lập tức hai bảo vệ áo đen tiến đến, thật sự không để ý Vạn Thiến Thiến khóc lóc liền đuổi cô ra khỏi cửa, đương nhiên về sau cô cũng không thể bước vào Hoàng Đình nữa. Không chỉ như thế, tất cả những cửa hàng, khách sạn, địa điểm du lịch dưới cờ Phác thị cũng không được vào. Một bàn tay đột nhiên khoát lên vai Phác Xán Liệt : "Này! Anh bạn, người ta là phụ nữ, cậu thật sự không thương hương tiếc ngọc." Đinh Hạo Hiên cười đùa nhìn hắn. Phác Xán Liệt vung tay lên hất bàn tay đang ở trên vai xuống: "Loại đàn bà này khiến người ta buồn nôn."

Đinh Hạo Hiên đánh hơi được mùi vị kì lạ tiếp tục truy vấn: "Khẩu vị cậu thay đổi khi nào vậy?" Yên lặng một chút, hắn nói: "Dạng phụ nữ nào không làmcho cậu buồn nôn?" Phác Xán Liệt bỗng dưng phun ra một câu: "Cậu chừng nào thì muốn bước chân vào lĩnh vực kinh doanh nhà thổ? Với tiếng xấu hoa hoa công tử của cậu hẳn là không thiếu đàn bà chứ." Hai người bọn họ từ trung học đã kết giao, trêu chọc nhau là chuyện thường xuyên xảy ra.

"Dạo nàykhông đến đây săn người đẹp, có phải có món hàng đặc biệt nào không?"Khuôn mặt tuấn dật của Đinh Hạo Hiên hiện đầy ý cười. Phác Xán Liệt lại nghĩ tới Bạch Hiền, khóe miệng nhếch lên: "Đích thực có đặc sắc."

"Có đặcsắc?" Đinh Hạo Hiên nhận thấy trên mặt hắn thoáng lướt qua rồi biến mất ý cười châm chọc khác thường: "Mùi vị không tồi đừng quên giới thiệu cho huynh đệ." "Cậu ta là Bạch Hiền." Phác Xán Liệt chậm rãi phun ra vài chữ. Biểu tình kinh ngạc vô cùng hiện ra trên mặt Đinh Hạo Hiên: "Cũng nhiều năm như vậy, cậu vẫn không quên được quá khứ sao? Cậu ấy đã thừa nhận rồi, hẳn là đã bị trừng phạt."

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro

Tags: #chanbaek