Chương 5

Editor: Sữa chua🍀
Beta-er: Sora🍑

7 giờ tối, Đan Hi Vi cũng đã hạ sốt, cùng hai đứa bạn cùng phòng đi đến quán cá nướng ở gần trường học.

Ba người ngồi xuống thương lượng khẩu vị của mỗi người, còn nhắn tin cho Lâm Nhược, hỏi cô ấy muốn ăn loại nào, nhưng một chút cũng không có hồi âm.

Rõ ràng đáp ứng sẽ đến đúng giờ, lúc này lại còn giả chết.

Hà San San đói đến mức không chịu được, liền nói: "Nếu không thì chúng ta gọi trước một phần đi, chờ cậu ta tới thì gọi phần nữa theo khẩu vị của cậu ta ấy."

"Hơn nữa, cậu ta không chừng chút nữa lại nhắn tin , nói có chuyện không tới được, lại cho chúng ta leo cây bây giờ." Hà San San nhắc tới Lâm Nhược với giọng trào phúng cùng với sự bất mãn.

Đan Hi Vi cùng Chung Hiểu cũng đều đói, ba người liền gọi trước một đĩa cá nướng ớt băm, một bên chờ cá, một bên chờ Lâm Nhược.

Hơn hai mươi phút sau, Lâm Nhược với bộ dạng như vừa mới tham gia cuộc thi hoa hậu khoan thai tới muộn.

Cô ta mặc một chiếc váy đỏ rực với lối trang điểm đậm quyến rũ, ngôi xuống vị trí bên cạnh Đan Hi vi.

Một sự tương phản với Đan Hi Vi không lớp trang điểm nào, đặc biệt bởi vì hôm nay cô phát bệnh nên sắc mặt nhìn qua có chút tái nhợt.

"Thực sự xin lỗi, tớ đến muộn." Lâm Nhược vò nhẹ tóc, ngượng ngùng cười nói.

Dáng vẻ của cô ta trong mắt Hà San San chính là dáng vẻ kệch cỡm.

Đan Hi Vi mang theo một ý cười nhẹ, ôn nhu bảo: "Không có việc gì."

Hà San San nói với Lâm Nhược: "Chúng tôi vừa gọi một đĩa ớt băm, cô xem khẩu vị của mình như thế nào thì gọi một đĩa đi."

Lâm Nhược có chút không vui, lẩm bẩm nói: "Như thế nào tớ chưa tới mà các cậu liền gọi? Đều không đợi tớ, cũng không hỏi ý kiến của tớ."

Lời này đập vào tai Hà San San vô cùng chói, cô lập tức oán giận, cười khẩy: "Lâm Nhược, cô nói chuyện có lương tâm không vậy? , không thể mở mồm ra là cắn bừa như thế,  chúng tôi không hỏi ý kiến cô à? Ba chúng tôi đều nhắn trong nhóm hỏi cô rồi đấy, cô trả lời sao?"

Lâm Nhược nhất thời đỏ mặt, cô ta lại lộ ra bộ dạng vô tội, trong lời mang theo chút ủy khuất: "Tớ không thấy tin nhắn trong nhóm, xin lỗi...."

"Tôi còn nhắn tin riêng cho cô nữa đấy" Ánh mắt Hà San San sắc bén nhìn chằm chằm Lâm Nhược "Cũng không thấy?"

"Tớ vội vàng đi nên không cầm theo điện thoại." Lâm Nhược vẫn có chút sợ người có tính cách thẳng thắn như Hà San San này, cười cười làm lành rồi làm nũng "Cậu cũng đừng tính toán với tớ nha."

Hà San San chưa kịp nói chuyện, Đan Hi Vi liền hòa giải: "Được rồi, Lâm Nhược mau xem cậu thích ăn cái gì, liền gọi phục vụ cho thêm một đĩa."

"Vốn dĩ chúng tôi định gọi hai đĩa, cho nên cố ý để lại một đĩa chờ cậu đến xem khẩu vị của cậu như thế nào."

Lời cô nói bình đạm nhu hòa, nhìn ra được tính tình tốt mà kiên nhẫn giải thích cho Lâm Nhược, còn Lâm Nhược lại nghe thành Đan Hi Vi đang trách cô ta vô ý gây rối.

Lâm Nhược im lặng, cười ngoan ngoãn, không nói cái gì nữa, gọi một đĩa cá nướng tempeh.

Cô nhớ rõ Đan Hi Vi thích cay, không thích mặn

Cô sở dĩ ghét Đan Hi Vi, chính là ghét cô ta tự cho mình là thanh cao, người khác còn khen Đan Hi Vi mặt ngoài ôn nhu nhưng thực chất lại lạnh lùng.

Cô ta có nơi nào ôn nhu? Lộ ra một nụ cười nhạt chính là ôn nhu?

Hơn nữa cô ta cũng không phải lạnh lùng, chính là khinh thường người thôi, giống như phụ nữa trên thế giới đều không so được với cô ta, cũng như toàn bộ đàn ông trên thế giới này đều không xứng với cô ta.

Dứt khoát sống cô độc quãng đời còn lại.

Lâm Nhược bỗng nhớ tới cái gì đó, cô liền lấy di động ra, nhấn vào vòng bạn bè của chị họ Lâm Tịch, tìm được ảnh chụp vị hôn phu của chị, giơ lên trước mặt Đan Hi Vi rồi khoe: "Vi Vi, cậu xem, vị hôn phu chị họ của tớ, có phải đặc biệt đẹp trai không?"

Đan Hi Vi cũng không muốn nhìn, nhưng Lâm Nhược trực tiếp đem điện thoại đến trước mặt cô, nên tránh cũng không được.

Nhưng mà nhìn đến ảnh chụp trước mắt, Đan Hi Vi tuy bình tĩnh, vẫn là lộ ra sơ hở.

Biểu tình của cô rõ ràng cứng đờ, môi hơi nhấp nhẹ lên.

Trong ảnh chụp là một cô gái lớn lên đặc biệt xinh đẹp, là loại xinh đẹp kiều diễm quyến rũ, khí chất xuất chúng ưu nhã, chỉ cần nhìn một lần cũng để lại ấn tượng sâu sắc cho người khác.

Cô gái ấy mặc chiếc đầm dây, trong tay cầm một ly rượu màu hổ phách, ở phía sau có nam nhân mặc bộ tây trang màu xanh lam ngồi trước bàn làm việc, chính là Tạ Cảnh Thần.

Anh nhìn về phía màn ảnh, ánh mắt hơi đạm bạc lạnh lùng, tương phản với vị hôn phu đang tươi cười của anh.

Hóa ra đây chính là vị hôn thê của anh, thật sự rất đẹp.

Nhìn bức ảnh này, đối với Đan Hi Vi giống như là sự đau khổ cô cất giấu ở chỗ sâu kín đáy lòng trong nhiều năm, không nghĩ tới việc bị đụng vào một phát đã khiến người ta phát hiện ra, bại lộ rõ như ban ngày để công khai xử tội.

Mặc dù cô biết rằng người ngoài không biết quá khứ ngu xuẩn kia của cô.

Lâm Nhược nhìn thấy vẻ mặt này của cô, vui vẻ đắc ý mà cười nói: "Đẹp trai đến vậy à, đáng tiếc hoa đã là hoa có chủ."

Hà San San khinh thường mà chế nhạo nói: "Nhìn ảnh vị hôn phu của chị cậu có là gì, có bản lĩnh thì cho tụi tôi gặp bạn trai cậu đi."

Lâm Nhược cười cươi, nhìn phản ứng của Đan Hi Vi làm tâm tình cô lúc này rất tốt, không cùng Hà San San chấp nhặt, chỉ lo nói chuyện mình: "Anh ấy không những đẹp trai mà bản thân rất ưu tú, cậu có biết tập đoàn Tạ thị không, anh ấy chính là chủ sản nghiệp đó."

Lâm Nhược khi nói chuyện lại đem di động lên trước mặt Hà San San cùng Chung Hiểu ở đối diện, cho các cô thưởng thức sự đẹp nhường nào của Tạ Cảnh Thần.

Kết quả Hà San San cùng Chung Hiểu phản ứng so với Đan Hi Vi còn hơn nữa.

Lâm Nhược hiện không biết Tạ Cảnh Thần trở thành giảng viên khoa Tài chính ở trường đại học Thanh Hoa bên cạnh, trên mặt cười tươi đến xán lạn, rất đắc ý mà nói: "Thế nào? Hâm mộ không."

Hà San San giật mình hỏi Lâm Nhược: "Giảng viên Tạ là ảnh rể tương lai của cậu à? Còn là chủ tịch tập đoàn Tạ Thị? Chẳng trách gì nhìn trí tuệ như vậy!"

Lâm Nhược nhăn mày: "Giảng viên Tạ?"

Chung Hiểu tiếp lời nói: "Đúng rồi, anh ta chính là giảng viên mới khoa tài chính trường Thanh Hoa năm nay, diễn đàn hai ngày nay đều thảo luận đến oanh tạc, cậu không biết sao?"

Lâm Nhược quay đầu liếc nhìn Đan Hi Vi một cái, phát hiện Đan Hi Ví sớm đã khôi phục bộ dạng bình thản thường ngày.

Cho nên phản ứng vừa nãy của cô, không phải bị vẻ đẹp trai của Tạ Cảnh Thần làm cho kinh ngạc, mà lời bởi vì bọn họ đều biết Tạ Cảnh Thần là giảng viên mới của đại học bên cạnh?

"Tớ không coi diễn đàn, trong khoảng thời gian này cũng không tìm chị họ tớ nói chuyện phiếm." Lâm Nhược cười nhạt một cái, giải thích nói.

Hà San San thuận miệng cười nói: "Kìa, xem ra quan hệ của cô với chị họ cô cũng chỉ vậy thôi sao."

Lâm Nhược ánh mắt hơi lóe, mạnh miệng chống mặt lên nói: "Cái gì cơ, công tác của chị tớ rất bận, cậu cho rằng đều giống chúng ta mỗi ngày ăn không ngồi rồi như này ư?"

"Ai, lời này đừng kéo theo tôi," kỳ thật Hà San San mỗi ngày đều ăn không ngồi rồi cười như không cười, "Tôi...................."

Nhân viên quán rốt cuộc đem hai đĩa cá nướng lên, Đan Hi Vi vẫn luôn không nói gì mở miệng: "Vừa ăn vừa nói chuyện đi."

Lâm Nhược ân cần chủ động gắp ba miếng cá cho các cô, ngoài miệng ngượng ngùng nhận lỗi vì việc cô ta đến muộn.

Hà San San cùng Chung Hiểu thích nhất là cá nướng, không quan trọng việc mùi vị thế nào nhưng Đan Hi Vi lại không giống vậy, cô thích ăn cay, không ăn mặn.

Lâm Nhược không biết là cố ý hay là vô tình, đều gắp cho cả ba người là miếng cá vị tempeh.

Đan Hi Vi nhìn miếng thịt cá trong chén, lông mày cũng không cau lại, nhưng cũng không hạ đũa xuống ăn, chỉ là hướng bên kia, gắp cho mình miếng cá vị tỏi ớt mà ăn.

Lâm Nhược thấy thế cố ý hơi ủy khuất nói: "Vi Vi có phải cậu ghét bỏ tớ không, đều không ăn miếng cá tớ gắp cho cậu."

Đan Hi Vi liền cười nhẹ: "Tôi không ăn mùi vị này."

"Ôi, thật xin lỗi." Lâm Nhược giả vờ không biết chuyện "Tớ không biết...."

Hà San San muốn nói "Tôi không biết cái rắm.", các cô vào đầu năm nhất vừa mới khai giảng, lúc ký túc xá liên hoan, mọi người đều nói về sở thích bản thân.

Chẳng qua Hà San San còn chưa nói ra, Đan Hi Vi liền ung dung nói: "Không có việc gì, bình thường, chúng tôi cũng không biết rõ khẩu vị của cậu sao? Bằng không lúc đầu sẽ không gọi cơm giúp cậu."

Hà San San cắn môi, thiếu chút nữa liền cười ra tiếng.

Đây là điểm khác nhau của Đan Hi Vi cùng cô.

Cô thích nói thẳng, dỗi người liền dỗi rõ ra mặt, mà Đan Hi Vi là điển hình của loại uyển chuyển, thích lòng vòng quanh co, nghe thì có chút cao minh, lực sát thương cũng lớn hơn.

Bởi vì cuối cùng sẽ làm cho đối phương không sinh khí, không tức giận cũng là nghẹn khuất.

Nếu như cùng người khác cãi nhau, Hà San San chắc chắn sẽ chửi ầm lên, đem tổ tiên mười tám đời nhà họ lôi lên cúng viếng hỏi thăm, Đan Hi Vi thì giọng nói vẫn như thường, không nhanh cũng không chậm mà nói ít lời thậm chí làm đối phương lầm tưởng là cô nàng đang khen họ, nhưng sau khi nghe xong lời của cô sẽ phát giác được dụng ý của nó.

Lâm Nhược cảm giác hiện tại cả người chính là loại không thoải mái.

Cô hiểu rõ ý tứ trong lời nói của Đan Hi Vi kia "Tôi không ngại, dù sao tôi cũng không biết sở thích của cậu, tôi cũng không hiểu gì về cậu." nhưng cô chính là nghẹn khuất, không nói ra được.

Bởi vì ngay từ đầu người khơi mào chuyện này chính là cô ta.

Cô nói không biết sở thích của Đan Hi Vi, lại có thể làm lý do để Đan Hi Vi bảo không biết ẩm thực của cô.

Căn bản không có tư cách.

Vài người đến sau mới vừa tiến vào quán, Chung Hiểu liếc nhìn liền thấy được Tạ Cảnh Thần cùng mấy người lãnh đạo đi vào.

Cô nàng lập tức kéo tay Hà San San đang duỗi người bên cạnh, giọng kích động nói:"Là giảng viên Tạ kia kìa!"

Cô vừa nói, ba người đều cùng quay lại nhìn.

Đan Hi Vi cùng Lâm Nhược đều phải xoay người mới có thể nhìn.

Đan Hi Vi vừa mới quay lại, thò đầu nhìn lại bên kia, cũng vừa lúc Tạ Cảnh Thần hướng mắt tới bên này.

Nhìn có vẻ bọn họ muốn lên ngồi tầng hai, mà đám người Tạ Cảnh Thần nhất định phải đi qua chỗ ngồi của các cô.

Ánh mắt Tạ Cảnh Thần thẳng tắp nhìn bên này, Chung Hiểu ngốc nghếch bát quái hỏi: "Anh ta đang nhìn ai vậy? Là đang nhìn Lâm Nhược sao?"

Tâm tình Lâm Nhược thoáng chốc khẩn trương một chút, cô ta bỗng nhiên có chút chột dạ, rồi lại cảm thấy có loại cảm giác kì lạ, liền nghĩ anh đang nhìn về phía mình.

Hay do cô ta cảm thấy, cô ta cùng chị họ lớn lên có vài phần giống nhau, cho nên chú ý tới mình.

Tạ Cảnh Thần cùng vài người chờ nhân viên phục vụ hướng dẫn mà chậm rãi bước tới bên này, ánh mắt anh chưa từng rời khỏi người Đan Hi Vi.

Anh mặc trên mình bộ tây trang sọc màu xanh biển, dáng người thẳng tắp.

Trên mặt anh không có chút cảm xúc nào, giống như trong bức ảnh- lạnh lẽo, cấm dục.

Khi cùng người bên cạnh nói chuyện thì anh sẽ hơi nghiêng đầu, tỏ ý đang lắng nghe, nhưng tầm mắt đều dừng lại trên khoảng không.

Đan Hi Vi đã nhạy bén nhận ra anh sẽ dừng lại chỗ này nói chuyện với cô.

Cô đẩy ghế ra ngay chỗ Tạ Cảnh Thần đang nhìn Lâm Nhược, cùng ba cô bạn phòng nói một câu nhạt: "Tớ đi WC."

Tạ cảnh Thần muốn mau đi đến bàn của bọn cô, kết quả thì thấy Đan Hi Vi chạy.

Anh này lúc này mới thu hồi ánh mắt, hỏi nhân viên phía trước: "Nhà vệ sinh ở đâu?"

"Đi thẳng về phía trước, sau đó quẹo trái, đi đến cuối hành lang thì đến."

Tạ Cảnh Thần lướt qua nhân viên phục vụ, nhanh chân đi tới.

Càng ngày càng gần.

Trái tim Lâm Nhược nhảy theo, giống như muốn từ cổ họng vọt ra ngoài.

Ba bước, hai bước, một bước!

Tạ Cảnh Thần trước mắt cô nhìn lướt xuống qua.

Đã tới rồi, Lâm Nhược đem trên miệng câu nói: "Chào anh rể, em là em họ của chị Lâm Tịch."liền bị mắc kẹt ở cổ họng.

Hà San San vui vẻ khi có người gặp họa, giọng chế nhạo vang lên ngay sau đó: "Lâm Nhược, anh rể này không quen cậu sao?"

Đan Hi Vi đứng trước bồn rửa tay có chút thất thần.

Tính toán Tạ Cảnh Thần đã lên tầng hai, Đan Hi Vi liền lấy giấy khô bên cạnh lau sạch sẽ, mới vừa quay người lại liền đụng trực diện với Tạ Cảnh Thần mới quẹo vào.

Bước chân của cô chút ngưng lại, đáy mắt xẹt qua một giây hoảng loạn, còn chưa mở miệng nói chuyện, Tạ Cảnh Thần liền hỏi : "hạ sốt rồi?"

Đan Hi Vi gật đầu, thái độ lễ phép kéo khoảng cách ra xa: "Vâng."

Ngay sau đó lại bổ sung: "Cảm ơn thuốc, về sau không cần như vậy, rất phiền phức."

Tạ Cảnh Thần nhấp cánh môi mỏng, đôi mắt hẹp dài của anh híp lại, bỗng nhiên tới gần.

Đan Hi Vi theo bản năng lùi sau trốn tránh, muốn cùng anh kéo khoảng cách ra xa

Nhưng phía sau chính là bồn rửa tay.

Giây tiếp theo, Đan Hi Vi bỗng trợn to mắt, thoáng chốc ngừng hô hấp.

Hơi thở mát lạnh trên người đàn ông che trời lấp đất này áp lại, hiện lên vẻ mặt ôn nhu gần như trong gang tấc.

Trán bọn họ ..... chạm vào nhau.

Đan Hi Vi chỉ cảm thấy hoảng hốt.

Giây lát, ý thức của cô trở lại định giơ tay muốn đẩy anh ra, lại bị anh bắt được.

Đan Hi Vi hơi cau mày, giọng nói như thường lệ xen kẽ trong đó là chút ý lãnh đạm thậm chí phản kháng, cô hỏi: "Anh đang làm cái gì vậy?"

Người đàn ông đã cảm nhận được thái độ bài xích của cô, anh hơi cong nhẹ khóe môi, thanh âm hạ thấp xuống cùng lời lưu luyến mà lẩm bẩm nói: "Kiểm tra xem em có nói dối anh hay không."

"Vi Vi, vì cái gì mà trốn anh?"

#^^ tụi mình đã quay lại rồi nè, xin lỗi vì để mọi người chờ lâu, mong mọi người thông cảm vì sự chậm chạp này, yên tâm là sẽ k drop đâu nha.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro