Chương 2
Editor: Sữa Chua 🍀
Beta: Sora 🍑
Đan Hi Vi an tĩnh ngồi xuống, cách Tạ Cảnh Thần một khoảng, hai người tuy rằng không ngồi đối diện, nhưng chỉ cần nhấc mắt lên là có thể nhìn thấy lẫn nhau.
Tạ Cảnh Thần còn đang không ngừng uống rượu, một bên uống rượu, một bên rũ mắt đánh giá cô gái an tĩnh trước mắt.
Cô đã cao hơn trước, đường nét cũng ngày càng lộ ra, khuôn mặt xinh đẹp, điềm tĩnh, hồn nhiên, đôi mắt đào hoa câu người, nhưng ánh mắt của cô lại phá lệ trầm tĩnh, cánh môi anh đào mím nhẹ dưới sống mũi cao.
Cô làm thế chỉ khi cô không vui.
Tạ Cảnh Thần nhìn cô, thấy cô không ngừng nâng ngón tay trắng nõn tinh tế của mình vén sợi tóc, anh biết những lúc này cô nàng đang xấu hổ, không được tự nhiên.
Đây cũng là một động tác nhỏ chỉ thói quen của cô.
Mái tóc dài tới thắt lưng nhìn nhu thuận, màu tóc biến thành màu nâu caramel so với màu đen trước kia còn đẹp hơn.
Anh căn bản không rời được mắt, từ lúc mà Đan Hi Vi tiến vào, đôi mắt anh nhìn thẳng như gắn lên người cô, không có một chút che dấu.
Tuy cô không nói chuyện gì sau khi gọi tên anh, nhưng Tạ Cảnh Thần đã nhạy bén nhận ra Đan Hi Vi đã thay đổi rất nhiều.
Rõ ràng nhất chính là tính cách.
Cô thực ra là một cô nàng hoạt bát, hướng ngoại, ít nhất cô có thể hoàn toàn là chính mình đối với người thân cận nhất.
Nhưng hiện tại, cả người cô giống như trầm xuống, không còn sự kiêu ngạo của thiếu nữ, nay trở nên trầm tĩnh thanh nhã.
Khí chất này có thể dễ dàng thu phục mọi ánh mắt.
Đan Hi Vi không biết rằng sẽ gặp lại anh, nhưng anh đã biết trước đêm nay sẽ gặp cô.
Thật ra cũng không phải Tạ Cảnh Thần cố ý sắp xếp, anh chỉ là gần tối khi gọi điện cho bạn tốt Đan Hi Diễn, hỏi có muốn cùng nhau ăn bữa cơm.
Đan Hi Diễn nói cậu đã hẹn em gái, Tạ Cảnh Thần lập tức liền nói không bất tiện, có thể mang Đan Hi Vi tới ăn cùng.
"Dù sao thì tôi cũng biết tất cả." Anh lúc ấy nói với Đan Hi Diễn như vậy.
Kỳ thật anh không dám nói cho bất kì ai rằng anh có bao nhiêu mong muốn gặp cô.
Tạ Cảnh Thần vốn tưởng rằng Đan Hi Diễn sẽ nói cho Đan Hi Vi, kết quả như vừa rồi, là chưa nói còn có anh ăn cơm cùng.
Hai người ngồi ở phòng riêng đợi Đan Hi Diễn hơn nửa tiếng đồng hồ, cuối cùng không chờ được người tới, được một lúc chuông điện thoại của Tạ Cảnh Thần có cuộc gọi đến.
"Tớ hiện không qua đươc, đang có chút việc." Đan Hi Diễn nói với Tạ Cảnh Thần : "Cậu cùng với em gái tớ ăn trước đi, đừng đợi tớ."
"Bên ngoài trời mưa, tí nữa giúp tớ đưa Vi Vi về nhé."
Tạ Cảnh Thần nhàn nhạt đáp lại: "Ừ"
"Đưa điện thoại cho Vi Vi, tớ muốn nói với em ấy mấy câu." lời nói của Đan Hi Diễn vội vàng.
Tạ Cảnh Thần liền đem điện thoại đưa cho Đan Hi Vi vẫn luôn an tĩnh im lặng.
"Vi Vi." Thời điểm anh gọi tên cô không tự giác mà đem thanh âm nhu hòa "Anh của em."
Đan Hi Vi tiếp nhận điện thoại từ trong tay anh, lời nói nhẹ nhàng nhiễm một tia mềm ấm: "Vâng, anh."
Đan Hi Diễn đặc biệt xin lỗi cô: "Thực xin lỗi Vi Vi, anh bên này có chút việc, tối nay không qua được, hôm nào bù cho em được không?"
"Vâng." Đan Hi Vi hiểu chuyện bảo: "Không có việc gì đâu ạ."
"Anh cúp máy đây, có việc gì cứ gọi điện cho anh." Đan Hi Diễn lời nói gấp gáp, như là đang vội vàng muốn làm chuyện gì đó.
"Được ạ."
Ngắt máy, Đan Hi Vi đem máy điện thoại đặt lên bàn, đẩy về hướng Tạ Cảnh Thần.
Vẫn không nói chuyện như cũ.Tạ Cảnh Thần gọi người phục vụ tới, bắt đầu gọi món ăn: "rau xà-lách, rau diếp thơm, váng đậu, sủi cảo trứng chiên, chả cá, tôm viên, bạch tôm Nam Mỹ, thịt ba chỉ,..."
Chờ Tạ Cảnh Thần nói xong, anh giương mắt hỏi Đan Hi Vi: "Vi Vi còn muốn ăn gì nữa không?"
Đan Hi Vi chỉ lắc đầu, cười nhạt một cái "Không có."
Anh chọn đều là món cô thích ăn.
Hơn nữa là không có thịt dê, đó là món mà cô không ăn được nhưng mà anh lại thích ăn nhất.
Chờ lúc phục vụ rời khỏi, Tạ Cảnh Thần mới chú ý tới ly nước trái cây của Đan Hi Vi đã không còn, liền đứng dậy giúp cô rót đầy lại.
Đan Hi Vi khẽ thờ dài, khóe miệng treo lên một nụ cười xa lạ, đối với anh mà khách khí: "Tạ đại ca không cần phiền toái như vậy, tự em đổ đầy là được."
Tạ Cảnh Thần rũ mắt, không đáp lại lời cô, ngược lại hỏi cô: "Em tính toán tốt nghiệp xong định đi làm chỗ nào chưa?"
Đan Hi Vi hơi trầm ngâm, đáp lại anh: "Chắc là tìm việc phiên dịch bản thảo nào đó."
"Không suy xét đi làm phiên dịch chuyên nghiệp cho công ty hay sao?"
Đan Hi Vi lắc đầu, cười nhạt: "Không thích."
Hai người không mặn, không nhạt mà hàn huyên vài câu, rất nhanh nồi lẩu đã được bưng lên, là lẩu uyên ương.
Đồ ăn cũng được phục vụ theo xe đẩy bưng vào, nhân viên đặt nước chấm trước mặt hai người, các loại khác nhau được để sang một bên, theo khẩu vị của của bản thân mà tự điều chỉnh.
Thời điểm Đan Hi Vi ăn lẩu, khẩu vị vẫn như cũ, vẫn ăn ở ngăn nước cay được phủ dầu đỏ, nhưng Tạ Cảnh Thần đã thay đổi khẩu vị, không động cay chút nào, ăn luôn nồi canh nấm.
Đan Hi Vi chưa bao giờ ăn bữa nào xấu hổ như này, hai người như thế nào cũng không nói chuyện, vẫn có vài lúc Tạ Cảnh Thần có hỏi cô một vài câu, cô chỉ thờ ơ đáp lại.
Thật vất vả mới kết thúc bữa ăn, Đan Hi Vi xách túi tiền lên định rời đi trước nhưng lại không thành.
Tạ Cảnh Thần vài bước đuổi theo cô, giọng ôn nhu nói: "Anh của em bảo, để anh đưa em về."
"Thật sự không cần phiền, em..." lời cô nói còn chưa xong, Tạ Cảnh Thần lại nói: "Bên ngoài trời đang mưa."
Quả nhiên, hai người nhìn cơn mưa lớn bên ngoài thông qua cánh cửa.
Đan Hi Vi nhìn mưa rơi nặng hạt, trong chớp mắt hoảng hốt. Bởi vì cô không thể chống lại yếu tố tự nhiên, Đan Hi Vi cuối cùng vẫn là lên xe Tạ Cảnh Thần.
Tạ Cảnh Thần cũng uống rượu, không thể lái xe, cùng cô ngồi ở ghế sau.
Tài xế lái ở phía trước cùng Tạ Cảnh Thần có vẻ rất quen thuộc, thấy anh một thân mùi rượu liền quan tâm hỏi: "Ông chủ, có muốn ăn..."
Tạ Cảnh Thần căn bản không cho người ta nói hết một câu, liền đánh gãy:
"Không cần." Dừng một chút lại nói: "Lái xe cho tốt." Dường như cố ý nhắc nhở người lái xe cái gì.
"Đi đến học viện Ngoại Ngữ bên cạnh Thanh Hoa." Tạ Cảnh Thần nhắm mắt, nhíu mày rất nhỏ. Trợ lí Dương từ gương chiếu hậu nhìn Tạ Cảnh Thần nhíu mày, âm thầm thở dài, rôt cuộc không nói gì nữa.
Đan Hi Vi từ sau khi lên xe liền không nói chuyện, cô ngồi bên Tạ Cảnh Thần, vẫn luôn hướng phía bên ngoài cửa sổ nhìn.
Mưa bên ngoài giống như một gáo nước dội thẳng xuống, cửa sổ xe được nước mưa dội xuống từ lớp này đến lớp khác.
Bảy năm trước, lần đầu tiên gặp nhau, cũng trong một ngày mưa to đáng sợ.
Ngày ấy vốn dĩ chính là ngày đầy mây, bầu trời âm u, mây đen thấp mà hạ xuống, phảng phất như giây tiếp theo toàn bộ không trung liền phải đè ở đỉnh đầu trên toà nhà cao tầng.
Thân thể Đan Hi Vi không thoải mái, từ trường học về đến nhà ngã vào sofa trong phòng khách, không muốn động mà cũng không có sức lực để động đậy.
Cha cô đã nhiều năm không về nhà, mẹ cô lúc ấy còn đang đi làm, anh trai cô lúc đó còn đang học đại học.
Trong nhà không có ai, Đan Hi Vi ý thức rằng mình sắp hôn mê mà muốn đứng lên tìm thuốc uống, nhưng lại không đứng dậy nổi, cứ như vậy đầu cô ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Không biết qua bao lâu, cửa nhà bị mở ra, có dáng người cao ráo đi vào, cô nghe được anh đang gọi điện thoại: "Tớ vừa mới đến, bên ngoài bỗng nhiên mưa to, nhà cậu không có ai... Đan Hi Diễn, có một cô gái đang nằm trên sofa, là em gái cậu à?"
Đan Hi Vi nghe được tiếng nói trầm thấp, hơi trong trẻo, cô mơ màng, yếu ớt mà nhẹ lẩm bẩm: "Anh ơi...anh..."
Cô có thể cảm giác được anh đã đi tới, liều một phen kéo tay anh lại, Đan Hi Vi kéo ngón tay anh, tiếng nói của thiếu nữ mềm mại với tiếng khóc nức nở: "Anh ơi, em khó chịu."
Tạ Cảnh Thần đi tới đột nhiên không kịp phòng ngừa bị cô túm chặt ngón tay, anh thấy mặt cô lộ ra vẻ đỏ ứng không bình thường, một tay để điện thoại lên bàn trà, tay khác vươn ra đặt lên trán cô.
Rất nóng!
Tạ Cảnh Thần lập tức liền nói với Đan Hi Diễn ở bên kia điện thoại đang thắc mắc vì sao em gái của mình lại ở nhà, nghiêm túc bảo: "Đan Hi Diễn, em gái của cậu bị sốt!"
"Tớ hiện sẽ đem em ấy đến phòng khám ở gần nhà cậu, cậu nhanh chóng đến ngay!" Tạ Cảnh Thần nói nhanh chóng liền cúp máy, bỏ điện thoại vào túi, đem cô gái nhỏ ở trên sofa ngồi dậy, ngay sau đó cởi áo khoác ngoài của mình cho cô mặc, lại giúp cô đội mũ, lúc này mới ngồi xổm xuống, cõng cô lên.
Đan Hi Vi vào ngay thời điểm Tạ Cảnh Thần đỡ cô ngồi dậy, cô yếu ớt mà lầm bẩm hỏi: " Anh là ai..."
"Bạn của anh em." Tạ Cảnh Thần nói :"Trước tiên mang em đi tới phòng khám."
"Trong nhà có ô hay áo mưa không?"
Đan Hi Vi mệt mỏi lắc đầu. Áo mưa mẹ cầm đi vào buổi sáng, ô của cô thì ở trường học, trở về nhà gấp, đầu bị bệnh cũng không phân biệt rõ ràng, liền để quên ô ở trường.
Tạ Cảnh Thần chỉ có thể cõng cô chạy vội trong màn mưa.
Bên ngoài mưa rơi tầm tã, căn bản nên bắt xe để đi, nhưng trên đường một chiếc xe cũng không có.
Bả vai nam sinh thực rộng, rất ấm áp.
Đan Hi Vi cảm nhận được tim đập kịch liệt của anh cùng hô hấp dồn dập, như tươi sống.
Cô dựa vào người anh, lưng cô đã hoàn toàn ướt đẫm, như cơn cuồng phong, mưa lớn nện xuống đầu, lạnh lẽo.
Nhưng cả người cô lại rất nóng.
......
Chiếc xe hơi màu đen tiến tới cửa chính của học viện Ngoại Ngữ, Đan Hi Vi liền phục hồi tinh thần lại, bình tĩnh nóii: "Trường không cho xe bên ngoài vào, dừng ở chỗ này..."
Lời nói của cô còn chưa xong, xe của Tạ Cảnh Thần đã được thông qua, cho phép vào trường học.
Đan Hi Vi dừng trong nháy mắt. Ở kí túc cô, trợ lý đã đem chiếc xe thuận lợi dừng ở trước tòa nhà kí túc xá số 3 của nữ sinh.
Đan Hi Vi cởi đai an toàn, nhận thấy Tạ Cảnh Thần cũng mở cửa, liền vội vàng nói: "Không cần xuống, gặp lại anh sau." Dứt lời, cô đã xuống xe, cũng không quay đầu lại mà chạy chậm vào kí túc.
Trợ lý ở phía trước lúc này mới đem cho Tạ Cảnh Thần một lọ thuốc cùng chai nước khoáng "Ông chủ."
Tạ Cảnh Thần nhận lấy, đem thuốc nuốt vào, dạ dày đau quặn hiện tại có chút giảm bớt.
"Về thôi." Anh nhìn vào toà nhà trước mắt một cái, tiếng nói nhạt nhẽo .
Thời điểm Đan Hi Vi trở lại kí túc xá, San San đang cùng Chung Hiểu ghé vào nhau, cười hì hì với vẻ mặt hoa si, không biết lại đang nói về nam minh tinh nào.
Thấy Đan Hi Vi đã quay lại, San San liền đem tin tức động trời của mình nói cho cô: "Vi Vi, cậu có nghe nói gì không? Đại học Thanh Hoa bên cạnh có một thầy giáo mới lớn lên rất đẹp trai ở hệ tài chính mới về!"
"À" Đan Hi Vi lên tiếng "Có nghe nói."
Nhìn qua thì có vẻ cô giống như bình thường, lúc nói chuyện có thói quen cười nhạt, hoàn toàn không đem biểu hiện thất thần của cô ra ngoài.
"A a a a a a a vì cái gì không có chụp chính diện!" Hà San San tiếc nuối mà kêu to.
Chung Hiểu nháy mắt nói: "Ngày mai vừa lên khóa liền có rồi!" Đan Hi Vi thuận miệng cười nói: "Ngày mai tớ đi học giúp Oanh Oanh, có thể gặp được giảng viên mới kia, đến lúc đó có thể chụp giúp các cậu mấy bức gửi trong nhóm kí túc."
"Được được được! Hà San San thoáng chốc cao hứng lên "Chờ cậu ngày mai đem đến tin tức mới nhất cho chúng ta!"
"Vi Vi đúng là thiên kim nhân hậu!"
Đan Hi Vi nghỉ ngơi một chút, sau liền vào phòng tắm tắm rửa, rồi lại đến ban công phơi quần áo.
Mưa bên ngoài không có dấu hiệu giảm dần, cô đứng trên ban công gió thổi vào người, lúc này mới cảm thấy chính mình hoàn toàn tỉnh táo lại.
Sau khi tắt đèn, Đan Hi Vi nằm ở trên giường, trợn mắt nhìn cả phòng ngập trong bóng tối, khe khẽ thở dài.
Cô nhắm mắt lại.
Ngày đó cô được Tạ Cảnh Thần đưa tới phòng khám.
Cả người nóng lên, sốt cao cũng không hết.
Giờ khắc này, cô giống như lại quay về ngày mưa bảy năm trước kia.
Cô tựa như phát sốt.
Tạ Cảnh Thần trở về nhà, liền cởi quần áo toàn mùi rượu trên người ra, vào phòng tắm tắm gột sạch sẽ.
Đêm khuya hôm đó, anh ngồi trong thư phòng, từ trong ví tiền lấy ra một bức ảnh mà anh mang trên người 6 năm nay.
Ảnh chụp về một thiếu nữ cười rất vui vẻ, đôi mắt đào hoa xinh đẹp cong lên, cả người mang một sự thuần khiết, má lúm đồng tiền nhỏ hai bên khóe miệng rất đáng yêu.
Nam sinh trong ảnh mặt mày nhu hòa, khóe môi kéo nhẹ; thiếu nữ đang nhìn màn ảnh cười mà trong mắt anh đều là cô.
Tạ Cảnh Thần lật mặt sau của tấm ảnh, phía trên có một dòng, là anh viết 6 năm trước đây.
Anh mở bút máy, viết thêm một câu dưới dòng đó--
"03.09.2017, tương tư quả nhiên không giống tương phùng được."
Thời gian cách xa 6 năm.
Vi Vi, đã lâu không gặp.
#2730c
#31_12_2020
🍀: đây là chương đã được chỉnh sửa vào ngày cuối cùng của năm 2020 ^^. Cảm ơn mọi người đã đồng hành với tụi tui!!!
Năm mới vui vẻ 🎊🎉
(P/S: đừng nói với ai là tui ngủ quên nên h mới dậy đăng nhé 🥺)
Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro