Chương 7

Editor: Sữa chua🍀
Beta-er: Sora🍑

Đan Hi Diễn mấy năm nay cũng không biết tâm tư của Tạ Cảnh Thần đối với em gái mình, sở dĩ anh có thể nhận ra được vài manh mối nhỏ, do bởi vì buổi chiều ngày hôm qua Tạ Cảnh Thần hẹn anh đi ăn cơm, anh bảo là buổi tối có hẹn với Vi Vi, Tạ Cảnh Thần không chút do dự nói có thể ăn cơm cùng nhau, hơn nữa đột nhiên nói không đầu không đuôi với anh mà giải trừ hôn ước.

Đan Hi Diễn lúc đó mới cảm thấy bất thường, liên tưởng đến đủ loại trường hợp, bỗng dưng thấy rõ tâm ý của Tạ Cảnh Thần.

Bởi vì giọng điệu của Tạ Cảnh Thần trong điện thoại.....

Chút vội vàng xen lẫn một ít cảm xúc hồi hộp thấp thỏm không yên, hoàn toàn bị bại lộ.

Đan Hi Diễn rất ít khi thấy cảm xúc của Tạ Cảnh Thần bộc lộ ra ngoài như vậy, lần cuối anh thấy cậu ta để lộ cảm xúc chính là vào thời điểm Tạ Cảnh Thần chuẩn bị xuất ngoại vào 6 năm trước.

Tạ Cảnh Thần bảo là uống rượu nhưng không tính là sẽ uống nhiều, gần đây anh bị đau dạ dày không chịu nổi, thứ hai.... là muốn ôn lại chuyện cũ, anh cũng muốn nghe ngóng một số chuyện mà anh đã bỏ lỡ từ trước đến nay.

Tóm lại, uống rượu là thiết yếu.

Chẳng qua anh vẫn nâng một ly làm một hơi hết sạch, lấy đó để biểu đạt tâm ý.

Đan Hi Diễn cũng không muốn Tạ Cảnh Thần bị khó xử, chút ý tứ đã rõ.

Nhưng chuyện Tạ Cảnh Thần muốn theo đuổi Vi Vi, anh vẫn dự định không cho Tạ Cảnh Thần được qua cửa dễ dàng như vậy.

Anh chỉ có Vi Vi là đứa em gái ruột duy nhất, cô nhóc này bị anh cưng chiều từ nhỏ đến lớn, chính vào năm ấy..... không có chăm cô tốt, khiến cho cô vào khoảng thời kia chịu đựng quá nhiều.

Đan Hi Diễn vốn là bởi vì sự kiện kia nên trong tâm vẫn còn tồn tại áy náy với Đan Hi Vi, vẫn luôn tận lực muốn bù đắp, đây là đại sự trong nhân sinh của Vi Vi, đương nhiên anh sẽ càng thận trọng.

Hơn nữa Tạ Cảnh Thần đã từng có vị hôn thê , nếu Vi Vi cùng cậu ta xác định quan hệ, không chừng sẽ bị vị hôn thê trước đó âm thầm ngáng chân.

Bị cuồng em gái – Đan Hi Diễn này hiển nhiên không thể nào để đứa em của mình phải chịu uất ức.

"Làm sao cậu biết?" Tạ Cảnh Thần híp mắt hỏi.

Đan Hi Diễn hừ lạnh một tiếng: "Chỉ cần cậu sau khi về nước gọi cho tôi cuộc điện thoại kia thì có thể che dấu thêm chút nữa, tôi cũng sẽ không biết."

"Cậu được lắm Tạ Cảnh Thần, ngấp nghé em gái tôi nhiều năm như vậy, lúc trước liên tiếp đến nhà tôi chơi là muốn gặp em gái của tôi đúng không? Mấy năm nay thường xuyên gọi điện cho tôi cũng là vì Vi Vi có đúng không?"

Tạ Cảnh Thần dựa người vào ghế dài, cặp chân dài tùy ý đan chéo vào nhau, đèn trong phòng tối tăm, tia laser hay đèn gì đó đều đã tắt, chỉ còn lại chút ánh sáng màu cam ấm chiếu xuống, làm dung mạo của anh trở nên ấm áp, nam nhân quạnh quẽ trên mặt hiện lên chút ý cười, biểu tình rất thả lòng, sau khi nghe Đan Hi Diễn nói, khóe môi nhẹ nâng lên.

"Tôi hiện tại muốn phủ nhận, có thuyết phục hay không?"

Đan Hi Diễn liếc xéo Tạ Cảnh Thần một cái, tức giận nói: "Tôi nói cậu mấy năm nay như thế nào mỗi lần gọi tới đều chọn đúng lúc kì nghỉ của Vi Vi hay là thời điểm có kết quả cuối kì, nếu không thì liên hệ cho tôi vào ngày sinh nhật Vi Vi, cậu có thể giấu diếm đến mức đó, và cả tôi cậu cũng giấu."

Tạ Cảnh Thần khẽ thở dài, lãnh đạm nói: "Chuyện bất đắc dĩ thôi."

Nếu không kể cả tìm đường chết thì anh cũng sẽ không cự tuyệt Vi Vi, chờ ngần ấy năm qua chuốc lấy mọi tội lỗi và tốn hết tâm tư mong muốn đem người ấy về vòng tay.

Mưu toan cái gì.

Nói là ôn chuyện cũ, nhưng Đan Hi Diễn cùng Tạ Cảnh Thần cũng chưa đụng đến cảm xúc xưa kia của đối phương.

Đối với Đan Hi Diễn mà nói, trận đả kích năm đó là nỗi đau của cậu ta, mấy năm nay hiếm có người nào đề cập chuyện đó trước mặt cậu.

Còn với Tạ Cảnh Thần, màn hôn ước hoang đường hài hước kia chính là điều kinh khủng nhất trong cuộc đời anh, anh không nghĩ sẽ để cho người khác biết, đặc biệt là Vi Vi.

Sở dĩ Đan Hi Diễn biết rõ, vẫn là do Tạ Cảnh Thần năm ấy uống đến say mèm, không chút cẩn thận mà bộc bạch cho người anh em tốt nhất này.

Nhưng Đan Hi Diễn đã đáp ứng với anh tuyệt đối sẽ không nói cho bất kì ai.

Anh tin Đan Hi Diễn được.

"Không ngờ đêm nay cậu có thể từ bỏ người đẹp để chạy ra gặp tôi à , tất cả đều là vì Vi Vi?" Tạ Cảnh Thần nửa nói đùa: "Làm tôi còn tưởng rằng tôi thành tội nhân quấy rối đến đại sự của cậu. "

Đan Hi Diễn rũ mắt xuống, cười lạnh: "Ai cho cậu có cái tự tin cảm thấy cậu ở nơi này của tôi rất quan trọng?"

Tạ Cảnh Thần nhướng mày, anh chậm rì mà nhấp nhẹ một ngụm rượu, cười nhạo: "Đừng oán niệm nặng như vậy, sát-tinh."

Đan Hi Diễn "...."

"Tạ Cảnh Thần, lão tử không cho phép cậu theo đuổi em gái tôi."

Tạ Cảnh Thần cười: "Tức giận cũng giết."

"Cút Cút Cút!!" Đan Hi Diễn không cam chịu yếu thế: "Thời gian dài cũng không tính cuộc sống mới biết được, tôi thấy cậu mới phải cẩn thận chút đấy."

Oán hận lẫn nhau xong, hai lão nam nhân không hẹn mà cùng cười, chạm ly, đem ly rượu hết trong một hơi.

Đã lâu không được thả lỏng như vậy, giọng điệu Tạ Cảnh Thần phá lệ lớn hơn thường ngày.

__

Một đêm không mộng mị.

Đan Hi Vi buổi sáng hôm sau tỉnh dậy đúng lúc Hà San San cùng Chung Hiểu đều còn đang ngủ.

Cô rời giường thay quần áo, vào nhà vệ sinh để rửa mặt, sau đó liền cầm lấy di dộng ra khỏi cửa.

Sáng nay không có tiết, Đan Hi Vi cũng không vội, bước chân chầm chậm trên đường.

Sáng sớm vẫn còn vương lại chút hơi lạnh, thổi lướt nhẹ trên mặt cô, có chút ngứa.

Ánh sáng mặt trời phía chân trời chậm rãi lên cao, ánh vàng tràn trên khắp nơi, sáng ngời, không chút nóng bỏng.

Thời điểm tốt nhất trong ngày.

Đêm qua dường như có một hồi mưa nhỏ rả rích, dưới chân còn lộ ra chút ẩm ướt của ngày hôm qua, vỉa hè được lót gạch hai bên đường, có thể cảm nhận được hơi thở của chút bùn đất còn sót lại.

"petrichor." Đan Hi Vi lẩm bẩm nhẹ từ đơn, khóe môi hơi hơi kéo lên.

Cô dường như nhớ đến tư lệnh nhà cô.

Tư lệnh chính là lúc Đan Hi Vi sốt cao vào năm mưa to ấy bị Tạ Cảnh Thần đưa vào phòng khám ngay hôm sau, cô ở ven đường đã nhặt được chú mèo cam nhỏ hơi thở thoi thóp ấy.

Hiện tại đã trở thành một chú mèo cam béo ú.

Cuối tuần này..... là sinh nhật tư lệnh.

Đến lúc đó sẽ về nhà, đưa mẹ đi dạo phố, cũng tìm cho tư lệnh một gói quà sinh nhật .

Đan Hi Vi vạch ra kế hoạch, thấm thoát cô đã đến cửa hàng bán cháo phía ngoài cổng trường.

Chờ hơn 10 phút xếp hàng, Đan Hi Vi gọi ba tô cháo đem về, của cô là một phần cháo yến mạch cùng sữa bò, Hà San San là cháo thịt nạc cùng trứng vịt Bắc Thảo, còn Chung Hiểu là cháo hạt kê bí đỏ.

Sau đó, đi đến quán bên cạnh mua bốn bánh bao gạch cua cùng ba quả trứng luộc ngâm trà.

Thời điểm chờ Đan Hi Vi quay lại ký túc xá, Chung Hiểu đã dậy lọ mọ xuống giường, đang uống nước.

Còn Hà San San vẫn đang ngủ.

"Vi Vi, cậu không sốt nữa chứ?" giọng nói mềm mại của Chung Hiểu quan tâm hỏi.

Đan Hi Vi cười mỉm một cái, nhỏ giọng đáp lại: "Tốt rồi."

Đan Hi Vi đem bữa sáng đặt lên trên bàn, nhắc Chung Hiểu nhớ ăn sáng, còn cô xử lý xong phần ăn của mình, liền sắp xếp sách vở vào túi vải rồi đi ra cửa.

Lúc này còn khá sớm, Đan Hi Vi đi thư viện trước.

9: 30 sáng, còn mười phút nữa thì tiết một sẽ tan học, Đan Hi Vi không thích chờ đến khi bọn họ kết thúc lớp cùng đi trên đường, liền thu dọn sách vở ra khỏi thư viện, đi đến tòa nhà chung.

Kết quả ngoài ý muốn lại nhận được một cuộc điện thoại.

Đan Hi Vi ngạc nhiên nhìn thấy ID người gọi trên điện thoại.

"Vâng? Viện trưởng Mạnh."

"Bây giờ phải qua đó luôn ạ?" Đan Hi Vi mắt nhìn tòa chung cách đó không xa, giọng nhẹ đồng ý: "Được, em sẽ liền qua bên đó."

Đan Hi Vi xoay người, hướng đến tòa nhà chính ngược hướng với tòa dạy chung.

Ở trên đường cô mở Wechat phát tin nhắn nói: "San San, Hiểu Hiểu, Viện trưởng hiện đang gọi tớ, tiết này tớ không qua được, nếu thầy cô có điểm điểm danh liền giúp báo lại nha."

Hà San San nhanh chóng trả lời, cũng là tin nhắn nói: "Viện trưởng tìm cậu? Không phải lại bảo cậu làm đại biểu cho trường học tham gia cái thi đua gì đó của cả nước hả?"

Đường đi này không nhiều người lắm, Đan Hi Vi liền sửa thành đánh chữ, cô cúi đầu, ngón tay chạm nhẹ vào màn hình.

【gatto: Không biết (*bất đắc dĩ) 】

Tin mới gửi đi, tại chỗ đó liền chạm phải với chiếc xe đạp đi qua đây.

Lương Tu vội vàng đến lớp học, không nghĩ tới ở chỗ này sẽ gặp được Đan Hi Vi, còn đụng người ta ngã.

Cậu ta hốt hoảng xuống xe, chạy tới bên cạnh Đan Hi Vi ngồi xổm xuống, mi nhăn chặt cùng áy náy mà xin lỗi: "Thực sự xin lỗi, xin lỗi...."

Sau đó lại đau lòng hỏi: "Bị đụng phải chỗ nào? Tớ đưa cậu đi đến phòng y tế."

Đan Hi Vi chống tay lên trên mặt đất, nhưng thật ra không đau lắm, bởi vì vừa rồi tay lái đụng phải túi vải của cô, nên cô bị kéo ngã theo.

Chuyện chính là.... trên mặt đất mới thấm mưa xong, làm bẩn quần áo.

Đan Hi Vi đứng lên, cầm váy phía sau nhìn qua, ở phía đó dính bùn, có chút dơ.

Lương Tu vội vàng đem áo khoác trắng của chính mình cởi ra cho Đan Hi Vi, tự trách bảo: "Thực sự xin lỗi Đan Hi Vi, cậu trước tiên.... che lại một chút?"

Đan Hi Vi không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể tiếp nhận nó, một tay cô cầm bên tay áo từ phía sau buộc ngang bên hông.

"Cảm ơn, tôi hiện có chút việc gấp, hai ngày sau tôi có thể trả cho cậu được chứ?'"

Lương Tu ước có thể cùng Đan Hi Vi liên lạc, nghe nói vậy liền lập tức gật đầu: "Được."

"Cậu hiện tại đang muốn đi đâu à?" Lương Tu trong lòng tự hỏi, tiết tới chắc chắn là lớp của cô, mà cô sao lại đi ngược hướng với phòng học?

Đan Hi Vi lễ phép trả lời: "Có chút việc gấp, xin lỗi, tôi đi trước."

Đan Hi Vi nhấc chân tiếp tục hướng tới tòa nhính , Lương Tu ở phía sau nâng xe đạp dậy, tận mắt thấy cô đi tới tòa nhà kia, cũng không tiếp tục đến lớp nữa.

Vốn dĩ đến đây học ké vì cô, hiện tại cô không đi học, Lương Tu không nhất thiết phải đi nữa.

Đan Hi Vi đi thang máy tới tầng 4, quen cửa quen đường mà đi đến trước cửa phòng, trên có viết mấy chữ tiếng anh —— Văn phòng Viện trưởng học viện.

Cô lễ phép gõ cửa, bên trong truyền tới một giọng nam khí thế vào tuổi trung niên: "Mời vào."

Đan Hi Vi đẩy cửa đi vào, mở miệng nói khẽ: "Viện trưởng, thầy tìm em?'

Mạnh Nghĩa dương mắt lên, sắc mặt ôn hòa nói với Đan Hi Vi: "Hi Vi, là chuyện này, tới đây trường chúng ta sẽ có lễ mừng 60 năm quốc khánh, trường rất coi trọng hoạt động này, yêu cầu mỗi học viện phải có một tiết mục biểu diễn, ta cùng viện trưởng học viện ngoại giao thương lượng một chút, muốn hai học viện hợp thành một tiết mục, liền muốn em cùng Kha Dương- học viên bên bọn họ cùng nhau biểu diễn một khúc nhạc đầu."

Đan Hi Vi có điểm ngốc: "Hả?"

Mạnh Nghĩa tiếp lời: "Chính là em đàn dương cầm, Kha Dương kéo đàn violin, cùng nhau trình diễn. Bài sẽ do các em chỉ định."

"Thầy đã thấy em biểu diễn đàn vào buổi tiệc Nguyên Đán cho năm nhất kia, thực sự rất đẹp và rất êm tai, lần này đem nhiệm vụ gian khổ này cho em, thầy rất yên tâm."

Đan Hi Vi trầm ngâm một lúc, vừa khéo léo từ chối: "Viện trưởng, tháng này em phải tham gia một bài thi viết cùng một buổi phỏng vấn cho bảo vệ bài nghiên cứu [1], có khả năng không có thời gian...."

Cô còn chưa nói hết, Mạnh Nghĩa đã cắt ngang lời, cười bắt bẻ, bảo: "Lễ kỷ niệm của trường sẽ diễn ra vào tầm tháng chín, trước tiên em cần hoàn thành xong hết phần thi đó rồi chuẩn bị cho tiết mục vẫn còn kịp, sẽ không làm chậm trễ chuyện của em."

[1] Bảo vệ bài nghiên cứu (bảo nghiên) (tên đầy đủ: những sinh viên mới tốt nghiệp xuất sắc được đề nghị học lấy bằng thạc sĩ mà không cần kiểm tra), như tên cho thấy, là người nộp đơn không trải qua bài kiểm tra viết và các thủ tục kiểm tra sơ bộ khác, và đánh giá kết quả học tập của sinh viên, toàn diện chất lượng, v.v ... thông qua phiếu đánh giá. [nguồn: baidu]

"Hơn nữa ta cùng viện trưởng Lý đã quyết định rồi, bảng kê khai cũng đã được giao cho bên trên, không sửa lại được; tiếp theo đây em dành ra chút thời gian tới gặp Kha Dương thảo luận trước đi. Nếu biểu diễn tốt thì trường sẽ có tiền thưởng."

"Thành tích hàng năm của em đều cầm chắc vị trí đầu, thầy cô vô cùng tin tưởng em sẽ bảo vệ bài nghiên cứu của mình vô cùng suôn sẻ, kỷ niệm ngày thành lập trường cũng sẽ không làm cho thầy cô thất vọng.

Ông không phải chờ cô thương lượng, mà là thông báo.

Đan Hi Vi trong nháy mắt đã không còn đường sống để phản kháng, buộc lòng phải đồng ý.

Từ văn phòng đi ra, Đan Hi Vi thở dài.

Buổi tiệc tối Nguyên Đán vào năm nhất kia , hoàn toàn là do Chung Hiểu đảm nhận, nhưng cổ tay cậu ấy lại bị bong gân, không thể biểu diễn làm cô tạm thời phải lên cứu.

Cô kỳ thật cũng không muốn chạm vào dương cầm.

Bởi vì nó sẽ làm cô nhớ đến một số chuyện cũ.

Điện thoại bên trong túi vải bỗng nhiên đổ chuông, trong tâm trí đang mông lung Đan Hi Vi mở điện thoại ra, nhìn đến là một dãy số địa phương bản địa, nhấc máy trả lời.

Tạ Cảnh Thần vốn tưởng rằng cô sẽ tắt điện thoại của mình, ai biết cô lại bắt máy nhanh đến vậy.

Anh khá bất ngờ, lại còn mừng rỡ, giọng khẽ ôn nhu gọi cô: "Vi Vi."

Thanh âm vô cùng lưu luyến, hàm chứ vài phần mềm mại.

Giống như theo dòng hồi ức quay lại, Đan Hi Vi dường như nghe được tiếng gọi cô của Tạ Cảnh Thần trước đây.

Cô đáp lại bằng câu kia.

"Anh Cảnh Thần."

"Đinh ——"

Thang máy tới tầng 4.

Đan Hi Vi đột nhiên bình tĩnh lại, ánh mắt ngỡ ngàng sau cái chớp mắt kia, cô lập tức hốt hoảng cúp điện thại, rồi sau đó lại vào thang máy.

Đan Hi Vi đứng ở thang máy, hoàn toàn không phân biệt rõ được tiếng "anh Cảnh Thần" kia chính là nhớ đến hồi ức 16 tuổi của chính mình, hay là cô vừa mới chịu ảnh hưởng của quá khứ để rồi lỡ lời gọi anh.

Vì tránh xấu hổ cũng khiến cho những hiểu lầm không cần thiết, Đan Hi Vi ở trước thang máy liền đem dãy số này kéo vào danh sách đen.

Tạ Cảnh Thần bỗng nhiên nghe được cô ở trong điện thoại gọi mình là "anh Cảnh Thần.", cả người đều phát ngốc, tâm tình căn bản không đủ để dùng từ ngạc nhiên cùng mừng rỡ để hình dung

Thanh âm của cô gái nhỏ mềm mại, nhẹ nhàng, giống như vẫn còn một chút tủi thân.

Anh được thụ sủng nhược kinh [2] mà đứng ngẩn ngơ, tim trong lồng ngực đập loạn xạ không ngừng

[2] Được sủng ái mà lo sợ

Nhưng không đến một giây, điện thoại đột nhiên bị cắt đứt.

Tạ Cảnh Thần cuối cùng gọi lại cho cô lần nữa, nhưng gọi không ai trả lời.

Chờ đến khi anh gọi lại một lần nữa, đầu dây bên kia truyền đến một giọng nữ máy móc: " Số máy quý khách đang gọi hiện không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau."

Sau đó, anh liên tục gọi lại thêm vài lần nữa, tất cả đều cùng một câu trả lời.

Tạ Cảnh Thần nhấp nhẹ môi dưới, cầm lấy chìa khóa xe ra khỏi công ty.

Vi Vi

Đừng trốn anh.

Bạn đang đọc truyện trên: truyentop.pro